Văn Thuyết
Chương 13

Edit: Yunchan

“Quả nhiên là vậy.”

Tuy đã dự đoán trước, nhưng tới khi tận mắt nhìn thấy cảnh này Vân Khâm vẫn đờ ra tại chỗ.

Chưởng môn Mai Phương Viễn của Không Thiền phái chính là một trong số những đệ tử được Doanh Châu phái tới Trung Nguyên, gia nhập vào chính đạo. Nói như vậy, năm đó Mai Phương Viễn giải tán Không Thiền phái đã có thể giải thích được.

“Mười một năm trước, trên đảo Doanh Châu nổ ra nội chiến, đảo Doanh Châu đã đổi chủ.” Vân Khâm nói tiếp, sắc mặt càng nặng nề hơn.

Người ở trên đảo Doanh Châu toàn là ẩn sĩ có cảnh giới cực cao, thực lực của họ đã sớm vượt qua nhân giới, ngay cả đệ tử môn sinh được họ bồi dưỡng ra khi bước vào Trung Nguyên chính đạo cũng là cao thủ hàng đầu, nếu họ thật sự xuống tay tàn sát nhau thì chẳng ai có thể nói rõ được điều gì.

“Ban đầu Doanh Châu được chia làm hai phe, một phe chủ chiến, một phe chủ hòa, hai phe này kiềm hãm lẫn nhau, nhưng từ sau trận nội chiến đó, mọi thứ đều đã thay đổi.”

Một nơi vốn là tiên đảo không tranh đua với đời, vậy mà lại bắt đầu xuống tay với toàn bộ Trung Nguyên, hành vi chẳng khác nào tà ma ngoại đạo, họ kêu gọi những đệ tử phân tán ở các phái chính đạo Trung Nguyên xuất thủ, trong vòng mười năm đã xuống tay tàn sát mấy chục thế lực lớn nhỏ trong chính đạo, gây ra vô số sát nghiệp.

Nhưng Vân Khâm biết, mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Hôm nay nàng đã điều tra ra Mai Phương Viễn là đệ tử của Doanh Châu năm đó, vậy thì nguyên nhân y giải tán Không Thiền phái năm đó cũng lập tức lộ ra.

Y là người của Doanh Châu, không thể cãi lại lệnh của Doanh Châu, nhưng y cũng là chưởng môn của Không Thiền phái, nếu Doanh châu muốn lợi dụng Không Thiền phái để đối phó với thế lực còn lại, thì y cũng không thể nào cãi lệnh, do đó chuyện duy nhất y có thể làm chính là giải tán Không Thiền phái trước khi mọi chuyện xảy ra.

Đó có lẽ không phải là cách tốt nhất, nhưng lại là cách nhanh nhất, từ đó Không Thiền phái đứng đầu chính đạo sẽ không bị ai lợi dụng vì bất cứ lý do gì nữa.

Nhưng hôm nay, Doanh Châu đã tìm tới cửa.

Mai Phương Viễn đã chết, liệu bây giờ Doanh Châu sẽ thu tay lại, hay sẽ vì hành động của y mà trút giận lên cả Không Thiên phái, điều đó họ chẳng tài nào đoán được.

“Nếu trong Không Thiền phái có người của Doanh Châu, vậy thì các môn phái còn lại nhất định cũng có, cái họ muốn đối phó không chỉ mỗi Không Thiền phái, mà là toàn bộ Trung Nguyên.” Vân Khâm trầm giọng nói.

Từ lúc Vân Khâm lên tiếng Mai Nhiễm Y đã không nói gì thêm, y chỉ chắp tay sau lưng, nhìn chăm chú dấu ấn ký hình lá phong đỏ trên ngực của Mai Phương Viễn, quan sát hình dáng của nó bằng ánh mắt chăm chú, hồi lâu sau, y mới quay đầu lại hỏi Vân Khâm: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

“Là đồ đệ của người.” Vân Khâm đối diện với Mai Nhiễm Y, đáp một cách nghiêm túc: “Bây giờ là thế, tương lai cũng thế.”

Điều này Vân Khâm chỉ mới thấu suốt khi nàng bước chân vào đại điện Không Thiền phái ban nãy, trong khoảnh khắc nàng bước vào đại điện này, thì nàng đã chính thức là người của Không Thiền phái rồi.

Nghe thấy câu này của Vân Khâm, Mai Nhiễm Y trầm ngâm chốc lát, rồi không truy cứu lai lịch của Vân Khâm nữa, chỉ quay lưng muốn bước ra ngoài điện, Vân Khâm biết y muốn báo chuyện Doanh Châu với mọi người nên cũng nối gót theo sau.

Hai người quay lại chính điện, Mai Sương Mộng theo sau là Hoa Tình và Cận Sương cũng đã trở lại, còn Lý Bích vẫn đứng trên bậc thềm như trước, Văn Tư thì đứng ở trong bóng đêm, chẳng ai rời khỏi đây nửa bước.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của hai người, tất cả đều bất giác đảo mắt về hướng này.

Thần sắc của Mai Nhiễm Y chẳng có gì khác thường, sau khi rảo mắt qua từng người thì bước tới gần Mai Sương Mộng.

“Nhiễm Y?” Ánh mắt Mai Sương Mộng nhìn y có vẻ nghi hoặc, Lý Bích và Văn Tư nhìn thấy tình huống này cũng bước vào trong điện.

Mai Nhiễm Y dừng bước trước mặt Mai Sương Mộng, trầm giọng nói: “Nếu lần này Không Thiền phái gặp phải cường địch, thì tỷ muốn đánh hay lui?”

Câu hỏi này quá bất ngờ, Mai Sương Mộng kinh ngạc nhìn y với khóe mắt còn chưa ráo lệ, chưa kịp đáp thì đã nghe thấy bên trong đại điện bất ngờ vọng tới tiếng vải bị xé toạc.

Tấm màn trắng vốn buông rũ trong đại điện đột nhiên bị xé phăng, sợi tơ rách tướp bay tung lên, một đợt sóng khí sượt qua trước mặt mọi người.

Tiếng động này phát ra quá sức bất ngờ, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, tiếc là họ còn chưa kịp phản ứng gì thì một khắc sau trong góc lại vọng tới một tiếng động lớn, lúc mọi người quay đầu qua thì đã thấy giá đèn bị gãy lìa, vết cắt không bén nhưng rất sâu, giá đèn gãy kéo theo ngọn lửa lật đổ, đốm lửa bắn ra từ đèn dầu bén đi rất nhanh, trong thoáng chốc đã biến thành trận cháy lớn.

Trong lúc đó, càng lúc càng có nhiều âm thanh vang tới từ bốn phương tám hướng, màn che trong điện lần lượt bị xé tan, vô số bàn ghế và đèn đuốc gãy đổ, mà trong những âm thanh đó, trên mặt tường của đại điện chợt hiện ra một nhát kiếm!

Nó sâu hoắm, dài ngoằng, còn cực rộng! Giống hệt với nhát kiếm mà mọi người nhìn thấy trong phòng chưởng môn cách đây không lâu!

Lúc này Vân Khâm sực hiểu ra, quay ngoắc về hướng màn đêm bên ngoài đại điện, trong bóng đêm sâu hút chỉ có bông tuyết bay lả tả theo gió, cơn gió kia như đao bén, còn tuyết kia thì hệt như ánh kiếm chói lòa, nó không phải là gió tuyết, mà là kiếm khí vô hình lẫn vào trong gió tuyết.

Có người ở bên ngoài!

Vân Khâm vừa nảy ra suy đoán trong lòng thì đạo kiếm khí kia đã phóng vút tới chỗ mọi người đứng với thế chẻ tre, nàng lập tức rút Uẩn Hoa kiếm ra, toan xuất thủ.

Nhưng ngay lúc nàng toan xuất thủ, thì một bóng người khác đã chắn ở trước mặt nàng.

Phù văn kim sắc nổi lên giữa hư không, hóa thành lớp màn sáng chắn trước mọi người, kiếm khí lẫm liệt va mạnh vào màn sáng, nổ lên vỡ vụn, màn sáng và kiếm khí đồng thời tan biến!

Người ra tay là Mai Sương Mộng, nàng kẹp một lá bùa trong tay, nhìn vào màn đêm bên ngoài điện, cắn răng nói: “Nhiễm Y, lần này Không Thiền phái gặp phải cường địch, đệ đánh hay lui?”

Đó cũng chính là câu Mai Nhiễm Y hỏi nàng vừa rồi.

Mai Nhiễm Y chẳng chút do dự, bước tới bên cạnh Mai Sương Mộng, đứng sóng vai, lời lẽ ngắn gọn nhưng đanh thép: “Đánh.”

Mai Sương Mộng hơi nhếch môi như cười như không, đanh mặt nhìn mọi người, nói giọng khàn khàn: “Còn các ngươi?”

Đáp lại nàng là tiếng rút kiếm hàng loạt, ngoài ra, chẳng cần tới ngôn ngữ nữa.

Đúng lúc này, mấy đạo khí lại bay vút tới đập vào chính điện, đi đôi với chúng là một toán bạch y nhân thân hình lơ lửng như mây! Chúng có tầm ba mươi tên, trên người chúng còn mang theo hơi lạnh của gió tuyết, bên hông giắt nhuyễn kiếm mỏng nhẹ, sau khi xông vào chính điện thì lập tức rút kiếm mà chẳng buồn chào hỏi ai một câu, tức tốc dàn thành kiếm trận, bao vây người của Không Thiền phái bên trong.

Tu vi của toán người này cao thâm khó lường, Vân Khâm cũng khó thể nhìn ra chúng đã tới cảnh giới gì, nhưng trong lòng nàng rất rõ, mình không phải là đối thủ của chúng, dù đối mặt với bất kỳ ai trong số đó thì nàng cũng không có tí phần thắng nào.

Đây là đối thủ đáng sợ nhất mà Vân Khâm từng thấy, ngay cả năm xưa khi nàng trốn khỏi truy sát ở vực sâu Thất Hải cũng chưa từng đối mặt với cường địch thế này!

Nhưng dù vậy, Vân Khâm cũng không lùi nửa bước, nàng vừa cẩn thận đánh giá bọn bạch y nhân xuất hiện bất ngờ này, vừa nắm chặt Uẩn Hoa kiếm trong tay, ngưng thần chống đỡ.

Đây chính là đối thủ tương lai của nàng, người của Doanh Châu.

Trong lúc Vân Khâm đang trầm tư, thì một đạo kiếm quang sáng tỏ như trăng bất chợt lóe lên, kiếm khí lao tới bàng bạc, kéo gió tuyết thổi mạnh vào trong đại điện! Cùng lúc đó, mấy tên bạch y nhân đồng loạt xuất thủ, nhuyễn kiếm rọi sáng cả tòa đại điện, chặn đứng mọi con đường của người Không Thiền phái, không chừa lại dù là một đường lui!

Sắc mặt Vân Khâm tối sầm, lòng biết rõ trận chiến này hung hiểm dường nào nên không dám phân tâm dù một chút. Mà ngay trong tình thế nguy hiểm này, mấy đạo hoàng phù đột nhiên bay vút ra từ trong bạch quang, rơi vào các góc của đại điện, ngay sau đó, một âm thanh trong trẻo bỗng vọng tới từ sau lưng, đó là tiếng Văn Tư cắn rách đầu ngón tay, nhỏ máu tươi lên lá bùa cuối cùng trong tay.

Giữa màn kiếm quang chói mắt, Văn Tư quát khẽ một tiếng rồi quỳ một chân xuống đất, đặt lá bùa cuối cùng đó xuống nền đất dưới chân.

Bốn góc lá bùa lập tức phóng ra kim quang, lấy chỗ đứng của mọi người Không Thiền phái làm trung tâm rồi loan rộng ra bốn phía! Trong thoáng chốc, nơi kim quang lướt qua động tác của bạch y nhân ở đó nhất thời khựng lại, tất cả đều bị đợt sóng trận pháp này đẩy lui ra sau!

Thừa dịp chúng lùi lại, nhóm của Lý Bích, Cận Sương và Mai Sương Mộng cũng lập tức động thủ, thân hình lướt nhanh qua bên cạnh bạch y nhân, lúc này bọn bạch y nhân đang bị trận pháp kim quang cản chân, động tác chậm đi trông thấy, kiếm trận cũng lộ ra sơ hở.

Tất cả mọi người đều đang giao thủ với bạch y nhân, trong lúc đó Vân Khâm đã tìm ra kẽ hở của kiếm trận, nhưng khó lòng thi triển, đành phải hướng mắt nhìn quanh, phát hiện trong đám đông đang giao chiến chỉ có mỗi Mai Nhiễm Y là đứng yên tại chỗ, đanh mắt nhìn ra ngoài chính điện.

Người đáng sợ thật sự, cũng chính là người đã rạch ra nhát kiếm đó, hiện tại vẫn chưa xuất thủ.

Lửa cháy trong góc đại điện càng lúc càng bùng lên dữ dội, dần dần đã ngốn lấy toàn bộ đại điện, nhưng những người đang giao chiến dường như không hề phát hiện, cũng hoàn toàn không có ý định rút đi, trong lúc Vân Khâm đang chần chừ thì Mai Nhiễm Y đột nhiên bước tới gần nàng.

Ánh mắt y nhắm thẳng tới trước, linh lực trong cơ thể đột nhiên tăng vọt theo nhịp bước, áo choàng phất qua đánh văng mấy tên bạch y nhân ra xa mấy bước, cứu Hoa Tình vừa bị chém trúng ra khỏi trận đánh. Hoa Tình được y lôi ra, rồi ném tới trước mặt Vân Khâm.

Vân Khâm đỡ lấy thiếu nữ nhập môn sớm hơn mình chẳng bao lâu, rồi nhìn sang Mai Nhiễm Y với ánh mắt nghi ngờ.

Mai Nhiễm Y không giải thích, chỉ bình tĩnh nói ngắn gọn: “Sau khi phá trận ngươi hãy mang cô ta tới động Tử Yên ở hậu sơn, đi lấy kiếm bên trong.”

Tình hình ở đây vô cùng nguy cấp, không có thời gian để chần chừ, Vân Khâm nghe Mai Nhiễm Y dặn dò xong thì gật đầu đáp ngay mà không kịp nghĩ ngợi: “Dạ.”

Mai Nhiễm Y khẽ gật đầu, trong lúc hai bên đối thoại tiếng rít xé gió lại vụt tới lần nữa, thêm một đạo kiếm khí phóng vào từ bên ngoài điện! Kiếm khí lần này mạnh mẽ hơn trước, quấy đảo tới mức bốn phía rung chuyển, mặt đất ngửa nghiêng, khí thế như muốn lấp đất chém trời.

Uy lực dường này người bình thường tuyệt đối không làm được, công lực như vậy rõ ràng đã đạt tới đỉnh điểm, vượt xa người phàm!

Sắc mặt Vân Khâm đại biến, Không Thiền phái này tuy có không ít cao thủ, nhưng không ai có đủ năng lực để chống chọi lại một người siêu phàm như vậy.

Nhưng ngay khi Vân Khâm còn đang hoảng sợ, thì Mai Nhiễm Y vốn đứng ở phía sau đột nhiên bước lên.

Bước chân của y rất chậm, thế mà chỉ cần sải ra một bước nhẹ y đã thoát ra khỏi trận pháp hỗn chiến với vô số bạch y nhân, đến trước mặt Vân Khâm.

Sau đó y rút trường kiếm bên hông ra.

Động tác rút kiếm của y trông cũng rất thong dong ưu nhã, không giống như một kiếm giả mà lại có hơi hướm của một nhạc sư, đang định tấu lên một khúc ly tan trong cơn mưa tuyết.

Nhưng đường kiếm của y lại cực nhanh, cũng cực sắc.

Kiếm quang lóe sáng, ngay tích tắc Mai Nhiễm y rút kiếm ra, Vân Khâm tưởng như mình nhìn thấy đại dương nổi lên đợt sóng hùng vĩ, thoáng qua bóng mờ, sau đó trở về yên tĩnh ngay trong giờ khắc mọi thứ xung quanh đều đang hỗn loạn quay cuồng.

Kiếm khí hùng mạnh ban nãy rốt cuộc đã bị một nhát kiếm của Mai Nhiễm Y đánh tan! Hai đạo kiếm quang lồng vào nhau, không nhìn thấy sự va chạm kinh thiên động địa, mà là sự yên tĩnh đầy sức nén!

“Đi.” Ngay lúc này, khóe miệng Mai Nhiễm Y ứa ra dòng máu đỏ, bật ra một câu qua kẽ răng.

Câu này là nói với Vân Khâm và Hoa Tình.

May mà Vân Khâm phản ứng cực nhanh, không chờ Mai Nhiễm Y nói tiếng thứ hai nàng đã tóm lấy Hoa Tình bên cạnh, lao ra khỏi đại điện của Không Thiền phái, chạy thục mạng về hướng hậu sơn.

Sau lưng dường như có người đuổi theo, nhưng Mai Nhiễm Y đã lập tức ra tay chặn đường của đối phương, trong trận tháo chạy này, tuy Vân Khâm thoát ra khỏi vòng vây một cách chật vật, nhưng một tay vẫn xách Uẩn Hoa kiếm, một tay lôi theo Hoa Tình, ba chân bốn cẳng chạy tới huyệt động ở hậu sơn trong sự truy đuổi ráo riết của mấy tên bạch y nhân.

Vân Khâm chưa từng tới đây bao giờ, vừa nhác thấy có một hang động liền dẫn Hoa Tình lao vào đó, cũng chẳng có thời gian để tâm xem đây có phải là động Tử Yên mà Mai Nhiễm Y nói hay không. Sau khi vào động mọi thứ chung quanh bỗng tối sầm xuống, Vân Khâm ngoái đầu nhìn về phía lối vào mới biết ngay lúc nàng tiến vào thì cửa sơn động đã khép lại khiến bốn bề tối đen, không thể nghe được động tĩnh bên ngoài nữa.

Vân Khâm ngẩn ra, đứng dậy bước tới chỗ mình vừa chạy vào, sờ soạng một hồi thì chỉ lần ra được một vách đá đồ sộ chắn ngang trước mặt.

Cửa động cứ như đã biến mất trong nháy mắt vậy.

Nét mặt Vân Khâm rối rắm, lòng còn lo lắng về trận chiến trong đại điện, nhưng bây giờ dù nàng có ra ngoài thì cũng vô dụng, chỉ còn cách quay lưng lại nhìn sâu vào sơn động tối om, nàng phải lấy được thanh kiếm mà Mai Nhiễm Y nói, rồi nhanh chóng ra khỏi đây.

“Hoa Tình.” Nghĩ đến đây Vân Khâm bèn cất giọng gọi khẽ tên Hoa Tình.

Nhưng trong sơn động tối om chỉ nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt, hoàn toàn không có tiếng trả lời của Hoa Tình.

Vân Khâm hơi cau mày, nàng cúi đầu móc ra một lá bùa trên người, khẽ niệm chú thuật, lá bùa lập tức phát ra luồng sáng trắng, ánh sáng dần lan rộng ra cho tới khi cả sơn động đều được nó chiếu sáng. Tầm mắt của Vân Khâm hướng về chỗ Hoa Tình nhưng lại chẳng thấy Hoa Tình đâu, chỉ thấy một bé trai mặt mũi thanh tú như ngọc mài, trông vóc dáng cùng lắm chỉ chừng mười tuổi, nó đang mở to cặp mắt trong trẻo nhìn Vân Khâm từ trên xuống dưới với vẻ tò mò.

Vân Khâm nhìn thằng nhóc trước mắt mà thấy hơi thở mình nghẽn lại.

Mặt mũi của đứa nhỏ này giống hệt với Mộ Sơ Lương đang ngủ say trong tòa tiểu lâu kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương