Văn Thuyết
Chương 76

Edit: Yunchan

Trước khi mọi người tới Kỳ thành truy sát Túc Thất chưa hề nghĩ sẽ có người ra tay tương trợ cho y, dưới con mắt của họ thì Túc Thất là phản đồ của cả Trung Nguyên, là nội ứng mà Vô Ưu cốc cài vào Trung Nguyên, lẽ ra sẽ chẳng có ai đứng về phe y cả.

Nhưng đúng vào lúc này lại có người đứng ra.

Mà người đó chính là Vân Khâm, là người lập công rất lớn trong trận đánh với Thập Châu, là một trong những người uy vọng nhất trong cả Trung Nguyên thời bấy giờ.

Thế nên khi Vân Khâm bước ra những người trong sân lập tức khựng lại, có người lưỡng lự, có người nhìn ngó dáo dác, nhưng sau một khoảng lặng yên thì không còn ai bước ra nữa.

Thế là trận đấu lại được tiếp diễn, ngày càng có nhiều cao thủ Trung Nguyên đổ về hướng này, Vân Khâm chẳng tránh cũng chẳng lui, che chắn cho Túc Thất sau lưng mình, thanh kiếm bạc trong tay rạch ra quầng sáng rợp trời, Vụ Châu đã trôi lơ lửng trước người từ lúc nào không hay và đang xoáy lên tít mù, tỏa ra khí lạnh còn đáng sợ hơn cả tháng chạp trời đông, tiếng rồng gầm vang vọng từ bên trong Vụ Châu, khiến đối thủ khó lòng tiến lên một bước trong phút chốc!

Vài cao thủ Thủy Vân Quan đứng ở hàng đầu lập tức biến sắc, kẹp phù trần trong tay, hét lớn: “Có gì phải tránh, phản đồ Minh Khuynh đã hết sức đánh tiếp rồi, các ngươi dám tới bắt tên phản đồ này mà không dám đấu với Vân Khâm sao?!”

Mọi người nghe thế bèn rúng động, sau khi nhìn thấy những cao thủ của Thủy Vân Quan xuất thủ thì mới động thủ, trận pháp, phù pháp, trận pháp xông lên lũ lượt, không cho Vân Khâm và Túc Thất có cơ hội phản đòn. Trong cơn oanh tạc loạn lạc này, Vân Khâm vẫn đứng bất động, tia sáng đỏ chớp qua như điện, tiếng rồng gầm vút cao, bạch long hiện thân, Vân Khâm tức tốc thi triển Mai Ẩn kiếm quyết chắn lại tất cả đòn tấn công nhắm vào Túc Thất! Không thể tiến thêm nữa!

Trận chiến này kéo dài suốt hai ngày.

Trận chiến này đã khiến hơn hai trăm người của Trung Nguyên trọng thương, chỉ vì lùng bắt hai người.

Nhưng trận chiến không hề có người tử nạn.

Trên người Vân Khâm và Túc Thất đã chằng chịt vết thương, máu thấm đẫm trên y phục chẳng biết là của mình hay ai khác, nhưng bất kể vũng máu dưới chân đã đong đầy bao nhiêu đi nữa thì hai người họ vẫn đứng sừng sững, không hề ngã.

Tới khi ba vị Đường chủ của Thiên Cương Minh đến nơi thì đã chẳng còn nhìn ra hình dáng ban đầu của căn tiểu viện này nữa, nhìn vào thảm cỏ xơ xác nhuộm thắm máu tanh và hai con người đang cầm kiếm đứng bên trong tiểu viện, không hiểu sao họ lại thấy sợ.

Khi trông thấy ba vị Đường chủ dẫn theo một toán đệ tử Thiên Cương Minh tới, ai nấy đều biết trận chiến này đã tới hồi kết, họ lũ lượt bước tới gần ba vị Đường chủ, hai cao thủ của Thủy Vân Quan nhỏ giọng báo lại tình hình hai ngày qua.

Chỉ cần dăm ba lời là nói hết được chuyện hai ngày qua, sau khi nghe xong, Chung Hoàn bỗng cười lạnh, liếc ra Đoan Mộc Vũ sau lưng.

Đoan Mộc Vũ tái mét mặt mày mà không nói một lời, trong ba vị Đường chủ chỉ có Tần Hàn là bước lên một bước, nói với hai người đẫm máu ở phe kia: “Minh Khuynh, Vân Khâm cô nương, hôm nay hai người đã như nỏ hết đà rồi, tội gì phải chống đỡ thêm?”

Nói rồi ông ta không nhìn tới Túc Thất mà quay sang Vân Khâm: “Phản đồ Túc Thất tội không thể tha, Vân Khâm cô nương, cô là đệ tử của Mai chưởng môn, xưa nay Mai chưởng môn luôn phân rõ thị phi, giờ đây cô lại vì một tên phản đồ mà động thủ với Trung Nguyên, lẽ nào cô muốn làm xấu mặt cả Không Thiền phái thật ư?”

Dừng lại chốc lát, Tần Hàn nhướng mày nói tiếp: “Nể tình bao năm qua cô nương bôn ba vì Trung Nguyên, chỉ cần bây giờ Vân Khâm cô nương chịu quay đầu, trở lại Không Thiền phái đóng cửa suy ngẫm năm mươi năm thì chúng ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu cô nương cứ ngoan cố giúp cho tên phản đồ này thì bọn ta chỉ còn cách bỏ qua tình nghĩa năm xưa mà động thủ với cô nương thôi.”

Vân Khâm vẫn không có động thái gì, lúc này sắc mặt nàng đã trắng bệch như giấy, toàn thân đẫm máu chẳng khác nào một vong hồn, dường như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào đám người Trung Nguyên trước mặt, ánh mắt vẫn trong ngần: “Nếu nói bôn ba vì Trung Nguyên thì có ai qua được minh chủ, nếu bàn tới tình nghĩa thì tình nghĩa của các người với y lẽ nào lại mất sạch chỉ vì thân phận của y sao?”

Ai nấy đều im phăng phắc, chỉ có Chung Hoàn là cất giọng lạnh lùng: “Ai biết được thứ tình đó là thật hay giả, cũng nào ai biết những việc hắn làm có thật sự vì Trung Nguyên hay không?”

Vân Khâm liếc ông ta với ánh mắt hờ hững.

Chung Hoàn đón lấy ánh nhìn này với gương mặt vô cảm, không hề nhượng bộ.

Lòng biết rõ đã nói tới đây thì chẳng còn gì để nói thêm nữa, Vân Khâm than nhẹ một tiếng, dùng cánh tay run run chằng chịt thương tích để rút trường kiếm đang cắm trên đất lên.

Còn bên cạnh nàng, Túc Thất luôn giữ yên lặng tới bây giờ mới chịu hé môi, tầm mắt y đảo qua từng người một trong sân mà không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt này mọi người lại rối rít dời mắt đi như phải bỏng.

Túc Thất rút kiếm, dòng máu đỏ chảy men theo lưỡi kiếm nhỏ tí tách xuống đất.

Mọi người nhìn thấy cử động này của cả hai thì giật bắn, đồng loạt lao ra ngay tức thì, động thủ trước.

Mà bên trong đám đông, ba vị Đường chủ của Thiên Cương Minh nhìn thấy rất rõ, hai người trong sân đúng thật đã kiệt sức như họ nói, lê theo thương tích để chiến đấu suốt hai ngày đã là cực hạn, chỉ cần họ liên thủ thì hai người này không tài nào gượng qua nổi hôm nay.

Nghĩ rồi ba người đưa mắt nhìn nhau toan ra tay, nhưng Đoan Mộc Vũ lại nhìn Túc Thất và Vân Khâm với vẻ mặt phức tạp, tần ngần chưa muốn động thủ.

“Đoan Mộc!” Chung Hoàn quát lạnh.

Đoan Mộc Vũ cau chặt mày, dưới sự giục giã của hai người còn lại rốt cuộc ông cũng buông ra tiếng thở dài, triệu hồi trường thương, gia nhập cuộc chiến. Trong thoáng chốc ba luồng linh lực hùng hậu hợp lại nhắm tới cùng một nơi, đất trời bỗng nhiên biến sắc, cỏ khô xoáy lên tít mù, run rẩy dao động theo ba luồng linh lực hòa hợp, sau đó hòa vào một luồng linh quang tím đánh ập tới Vân Khâm và Túc Thất!

Trong khi bên kia Vân Khâm chợt khựng lại, trường kiếm của nàng mới hất bay mấy kiếm giả xô tới, khi ngoảnh đầu lại đã thấy ba vị Đường chủ này động thủ, lòng biết khó lòng đỡ được chiêu này, Vân Khâm bật ra tiếng cười khổ, nhủ thầm lần này mình khó mà bình an trở lui nữa rồi, nàng thúc giục năng lực của Vụ Châu lên đỉnh điểm, bạch long tức tốc lượn tới muốn va chạm trực diện với luồng sáng tím nọ!

Còn Túc Thất mặt lạnh bên cạnh cũng nhanh chóng ra chiêu, đứng sóng vai với Vân Khâm!

Hai đòn cực mạnh đối đầu, cát đá văng tung tóe, vụn cỏ xác xơ và cánh hoa nát vỡ xoáy quanh bốn phía, những người công lực khá thấp bên phe Trung Nguyên đều tái mặt, bị luồng sức mạnh này va trúng phải giật lùi mấy bước, xanh mặt nhìn cảnh tượng trước mắt. Dầu là ai cũng có thể nhìn ra ba vị Đường chủ Thiên Cương Minh không hề nương tay, một chiêu này là muốn ngươi sống ta chết!

Thế nhưng, trong lúc mọi người đang định thần chờ đợi kết cục của trận chiến này, thì trong không gian mờ tối, một ánh sao lấp lánh đột nhiên chớp lên ngay nơi giao nhau của hai luồng sức mạnh.

Ánh sáng của ngôi sao kia rất nhu hòa, sa vào giữa chiến trường từ giữa hư vô, nó như một mầm xanh nhỏ bé sinh trưởng trong mưa cuồng gió dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn phăng, bẻ gãy. Nhưng mầm xanh ấy không hề bị nghiền nát mà vẫn kiên cường sinh trưởng trong trận cuồng phong, đứng vững với trời đất, rồi phút chốc dùng một loại sức mạnh thần bí khó thể tưởng tượng để dập tắt trận sóng gió long trời lở đất này.

Linh quang lịm tắt, bạch long không còn, cơn lốc cỏ dại đang tung hoành khắp sân viện cũng dần lắng xuống, rơi là đà xuống đất.

Tất cả mọi người đều giữ nguyên động tác cũ, nhìn chằm chằm vào hai luồng sức mạnh sắp va vào nhau.

Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, cả tiểu viện bỏ hoang yên ắng tới mức có thể nghe cả tiếng lá rơi khe khẽ.

Cho tới khi một loạt tiếng bước chân tiến vào phá vỡ sự yên tĩnh.

Căn tiểu viện đã vô cùng chật chội vì phải chứa bao nhiêu là cao thủ Trung Nguyên, bây giờ lại phải chứa thêm mấy chục người khiến nó càng chật như nêm. Mà trong nhóm người mới đến, kẻ đứng đầu là một nam tử trẻ trung vận bạch y, trang phục của Không Thiền phái.

Người nọ đứng trong khoản sân nhỏ giương cung bạt kiếm này, toàn thân mang theo hơi thở hiền hòa như gió, thoáng chốc đã hòa tan hơn nửa sát khí ngùn ngụt nơi đây.

Sự xuất hiện của y cũng hệt như ánh sao đột ngột sa xuống lúc hai đòn cực mạnh sắp va chạm, điềm đạm nhưng mang theo sức mạnh không tài nào lay động, thay đổi cục diện trận chiến.

“Ba vị Đường chủ, đã lâu không gặp.” Người nọ bước vào đây nhưng không buồn liếc qua Túc Thất và Vân Khâm, cũng không ngó tới những hiệp khách đang nằm la liệt trên đất, mà chỉ mỉm cười nhìn ba vị Đường chủ Thiên Cương Minh, giọng hiền hòa lễ độ khiến người ta không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ba vị Đường chủ nhìn cái người đột nhiên xuất hiện này với nét mặt hãi hùng, có lẽ rất nhiều người ở đây chưa từng biết tới người này, nhưng thân là nguyên lão đã tại vị trong Thiên Cương Minh hơn trăm năm, họ không thể nào rõ thân phận của người này hơn được nữa, vấn đề là người này đã qua đời nhiều năm về trước, sao có thể đột ngột xuất hiện ở nơi này?

Sau một hồi yên lặng, Đoan Mộc Vũ bèn bước ra trầm giọng nói với người nọ: “Mộ công tử.”

Mộ Sơ Lương nhẹ gật đầu, đáp lại: “Đoan Mộc đường chủ.”

Nghe thấy màn đối thoại của cả hai mà những người còn lại đều sững sờ.

Người được ba vị Đương chủ Thiên Cương Minh đối đãi lễ độ nhường này rốt cuộc là ai? Ba chữ “Mộ công tử” mà Đoan Mộc Vũ vừa thốt ra đại diện cho thân phận gì? Họ Mộ mà người trong thiên hạ biết tới chỉ có một gia tộc tôn quý nhất, nhưng gia tộc đó đã lụi tàn từ mấy mươi năm trước, truyền nhân của Mộ gia đã không còn, vậy người này có quan hệ thế nào với Mộ gia ấy?

Trong lúc mọi người hãy còn sững sờ, một người tinh mắt đã nhìn ra, chỉ vào người đàn ông mặc hắc y cao ráo đằng sau Mộ Sơ Lương, nhìn hoa văn trên y phục của y mà lớn giọng nói: “Đó là… bát đại thế gia… Mộ gia?”

Vừa nghe thấy tiếng hét này những người còn lại cũng đồng loạt nhìn sang, ngay sau đó đám đông lập tức sôi trào, ai nấy đều nhìn đăm đăm Mộ Sơ Lương, thậm chí có người khá lớn tuổi đã nhận ra Mộ Sơ Lương, đến đây sắc mặt ai cũng trở nên quái dị, không biết người này xuất hiện ở đây với mục đích gì.

Mộ Sơ Lương cũng không để cho mọi người phải suy đoán quá lâu, tuy nhìn hắn vô cùng điềm tĩnh, cách nói chuyện cũng rất nhanh gọn, nhưng không hề cho người bên cạnh cảm giác dễ tiếp cận như trước đây.

Hắn khẽ nâng mắt quét dọc qua đám đông, rồi cất giọng nói: “Ta lấy thân phận chủ nhân của Mộ gia bát đại thế gia cùng thủ lệnh của chưởng môn Không Thiền phái để trao đổi Vân Khâm và Túc Thất bảy ngày, ba vị Đường chủ, chư vị, có thể đáp ứng chăng?”

Cả sân nhất thời rơi vào yên ắng, mọi người trố mắt nhìn nhau như không biết chờ lời hồi đáp của ai, nhưng ánh mắt của họ đều tập trung hết lên ba vị Đường chủ Thiên Cương Minh đang đứng ở trung tâm.

Sắc mặt của Chung Hoàn xấu vô cùng, ông hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi, Tần Hàn thì khẽ lắc đầu nhìn về phía Đoan Mộc Vũ, Đoan Mộc Vũ nhìn thấy phản ứng của cả hai thì cũng hơi biến sắc, sau đó mới quay sang Mộ Sơ Lương: “Đã thế thì hãy nghe theo lời của Mộ công tử một lần vậy.”

Tuy Mộ gia đã xuống dốc nhiều năm nhưng chiến công mà Mộ gia đóng góp cho Trung Nguyên vẫn còn đó, chỉ cần có Mộ Sơ Lương ở đây thì Mộ gia vẫn là một nhánh khó lung lay nhất trong bát đại thế gia, chưa kể Mộ Sơ Lương còn lấy ra thủ lệnh của Không Thiền phái chẳng khác nào đại diện cho cả Không Thiền phái, hai phe thế lực này muốn lên tiếng cho Vân Khâm và Túc Thất thì họ chẳng có lý do gì để không nghe cả. Huống chi điều kiện của Mộ Sơ Lương không tới nỗi quá vô lý, do đó họ càng không đủ lý lẽ để cự tuyệt.

Trong thâm tâm ba vị Đường chủ ấy đều hiểu rõ, người này đã chuẩn bị kỹ rồi mới tới đây.

Mộ Sơ Lương khẽ mỉm cười, thấy ba người đã chịu nhượng bộ thì nói tiếp: “Đa tạ ba vị, trong vòng bảy ngày Mộ gia sẽ đưa ra kết quả, bất kể ra sao.”

Không ai đáp lại hắn cả, Tần Hàn bước thẳng ra ngoài, còn Đoan Mộc Vũ cũng nhanh chóng dẫn người đi khỏi, những người còn lại tuy không cam lòng nhưng cũng đành chấp nhận, dần rút khỏi căn tiểu viện này, đi cuối cùng chính là toán người Mộ gia mà Mộ Sơ Lương dẫn tới.

Căn tiểu viện mới đó còn đông nghịt những người giờ đây đã yên tĩnh lại, chỉ còn Mộ Sơ Lương, Vân Khâm và Túc Thất.

Túc Thất bị thương nặng tới nỗi khó lòng gắng gượng thêm nữa, ngồi vật xuống dựa lên tường.

Thương thế của Vân Khâm ít hơn đôi chút nhưng chẳng hề đỡ hơn chút nào, sắc mặt nàng tái nhợt mà lại không dám ngồi xuống, chỉ biết đứng cứng đờ tại chỗ rụt rè nhìn Mộ Sơ Lương.

Từ khi bước vào viện tới giờ Mộ Sơ Lương chưa từng liếc qua Vân Khâm lấy một lần, tuy nàng không biết hắn đang nghĩ gì nhưng có thể cảm giác được.

Mộ Sơ Lương đang rất giận.

Hắn vốn ôn hòa xưa nay, dù trong tính cách có vài điểm khá là ngoài sức tưởng tượng nhưng cũng không phải là người ưa nổi giận. Vân Khâm chưa từng nhìn thấy hắn giận bao giờ, cũng chưa nghe ai nói hắn từng nổi giận, bây giờ nhìn thấy Mộ Sơ Lương cứ im lặng không hé răng thì lòng có hơi hoảng.

“Sư huynh.” Vân Khâm lí nhí mở miệng, lên tiếng rồi mới biết giọng mình khàn tới đáng thương.

Mộ Sơ Lương nghe thấy tiếng gọi này thì liếc sang, đối diện với đôi mắt không nhìn thấy ý cười ngày xưa mà lòng Vân Khâm bỗng nhiên run rẩy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương