Vãn Thiên Hà
-
Chương 34
Lý Nhược Phi y phục hỗn độn, ôm lấy cổ Nhan Xung Vũ, lăn lộn trên lông dạ, sáng sớm vốn dễ động tình, dưới khiêu khích môi lưỡi cùng ngón tay của Nhan Xung Vũ, kẽ răng nhanh chóng phát ra thanh âm rên rỉ vui sướng, đôi tay lại linh hoạt cởi bỏ áo choàng của hắn.
___
Trận chiến Tuân Châu cực kỳ thuận lợi, Lý Nhược Phi, Mục Thiếu Bố liệu địch hợp biến, thần kỳ vô tận, dưới sự tấn công sắc bén xảo diệu gần như điên cuồng của cả hai các châu từ đó lần lượt rơi vào tay Lãng quốc.
Nhan Xung Vũ cũng tuân thủ lời hứa. Nhưng binh lính Lãng quốc đã quen lạm sát cướp bóc dần dần chất chứa oán khí, kể cả Tả tướng quân Xích Na dưới trướng Bắc Viện vương, Bạch Âm của trọng giáp đa phần đều oán hận. Chỉ là thứ nhất Lý Nhược Phi chiến công hiển hách, như dương quang chính ngọ, thứ hai đám người Hoa Lê cũng âm thầm khơi thông, loại bất mãn này mới không hề hiển lộ trên bề mặt.
Lãnh thổ Trung Nguyên, chỉ còn lại Lâm Châu cùng Tương Châu tạo thế ỷ giốc chống đỡ lẫn nhau, do Tiết Thành Tuyển và Phó Hoài Xuyên chia nhau trấn thủ, xem như thành trì cuối cùng của Trữ quốc phía bắc Kim Giang.
Lý Nhược Phi hạ lệnh quân đội nghỉ ngơi tại chỗ, Lâm Châu cùng Tương Châu là chống cự sau cùng trong cuộc chiến thôn tính Trung Nguyên, nhưng rất có thể là quan thành khó đánh chiếm nhất, đặc biệt Tương Châu, tường thành dốc đứng kiên cố, tường chắn, vọng gác, cửa treo, ủng thành, thành lâu một tầng, cầu treo công sự phòng ngự đều đầy đủ, hơn nữa Phó Tiết hai người hỗ trợ lẫn nhau, nếu muốn trong vòng mười ngày đoạt được hai thành cơ hồ là chuyện không thể.
Lý Nhược Phi lệnh bộ binh công thành của Thiết Mục Luân điều động toàn bộ xe bắn đá dự phòng trong quân đến.
Từ mấy năm trước, Nhan Xung Vũ, Lý Nhược Phi đã thử cải thiện uy lực cùng tầm bắn của xe bắn đá, về sau dùng vàng ròng mời thợ thủ công Ba Tư cải tạo thành công. Lần nam chinh này, Nhan Xung Vũ hạ lệnh hậu đội luôn mang theo lượng lớn xe bắn đá, loại xe này đòn bẩy phía sau treo một hòn đá lớn, bình thường dùng móc sắt móc vào đòn bẩy, lúc bắn thì tháo móc sắt, vật nặng rơi xuống, bắn ra đạn đá. Uy lực cực lớn, đường đạn vòng cung tinh chuẩn, có thể đập vỡ mặt đất tạo hố sâu bảy thước, chính là lợi khí chuẩn bị công phá Tương Châu.
Đại quân đóng quân ngoài thành Lỗ Châu, lại có suối nước nóng lưu huỳnh, hôm nay Lý Nhược Phi cùng Mục Thiếu Bố nghị sự trong trướng, có phần mệt mỏi, liền cùng nhau đến suối nước nóng ngâm mình thả lỏng.
Trời vẫn còn mưa xuân lất phất, tuyết đọng trên mặt đất vẫn chưa tan, không khí âm hàn ẩm thấp, bên trong suối nước nóng nhiệt khí lại mờ mịt.
Lý Nhược Phi gương mặt trắng tuyết ửng sắc hồng nhàn nhạt, mái tóc dính nước tùy ý tản mát trên lưng, như đang suy nghĩ, lâu sau, vỗ vai Mộc Kỳ Lân và Mục Thiếu Bố, ý bảo bọn họ quay mặt qua đây, mình cũng xoay lưng lại, trên đất tuyết dùng ngón tay phát họa, vừa cười bảo: “Binh gia cổ huấn, vây thành tất khuyết, nếu đã vậy, chúng ta có thể dựa vào chỗ khuyết mà ra tay.”
Mục Thiếu Bố trước mắt lóe sáng, nói: “Phòng thủ Lâm Châu có phần yếu kém, có thể vây đánh Lâm Châu trước, phía thành tây chừa lại một lỗ hổng, để quân thủ thành có thể chạy đến cầu viện Tương Châu.”
Lý Nhược Phi trong mắt tràn ngập ý tán thưởng, khen ngợi: “Không tồi! Sau khi đã thả hơn mười người cầu viện, quân ta tốc độ và sức chiến đấu hơn xa Trữ quân, lập tức chặn những kẻ đào vong còn lại.”
Mộc Kỳ Lân trầm ngâm nói: “Hai thành nếu đã giúp nhau chống đỡ, Phó Hoài Xuyên chắc chắn từ Tương Châu điều binh hiệp trợ Lâm Châu, nhưng người này dụng binh lão luyện tinh thâm, e rằng Tương Châu chưa hẳn bỏ trống như vậy.”
Trên lớp tuyết mỏng ngón tay Lý Nhược Phi khẽ vẽ: “Chỗ này… Giấu phục binh cùng với nơi này, dùng Yển Nguyệt trận dụ địch vào sâu, cánh quân bọc đánh giáp công, lại phối hợp với Nhạn Hành trận, lấy liên nỏ, dùng hết khả năng tiêu diệt viện quân.”
Mục Thiếu Bố vỗ tay nói: “Trọng binh Phó Hoài Xuyên đóng quân ở Tương Châu, chúng ta phá Lâm Châu trước, Tương Châu sẽ thành cô thành tử thủ, chắc chắn không kéo dài được lâu, nếu hắn toàn lực viện trợ Lâm Châu, chúng ta liền lén đánh Tương Châu. Tóm lại, trận này tất thắng.”
Lý Nhược Phi không khỏi thở dài: “Thời gian mười ngày, vẫn là hơi ngắn, kỳ thật tấn công cô thành, biện pháp tốt nhất vẫn là vây công đợi mỏi mệt, không thể nóng lòng được.”
Mục Thiếu Bố nghĩ đến quân lệnh năm ngày một thành của Nhan Xung Vũ, không khỏi tức giận nói: “Nhiếp chính vương cực kỳ hồ đồ.”
Lý Nhược Phi nhìn hắn, chuyển đề tài, cười nói: “Đánh xong trận này, mọi người có thể nghỉ ngơi mười năm tám năm rồi.”
Mục Thiếu Bố ngạc nhiên nói: “Tại sao không thừa thắng tấn công Giang Nam?”
Lý Nhược Phi tường tận giải thích: “Kim Giang không thể so với Toa Hà, tự cổ đã có danh xưng là thiên tiệm (chỗ hiểm trở của trời), quân đội ta không thiện thủy chiến, gắng gượng vượt sông, chỉ sợ binh lực hao tổn, hơn nữa ngàn dặm non sông Trung Nguyên, hãy còn chưa ổn định, tiền tuyến vạn nhất thất bại, chỉ sợ hậu phương như lửa đốt, hai mặt thụ địch, tình thế tốt trái lại chắp tay trao trả, vạch sông mà trị, di chuyển tộc nhân thảo nguyên ta đến Trung Nguyên sinh sống cư trú, đợi Trung Nguyên hoàn toàn dung hòa vào Lãng quốc ta, lại vượt sông cũng không muộn.” Mỉm cười đến xảo quyệt: “Huống hồ đến lúc đó đại quân uy hiếp bên sông, tự sẽ khiến Phó Tinh Hạc phải luôn tiến cống, hàng năm nạp tệ, há chẳng phải chuyện tốt sao?”
Mục Thiếu Bố thở hắt một hơi, cảm phục nói: “Ngươi quả nhiên suy nghĩ chu toàn.”
Lý Nhược Phi cười nói: “Đây đều là suy nghĩ của Nhiếp chính vương. Hắn không giống chúng ta, hắn phải lo nghĩ không chỉ là thắng bại của một trận, hay là sở hữu một tòa thành, mà là con dân thảo nguyên, ngàn dặm giang sơn. Lần này chấp nhận tạm ngưng lệnh đồ thành, đã là nhượng bộ rồi.” Ngưng thần nhìn Mục Thiếu Bố, cười nói: “Sau này không được bất kính với Nhiếp chính vương.”
Mục Thiếu Bố trong lòng chua xót khó hiểu, cúi đầu nói: “Ta hiểu.”
Lý Nhược Phi mỉm cười vân vê mái tóc đen của hắn, nói: “Thật sự là một hài tử…”
Mục Thiếu Bố lại đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ta bất quá nhỏ hơn ngươi một tuổi mà thôi!” Dứt lời đứng dậy, mặc y phục nhảy lên lưng ngựa chạy thẳng về doanh trại.
Lý Nhược Phi trở về đại trướng của mình cũng đã là thời gian đốt đèn, Nhan Xung Vũ thân khoác áo choàng màu tro nhạt mỉm cười ngồi trước bàn, đường nét tráng kiện hiển hiện dưới ánh nến lộ vẻ nhu hòa ấm áp.
Những ngày qua, hai người ít khi gặp nhau, Lý Nhược Phi bước đến khẽ nằm trong lòng hắn, chợt cảm giác thời khắc hiện tại yên bình tĩnh lặng như thế, mệt mỏi dâng cao, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhan Xung Vũ vuốt mái tóc dài đen nhánh, cuộn tròn trên ngón tay, cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu hắn, thấp giọng thở dài: “Nhược Phi, đợi ta củng cố thế lực, quyền khuynh thiên hạ, chắc chắn sẽ thuận theo ngươi, sẽ không để ngươi khổ sở nữa…”
Lý Nhược Phi một đêm ngọt ngào, rạng sáng tỉnh dậy, lại nhìn thấy Nhan Xung Vũ đang chăm chú nhìn mình, đáy mắt hằn tơ máu, trong lòng cảm động, hỏi: “Ngươi cả đêm không ngủ?”
Nhan Xung Vũ cười nói: “Ngươi gần đây thật sự vất vả, ta nhìn ngươi ngủ, cõi lòng kiên định hơn.”
Bọn họ vốn cùng một loại người, đều là động vật kiêu ngạo lại nguy hiểm, không hiểu được thỏa hiệp nhượng bộ, nhưng nếu đã yêu nhau, cũng chỉ có thể dần dần học cách nhân nhượng thích ứng.
Lý Nhược Phi cười đến tà ác: “Vậy hiện tại ngươi chắc hẳn thể lực không chống đỡ nổi, đừng trách ta thừa trống mà vào…” Cắn mạnh lên môi hắn.
Nhan Xung Vũ ánh mắt âm u, kịch liệt hôn đáp trả, tay đã vói vào trong y phục hắn, trân quý vuốt ve lướt nhẹ lồng ngực thắt lưng.
Lý Nhược Phi y phục hỗn độn, ôm lấy cổ Nhan Xung Vũ, lăn lộn trên lông dạ, sáng sớm vốn dễ động tình, dưới khiêu khích môi lưỡi cùng ngón tay của Nhan Xung Vũ, kẽ răng nhanh chóng phát ra thanh âm rên rỉ vui sướng, đôi tay lại linh hoạt cởi bỏ áo choàng của hắn.
Nửa thân trên xích lõa chặt chẽ tiếp xúc, nhịn không được nổi lên trận run rẩy đầy khoái cảm, đôi ngươi Lý Nhược Phi nhuốm tầng thủy quang của tình dục, mỉm cười nắm nơi yếu hại của Nhan Xung Vũ, cảm giác nóng bỏng cùng cứng rắn, trong lòng thình thịch đập loạn.
Giữa lúc hết sức căng thẳng, đại trướng lại bị người xốc lên, Mục Thiếu Bố vội vã bước vào, gọi: “Lý Nhược Phi…”
Lý Nhược Phi đối với Mục Thiếu Bố rất thân thiết, hai người ngày thường gọi thẳng tên nhau, tùy ý ra vào doanh trướng cũng là chuyện thường, mà lúc này hắn lại xông thẳng vào như thế, Lý Nhược Phi chỉ hận không thể lập tức kiếm ngay một cái hố mà chui vào, đông cứng tại đương trường, một câu cũng không nói nên lời.
Nhan Xung Vũ lại bình tĩnh như cũ, trước dùng áo choàng che chắn Lý Nhược Phi, thần thái tự nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Mục Thiếu Bố luôn chằm chằm nhìn Lý Nhược Phi, ánh mắt cực kỳ cổ quái, cũng không đáp. Xoay người chạy thẳng ra ngoài.
Rất lâu, Nhan Xung Vũ cười nói: “Xem ra hài tử này bị dọa rồi.”
Lý Nhược Phi một cước đá qua, ôm đầu nói: “Ngươi đi đi, ba ngày sau ta còn phải lãnh quân công thành.”
Nhan Xung Vũ cười khổ một tiếng, chỉ có thể đứng dậy trở về, trước khi đi lo lắng nói: “Phó Hoài Xuyên âm hiểm độc ác, một khi có chuyện, ngươi không được cậy mạnh.”
Lý Nhược Phi cười lạnh nói: “Hắn hiện giờ chỉ còn hai thành trong tay, cô quân tử thủ, còn có thể trở tay được gì?”
Chẳng thể ngờ rằng thủ đoạn của Phó Hoài Xuyên lại ngoan độc hiệu quả như thế.
Lý Nhược Phi sau khi thức dậy, mặc mưa ra ngoài trướng đi dạo, lại thấy binh sĩ các đội nhìn hắn bằng nhãn thần cực kỳ khác với thường ngày, có nghi hoặc, có khiếp sợ, có khinh thường, có thương tiếc, có phẫn hận, thậm chí còn mơ hồ có ý dâm tà… Đủ loại trạng thái, nhưng không nhìn thấy tôn kính cùng tin cậy toàn tâm toàn lực.
Trong lòng trỗi lên dự cảm bất lành, đã thấy một đội binh sĩ đi ngang qua, nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ, vừa nhốn nháo đem tờ giấy trong tay giấu vào ngực, vẻ mặt khẩn trương sợ hãi.
Lý Nhược Phi bất động thanh sắc, đến trước doanh trướng Mục Thiếu Bố, vén màn bước vào, lại không thấy người đâu, cung cứng đặt bừa bãi trên bàn, còn có vài tờ giấy vo tròn thành khối.
Đầu ngọn tay chạm lên khối giấy, trong lòng càng có loại sợ hãi khó tả, khẽ cắn môi, vội vã mở một tờ giấy, vừa nhìn, trên mặt nhất thời không còn huyết sắc, ngón tay kịch liệt run rẩy, tờ giấy phất phơ rơi xuống đất.
Chỉ là một bức tranh mà thôi.
Nét bút cũng chỉ thuộc trình độ của họa sĩ thông thường, so với tranh của Triệu Mạnh Húc càng kém xa một trời một vực.
Cũng không chú trọng “đẹp ở ranh giới giữa giống và không giống”, cũng không coi trọng “trong giống lại không giống”.
Chỉ là một bức tranh rất chân thật, bút pháp đông cung đồ tinh tế.
Thiếu niên xích lõa bị đặt dưới thân hoa phục nam tử y sam cởi phân nửa kia, chính là Lý Nhược Phi.
Đây là ký ức đáng sợ gian nan nhất của Lý Nhược Phi, vốn tưởng rằng quá khứ chỉ là quá khứ, có thể từ từ quên lãng, nhưng chợt phát hiện, loại thống khổ đã khắc sâu vào xương in sâu vào lòng, không bị chạm đến, vẫn là Nam Viện vương thanh chấn thiên hạ, Lý Nhược Phi kiêu ngạo phi dương, một khi chạm đến, lại là huyết nhục mơ hồ tôn nghiêm bị chà đạp thê thảm.
Thì ra là thế.
Thảo nào có nhãn thần như vậy.
Quân nhân Lãng quốc coi trọng nhất là danh tướng anh hùng, xem thường nhất là người tham sống sợ chết, càng không dễ tha thứ một thống soái từng bị Tứ Dã vương của địch quốc đặt dưới thân mặc ý dâm nhục.
Tồn tại của Lý Nhược Phi, đã trở thành sỉ nhục của quân đội Lãng quốc.
Lý Nhược Phi trầm mặc chốc lát, chậm rãi ngã ngồi, nhặt bức tranh trên đất, đặt lại ngay ngắn trên bàn, mở ba tờ giấy còn lại.
Không ngoài dự liệu.
Một bức mình quỳ sấp trên gường, tứ chi bị xích sắt trói chặt, tư thái ô nhục hoàn toàn thần phục, nửa bên mặt để lộ vẻ hấp dẫn cùng mê loạn, mông vểnh lên cắn nuốt tính khí của Phó Hoài Xuyên.
Một bức mình hai chân mở rộng, treo trên lưng Phó Hoài Xuyên, bức này chỉ nhìn thấy bóng lưng rộng rãi rắn chắc, biểu tình thống khổ yếu đuối trên mặt mình lại mảy may hiện rõ không sót.
Bức cuối cùng lại chính là mình xích lõa quỳ gối trước người Phó Hoài Xuyên, dùng miệng ngậm phân thân Phó Hoài Xuyên, đuôi mắt nhếch lên độ cong dâm mỹ phong tình.
Lý Nhược Phi lãnh tĩnh tựa như lưỡi đao sắc bén trong tuyết, Phó Hoài Xuyên thật sự giỏi thủ đoạn, bức tranh này nửa thật nửa giả, bản thân cũng không thể đi giải thích với tam quân tướng sĩ bức nào là thật bức nào là giả, bức nào tư thế là thật biểu tình là giả, bức nào tình cảnh lúc đó mình đã hôn mê —— nghĩ đến đây, lại không khỏi bật cười khẽ thành tiếng. Mình và hắn, quả nhiên là kết cục không chết thì không ngừng.
Lại nghĩ tới, bức tranh này có thể lưu truyền trong quân, chắc chắn gian tế của Trữ quốc, bộ binh công thành của Thiết Mục Luân thu nhận bộ phận hàng binh Trữ quốc dùng để công thành, ắt hẳn gian tế ở trong số này, xem ra cần phải nhắc nhở Thiết Mục Luân chấn chỉnh quân đội, cẩn thận tra xét.
Ý niệm vừa chuyển, Phó Hoài Xuyên chiêu này tuy rằng đê tiện thâm độc, nhưng người trong quân doanh vốn trường kỳ đè nén tính dục, có được đông cung đồ này, chắc chắn không muốn xé đi hoặc vứt bỏ, thống soái tam quân trở thành vật tiết dục trong đầu ngàn vạn binh sĩ, quả nhiên là kế sách tuyệt diệu khôn tả.
Ngồi trên mặt đất trăm loại suy nghĩ, lại không biết thời gian chảy trôi.
Đột nhiên nghe ngoài trướng có tiếng nói cười, một người cười nói: “Thật sự không dám nghĩ, Nam Viện vương lại khiến người trong lòng nổi lửa như thế…”
Người còn lại suỵt nói: “Không muốn sống nữa sao? Lời như vậy cũng dám nói!”
Người kia khinh thường nói: “Loại chuyện này hắn cũng làm rồi, chẳng lẽ còn mặt mũi dẫn chúng ta đi đánh Tương Châu sao? Đừng nói chúng ta, dù là tướng quân vương gia khác cũng không chấp nhận hắn lưu lại trong quân?” Mỉm cười dâm đãng nói: “Ngày thường chỉ biết hắn đánh giặc lợi hại, nhìn bức tranh này, chắc hẳn đặt dưới thân nam nhân càng không ngờ tới, ngươi nhìn gương mặt này, thắt lưng này, đôi chân này… Khó trách Tĩnh Phong nội loạn, ta đoán đại khái mấy vị vương gia Trữ quốc kia là vì hắn mà đánh nhau!” (bạn muốn đánh chết đám này *đá bàn*)
Lại một thanh âm tức giận nói: “Nam Viện vương là vì Lãng quốc chúng ta mới rơi vào trong tay cầm thú Trữ quốc, bây giờ thống lĩnh mọi người chưa từng thất bại, ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với hắn, ta giết ngươi!”
Ngoài trướng nhất thời nháo loạn.
Lý Nhược Phi cuộn tròn thân thể, cúi đầu cười, nỗi đau sống động như thiên đao vạn quả, không gì hơn thế này.
Bên ngoài đột nhiên yên tĩnh, chợt nghe có người nói: “Nhiếp chính vương triệu tập các tướng quân thăng trướng nghị sự, các ngươi còn không tuân thủ quân quy còn gây loạn ở đây? Mau trở về doanh trại, đợi công phá Lâm Châu Tương Châu, lại náo nhiệt một trận!”
Nhiếp chính vương, Nhan Xung Vũ.
Nhan Xung Vũ, Xung Vũ đại ca, Xung Vũ đại ca…
Lý Nhược Phi đột nhiên rất muốn gặp Nhan Xung Vũ.
Ô Vân Đạp Tuyết tựa tia chớp màu đen lướt qua doanh địa, bên ngoài kim trướng Nhiếp chính vương thủ vệ thấy hắn giống như thấy quỷ, Lý Nhược Phi nhịn không được khẽ cười, lập tức đến trước màn trướng, vừa chuẩn bị vén lên, chợt nghe Tả tướng quân Xích Na thanh âm như chuông đồng: “Vẫn thỉnh Nhiếp chính vương điện hạ sớm ra quyết đoán, hiện giờ công thành sắp đến, quân tâm tán loạn, Lý Nhược Phi không thể tiếp tục làm thống soái!”
Lý Nhược Phi nhãn thần âm u, rụt tay, lạnh lùng liếc nhìn hai tên thủ vệ, khẽ hất cằm, ý bảo bọn chúng lui đi, cũng không tiến vào, đứng yên tại chỗ.
Cơn mưa dày đặc thấm ướt mái tóc hắn, hơi nước nhòe ướt gương mặt, ngoại trừ hàng my hàng mày đen nhánh thì là tái nhợt đến trong suốt, rõ ràng đến thê lương.
___
Trận chiến Tuân Châu cực kỳ thuận lợi, Lý Nhược Phi, Mục Thiếu Bố liệu địch hợp biến, thần kỳ vô tận, dưới sự tấn công sắc bén xảo diệu gần như điên cuồng của cả hai các châu từ đó lần lượt rơi vào tay Lãng quốc.
Nhan Xung Vũ cũng tuân thủ lời hứa. Nhưng binh lính Lãng quốc đã quen lạm sát cướp bóc dần dần chất chứa oán khí, kể cả Tả tướng quân Xích Na dưới trướng Bắc Viện vương, Bạch Âm của trọng giáp đa phần đều oán hận. Chỉ là thứ nhất Lý Nhược Phi chiến công hiển hách, như dương quang chính ngọ, thứ hai đám người Hoa Lê cũng âm thầm khơi thông, loại bất mãn này mới không hề hiển lộ trên bề mặt.
Lãnh thổ Trung Nguyên, chỉ còn lại Lâm Châu cùng Tương Châu tạo thế ỷ giốc chống đỡ lẫn nhau, do Tiết Thành Tuyển và Phó Hoài Xuyên chia nhau trấn thủ, xem như thành trì cuối cùng của Trữ quốc phía bắc Kim Giang.
Lý Nhược Phi hạ lệnh quân đội nghỉ ngơi tại chỗ, Lâm Châu cùng Tương Châu là chống cự sau cùng trong cuộc chiến thôn tính Trung Nguyên, nhưng rất có thể là quan thành khó đánh chiếm nhất, đặc biệt Tương Châu, tường thành dốc đứng kiên cố, tường chắn, vọng gác, cửa treo, ủng thành, thành lâu một tầng, cầu treo công sự phòng ngự đều đầy đủ, hơn nữa Phó Tiết hai người hỗ trợ lẫn nhau, nếu muốn trong vòng mười ngày đoạt được hai thành cơ hồ là chuyện không thể.
Lý Nhược Phi lệnh bộ binh công thành của Thiết Mục Luân điều động toàn bộ xe bắn đá dự phòng trong quân đến.
Từ mấy năm trước, Nhan Xung Vũ, Lý Nhược Phi đã thử cải thiện uy lực cùng tầm bắn của xe bắn đá, về sau dùng vàng ròng mời thợ thủ công Ba Tư cải tạo thành công. Lần nam chinh này, Nhan Xung Vũ hạ lệnh hậu đội luôn mang theo lượng lớn xe bắn đá, loại xe này đòn bẩy phía sau treo một hòn đá lớn, bình thường dùng móc sắt móc vào đòn bẩy, lúc bắn thì tháo móc sắt, vật nặng rơi xuống, bắn ra đạn đá. Uy lực cực lớn, đường đạn vòng cung tinh chuẩn, có thể đập vỡ mặt đất tạo hố sâu bảy thước, chính là lợi khí chuẩn bị công phá Tương Châu.
Đại quân đóng quân ngoài thành Lỗ Châu, lại có suối nước nóng lưu huỳnh, hôm nay Lý Nhược Phi cùng Mục Thiếu Bố nghị sự trong trướng, có phần mệt mỏi, liền cùng nhau đến suối nước nóng ngâm mình thả lỏng.
Trời vẫn còn mưa xuân lất phất, tuyết đọng trên mặt đất vẫn chưa tan, không khí âm hàn ẩm thấp, bên trong suối nước nóng nhiệt khí lại mờ mịt.
Lý Nhược Phi gương mặt trắng tuyết ửng sắc hồng nhàn nhạt, mái tóc dính nước tùy ý tản mát trên lưng, như đang suy nghĩ, lâu sau, vỗ vai Mộc Kỳ Lân và Mục Thiếu Bố, ý bảo bọn họ quay mặt qua đây, mình cũng xoay lưng lại, trên đất tuyết dùng ngón tay phát họa, vừa cười bảo: “Binh gia cổ huấn, vây thành tất khuyết, nếu đã vậy, chúng ta có thể dựa vào chỗ khuyết mà ra tay.”
Mục Thiếu Bố trước mắt lóe sáng, nói: “Phòng thủ Lâm Châu có phần yếu kém, có thể vây đánh Lâm Châu trước, phía thành tây chừa lại một lỗ hổng, để quân thủ thành có thể chạy đến cầu viện Tương Châu.”
Lý Nhược Phi trong mắt tràn ngập ý tán thưởng, khen ngợi: “Không tồi! Sau khi đã thả hơn mười người cầu viện, quân ta tốc độ và sức chiến đấu hơn xa Trữ quân, lập tức chặn những kẻ đào vong còn lại.”
Mộc Kỳ Lân trầm ngâm nói: “Hai thành nếu đã giúp nhau chống đỡ, Phó Hoài Xuyên chắc chắn từ Tương Châu điều binh hiệp trợ Lâm Châu, nhưng người này dụng binh lão luyện tinh thâm, e rằng Tương Châu chưa hẳn bỏ trống như vậy.”
Trên lớp tuyết mỏng ngón tay Lý Nhược Phi khẽ vẽ: “Chỗ này… Giấu phục binh cùng với nơi này, dùng Yển Nguyệt trận dụ địch vào sâu, cánh quân bọc đánh giáp công, lại phối hợp với Nhạn Hành trận, lấy liên nỏ, dùng hết khả năng tiêu diệt viện quân.”
Mục Thiếu Bố vỗ tay nói: “Trọng binh Phó Hoài Xuyên đóng quân ở Tương Châu, chúng ta phá Lâm Châu trước, Tương Châu sẽ thành cô thành tử thủ, chắc chắn không kéo dài được lâu, nếu hắn toàn lực viện trợ Lâm Châu, chúng ta liền lén đánh Tương Châu. Tóm lại, trận này tất thắng.”
Lý Nhược Phi không khỏi thở dài: “Thời gian mười ngày, vẫn là hơi ngắn, kỳ thật tấn công cô thành, biện pháp tốt nhất vẫn là vây công đợi mỏi mệt, không thể nóng lòng được.”
Mục Thiếu Bố nghĩ đến quân lệnh năm ngày một thành của Nhan Xung Vũ, không khỏi tức giận nói: “Nhiếp chính vương cực kỳ hồ đồ.”
Lý Nhược Phi nhìn hắn, chuyển đề tài, cười nói: “Đánh xong trận này, mọi người có thể nghỉ ngơi mười năm tám năm rồi.”
Mục Thiếu Bố ngạc nhiên nói: “Tại sao không thừa thắng tấn công Giang Nam?”
Lý Nhược Phi tường tận giải thích: “Kim Giang không thể so với Toa Hà, tự cổ đã có danh xưng là thiên tiệm (chỗ hiểm trở của trời), quân đội ta không thiện thủy chiến, gắng gượng vượt sông, chỉ sợ binh lực hao tổn, hơn nữa ngàn dặm non sông Trung Nguyên, hãy còn chưa ổn định, tiền tuyến vạn nhất thất bại, chỉ sợ hậu phương như lửa đốt, hai mặt thụ địch, tình thế tốt trái lại chắp tay trao trả, vạch sông mà trị, di chuyển tộc nhân thảo nguyên ta đến Trung Nguyên sinh sống cư trú, đợi Trung Nguyên hoàn toàn dung hòa vào Lãng quốc ta, lại vượt sông cũng không muộn.” Mỉm cười đến xảo quyệt: “Huống hồ đến lúc đó đại quân uy hiếp bên sông, tự sẽ khiến Phó Tinh Hạc phải luôn tiến cống, hàng năm nạp tệ, há chẳng phải chuyện tốt sao?”
Mục Thiếu Bố thở hắt một hơi, cảm phục nói: “Ngươi quả nhiên suy nghĩ chu toàn.”
Lý Nhược Phi cười nói: “Đây đều là suy nghĩ của Nhiếp chính vương. Hắn không giống chúng ta, hắn phải lo nghĩ không chỉ là thắng bại của một trận, hay là sở hữu một tòa thành, mà là con dân thảo nguyên, ngàn dặm giang sơn. Lần này chấp nhận tạm ngưng lệnh đồ thành, đã là nhượng bộ rồi.” Ngưng thần nhìn Mục Thiếu Bố, cười nói: “Sau này không được bất kính với Nhiếp chính vương.”
Mục Thiếu Bố trong lòng chua xót khó hiểu, cúi đầu nói: “Ta hiểu.”
Lý Nhược Phi mỉm cười vân vê mái tóc đen của hắn, nói: “Thật sự là một hài tử…”
Mục Thiếu Bố lại đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ta bất quá nhỏ hơn ngươi một tuổi mà thôi!” Dứt lời đứng dậy, mặc y phục nhảy lên lưng ngựa chạy thẳng về doanh trại.
Lý Nhược Phi trở về đại trướng của mình cũng đã là thời gian đốt đèn, Nhan Xung Vũ thân khoác áo choàng màu tro nhạt mỉm cười ngồi trước bàn, đường nét tráng kiện hiển hiện dưới ánh nến lộ vẻ nhu hòa ấm áp.
Những ngày qua, hai người ít khi gặp nhau, Lý Nhược Phi bước đến khẽ nằm trong lòng hắn, chợt cảm giác thời khắc hiện tại yên bình tĩnh lặng như thế, mệt mỏi dâng cao, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhan Xung Vũ vuốt mái tóc dài đen nhánh, cuộn tròn trên ngón tay, cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu hắn, thấp giọng thở dài: “Nhược Phi, đợi ta củng cố thế lực, quyền khuynh thiên hạ, chắc chắn sẽ thuận theo ngươi, sẽ không để ngươi khổ sở nữa…”
Lý Nhược Phi một đêm ngọt ngào, rạng sáng tỉnh dậy, lại nhìn thấy Nhan Xung Vũ đang chăm chú nhìn mình, đáy mắt hằn tơ máu, trong lòng cảm động, hỏi: “Ngươi cả đêm không ngủ?”
Nhan Xung Vũ cười nói: “Ngươi gần đây thật sự vất vả, ta nhìn ngươi ngủ, cõi lòng kiên định hơn.”
Bọn họ vốn cùng một loại người, đều là động vật kiêu ngạo lại nguy hiểm, không hiểu được thỏa hiệp nhượng bộ, nhưng nếu đã yêu nhau, cũng chỉ có thể dần dần học cách nhân nhượng thích ứng.
Lý Nhược Phi cười đến tà ác: “Vậy hiện tại ngươi chắc hẳn thể lực không chống đỡ nổi, đừng trách ta thừa trống mà vào…” Cắn mạnh lên môi hắn.
Nhan Xung Vũ ánh mắt âm u, kịch liệt hôn đáp trả, tay đã vói vào trong y phục hắn, trân quý vuốt ve lướt nhẹ lồng ngực thắt lưng.
Lý Nhược Phi y phục hỗn độn, ôm lấy cổ Nhan Xung Vũ, lăn lộn trên lông dạ, sáng sớm vốn dễ động tình, dưới khiêu khích môi lưỡi cùng ngón tay của Nhan Xung Vũ, kẽ răng nhanh chóng phát ra thanh âm rên rỉ vui sướng, đôi tay lại linh hoạt cởi bỏ áo choàng của hắn.
Nửa thân trên xích lõa chặt chẽ tiếp xúc, nhịn không được nổi lên trận run rẩy đầy khoái cảm, đôi ngươi Lý Nhược Phi nhuốm tầng thủy quang của tình dục, mỉm cười nắm nơi yếu hại của Nhan Xung Vũ, cảm giác nóng bỏng cùng cứng rắn, trong lòng thình thịch đập loạn.
Giữa lúc hết sức căng thẳng, đại trướng lại bị người xốc lên, Mục Thiếu Bố vội vã bước vào, gọi: “Lý Nhược Phi…”
Lý Nhược Phi đối với Mục Thiếu Bố rất thân thiết, hai người ngày thường gọi thẳng tên nhau, tùy ý ra vào doanh trướng cũng là chuyện thường, mà lúc này hắn lại xông thẳng vào như thế, Lý Nhược Phi chỉ hận không thể lập tức kiếm ngay một cái hố mà chui vào, đông cứng tại đương trường, một câu cũng không nói nên lời.
Nhan Xung Vũ lại bình tĩnh như cũ, trước dùng áo choàng che chắn Lý Nhược Phi, thần thái tự nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Mục Thiếu Bố luôn chằm chằm nhìn Lý Nhược Phi, ánh mắt cực kỳ cổ quái, cũng không đáp. Xoay người chạy thẳng ra ngoài.
Rất lâu, Nhan Xung Vũ cười nói: “Xem ra hài tử này bị dọa rồi.”
Lý Nhược Phi một cước đá qua, ôm đầu nói: “Ngươi đi đi, ba ngày sau ta còn phải lãnh quân công thành.”
Nhan Xung Vũ cười khổ một tiếng, chỉ có thể đứng dậy trở về, trước khi đi lo lắng nói: “Phó Hoài Xuyên âm hiểm độc ác, một khi có chuyện, ngươi không được cậy mạnh.”
Lý Nhược Phi cười lạnh nói: “Hắn hiện giờ chỉ còn hai thành trong tay, cô quân tử thủ, còn có thể trở tay được gì?”
Chẳng thể ngờ rằng thủ đoạn của Phó Hoài Xuyên lại ngoan độc hiệu quả như thế.
Lý Nhược Phi sau khi thức dậy, mặc mưa ra ngoài trướng đi dạo, lại thấy binh sĩ các đội nhìn hắn bằng nhãn thần cực kỳ khác với thường ngày, có nghi hoặc, có khiếp sợ, có khinh thường, có thương tiếc, có phẫn hận, thậm chí còn mơ hồ có ý dâm tà… Đủ loại trạng thái, nhưng không nhìn thấy tôn kính cùng tin cậy toàn tâm toàn lực.
Trong lòng trỗi lên dự cảm bất lành, đã thấy một đội binh sĩ đi ngang qua, nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ, vừa nhốn nháo đem tờ giấy trong tay giấu vào ngực, vẻ mặt khẩn trương sợ hãi.
Lý Nhược Phi bất động thanh sắc, đến trước doanh trướng Mục Thiếu Bố, vén màn bước vào, lại không thấy người đâu, cung cứng đặt bừa bãi trên bàn, còn có vài tờ giấy vo tròn thành khối.
Đầu ngọn tay chạm lên khối giấy, trong lòng càng có loại sợ hãi khó tả, khẽ cắn môi, vội vã mở một tờ giấy, vừa nhìn, trên mặt nhất thời không còn huyết sắc, ngón tay kịch liệt run rẩy, tờ giấy phất phơ rơi xuống đất.
Chỉ là một bức tranh mà thôi.
Nét bút cũng chỉ thuộc trình độ của họa sĩ thông thường, so với tranh của Triệu Mạnh Húc càng kém xa một trời một vực.
Cũng không chú trọng “đẹp ở ranh giới giữa giống và không giống”, cũng không coi trọng “trong giống lại không giống”.
Chỉ là một bức tranh rất chân thật, bút pháp đông cung đồ tinh tế.
Thiếu niên xích lõa bị đặt dưới thân hoa phục nam tử y sam cởi phân nửa kia, chính là Lý Nhược Phi.
Đây là ký ức đáng sợ gian nan nhất của Lý Nhược Phi, vốn tưởng rằng quá khứ chỉ là quá khứ, có thể từ từ quên lãng, nhưng chợt phát hiện, loại thống khổ đã khắc sâu vào xương in sâu vào lòng, không bị chạm đến, vẫn là Nam Viện vương thanh chấn thiên hạ, Lý Nhược Phi kiêu ngạo phi dương, một khi chạm đến, lại là huyết nhục mơ hồ tôn nghiêm bị chà đạp thê thảm.
Thì ra là thế.
Thảo nào có nhãn thần như vậy.
Quân nhân Lãng quốc coi trọng nhất là danh tướng anh hùng, xem thường nhất là người tham sống sợ chết, càng không dễ tha thứ một thống soái từng bị Tứ Dã vương của địch quốc đặt dưới thân mặc ý dâm nhục.
Tồn tại của Lý Nhược Phi, đã trở thành sỉ nhục của quân đội Lãng quốc.
Lý Nhược Phi trầm mặc chốc lát, chậm rãi ngã ngồi, nhặt bức tranh trên đất, đặt lại ngay ngắn trên bàn, mở ba tờ giấy còn lại.
Không ngoài dự liệu.
Một bức mình quỳ sấp trên gường, tứ chi bị xích sắt trói chặt, tư thái ô nhục hoàn toàn thần phục, nửa bên mặt để lộ vẻ hấp dẫn cùng mê loạn, mông vểnh lên cắn nuốt tính khí của Phó Hoài Xuyên.
Một bức mình hai chân mở rộng, treo trên lưng Phó Hoài Xuyên, bức này chỉ nhìn thấy bóng lưng rộng rãi rắn chắc, biểu tình thống khổ yếu đuối trên mặt mình lại mảy may hiện rõ không sót.
Bức cuối cùng lại chính là mình xích lõa quỳ gối trước người Phó Hoài Xuyên, dùng miệng ngậm phân thân Phó Hoài Xuyên, đuôi mắt nhếch lên độ cong dâm mỹ phong tình.
Lý Nhược Phi lãnh tĩnh tựa như lưỡi đao sắc bén trong tuyết, Phó Hoài Xuyên thật sự giỏi thủ đoạn, bức tranh này nửa thật nửa giả, bản thân cũng không thể đi giải thích với tam quân tướng sĩ bức nào là thật bức nào là giả, bức nào tư thế là thật biểu tình là giả, bức nào tình cảnh lúc đó mình đã hôn mê —— nghĩ đến đây, lại không khỏi bật cười khẽ thành tiếng. Mình và hắn, quả nhiên là kết cục không chết thì không ngừng.
Lại nghĩ tới, bức tranh này có thể lưu truyền trong quân, chắc chắn gian tế của Trữ quốc, bộ binh công thành của Thiết Mục Luân thu nhận bộ phận hàng binh Trữ quốc dùng để công thành, ắt hẳn gian tế ở trong số này, xem ra cần phải nhắc nhở Thiết Mục Luân chấn chỉnh quân đội, cẩn thận tra xét.
Ý niệm vừa chuyển, Phó Hoài Xuyên chiêu này tuy rằng đê tiện thâm độc, nhưng người trong quân doanh vốn trường kỳ đè nén tính dục, có được đông cung đồ này, chắc chắn không muốn xé đi hoặc vứt bỏ, thống soái tam quân trở thành vật tiết dục trong đầu ngàn vạn binh sĩ, quả nhiên là kế sách tuyệt diệu khôn tả.
Ngồi trên mặt đất trăm loại suy nghĩ, lại không biết thời gian chảy trôi.
Đột nhiên nghe ngoài trướng có tiếng nói cười, một người cười nói: “Thật sự không dám nghĩ, Nam Viện vương lại khiến người trong lòng nổi lửa như thế…”
Người còn lại suỵt nói: “Không muốn sống nữa sao? Lời như vậy cũng dám nói!”
Người kia khinh thường nói: “Loại chuyện này hắn cũng làm rồi, chẳng lẽ còn mặt mũi dẫn chúng ta đi đánh Tương Châu sao? Đừng nói chúng ta, dù là tướng quân vương gia khác cũng không chấp nhận hắn lưu lại trong quân?” Mỉm cười dâm đãng nói: “Ngày thường chỉ biết hắn đánh giặc lợi hại, nhìn bức tranh này, chắc hẳn đặt dưới thân nam nhân càng không ngờ tới, ngươi nhìn gương mặt này, thắt lưng này, đôi chân này… Khó trách Tĩnh Phong nội loạn, ta đoán đại khái mấy vị vương gia Trữ quốc kia là vì hắn mà đánh nhau!” (bạn muốn đánh chết đám này *đá bàn*)
Lại một thanh âm tức giận nói: “Nam Viện vương là vì Lãng quốc chúng ta mới rơi vào trong tay cầm thú Trữ quốc, bây giờ thống lĩnh mọi người chưa từng thất bại, ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với hắn, ta giết ngươi!”
Ngoài trướng nhất thời nháo loạn.
Lý Nhược Phi cuộn tròn thân thể, cúi đầu cười, nỗi đau sống động như thiên đao vạn quả, không gì hơn thế này.
Bên ngoài đột nhiên yên tĩnh, chợt nghe có người nói: “Nhiếp chính vương triệu tập các tướng quân thăng trướng nghị sự, các ngươi còn không tuân thủ quân quy còn gây loạn ở đây? Mau trở về doanh trại, đợi công phá Lâm Châu Tương Châu, lại náo nhiệt một trận!”
Nhiếp chính vương, Nhan Xung Vũ.
Nhan Xung Vũ, Xung Vũ đại ca, Xung Vũ đại ca…
Lý Nhược Phi đột nhiên rất muốn gặp Nhan Xung Vũ.
Ô Vân Đạp Tuyết tựa tia chớp màu đen lướt qua doanh địa, bên ngoài kim trướng Nhiếp chính vương thủ vệ thấy hắn giống như thấy quỷ, Lý Nhược Phi nhịn không được khẽ cười, lập tức đến trước màn trướng, vừa chuẩn bị vén lên, chợt nghe Tả tướng quân Xích Na thanh âm như chuông đồng: “Vẫn thỉnh Nhiếp chính vương điện hạ sớm ra quyết đoán, hiện giờ công thành sắp đến, quân tâm tán loạn, Lý Nhược Phi không thể tiếp tục làm thống soái!”
Lý Nhược Phi nhãn thần âm u, rụt tay, lạnh lùng liếc nhìn hai tên thủ vệ, khẽ hất cằm, ý bảo bọn chúng lui đi, cũng không tiến vào, đứng yên tại chỗ.
Cơn mưa dày đặc thấm ướt mái tóc hắn, hơi nước nhòe ướt gương mặt, ngoại trừ hàng my hàng mày đen nhánh thì là tái nhợt đến trong suốt, rõ ràng đến thê lương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook