Văn Thuyết
-
Chương 33
Edit: Yunchan
Trong cuồng phong và sóng gió lật trời, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương lại không tiếp tục xuất thủ.
Mộ Sơ Lương nhìn sang Vân Khâm.
Vân Khâm lập tức hiểu ý hắn.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng và Mộ Sơ Lương gặp nhau, cũng là lần đầu nói chuyện, nhưng với Vân Khâm, người trước mắt lại không thể nào quen thuộc hơn, nàng biết rất nhiều chuyện liên quan tới y, dĩ nhiên cũng có thể hiểu được ý y.
Linh lực mà hai người rót vào bao kiếm đang trôi đi không ngừng, bao kiếm kia như một vực sâu không đáy, họ dốc hết sức bức ra Phong Khuyết kiếm đã là cực hạn, bây giờ có muốn giao thủ với địch thì cũng không còn sức nữa.
Vân Khâm không quan tâm quá nhiều, ôm lấy thắt lưng Mộ Sơ Lương lần nữa, nhân lúc mưa gió rít gào tung người vọt vào rừng cây cách đó không xa.
Phong Khuyết cuốn lên sóng lớn, khiến cây cối cũng oằng mình quật vào nhau, mặt biển mênh mông mới đó còn quang đãng, bây giờ đã tụ lại mây đen, giọt mưa và sóng biển đan vào nhau, trong phút chốc bốn phía đều bị mưa gió bao trùm.
Ở sâu trong rừng cây, Vân Khâm đặt Mộ Sơ Lương ngồi dưới một cây đại thụ đủ để che mưa, sau đó ngoái đầu nhìn lại.
Tầm mắt của Vân Khâm bị lớp lớp đại thụ che khuất, nhưng xuyên qua đám lá rậm rạp và cành khô chằng chịt, nàng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng thuộc về Phong Khuyết kiếm lóe lên ở phía chân trời, sau cùng mất dạng.
Nhìn một đòn đầy uy lực như vậy, Vân Khâm biết bọn bạch y nhân ban nãy dù không chết thì cũng bị trọng thương.
Đương lúc nàng đang trầm tư thì tiếng gió lại hất bay lá rụng, sau đó một đạo kiếm ảnh quét qua, chính là Uẩn Hoa kiếm đang phóng tới từ xa, cắm ngay ngắn vào trong bao kiếm.
Mưa gió phút chốc đã tạnh hẳn, chỉ còn lại mây đen ở chân trời là chưa hoàn toàn rút đi, trên lá cây còn dính nước mưa hoặc nước biển lóng lánh, như nắng ban mai mới hé, sương giá chưa tan.
Vân Khâm quay đầu lại nhìn Mộ Sơ Lương với ánh mắt rối rắm.
Mộ Sơ Lương đã quen với ánh nhìn này của Vân Khâm, thậm chí vừa rồi hai người vừa có cử chỉ tiếp xúc đầy ngượng ngùng, vậy mà y vẫn giữ nguyên phong thái điềm tĩnh chững chạc của đại đệ tử Không Thiền phái, lâm nguy không loạn, chỉ ngồi dựa lên thân cây, nhẹ giọng chỉ điểm: “Bọn bị chúng ta đả thương lúc nãy, kẻ đứng đằng sau chúng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, bây giờ chúng ta đang ở địa bàn của chúng, nếu không nghĩ ra cách nhanh chóng rời khỏi đây, thì sợ là không tránh được bao lâu.”
Mộ Sơ Lương phân tích rất chính xác, Vân Khâm cũng không phải không biết, nhưng nếu đây thật sự là một hòn đảo nào đó thuộc Thập châu, vậy thì bốn bề toàn là biển cả, họ phải thoát khỏi đây bằng cách nào đây?
Vân Khâm không biết, nhưng nàng hiểu rõ ở lại đây suy nghĩ thì mãi mãi cũng đừng hòng nghĩ ra, vì vậy nàng bước về hướng Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương hơi nhướng mày, ngước mặt lên nhìn nàng.
Chân của Vân Khâm chững lại.
Nàng lặng thinh chốc lát, rồi nhẹ giọng nói: “Sư huynh.”
Mộ Sơ Lương than nhẹ một tiếng, gọi: “Sư muội.”
Vân Khâm đối mắt với y một lát, ngẫm nghĩ rồi dọ lời tiếp: “Sư huynh.”
“Sư muội.” Dường như cảm thấy kiểu đối thoại này thật là vô nghĩa, Mộ Sơ Lương bèn lắc đầu nói với vẻ chịu thua: “Có gì thì nói thẳng là được rồi.”
Ánh mắt Vân Khâm hơi sáng lên, nàng đáp ngay: “Muội bế huynh đi tìm cách thoát khỏi đây nhé.”
Mộ Sơ Lương bình tĩnh nhìn Vân Khâm, trên môi mang nụ cười như xuân phong, biểu cảm cứ như không hiểu ý nàng.
Vân Khâm nghẹn lời, đành sửa lại: “… là dìu huynh.”
Mộ Sơ Lương cười khẽ đáp: “Đa tạ sư muội.”
Khổ nỗi việc này chẳng dễ như họ nghĩ, vì Mộ Sơ Lương mới tỉnh lại, bây giờ đừng nói tự đi bộ, mà tới sức để cầm tay Vân Khâm cũng chẳng có, hai người vật lộn hồi lâu, cuối cùng Vân Khâm vẫn vác Mộ Sơ Lương lên vai.
Mộ Sơ Lương tựa vào đầu vai của Vân Khâm, giọng áy náy: “Là ta liên lụy sư muội.”
Vân Khâm lắc đầu không lên tiếng. Nàng không hề cảm thấy bị liên lụy một chút nào, thật ra thì Mộ Sơ Lương không biết đây là ngày nàng vui nhất từ trước tới nay.
Mộ Sơ Lương được nàng cõng trên lưng nên tất nhiên không nhìn thấy khóe môi nàng hơi cong lên.
Nhưng Vân Khâm bỗng nhớ ngay tới chuyện khác, lại lo lắng hỏi: “Sư huynh, hôm qua Phương Vọng cản đường cho chúng ta chạy thoát, ở lại giao thủ với bọn chúng một mình, muội đang lo y có thoát được hay không.”
“Phương Vọng sao?” Mộ Sơ Lương đáp lại một tiếng rồi trấn an: “Sư muội yên tâm, y không sao đâu.”
Vân Khâm không biết Mộ Sơ Lương dựa vào đâu để tin rằng Phương Vọng bình an, nhưng nếu Mộ Sơ Lương đã khẳng định thì nàng sẽ không hỏi lại nữa. Nàng có rất nhiều lý do để tin lời Mộ Sơ Lương, vì y là Mộ Sơ Lương.
Hai người đi mãi tới trước mà chưa thấy bọn bạch y nhân đuổi theo, có lẽ vì chúng bị thương khá nặng, hoặc vì chưa phát hiện ra tung tích của họ, nhưng Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đều biết bây giờ không phải là lúc để thư giãn, họ chỉ cần ở trên đảo này ngày nào thì ngày đó vẫn chưa thật sự an toàn.
Suốt quãng đường là do Vân Khâm cõng người, nhưng đường hai người đi đều do Mộ Sơ Lương chỉ dẫn, họ đi ước chừng hai giờ thì Mộ Sơ Lương chợt nhẹ giọng nói với Vân Khâm: “Đằng trước có một mảnh đất trống, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một lát đi.”
Vân Khâm hơi ngẩn ra, đang muốn nói không cần thì lại nghe Mộ Sơ Lương nói: “Ta hơi mệt.”
Mộ Sơ Lương được Vân Khâm cõng suốt cả chặng đường, dĩ nhiên không thể nào mệt được, nên lúc nghe thấy câu này lòng Vân Khâm khẽ động, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nghe lời dừng lại rồi đặt Mộ Sơ Lương xuống một cách nhẹ nhàng chưa từng có, để y có thể dựa thoải mái vào thân cây.
Sau đó nàng đứng dậy nói: “Để muội đi tìm ít thức ăn.”
“Sư muội, không cần.” Mộ Sơ Lương cản Vân Khâm lại, thấy Vân Khâm lại muốn có ý kiến thì nhàn nhạt nói: “Uẩn Hoa kiếm.”
Uẩn Hoa kiếm nghe thấy Mộ Sơ Lương gọi mình thì đột nhiên nhảy phốc ra khỏi bao, hóa thành một luồng sáng trắng phóng vào trong rừng.
Giọng Mộ Sơ Lương nhu hòa: “Mấy chuyện này giao cho Uẩn Hoa kiếm là được.”
Vân Khâm: “…”
Uẩn Hoa kiếm theo nàng bao nhiêu năm, vậy mà trước giờ nàng không biết nó còn có cách dùng này.
Hai người nghỉ ngơi trong rừng, còn Uẩn Hoa kiếm, chẳng biết có phải nó đã quen với chuyện này hay không mà chẳng mấy chốc đã xiên mấy quả dại bay về. Nhận được ánh mắt của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm lập tức hiểu ý, rút từng quả dại ra khỏi thân Uẩn Hoa kiếm.
Vân Khâm sống trong sơn dã cũng khá lâu, nên chỉ liếc mắt qua là biết ngay những quả này đều ăn được, trên đảo mọc rất nhiều quả dại, nhưng Vân Khâm vẫn chọn lựa thật kỹ, lấy một quả đỏ to nhất bỏ vào tay Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương trông có vẻ đã hồi phục khá nhiều, nhanh chóng nhận lấy quả dại.
Nhưng nhận rồi y lại không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào quả đỏ trong tay như đang suy nghĩ điều gì.
Vân Khâm cắn một miếng, thấy y đờ ra thì cất giọng hỏi: “Sư huynh, sao thế?”
Mộ Sơ Lương lắc đầu, dứt mắt khỏi trái cây, ngoảnh sang Vân Khâm: “Ta đang nghĩ chúng ta phải rời khỏi đây bằng cách nào.”
Nghe thấy câu này Vân Khâm cũng chùng xuống.
Hướng Tây của hòn đảo này là bãi đá, lúc nãy họ đã chạy từ hướng đó tới đây. Về sau họ tiến vào rừng, đi về hướng đông suốt hai giờ nhưng vẫn chưa tìm thấy điểm cuối của khu rừng này, cũng không biết địa hình của khu rừng này thế nào và có thể tìm được cách để thoát ra hay không nữa.
Hai người yên lặng chốc lát, rồi chợt nghe Mộ Sơ Lương nói: “Chúng nhắm vào ta, là ta liên lụy muội.”
Vân Khâm lắc đầu: “Do muội chủ động đi theo, sao lại bảo là liên lụy.”
Mộ Sơ Lương nghe vậy thì nhìn vào mắt Vân Khâm như suy tư: “Chẳng hiểu sao ta luôn có một cảm giác.”
Vân Khâm nhìn y không hiểu.
Lại nghe y nhẹ giọng nói: “Ta luôn cảm thấy chúng ta hình như đã quen biết từ trước.”
Vân Khâm bỗng ngớ ra.
Nàng bỗng nhớ lại lần mình nhìn thấy ảo ảnh trong động Tử Yên, gặp được Mộ Sơ Lương chỉ mới mười tuổi. Nhớ lại chuyện họ nói với nhau, nhớ lại thần thái và hình dáng lúc y nói chuyện.
Chính xác là họ đã quen biết, chẳng qua chỉ có nàng biết, còn Mộ Sơ Lương thì không biết mà thôi.
Mộ Sơ Lương trước mắt so với lúc mười tuổi đích thực đã thay đổi quá nhiều, bất kể là thần thái hay giọng điệu đều như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Nghĩ rồi Vân Khâm nghiêm túc gật đầu dưới ánh nhìn soi mói của y: “Muội đã nghe mọi người kể về huynh.”
Rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Mộ Sơ Lương ra chiều suy ngẫm, dĩ nhiên y không thể biết từ “Nghe kể” mà Vân Khâm nói đại diện cho điều gì. Hai người im lặng nghỉ ngơi chốc lát, Vân Khâm đã ăn hết quả trong tay, còn Mộ Sơ Lương thì vẫn chưa động vào, y chỉ dựa lưng vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Vân Khâm nhìn dáng vẻ nhắm mắt của y thì bất giác nhớ tới sự yên tĩnh của y suốt một năm qua, trong lòng nàng thấp thỏm lo lắng, không dằn lòng được phải kêu khẽ một tiếng: “Sư huynh.”
Mộ Sơ Lương mở mắt ra, tới khi chạm phải ánh mắt lo lắng của Vân Khâm thì vỡ lẽ, cười đáp: “Ta chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi, không ngủ say nữa đâu.”
“Sư huynh đang nghĩ gì vậy?” Vân Khâm vốn không phải là người thích nói chuyện, nhưng nàng lại thích nói chuyện với Mộ Sơ Lương, nhìn từng nét mặt của đối phương, nghe kỹ giọng y phát ra từng câu từng chữ.
Mộ Sơ Lương trầm ngâm: “Ta đang nghĩ nếu chúng ta không thoát khỏi hòn đảo này thì phải làm sao.”
Vân Khâm không đáp lại, khi nghe thấy giả thiết của Mộ Sơ Lương cũng không hề lộ vẻ lo lắng.
Mộ Sơ Lương hỏi: “Muội không lo lắng sao?”
Vân Khâm lắc đầu.
“Tại sao?” Đôi mắt Mộ Sơ Lương trong vắt nhu hòa, càng tò mò hơn về vị tiểu sư muội mới gặp lần đầu mà cứ như đã quen từ lâu này.
Vân Khâm đáp: “Vì sư huynh không hốt hoảng chút nào, nhất định đã có biện pháp rồi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm lại nói tiếp: “Sư huynh điều tra Thập châu nhiều năm, nhất định biết gì đó về mảnh đất này, cho nên mới không lo lắng, có phải không?”
Câu này vừa thốt ra, cả khu rừng thoắt cái đã im phăng phắc.
Chỉ nghe thấy tiếng gió nổi lên, vài chiếc lá khô rụng khỏi cành, rơi là đà xuống giữa hai người.
Tầm mắt của Vân Khâm không khỏi rơi lên chiếc lá, nàng còn chưa ngước mắt lên thì đã nghe Mộ Sơ Lương nhẹ giọng hỏi: “Muội nói muội đã nghe mọi người kể về ta, vậy “Mọi người” đó là ai?”
Vân Khâm cũng không định giấu giếm, nàng vào mật thất của Mộ Sơ Lương, còn liên lạc với hai nội ứng, đây đều là những chuyện cần phải nói cả, thế là Vân Khâm đáp rất nhanh: “Mọi người của Không Thiền phái, và cả Hắc Y.”
Nghe thấy tên “Hắc Y”, ánh mắt ôn hòa điềm tĩnh của Mộ Sơ Lương bỗng sâu hơn, y cất giọng nhẹ nhàng: “Hắc Y đã nói gì?”
Vân Khâm đăm chiêu chốc lát, sau đó nàng nâng tay lên moi ra một vật trong ngực rồi đưa tới trước mặt Mộ Sơ Lương, cụp mắt nói: “Chuyện nên nói với không nên nói… đều nói hết rồi.”
Ánh mắt Mộ Sơ Lương dừng ở vật trên tay Vân Khâm.
Đó là một chiếc chìa khóa bạc, vật này vốn ở trên người Mộ Sơ Lương, nó là chìa khóa mật thất của y, nơi đó cất giấu vài bí mật liên quan tới Mộ Sơ Lương mà thế nhân không biết.
Nhờ đó Mộ Sơ Lương cũng hiểu ra.
Mộ Sơ Lương nhìn Vân Khâm bật cười, nhưng không lên tiếng ngay mà lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ném quả đang cầm trong tay lên cao.
Ngay lúc này, tiếng trường kiếm bay keng ra khỏi bao, trước mắt đột nhiên lóe lên kiếm quang sáng rực, vào lúc người ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì keng một tiếng, kiếm đã về bao.
Trái cây lại rơi về tay Mộ Sơ Lương.
Song song với lúc quả rơi xuống, Uẩn Hoa kiếm bỗng bay ra gọt vỏ trái cây, vỏ rơi lả tả bên cạnh, nhưng Mộ Sơ Lương chẳng buồn nhìn chúng, y chỉ nắm gọn lấy quả đã được gọt bóng loáng, nhìn chằm chằm Vân Khâm: “Uẩn Hoa kiếm là dùng thế này, hắn cũng nói cho muội biết chứ?”
Vân Khâm: “… Không có.”
Nàng nghệt ra chốc lát, sau đó cũng vỡ lẽ.
Hóa ra vị đại thiếu gia này không chịu ăn, lý do chả phải là đang lo âu gì như y nói hết —- mà chỉ vì thứ này chưa lột vỏ thôi.
Tầm mắt của Vân Khâm dứt khỏi trái cây bóng loáng, trở lại với Mộ Sơ Lương, nụ cười của người trước mắt vẫn còn đó, nhưng hình như đã có chút khác rồi.
Trong cuồng phong và sóng gió lật trời, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương lại không tiếp tục xuất thủ.
Mộ Sơ Lương nhìn sang Vân Khâm.
Vân Khâm lập tức hiểu ý hắn.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng và Mộ Sơ Lương gặp nhau, cũng là lần đầu nói chuyện, nhưng với Vân Khâm, người trước mắt lại không thể nào quen thuộc hơn, nàng biết rất nhiều chuyện liên quan tới y, dĩ nhiên cũng có thể hiểu được ý y.
Linh lực mà hai người rót vào bao kiếm đang trôi đi không ngừng, bao kiếm kia như một vực sâu không đáy, họ dốc hết sức bức ra Phong Khuyết kiếm đã là cực hạn, bây giờ có muốn giao thủ với địch thì cũng không còn sức nữa.
Vân Khâm không quan tâm quá nhiều, ôm lấy thắt lưng Mộ Sơ Lương lần nữa, nhân lúc mưa gió rít gào tung người vọt vào rừng cây cách đó không xa.
Phong Khuyết cuốn lên sóng lớn, khiến cây cối cũng oằng mình quật vào nhau, mặt biển mênh mông mới đó còn quang đãng, bây giờ đã tụ lại mây đen, giọt mưa và sóng biển đan vào nhau, trong phút chốc bốn phía đều bị mưa gió bao trùm.
Ở sâu trong rừng cây, Vân Khâm đặt Mộ Sơ Lương ngồi dưới một cây đại thụ đủ để che mưa, sau đó ngoái đầu nhìn lại.
Tầm mắt của Vân Khâm bị lớp lớp đại thụ che khuất, nhưng xuyên qua đám lá rậm rạp và cành khô chằng chịt, nàng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng thuộc về Phong Khuyết kiếm lóe lên ở phía chân trời, sau cùng mất dạng.
Nhìn một đòn đầy uy lực như vậy, Vân Khâm biết bọn bạch y nhân ban nãy dù không chết thì cũng bị trọng thương.
Đương lúc nàng đang trầm tư thì tiếng gió lại hất bay lá rụng, sau đó một đạo kiếm ảnh quét qua, chính là Uẩn Hoa kiếm đang phóng tới từ xa, cắm ngay ngắn vào trong bao kiếm.
Mưa gió phút chốc đã tạnh hẳn, chỉ còn lại mây đen ở chân trời là chưa hoàn toàn rút đi, trên lá cây còn dính nước mưa hoặc nước biển lóng lánh, như nắng ban mai mới hé, sương giá chưa tan.
Vân Khâm quay đầu lại nhìn Mộ Sơ Lương với ánh mắt rối rắm.
Mộ Sơ Lương đã quen với ánh nhìn này của Vân Khâm, thậm chí vừa rồi hai người vừa có cử chỉ tiếp xúc đầy ngượng ngùng, vậy mà y vẫn giữ nguyên phong thái điềm tĩnh chững chạc của đại đệ tử Không Thiền phái, lâm nguy không loạn, chỉ ngồi dựa lên thân cây, nhẹ giọng chỉ điểm: “Bọn bị chúng ta đả thương lúc nãy, kẻ đứng đằng sau chúng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, bây giờ chúng ta đang ở địa bàn của chúng, nếu không nghĩ ra cách nhanh chóng rời khỏi đây, thì sợ là không tránh được bao lâu.”
Mộ Sơ Lương phân tích rất chính xác, Vân Khâm cũng không phải không biết, nhưng nếu đây thật sự là một hòn đảo nào đó thuộc Thập châu, vậy thì bốn bề toàn là biển cả, họ phải thoát khỏi đây bằng cách nào đây?
Vân Khâm không biết, nhưng nàng hiểu rõ ở lại đây suy nghĩ thì mãi mãi cũng đừng hòng nghĩ ra, vì vậy nàng bước về hướng Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương hơi nhướng mày, ngước mặt lên nhìn nàng.
Chân của Vân Khâm chững lại.
Nàng lặng thinh chốc lát, rồi nhẹ giọng nói: “Sư huynh.”
Mộ Sơ Lương than nhẹ một tiếng, gọi: “Sư muội.”
Vân Khâm đối mắt với y một lát, ngẫm nghĩ rồi dọ lời tiếp: “Sư huynh.”
“Sư muội.” Dường như cảm thấy kiểu đối thoại này thật là vô nghĩa, Mộ Sơ Lương bèn lắc đầu nói với vẻ chịu thua: “Có gì thì nói thẳng là được rồi.”
Ánh mắt Vân Khâm hơi sáng lên, nàng đáp ngay: “Muội bế huynh đi tìm cách thoát khỏi đây nhé.”
Mộ Sơ Lương bình tĩnh nhìn Vân Khâm, trên môi mang nụ cười như xuân phong, biểu cảm cứ như không hiểu ý nàng.
Vân Khâm nghẹn lời, đành sửa lại: “… là dìu huynh.”
Mộ Sơ Lương cười khẽ đáp: “Đa tạ sư muội.”
Khổ nỗi việc này chẳng dễ như họ nghĩ, vì Mộ Sơ Lương mới tỉnh lại, bây giờ đừng nói tự đi bộ, mà tới sức để cầm tay Vân Khâm cũng chẳng có, hai người vật lộn hồi lâu, cuối cùng Vân Khâm vẫn vác Mộ Sơ Lương lên vai.
Mộ Sơ Lương tựa vào đầu vai của Vân Khâm, giọng áy náy: “Là ta liên lụy sư muội.”
Vân Khâm lắc đầu không lên tiếng. Nàng không hề cảm thấy bị liên lụy một chút nào, thật ra thì Mộ Sơ Lương không biết đây là ngày nàng vui nhất từ trước tới nay.
Mộ Sơ Lương được nàng cõng trên lưng nên tất nhiên không nhìn thấy khóe môi nàng hơi cong lên.
Nhưng Vân Khâm bỗng nhớ ngay tới chuyện khác, lại lo lắng hỏi: “Sư huynh, hôm qua Phương Vọng cản đường cho chúng ta chạy thoát, ở lại giao thủ với bọn chúng một mình, muội đang lo y có thoát được hay không.”
“Phương Vọng sao?” Mộ Sơ Lương đáp lại một tiếng rồi trấn an: “Sư muội yên tâm, y không sao đâu.”
Vân Khâm không biết Mộ Sơ Lương dựa vào đâu để tin rằng Phương Vọng bình an, nhưng nếu Mộ Sơ Lương đã khẳng định thì nàng sẽ không hỏi lại nữa. Nàng có rất nhiều lý do để tin lời Mộ Sơ Lương, vì y là Mộ Sơ Lương.
Hai người đi mãi tới trước mà chưa thấy bọn bạch y nhân đuổi theo, có lẽ vì chúng bị thương khá nặng, hoặc vì chưa phát hiện ra tung tích của họ, nhưng Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đều biết bây giờ không phải là lúc để thư giãn, họ chỉ cần ở trên đảo này ngày nào thì ngày đó vẫn chưa thật sự an toàn.
Suốt quãng đường là do Vân Khâm cõng người, nhưng đường hai người đi đều do Mộ Sơ Lương chỉ dẫn, họ đi ước chừng hai giờ thì Mộ Sơ Lương chợt nhẹ giọng nói với Vân Khâm: “Đằng trước có một mảnh đất trống, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một lát đi.”
Vân Khâm hơi ngẩn ra, đang muốn nói không cần thì lại nghe Mộ Sơ Lương nói: “Ta hơi mệt.”
Mộ Sơ Lương được Vân Khâm cõng suốt cả chặng đường, dĩ nhiên không thể nào mệt được, nên lúc nghe thấy câu này lòng Vân Khâm khẽ động, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nghe lời dừng lại rồi đặt Mộ Sơ Lương xuống một cách nhẹ nhàng chưa từng có, để y có thể dựa thoải mái vào thân cây.
Sau đó nàng đứng dậy nói: “Để muội đi tìm ít thức ăn.”
“Sư muội, không cần.” Mộ Sơ Lương cản Vân Khâm lại, thấy Vân Khâm lại muốn có ý kiến thì nhàn nhạt nói: “Uẩn Hoa kiếm.”
Uẩn Hoa kiếm nghe thấy Mộ Sơ Lương gọi mình thì đột nhiên nhảy phốc ra khỏi bao, hóa thành một luồng sáng trắng phóng vào trong rừng.
Giọng Mộ Sơ Lương nhu hòa: “Mấy chuyện này giao cho Uẩn Hoa kiếm là được.”
Vân Khâm: “…”
Uẩn Hoa kiếm theo nàng bao nhiêu năm, vậy mà trước giờ nàng không biết nó còn có cách dùng này.
Hai người nghỉ ngơi trong rừng, còn Uẩn Hoa kiếm, chẳng biết có phải nó đã quen với chuyện này hay không mà chẳng mấy chốc đã xiên mấy quả dại bay về. Nhận được ánh mắt của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm lập tức hiểu ý, rút từng quả dại ra khỏi thân Uẩn Hoa kiếm.
Vân Khâm sống trong sơn dã cũng khá lâu, nên chỉ liếc mắt qua là biết ngay những quả này đều ăn được, trên đảo mọc rất nhiều quả dại, nhưng Vân Khâm vẫn chọn lựa thật kỹ, lấy một quả đỏ to nhất bỏ vào tay Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương trông có vẻ đã hồi phục khá nhiều, nhanh chóng nhận lấy quả dại.
Nhưng nhận rồi y lại không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào quả đỏ trong tay như đang suy nghĩ điều gì.
Vân Khâm cắn một miếng, thấy y đờ ra thì cất giọng hỏi: “Sư huynh, sao thế?”
Mộ Sơ Lương lắc đầu, dứt mắt khỏi trái cây, ngoảnh sang Vân Khâm: “Ta đang nghĩ chúng ta phải rời khỏi đây bằng cách nào.”
Nghe thấy câu này Vân Khâm cũng chùng xuống.
Hướng Tây của hòn đảo này là bãi đá, lúc nãy họ đã chạy từ hướng đó tới đây. Về sau họ tiến vào rừng, đi về hướng đông suốt hai giờ nhưng vẫn chưa tìm thấy điểm cuối của khu rừng này, cũng không biết địa hình của khu rừng này thế nào và có thể tìm được cách để thoát ra hay không nữa.
Hai người yên lặng chốc lát, rồi chợt nghe Mộ Sơ Lương nói: “Chúng nhắm vào ta, là ta liên lụy muội.”
Vân Khâm lắc đầu: “Do muội chủ động đi theo, sao lại bảo là liên lụy.”
Mộ Sơ Lương nghe vậy thì nhìn vào mắt Vân Khâm như suy tư: “Chẳng hiểu sao ta luôn có một cảm giác.”
Vân Khâm nhìn y không hiểu.
Lại nghe y nhẹ giọng nói: “Ta luôn cảm thấy chúng ta hình như đã quen biết từ trước.”
Vân Khâm bỗng ngớ ra.
Nàng bỗng nhớ lại lần mình nhìn thấy ảo ảnh trong động Tử Yên, gặp được Mộ Sơ Lương chỉ mới mười tuổi. Nhớ lại chuyện họ nói với nhau, nhớ lại thần thái và hình dáng lúc y nói chuyện.
Chính xác là họ đã quen biết, chẳng qua chỉ có nàng biết, còn Mộ Sơ Lương thì không biết mà thôi.
Mộ Sơ Lương trước mắt so với lúc mười tuổi đích thực đã thay đổi quá nhiều, bất kể là thần thái hay giọng điệu đều như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Nghĩ rồi Vân Khâm nghiêm túc gật đầu dưới ánh nhìn soi mói của y: “Muội đã nghe mọi người kể về huynh.”
Rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Mộ Sơ Lương ra chiều suy ngẫm, dĩ nhiên y không thể biết từ “Nghe kể” mà Vân Khâm nói đại diện cho điều gì. Hai người im lặng nghỉ ngơi chốc lát, Vân Khâm đã ăn hết quả trong tay, còn Mộ Sơ Lương thì vẫn chưa động vào, y chỉ dựa lưng vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Vân Khâm nhìn dáng vẻ nhắm mắt của y thì bất giác nhớ tới sự yên tĩnh của y suốt một năm qua, trong lòng nàng thấp thỏm lo lắng, không dằn lòng được phải kêu khẽ một tiếng: “Sư huynh.”
Mộ Sơ Lương mở mắt ra, tới khi chạm phải ánh mắt lo lắng của Vân Khâm thì vỡ lẽ, cười đáp: “Ta chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi, không ngủ say nữa đâu.”
“Sư huynh đang nghĩ gì vậy?” Vân Khâm vốn không phải là người thích nói chuyện, nhưng nàng lại thích nói chuyện với Mộ Sơ Lương, nhìn từng nét mặt của đối phương, nghe kỹ giọng y phát ra từng câu từng chữ.
Mộ Sơ Lương trầm ngâm: “Ta đang nghĩ nếu chúng ta không thoát khỏi hòn đảo này thì phải làm sao.”
Vân Khâm không đáp lại, khi nghe thấy giả thiết của Mộ Sơ Lương cũng không hề lộ vẻ lo lắng.
Mộ Sơ Lương hỏi: “Muội không lo lắng sao?”
Vân Khâm lắc đầu.
“Tại sao?” Đôi mắt Mộ Sơ Lương trong vắt nhu hòa, càng tò mò hơn về vị tiểu sư muội mới gặp lần đầu mà cứ như đã quen từ lâu này.
Vân Khâm đáp: “Vì sư huynh không hốt hoảng chút nào, nhất định đã có biện pháp rồi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm lại nói tiếp: “Sư huynh điều tra Thập châu nhiều năm, nhất định biết gì đó về mảnh đất này, cho nên mới không lo lắng, có phải không?”
Câu này vừa thốt ra, cả khu rừng thoắt cái đã im phăng phắc.
Chỉ nghe thấy tiếng gió nổi lên, vài chiếc lá khô rụng khỏi cành, rơi là đà xuống giữa hai người.
Tầm mắt của Vân Khâm không khỏi rơi lên chiếc lá, nàng còn chưa ngước mắt lên thì đã nghe Mộ Sơ Lương nhẹ giọng hỏi: “Muội nói muội đã nghe mọi người kể về ta, vậy “Mọi người” đó là ai?”
Vân Khâm cũng không định giấu giếm, nàng vào mật thất của Mộ Sơ Lương, còn liên lạc với hai nội ứng, đây đều là những chuyện cần phải nói cả, thế là Vân Khâm đáp rất nhanh: “Mọi người của Không Thiền phái, và cả Hắc Y.”
Nghe thấy tên “Hắc Y”, ánh mắt ôn hòa điềm tĩnh của Mộ Sơ Lương bỗng sâu hơn, y cất giọng nhẹ nhàng: “Hắc Y đã nói gì?”
Vân Khâm đăm chiêu chốc lát, sau đó nàng nâng tay lên moi ra một vật trong ngực rồi đưa tới trước mặt Mộ Sơ Lương, cụp mắt nói: “Chuyện nên nói với không nên nói… đều nói hết rồi.”
Ánh mắt Mộ Sơ Lương dừng ở vật trên tay Vân Khâm.
Đó là một chiếc chìa khóa bạc, vật này vốn ở trên người Mộ Sơ Lương, nó là chìa khóa mật thất của y, nơi đó cất giấu vài bí mật liên quan tới Mộ Sơ Lương mà thế nhân không biết.
Nhờ đó Mộ Sơ Lương cũng hiểu ra.
Mộ Sơ Lương nhìn Vân Khâm bật cười, nhưng không lên tiếng ngay mà lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ném quả đang cầm trong tay lên cao.
Ngay lúc này, tiếng trường kiếm bay keng ra khỏi bao, trước mắt đột nhiên lóe lên kiếm quang sáng rực, vào lúc người ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì keng một tiếng, kiếm đã về bao.
Trái cây lại rơi về tay Mộ Sơ Lương.
Song song với lúc quả rơi xuống, Uẩn Hoa kiếm bỗng bay ra gọt vỏ trái cây, vỏ rơi lả tả bên cạnh, nhưng Mộ Sơ Lương chẳng buồn nhìn chúng, y chỉ nắm gọn lấy quả đã được gọt bóng loáng, nhìn chằm chằm Vân Khâm: “Uẩn Hoa kiếm là dùng thế này, hắn cũng nói cho muội biết chứ?”
Vân Khâm: “… Không có.”
Nàng nghệt ra chốc lát, sau đó cũng vỡ lẽ.
Hóa ra vị đại thiếu gia này không chịu ăn, lý do chả phải là đang lo âu gì như y nói hết —- mà chỉ vì thứ này chưa lột vỏ thôi.
Tầm mắt của Vân Khâm dứt khỏi trái cây bóng loáng, trở lại với Mộ Sơ Lương, nụ cười của người trước mắt vẫn còn đó, nhưng hình như đã có chút khác rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook