Vân Tưởng Y Thường
7: Phó Sinh Luân


Thành Tây lúc này đã vào xuân.

Dòng sông nhẹ nhàng chảy, phản chiếu cả một bầu trời xanh trong vắt.

Khắp các ngỏ đường là những hoa thơm cỏ lạ mà chỉ dịp đầu xuân mới có thể thấy.

Xung quanh không khí náo nhiệt vô cùng, trẻ em nháo nhào đổ ra ngoài, người đi chợ lao xao, cũng có vài điểm mà các tài tử thi nhân hội tụ so tài.

Chiêu Hòa nhìn cảnh tượng xung quanh, híp mắt vui vẻ trông thấy.

Nàng vô thức nắm tay của Thanh An, kéo đến chỗ những tài tử đang hội tụ kia, Thanh An đang đi thì bất chợt bị kéo, thập phần bất mãn.

Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ yên lặng mà bước theo cùng.

Nàng chỉ đứng yên tại đó, một chút chữ nghĩa cũng không để vào tai.

Thật sự có nhiều chuyện cần phải lo, nàng làm gì có một chút thời gian để bận tâm đến những thứ bát nháo bên ngoài.

Lúc định ngỏ ý chuẩn bị rời đi, liền thấy đôi mắt buồn phiền của Chiêu Hòa, liền nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Mọi năm vào đầu xuân sẽ cùng phụ thân đi dạo khắp nơi trong thành.

Năm nay phụ thân bề bộn nhiều việc, chắc là đến mùa hạ mới có thể trở về." Có chút lo lắng, lại mang theo chút phiền muộn.

Từ nhỏ mẫu thân của nàng lâm trọng bệnh mà qua đời, chỉ còn lại phụ tử cùng nhau chung sống.

Phụ thân mấy năm gần đây được người người tin tưởng, hoàng thượng lại trọng dụng, thường xuyên phải túc trực bên kinh thành, hiếm khi nào được trở về thăm nữ nhi.
Lại nói, Quý triều tồn tại mấy trăm năm, đã tạo nên một triều đại thịnh thế chưa từng thấy, nhưng trong vòng trăm năm gần đây đã có dấu hiệu suy yếu.

Hôn quân sinh ra hôn quân, hổ phụ làm gì lại sinh ra khuyển tử.

Ngay cả tiên đế cũng chỉ biết vui đùa bên mỹ nữ, thành ra vừa tứ tuần đã lâm bệnh mà chết.

Ngôi vị được truyền lại cho Thái tử Quý Ngọc Bảo, bây giờ là Tiết Mẫn hoàng đế, tuy rằng cũng có đam mê tửu sắc, nhưng chuyện chính sự vẫn chưa bỏ qua một ngày nào, coi như là niềm an ủi cho các vị trung thần ở triều đình.

Quý Ngọc Bảo rất để tâm đến long thể, phần vì do cuộc sống tửu sắc về đêm, phần vì ám ảnh cái chết trong dằn vặt bệnh tật của tiên đế.

Phụ thân của Chiêu Hòa, đại phu Chiêu Thục là người được hoàng thượng tin tưởng giao phó, phải túc trực ở kinh thành thường xuyên.

Việc hiếm khi trở về quê nhà cũng là lẽ dĩ nhiên.

Thanh An nhìn Chiêu Hòa, cuối cùng nói: "Năm nay ta dạo xuân với ngươi, đừng buồn nữa.

Trông thật khó coi."
Người này đúng là chẳng nói được câu nào tốt đẹp, Chiêu Hòa bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn hiện lên một tia vui vẻ.

"Vị cô nương này, nếu có thể, mong dừng chân ở đây đối với tiểu sinh một đoạn." Một thanh niên văn nhã bước đến Thanh An, tức khắc đoàn tài tử giai nhân đều để mắt đến hai vị mỹ nhân nãy giờ đứng một góc xem trò vui.

Thanh An cảm thấy phiền toái, chưa kịp mở miệng từ chối thì đã nghe người này xướng lên một khúc thơ, chắc chắn là không để nàng đi.

Nước sông lững lờ trôi,
Mặc khách chẳng đi vội,
Giai nhân làm chùn bước,
Phút chốc bỗng bồi hồi.

Các vị thi nhân mặc khách tấm tắc vỗ tay khen hay, lại còn bảo tên thư sinh kia chắc đã làm giai nhân phải đỏ mặt tía tai rồi.

Chẳng hiểu sao Chiêu Hòa nghe xong lại có chút bực bội, nhưng nàng vẫn yên lặng đợi Thanh An đối đáp.

Mặc khách thấm men say,
Tình ý với phận này,
Những thi từ sáo rỗng,
Làm sao sánh được đây?
Thanh An làm sao mà không hiểu ý tên thư sinh kia, chỉ biết khinh miệt trong lòng một cái rồi uyển chuyển chối từ.

Dù sao đối với nàng, hắn cũng chỉ là một tên tiểu hài miệng còn hôi sữa, lúc nàng sinh ra chắc hẳn hắn còn chưa tìm được bụng mẹ để chui vào.
Con người thường thích nghe những lời ngon ngọt êm tai, chính vì vậy, họ là con mồi béo bở cho những lũ ác yêu còn tồn tại trên nhân gian.
Mà tên này lại không phải con người.
Thanh An nhìn thấy rõ ràng, hắn là một con chồn tinh hóa thành.

Tu vi cũng không phải gọi là cao, nhưng so với đám yêu tu hành ở nhân gian thì cũng được cho là xuất chúng.

Nếu nheo mắt nhìn kĩ hơn, vây quanh bên đó là những khí đen mù mịt, hắn không phải chỉ đơn thuần hấp thụ linh khí của đất trời để tăng tu vi, mà còn ăn xác thịt của con người.

Tiếc rằng, người hắn gặp lại là Thanh An.

Tên này cùng đoàn người lấy làm tiếc, thở dài mấy cái.


Có người còn khuyên nhủ Thanh An, vị tài tử này nổi danh tứ phương, từ kinh thành xa xôi về đây du ngoạn, người muốn gả còn xếp hàng dài không hết, lí nào Thanh An lại thẳng thừng từ chối ý tốt của người ta? Thanh An không nói nhiều, dẫn Chiêu Hòa đi sang một tiểu điếm ngồi.

Thật là đau đầu, nhân gian thậm chí còn bát nháo hơn yêu giới.

"Thanh An, có mệt hay không? Ngươi muốn ăn gì?" Chiêu Hòa thấy dáng vẻ gấp gáp của người kia liền hỏi.

"Cho ta một tách trà được rồi.

Chiêu Hòa, ta đi đến nơi đây một chút, lát nữa liền sẽ trở lại, ở đây đợi ta." Thanh An hướng mắt nhìn lên chồn yêu kia, thấy hắn đã sải bước đi khỏi đoàn thi nhân.

Nếu như tóm hắn lại, bảy phần sẽ biết đường về yêu giới.

"Có được không? Ngươi vừa mới..."
"Không sao, lát nữa ta cam đoan sẽ trở về.

Ta làm sao mà có thể đi xa được?" Thanh An tuy gấp gáp nhưng vẫn kiên nhẫn quay sang nói với Chiêu Hòa.

"Ngươi cứ ở đây chơi đi."
Cuối cùng Chiêu Hòa cũng gật đầu một cái.

Chắc là Thanh An đi tìm vị tài tử nọ rồi, nãy giờ nàng để ý thấy Thanh An cứ nhìn về phía đó mãi.

Cũng có ý với người ta hay sao?
Chiêu Hòa thở dài, gọi một phần há cảo, vừa nhâm nhi vừa đợi người kia trở về.

Thanh An nhẹ nhàng men theo con sông bước đi, vị đạo của tên chồn hôi kia vẫn còn được lưu lại.

Hình như tên kia cũng phát hiện có người đang dõi theo mình, vừa bước đến chỗ vắng liền thoắt nhảy đi mất.

Thanh An nhẹ nhàng nhảy lên, chạy theo tên kia.

Tên đó biết rằng người đang theo sát đuôi mình tuyệt đối không tầm thường, liền chạy đến một khu đất trống liền đứng lại, quay đầu ra sau nhìn.

Liền trố mắt ngạc nhiên.

"Vị giai nhân khi nãy? Làm sao mà một con người có thể theo bước chân của ta đến đây." Lúc nãy nhìn thân thủ của người nọ, so với nử tử liễu yếu đào thơ hoàn toàn khác xa.

Hắn không nhìn được cỗ linh lực trong cơ thể Thanh An, liền nghĩ rằng người này chỉ biết một chút khinh công.

"Ta cần hỏi một số việc.

Xong sẽ rời đi." Thanh An nhìn tên kia, ánh mắt dần trở nên âm trầm.

"Ngươi có quyền hỏi đến ta sao.

Cũng làm gì có quyền rời đi?" Hắn man rợ cười.

Con mồi khi nãy cố câu không được, bây giờ lại tự mình đi đến, làm sao hắn có thể bỏ qua.

Lũ đạo sĩ cùng đám tu tiên ở trần gian không thể nào so bì được với hắn.

Huống hồ là một tiểu cô nương biết một chút công phu.

Phải, hắn không thể nhìn ra được chân thân của Thanh An, càng không nắm bắt được linh lực của nàng.

Vậy nên không thể nào biết rằng nàng cũng là yêu quái.

Đối với hắn, nàng chỉ là một con người, muốn đánh muốn giết đều dễ như trở bàn tay.

Hắn nhảy vồ đến, túm lấy người Thanh An, nhưng làm sao nàng để hắn được như ý nguyện.

Chỉ một cái nhấc chân liền có thể tránh né được thân thủ nhanh nhẹn vốn có của loài chồn yêu.

Hắn cứ vồ đến, nàng lại nhẹ nhàng né đi.

Đánh tới mười mấy chiêu mà không chạm được dù chỉ là vạt áo của nàng, hắn đã mất hoàn toàn kiên nhẫn, tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Không ngờ một con người lại có thể tránh được tất cả các đòn đánh hiểm của chồn yêu.
Trong lúc hắn chuẩn bị hiện nguyên hình, bên tai bỗng nghe tiếng lách cách.

Hắn ngước lên nhìn, chỉ thấy Thanh An mở một chiếc vòng bạc trên tay ra, chiếc vòng rớt xuống đất, chuông nhỏ thanh thúy kêu lên, đầu hắn truyền đến một chút tia đau.

Nực cười, con ả đang làm trò hề gì vậy?
Một lúc, đập vào mắt hắn là một dòng linh lực màu trắng cuồn cuộn chảy, hắn cảm nhận rõ mồn một đây chính là yêu lực.

Nhưng có cố gắng đến cỡ nào cũng không thể nhìn ra được chân thân của người nọ, so về đạo hạnh sợ là có thể đá hắn văng xa đến nghìn thước.


"Ngươi...Ngươi rốt cuộc là ai?" Tròng mắt lộ ra tia khiếp sợ.

Phải nói ở nhân gian, hắn chưa từng gặp bất kì một ai có dòng linh lực mạnh mẽ đến vậy.

Nếu được đoán, người này bảy phần từ yêu giới bước ra.

"Ta là ai chẳng quan trọng, đừng hỏi nhiều, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được.

Tu vi của ngươi cũng không nhỏ, ít nhất là so với lũ yêu tu hành ở nhân gian, có phải ngươi từ yêu giới đến không?" Giọng nói âm trầm, ánh mắt sắc lạnh, chẳng còn một chút tia ấm áp.

Nàng cảm nhận từ tên chồn hôi kia một mùi tanh tưởi của máu tươi, phi thường khó chịu.

Hắn đã giết được trên dưới trăm mạng sinh linh vô tội, không kể là yêu hay người.

"Phải.

Ta là từ đó đến đây." Tên này thấy lạ, nhưng vẫn trả lời.

Cũng chỉ là một câu hỏi thông thường, không sao hết.

"Cánh cổng sang yêu giới nằm ở đâu? Mau, dẫn ta trở về đó." Thần sắc nàng có một chút khẩn trương.

"Ngươi điên à! Thà rằng ngươi giết ta còn hơn, có chết ta cũng không về!" Nhắc đến hai chữ trở về, hắn liền sợ hãi run lẩy bẩy.

Thật vậy, có chết cũng chết ở nhân gian, tuyệt đối không trở về nơi chốn ấy.

"Yêu giới làm sao à?" Thanh An bước đến gần hắn, liền hiếu kì hỏi.

"Ngươi ở trên núi tu hay là trong lòng đất tu a? Cả yêu giới đã rơi vào tay của tên đọa thần Sĩ Lân rồi, cục diện rối rắm vô cùng, chỉ còn thiên giới cố trụ được mà thôi." Hắn lầm bầm, rồi lại nói tiếp.

"Nói gì xa, thiên giới mà sụp đổ, hắn cũng sẽ tràn vào nhân gian làm loạn."
Vừa nghe đến hai tiếng Sĩ Lân, bỗng trong lồng ngực Thanh An truyền đến một cảm giác đau đớn dữ dội, như muốn nổ tung, bên tai cứ ong ong lên một tràng giọng nói không rõ từ đâu vọng lại.

Giết hắn! Giết hắn! Nàng ngã quỵ xuống, lồng ngực truyền đến cơn đau âm ỉ, đồng tử cũng dần chuyển sang một màu đỏ ngầu.

Dòng linh lực bên trong đang bắt đầu gậm nhấm nàng, khiến nàng thống khổ cơ hồ muốn thét lên.

Tên chồn kia thấy Thanh An như vậy, liền lén tung một chưởng, Thanh An nhíu mày nhìn hắn, vẫn nhẹ nhàng né sang một bên.

Nàng nén cơn đau đứng dậy, nhanh tay nắm chặt lấy cổ hắn, áp vào trên thân cây.

"Cái tên Sĩ Lân đó...Hắn làm gì ở yêu giới?" Thanh An ngứa tay muốn giết tên này lắm rồi, nhưng ít ra hắn vẫn còn có cái miệng.

"Ngươi...ngươi..." Mặt hắn đỏ cả lên, chỉ chỉ vào bàn tay đang xiết chặt lấy cổ mình.

Con mẹ nó ngươi xiết như vậy làm sao ông đây có thể nói được! Thanh An lúc này vội vàng buông tay ra, hắn ngã cái phịch xuống đất, ho khan dữ dội.

"Khụ...khụ...Tên đó thanh trừng hết toàn bộ gia tộc chủ chốt ở yêu giới, bao gồm cả yêu vương.

Sau đó trực tiếp đứng lên nắm quyền ở yêu giới, bất cứ kẻ nào không vâng lệnh đều bị chặt đầu ở Hỗn Độn tháp, ném xuống đất cho con chó cưng Nhai Xế của hắn ăn."
Thanh An nhướng mày.

Chắc chắn chuyện của mình với tên Sĩ Lân kia có chút liên hệ, nếu không thì tại sao cơ thể lại có phản ứng dữ dội như vậy? Nhưng càng cố nhớ thì đầu óc lại càng đau, cuối cùng không ngẫm ra được chút gì trong đầu, chỉ toàn là một mảng mờ mịt.

Điều này khiến Thanh An phi thường khó chịu.

nàng cúi xuống nhìn tên chồn hôi kia, mở miệng hỏi: "Nếu đã từ yêu giới ra thì ngươi nhìn ta cho kĩ, có nhận biết ta hay không?"
Tự thấy câu hỏi này có chút buồn cười, nàng chắc chắn bản thân không thể nào cùng tên chồn hôi này kết giao được.

Nhưng nhất vạn chẳng bằng vạn nhất.

Hắn nghe câu hỏi, liền giương đôi mắt lên nhìn gương mặt Thanh An thật kĩ càng, tay nhẹ vuốt ve cái cằm: "Ngươi...A! Ngươi chính là!"
"Là ai?" Thanh An cũng gấp gáp hỏi.

"Mà không phải...Nói chung không phải, ta chẳng nhận biết ngươi.

Bây giờ thả ta đi được chưa?" Hắn ngẫm một hồi lại thấy không đúng, người này đã chết từ trước khi hắn đào tẩu khỏi yêu giới.

"Ai cho ngươi đi?" Thanh An nhướn mày.

Thả tên này giống như thả cá sấu xuống hồ, tác oai tác oái hại nhân gian.

Tuy rằng nàng cùng nhân gian không một chút liên hệ, nhưng nhìn những làn oán hận xung quanh hắn liền không nhịn được xót thương, tức khắc muốn ra tay hiệp nghĩa.


"Ngươi...! Ngươi đừng có mà quá đáng! Làm ơn thả ta đi, ta đã tu hành đến được chừng này rồi...Nếu ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi một phần ba đạo hạnh của ta!" Khóe miệng hắn run lẩy bẩy như sắp khóc, đường nào thì cũng lỗ, phải biết hắn đã cất công tu hành bao nhiêu năm rồi.

Nhưng hình như lời nói của hắn không làm Thanh An có chút động tâm, nàng vẫn cứ giữ nét mặt vô cảm mà nhìn hắn.
"...Một nửa thì sao?" Hắn cắn răng tiếc muốn chết, nhưng cái mạng quan trọng, giữ cái mạng trước đã, làm lại từ đầu cũng không sao.

"Ta thèm cái yêu đan dơ bẩn của ngươi sao." Thanh An có chút buồn cười, cũng lười phải nói nhiều, nàng tức khắc tung một chưởng, hắn liền trọng thương ngã lăn ra đất.
Lại tung thêm một chưởng, đạo hạnh của hắn đã biến mất đến không còn gì, cuối cùng trở về hình dạng một con chồn già nằm ra đất.
Thanh An bế con chồn lên, con chồn bất mãn cắn vào tay nàng.

Nàng búng tay một cái, cơ miệng của nó chẳng thể cử động được nữa.

Nàng vươn nhẹ tay lên, chiếc vòng bạc khi nãy rơi dưới đất liền trở về bên tay nàng, khóa chặt.
Thanh An trở lại tiểu điếm, trên tay xách theo con chồn.

Nàng từ xa đã thấy bóng dáng Chiêu Hòa ngồi thẫn thờ cùng với tách trà, đĩa thức ăn trông chắc cũng đã cạn từ lâu.

Lúc này Thanh An mới ý thức được rằng mình đã đi lâu đến vậy.

Nhưng mà cũng thật ngây thơ quá, sao lại không trở về phủ, giả sử nàng đi đến tối, người này cũng sẽ ngồi lì ở đây để đợi luôn sao?
Chiêu Hòa thấy bóng dáng kia liền mừng rỡ vẫy tay, tách trà trên bàn đã nguội từ lâu, nàng còn tưởng rằng người này đã đi lạc mất rồi.

Chiêu Hòa nhìn con chồn trên tay Thanh An, lại nhìn bên dưới giày dính một ít bùn đất, rốt cuộc người này đã đi đâu vậy.

"Thanh An, ngươi đã đi đâu? Cũng vừa đến giờ Tị rồi.

Còn nữa, con chồn này là sao?"
Giọng điệu thập phần lo lắng, không nghe thấy ý trách móc nửa phần.

"Sao ngươi không hồi phủ?"
"Ta lo lắng ngươi quên đường về." Chiêu Hòa ngượng ngùng, thật ra nàng còn muốn đợi Thanh An để cùng đi dạo thành tiếp, dẫu sao khi sáng cũng chẳng ghé được bao nhiêu nơi.

Thanh An có chút buồn cười, đặt con chồn xuống dưới, bên cạnh chân ghế, mình thì thoải mái ngồi lên.

"Khi nãy bắt được con chồn già này, trông vậy mà rất thông minh, chắc là sẽ tìm một ngôi chùa phó thác nó ở đó." Tên chồn hôi này đã giết nhiều mạng người, tốt nhất là nhốt nó ở chùa để sám hối.

Dù sao nàng cũng không muốn tay mình phải nhuốm máu ở nhân gian, nhất là máu của một tên dơ bẩn.
Chiêu Hòa nhìn con chồn, chỉ thấy nó dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn lại nàng, đôi mắt này tựa hồ có chút quen quen.

Nàng đưa tay vuốt nó một cái, cái miệng không thể cắn được nên nó liền giơ chân cản lại, thần sắc hung dữ.

"Con chồn này hung, đừng động vào nó.

Lát nữa ngươi dẫn ta đến một ngôi chùa gần đây, tiện đường đem nó vào phó thác." Thanh An trừng mắt nhìn, con chồn lập tức đứng im không dám động.

"Nhưng chúng ta có thể thả nó vào rừng mà?" Chiêu Hòa khó hiểu nhìn, dù sao cũng là vật hoang dã, đã lớn đến chừng này, đem đến chùa có vẻ như là không nên.

.

truyện xuyên nhanh
"Không được, loài vật này không thể thả." Thanh An nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.

Dù sao nàng vẫn che giấu thân phận là yêu quái của mình, cũng chẳng biết nên giải thích vấn đề này như thế nào cho rõ.

Chiêu Hòa tuy cảm thấy kì lạ, nhưng nếu Thanh An đã nói vậy rồi liền nhu hòa mà thuận theo, cũng không phải chuyện gì quá to tát.

Thanh An gọi tiểu nhị ra tính tiền, chỉ để lại trên bàn một thỏi bạc.

Tiểu nhị nhìn thấy liền sáng hết cả mắt, Chiêu Hòa thì trợn tròn đôi đồng tử ngạc nhiên.

Từ khi nào mà Thanh An lại có bạc trong người? Ngẫm lại mới thấy, lúc Thanh An còn hôn mê bất tỉnh, tình trạng bệnh cũng vô cùng kì lạ, hoàn toàn không hề giống người bình thường.

Lúc nàng ấy tỉnh dậy, bên người đôi khi lại xuất hiện những vật kì lạ, ví như những chiếc vòng bạc, và bây giờ là đống ngân lượng.

Dù cho lúc mới đem về, bên cạnh nàng ta chỉ có một khối ngọc bội cùng túi vải.
"Khách quý! Khách quý a! Khi nào rảnh rỗi liền ghé qua, nhất định sẽ đón tiếp nồng hậu." Tiếng tiểu nhị vui mừng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Chiêu Hòa, nàng chỉ dám len lén ném ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh An.

Thanh An làm sao mà không nhận ra.

Đống ngân lượng này đều có sẵn trong túi của nàng, cùng lắm chỉ tùy tiện rút ra một thỏi.

Nhưng trước mặt một con người thì chuyện này cũng quá đỗi kì lạ.

Ngẫm một hồi, nàng liền nói với Chiêu Hòa: "Ta vừa bán đi miếng bạch ngọc, được kha khá ngân lượng."
Lúc này Chiêu Hòa mới nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lòng vẫn còn bán tín bán nghi.

Chiêu Hòa dẫn Thanh An đến một ngôi chùa cách đó không xa, vừa khéo lại là ngôi chùa nổi danh nhất thành Tây.

Hương khói ra vào không xuể.

Phật tử đi đến chùa đều không khỏi thắc mắc nhìn hai vị cô nương xinh đẹp, đặc biệt là có một vị trên tay còn đang bế con chồn.

Chiêu Hòa cảm nhận được ánh mắt đánh giá của những người xung quanh, có chút xấu hổ che mặt lại.

Thanh An thì thái độ vẫn dửng dưng như cũ, nàng tiến vào chùa, đoàn Phật tử đi ngang đều đứng một bên nhường đường.

Đến bên trong, lúc này chỉ thấy vị trụ trì kì lạ, tóc đã cạo hết nhưng lại chừa một bộ râu dài bạc phơ, bên cạnh là một thanh niên tuấn tú.

Trông bình lặng đến lạ, khác hẳn với đoàn người lũ lượt hương khói ở bên ngoài.
Vị trụ trì cùng người thanh niên kia nghe tiếng bước chân, tức khắc liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người con gái cùng một con chồn đang đứng đó.


Trụ trì vuốt nhẹ râu, khẳng khái nói: "Nhị vị, nếu muốn cúng bái thì ở bên ngoài."
Chiêu Hòa vừa thấy trụ trì quay đầu lại liền thành khẩn chắp tay chào, hai vị kia đều cúi đầu chào lại.

Chỉ có Thanh An là dửng dưng như không, tay nàng vẫn ôm con chồn.
Vị trụ trì không hiểu chuyện gì, thanh niên kia nheo mắt lại, liền lập tức tinh tường.
"Con chồn này phảm phải sát nghiệp rất nặng, cô nương, ngươi như thế nào lại bắt được nó?" Người thanh niên kia vội vàng đứng dậy, đến gần con chồn hơn.

Nó đã thành tinh, đã vậy còn giết nhiều mạng người, tu vi chắc chắn không nhỏ.

Nhưng làm sao một vị nử tử chân yếu tay mềm có thể bế xốc nó trên tay.

Hắn lướt qua đánh giá Thanh An một hồi, nhưng nửa điểm kì lạ cũng tìm chẳng ra.

Chiêu Hòa ngạc nhiên không thôi, tại sao người này vừa nhìn đã biết con chồn tạo sát nghiệt? Lại nói, Thanh An làm sao mà bắt được nó về.

Từ lúc Thanh An tỉnh dậy, có quá nhiều điều nghi hoặc trong đầu nàng.

Nhưng nàng biết rằng Thanh An sẽ không dễ chịu khi nàng hỏi tới, rốt cuộc không nhắc đến gì cả.
Thanh An điềm tĩnh nhìn thanh niên kia, còn khá trẻ nhưng đạo hạnh không hề thấp, lại có một chút khí chất tựa thiên tiên.

Nàng chỉ cần liếc qua là biết, đây còn chẳng phải là một vị thần tiên chuyển thế hay sao, nhưng tạm thời nàng không nhớ ra hắn ta là ai.

Nàng ngẫm nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng đáp: "Là ta vô tình nhặt được trên đường đi, trông tứ cố vô thân, nghe bảo nơi đây thường xuyên ban phát lòng từ bi cho thú rừng, không nghĩ nhiều liền tìm đến."
Cái gì mà nghe nói, nàng chỉ là cảm nhận được rất nhiều vị đạo của thú rừng ở đây, lập tức lấy đại một lý do như vậy.Quả thật, đằng sau chùa là một sân rộng, chứa đủ loại thú, có khỉ, có gà lại có chó.

Chúng nó ở đây hằng ngày được nghe kinh, cúi đầu trước tượng Phật.

Dần dà đều trở nên có linh tính.

"Ồ.

Là vậy sao." Ánh mắt thanh niên đầy ý vị nhìn người kia, hắn biết đây chẳng qua chỉ là một lý do cho có lệ.

Lai lịch người này hoàn toàn không hề nhỏ, bởi hắn cố gắng cách mấy cũng không thể nhìn được đạo hạnh.

Nếu như không phải vì con chồn này lợi hại, hắn tuyệt nhiên chỉ nghĩ đây là người bình thường.

"Thất lễ, vãn sinh thường được gọi Phó Sinh Luân.

Là đệ tử của Mặc Phán ở Tiên Sơn.

Xin hỏi quý danh của nhị vị cô nương?"
"Tiểu nữ Chiêu Hòa." Chiêu Hòa hơi cúi người, thì ra là một vị đạo sĩ lâu năm mới xuống núi.

Vậy nếu theo lời người này nói, con chồn này đã thành tinh sao?
"Thanh An." Thanh An chỉ nhẹ nhàng buông một câu.

Nàng nhớ Tiên Sơn là nơi có nhiều linh khí nhật nguyệt nằm ở nhân gian, từ muôn đời nay vẫn thế.

Đạo sĩ tu ở Tiên Sơn so với những nơi khác cũng thần thông quảng đại hơn một bậc.

Nghe đồn cứ một ngàn năm lại có một nhân tài kiệt xuất, so tài được với tứ đại yêu vương của yêu giới.

Bất quá cũng chỉ là một lời đồn, vốn dĩ tứ đại yêu vương cũng chẳng thèm so đo với lũ đạo sĩ bát nháo ở nhân gian.

"Nhị vị, con chồn hai người đem đến cùng thú rừng quanh đây có nhiều điểm bất đồng.

Rõ ràng nó đã thành tinh từ lâu, lại còn phạm sát nghiệp nặng.

Hãy để vãn sinh đem nó đến Tiên Sơn." Phó Sinh Luân trên vẻ mặt là biểu tình tươi cười, nhưng hắn không ngại bồi thêm một câu: "Con chồn này cũng bị thương nặng, người ra tay thân thủ cũng thật tốt."
"Là ta bắt gặp lúc nó thương." Nhìn ánh mắt âm trầm của người kia, Thanh An tất nhiên nhận ra, nhưng nàng chỉ trả lời như vậy, liền nắm tay Chiêu Hòa bước đi.

"Đa tạ tiên sinh đã cưu mang con chồn này, ta ở nhà còn một chút việc, thất lễ ra về trước."
Phó Sinh Luân gật đầu.

Nhìn bóng lưng của hai người con gái dần lẩn khuất trong hương khói, ánh mắt thâm trầm đến kì lạ.

Vị trụ trì thấy biểu tình hắn như vậy, cũng dò hỏi: "Sinh Luân?"
"Sư thầy, cô gái kia nhường như không phải con người." Lúc hắn nói lời này, nửa phần không chắc chắn.

Người nọ khí chất bất phàm, nhưng chẳng nhìn ra được đạo hạnh, có thể sẽ là tiên sao? Nhưng làm gì có vị tiên nào rảnh rỗi xuống đây chỉ để bắt một con chồn.
Vị trụ trì hướng đôi mắt nhìn ra xa, âm thầm thở dài.

"Nếu tiên nhân thì chưa chắc đã là phúc.

Lời sấm truyền trên Tiên Sơn năm đó vẫn còn hiệu nghiệm.

Tiên nhân hạ phàm, thiên hạ vô an."
Phó Sinh Luân cũng chỉ thầm thở dài, nhẹ nhàng gật đầu: "Tránh không được, đành phải đối diện.

Dẫu sao cũng chẳng thể xoay chuyển được càn khôn.

Sư thầy, bây giờ ta ngự phong về Tiên Sơn cùng con chồn này trước, chuyện người nói ta sẽ báo lại với sư phụ."
.............!Lời tác giả
Ở đoạn đối đáp thơ giữa Thanh An với con chồn đáng lý nên tuân theo luật bằng trắc, nhưng bản thân không rành rỏi luật này nên chỉ gieo vần mà thôi.

Mong mọi người không chê.:))).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương