Vãn Tình (Tình Muộn)
-
Chương 4
Ngày tháng cứ thế trôi dần, thấm thoát gần một tháng từ ngày hắn bước chân vào trạch tử này. Sự im lặng vốn có đã bị hắn hủy hoại hoàn toàn bằng những câu chuyện không đầu không đuôi trên chốn giang hồ mà hắn lượm lặt được, hay chỉ đơn giản là những gì hắn thấy lúc đi hái rau, nhất nhất đều kể lại với y. Y cũng không thấy phiền khi hắn cứ quấn lấy y không rời. Hắn muốn kể, muốn nói gì là chuyện của hắn, còn y muốn nghe, muốn để trong lòng hay không là chuyện của y. Cũng có lúc y hỏi hắn vì sao hắn cứ lưu lại nơi này, không tự tìm đường ra khỏi rừng, thì hắn lại chưng ra bộ mặt ngây thơ vô tội mà trả lời y.
-Chính là ta không biết đường a. Nơi này rừng sâu, nhiều thú dữ như thế, lỡ ta bị tụi nó ăn thịt thì sao? Chi bằng ngươi dẫn ta ra đi.
Y lặng im không đáp. Kì thật, có khi hắn ở đây cũng tốt, ngày ba bữa cơm có người lo, cơm nóng canh ngon, trời lạnh có người giúp y mặc thêm áo. Y đã một mình sống lặng lẽ suốt mấy năm qua, hắn thì như ngọn gió lạ thổi đi sự cô đơn nơi y. Nhưng cũng có điều y không hiểu, hai người hoàn toàn xa lạ, ngay cả tên hắn, y còn không biết, hắn là ai, thân phận ra sao, y không hỏi hắn cũng không nói. Vậy vì cớ gì mà hắn lại luôn chăm sóc, lo lắng cho y?
Ngày lại qua ngày, chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày mười lăm tháng bảy. Dạo gần đây, khu rừng vốn yên tĩnh thường xuyên có người tới lui, tuy không lộ mặt nhưng y vẫn cảm nhận được khí tức của bọn họ. Nơi này cũng không tiện ở lâu được nữa.
____________________
Sáng hôm đó, sau khi dùng điểm tâm xong, y nói với hắn:
-Ngươi lo thu dọn, trưa nay ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi rừng.
-A!?!
-A cái gì, chẳng lẽ ngươi không muốn?
-Không phải, ta chỉ là không ngờ phải chuẩn bị đi gấp vậy thôi.
-Chẳng còn cách nào khác, ta cũng có việc phải rời khỏi nơi này một thời gian. Đi hay không là quyền của ngươi, ta không quản.
-Ngươi đi đâu?
-Giang Nam
-Vừa hay, người ta cần phải gặp cũng ở Giang Nam. Ngươi làm ơn thì cho trót. Đi cùng ta đến Giang Nam được không? Ta không rành đường, lỡ có người bắt cóc thì ta biết gọi ai đây?
-......
Hai bên song nhãn đấu với nhau một hồi rốt cuộc thì y cũng phải chìu theo ý hắn, cùng nhau đi Giang Nam. Rong ruổi mấy ngày đường dài thì cũng tới nơi. Dọc đường đi, tất cả mọi thứ đều có hắn lo, từ việc đặt phòng, thanh toán tiền thức ăn cho đến những lúc ngủ ngoài trời phải đốt lửa phòng thú dữ… y đều không phải mó tay vô bất cứ thứ gì. Hóa ra dẫn theo hắn cũng có lợi.
Hai người đến một khách điếm hạng sang nằm ở Tây môn thành Giang Nam, đặt hai gian phòng thượng hạng sát nhau. Ban đầu, hắn nằng nặc đòi ở chung phòng với y nhưng khi thấy hàn khí từ y tỏa ra mỗi lúc một dữ dội thì hắn đành phải cúi đầu thần phục. Đêm đầu tiên cả hai đi đường đều mệt nên quyết định đi nghỉ sớm. Khi tất cả mọi vật đắm chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm huyền bí thì có vài tên hắc y nhân men theo cửa sổ đột nhập vào phòng hắn.
-Ngay cả phòng của ta mà cũng dám vào, chẳng lẽ ngươi coi phó cung chủ ta không ra gì?
-Thỉnh người thứ tội, chúng thuộc hạ chỉ theo lệnh mà làm – một tên hắc y nhân dẫn đầu bình tĩnh đáp lời.
-Lệnh của ai?
-Bẩm, của cung chủ.
-Hắn lệnh ra sao?
-Hồi phó cung chủ, người sai thuộc hạ tới chuyển lời nhắc nhở phó cung chủ hãy mau hoàn thành nhiệm vụ, giết Thư Vân, mang bí kiếp võ công về Túy Tuyết Cung phục mệnh. Nếu phó cung chủ cứ dây dưa, chần chờ như vậy thì người mệnh chúng thuộc hạ cứ thẳng tay giải quyết tên Thư Vân kia.
-Hừ, về báo lại với cung chủ, ta tự có chủ trương, người không phải lo, còn nữa, Thư Vân là của ta, chỉ có ta mới có thể động thủ. Các ngươi dám động đến một sợi tóc của y thì mạng của các ngươi cứ chờ người đến lấy đi.
-Tuân lệnh.
-Còn không mau cút?
Mấy tên hắc y nhân mau chóng biến mất, vô thanh vô thức. Hắn ngồi đó, mắt nhìn vào bức tường giáp với phòng bên cạnh, ánh mắt xa xôi, đắm chìm trong suy tư. Trong cơn gió nhẹ giữa đêm, ẩn chứa đâu đó tiếng thở dài.
Đêm đó có hai người không ngủ…
-Chính là ta không biết đường a. Nơi này rừng sâu, nhiều thú dữ như thế, lỡ ta bị tụi nó ăn thịt thì sao? Chi bằng ngươi dẫn ta ra đi.
Y lặng im không đáp. Kì thật, có khi hắn ở đây cũng tốt, ngày ba bữa cơm có người lo, cơm nóng canh ngon, trời lạnh có người giúp y mặc thêm áo. Y đã một mình sống lặng lẽ suốt mấy năm qua, hắn thì như ngọn gió lạ thổi đi sự cô đơn nơi y. Nhưng cũng có điều y không hiểu, hai người hoàn toàn xa lạ, ngay cả tên hắn, y còn không biết, hắn là ai, thân phận ra sao, y không hỏi hắn cũng không nói. Vậy vì cớ gì mà hắn lại luôn chăm sóc, lo lắng cho y?
Ngày lại qua ngày, chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày mười lăm tháng bảy. Dạo gần đây, khu rừng vốn yên tĩnh thường xuyên có người tới lui, tuy không lộ mặt nhưng y vẫn cảm nhận được khí tức của bọn họ. Nơi này cũng không tiện ở lâu được nữa.
____________________
Sáng hôm đó, sau khi dùng điểm tâm xong, y nói với hắn:
-Ngươi lo thu dọn, trưa nay ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi rừng.
-A!?!
-A cái gì, chẳng lẽ ngươi không muốn?
-Không phải, ta chỉ là không ngờ phải chuẩn bị đi gấp vậy thôi.
-Chẳng còn cách nào khác, ta cũng có việc phải rời khỏi nơi này một thời gian. Đi hay không là quyền của ngươi, ta không quản.
-Ngươi đi đâu?
-Giang Nam
-Vừa hay, người ta cần phải gặp cũng ở Giang Nam. Ngươi làm ơn thì cho trót. Đi cùng ta đến Giang Nam được không? Ta không rành đường, lỡ có người bắt cóc thì ta biết gọi ai đây?
-......
Hai bên song nhãn đấu với nhau một hồi rốt cuộc thì y cũng phải chìu theo ý hắn, cùng nhau đi Giang Nam. Rong ruổi mấy ngày đường dài thì cũng tới nơi. Dọc đường đi, tất cả mọi thứ đều có hắn lo, từ việc đặt phòng, thanh toán tiền thức ăn cho đến những lúc ngủ ngoài trời phải đốt lửa phòng thú dữ… y đều không phải mó tay vô bất cứ thứ gì. Hóa ra dẫn theo hắn cũng có lợi.
Hai người đến một khách điếm hạng sang nằm ở Tây môn thành Giang Nam, đặt hai gian phòng thượng hạng sát nhau. Ban đầu, hắn nằng nặc đòi ở chung phòng với y nhưng khi thấy hàn khí từ y tỏa ra mỗi lúc một dữ dội thì hắn đành phải cúi đầu thần phục. Đêm đầu tiên cả hai đi đường đều mệt nên quyết định đi nghỉ sớm. Khi tất cả mọi vật đắm chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm huyền bí thì có vài tên hắc y nhân men theo cửa sổ đột nhập vào phòng hắn.
-Ngay cả phòng của ta mà cũng dám vào, chẳng lẽ ngươi coi phó cung chủ ta không ra gì?
-Thỉnh người thứ tội, chúng thuộc hạ chỉ theo lệnh mà làm – một tên hắc y nhân dẫn đầu bình tĩnh đáp lời.
-Lệnh của ai?
-Bẩm, của cung chủ.
-Hắn lệnh ra sao?
-Hồi phó cung chủ, người sai thuộc hạ tới chuyển lời nhắc nhở phó cung chủ hãy mau hoàn thành nhiệm vụ, giết Thư Vân, mang bí kiếp võ công về Túy Tuyết Cung phục mệnh. Nếu phó cung chủ cứ dây dưa, chần chờ như vậy thì người mệnh chúng thuộc hạ cứ thẳng tay giải quyết tên Thư Vân kia.
-Hừ, về báo lại với cung chủ, ta tự có chủ trương, người không phải lo, còn nữa, Thư Vân là của ta, chỉ có ta mới có thể động thủ. Các ngươi dám động đến một sợi tóc của y thì mạng của các ngươi cứ chờ người đến lấy đi.
-Tuân lệnh.
-Còn không mau cút?
Mấy tên hắc y nhân mau chóng biến mất, vô thanh vô thức. Hắn ngồi đó, mắt nhìn vào bức tường giáp với phòng bên cạnh, ánh mắt xa xôi, đắm chìm trong suy tư. Trong cơn gió nhẹ giữa đêm, ẩn chứa đâu đó tiếng thở dài.
Đêm đó có hai người không ngủ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook