Vãn Thiên Hà
Chương 28

Từng thước từng tấc trên trang giấy, tinh tế khắc họa một người, tóc đen tản mác như lưu vân, nằm nghiêng bên ghế, khuôn mặt phong vận lại không có nửa điểm giống Lý Nhược Phi.

Lý Nhược Phi nhìn kỹ, trong lòng đau xót, nói: “Rất giống.”

___

Thái tử trong lòng phát lãnh: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

Triệu Mạnh Húc chậm rãi bước lại, cười nói: “Lý công tử nói, Tứ vương gia sẽ tạo phản.” Không đợi Thái tử kịp mở miệng, đã nói: “Tứ vương gia dã tâm tràn trề, tuy rằng hoàng thượng đã điều ngài ấy trấn thủ biên quan, chỉ sợ ngài ấy muốn phá phủ trầm chu (dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc, ý chỉ chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến), mấy ngày này sẽ mưu phản ở Tĩnh Phong.”

Lý Nhược Phi tư thế bất biến, thanh âm lại như phong vân dậy sấm: “Chỉ cần Thái tử không làm khó ta, ta có thể giúp điện hạ một tay, chiếu theo lời ta điều khiển cấm quân, Phó Hoài Xuyên tất bại.”

Một phế nhân khắp người đều là vết thương chằng chịt, ngay cả hành động cũng bất tiện, khí thế quấn thân lại giống như có thiên quân vạn mã sau lưng, oai phong một cõi.

Đây chính là danh tướng Lý Nhược Phi ngày đó binh lâm dưới thành Tĩnh Phong khiến Trữ quốc cả nước khiếp sợ.

Thái tử giống như bị khí thế kiêu ngạo này chấn động, ngồi trên ghế thần sắc ngưng trọng.

Triệu Mạnh Húc phủ trên vai hắn nói: “Tứ Dã vương tâm cơ thâm sâu khó lường, điện hạ không thể cả tin. Không bằng, lưu Lý công tử lại trước, nếu Tứ vương gia nghe lệnh rời thành, đến lúc đó Lý công tử vẫn là vật nằm trong tay điện hạ… Nếu Tứ vương gia thật sự binh biến, Lý công tử am hiểu dụng binh, có công tử tương trợ, không hẳn không phải chuyện tốt.”

Thái tử trầm ngâm một hồi, gật đầu đáp ứng, lại lo lắng nói: “Không cho phép hắn bước ra cửa cung một bước.”

Triệu Mạnh Húc cười đến giấu không được ý tà ác: “Thái tử cứ việc tiêu sầu, thần sớm muốn hảo hảo bồi Lý công tử, nếu công tử dám ra khỏi nơi này một bước, thần đảm bảo công tử sẽ hối hận.”

Thái tử liếc nhìn hắn, cười nói: “Ngũ đệ còn ở tiền điện đợi ta, ta đi gặp hắn trước.”

Thái tử đi rồi, Triệu Mạnh Húc cầm bức chân dung mới vẽ, đưa đến trước mặt Lý Nhược Phi, hỏi: “Giống ngươi không?”

Từng thước từng tấc trên trang giấy, tinh tế khắc họa một người, tóc đen tản mác như lưu vân, nằm nghiêng bên ghế, khuôn mặt phong vận lại không có nửa điểm giống Lý Nhược Phi.

Lý Nhược Phi nhìn kỹ, trong lòng đau xót, nói: “Rất giống.”

Thật sự rất giống Sơ Nhụy. Đôi mắt đẹp xoay chuyển, phong tình đuôi mày khóe mắt, một tia quyết tuyệt thà làm ngọc nát, giống đến tận xương tủy.

Hai ngày sau, thân quân của Phó Hoài Xuyên dưới sự yểm trợ của quân thủ thành lẳng lặng vào thành.

Phó Tinh Hạc an tĩnh trong phủ viết thiếp, mỗi tấm đều có cùng một nội dung, không đề người nhận, không ghi người viết:

Tứ Dã vương hỉ nộ khó dò, cai trị nghiêm khắc, ngài còn không thấy việc Tạ gia Nhị tướng quân? Một khi đăng cơ, đại nhân chỉ sợ thận trọng có thừa, cuộc sống khó an nhàn. Thái tử nhu nhược, sao không nhận cơ hội này mà phò trợ?

Phó Tinh Hạc mỉm cười đã định liệu trước lại nộ kỳ bất tranh (danh ngôn của Lỗ Tấn, là nói đến ai đó không tranh giành, không chống cự mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối), đối với tâm phúc nói: “Đám người triều thần này, đối với Tứ ca vừa kính lại vừa sợ. Người làm quan dù ít dù nhiều luôn có những việc không thể nhìn rõ, Tứ ca tâm cơ thâm trầm, tương lai khó bảo toàn không bị nhìn thấu, chiếu theo tính tình của hắn, xuống tay trừng phạt cũng tuyệt không dung tình. Thái tử nhu nhược vô dụng, nếu kế vị, đối với quan viên mà nói, tất nhiên thoải mái hơn hầu hạ Tứ ca nhiều. Người không vì mình, trời tru đất diệt, dù sao cũng phải lưu lại cho mình một đường lui?”

Nói xong phân phó đưa những tấm thiếp này đến các triều thần mà đầu tiên chính là Tả thừa tướng.

Khổng Nhân Băng ôm một hộp gấm, đến Tạ phủ, sau khi gặp Tạ Khê, mở hộp gấm, trên đáy hộp gấm bằng ngọc đen lẳng lặng đôi gân tay đã khô rút.

Khổng Nhân Băng nói: “Tạ tướng quân chỉ biết lệnh đệ tự ý thả chất tử nhận tội lưu đày, trên đường nhiễm bệnh mà chết.” Cánh tay già nua ổn trọng nhẹ nhàng cầm gân tay màu xám trắng: “Lại không biết Tạ Lưu tướng quân đã bị Tứ Dã vương rút gân tay trước, về sau đau đớn lại thêm dày vò mà chết.”

“Vì ân oán cá nhân, bất chấp pháp luật quốc gia, bất chấp công trạng Tạ gia, cân nhắc hình phạt quá nặng, sát hại đại tướng —— Tứ Dã vương nếu như đăng cơ, chỉ sợ không phải là phúc của quốc gia, cũng không phải là phúc của Tạ tướng quân.”

Tạ Khê ngưng thần nhìn đôi gân kia, đầu ngón tay lạnh giá, lại hỏi: “Ta làm sao biết lời của ngươi là thật hay giả?”

Khổng Nhân Băng nhìn thẳng Tạ Khê, trong mắt lộ vẻ thương xót thấu hiểu thế sự: “Tại hạ chỉ là đại phu trong vương phủ, tình cờ biết được chuyện này, tin hay không, đều do tướng quân tự mình suy ngẫm sự tình bên trong.”

Đặt hộp gấm xuống, nói: “Về nước về tư, đều khẩn cầu tướng quân cẩn thận suy nghĩ, phải chăng muốn gia nhập phản quân, lưu tiếng xấu muôn đời.”

Dứt lời xoay người cáo từ.

Hộp gấm trên bàn đâm thẳng vào đáy mắt, Tạ Khê rút mật hàm trong ngực ra, chính là kế sách vây thành Phó Hoài Xuyên sai người đưa đến quân thủ thành. Tạ Khê đốt nến, thiêu hủy mật hàm, tro tàn không thể vãn hồi rơi trên nền đá cẩm thạch màu trắng.

Hai ngàn tinh nhuệ Phó Hoài Xuyên phái đi lọt vào phục kích trong cửa cung, nhuyễn giáp binh vốntiến công thần tốc, vừa vào cửa cung, hai cánh cửa đồng khảm đầy móc sắt cấp tốc đóng lại, thành thế bắt ba ba trong lọ, trên tường cung yên tĩnh đột nhiên tên bắn như mưa.

Đội quân nhuyễn giáp cận chiến thập phần hùng mạnh không còn đất dụng võ, cấm quân hoàn toàn buông bỏ đánh giáp lá cà, từ trên cao đánh xuống, quân đội nhuyễn giáp nhất thời trở thành những tấm bia sống, càng thêm dầu hỏa rưới xuống đầu, một khi châm hỏa, hai ngàn tinh nhuệ toàn quân bị diệt.

Lập tức ba ngàn cấm quân dùng đội hình kỵ binh giống như thiểm điện tấn công Tứ vương phủ, Phó Hoài Xuyên triệu tập thân quân tinh nhuệ còn sót lại chật vật chống cự, trận chiến đoạt vị nhanh chóng tập kích bất ngờ sớm định từ trước không khỏi đi về hướng hỗn chiến kéo dài thời gian.

Hai bên đối chiến cùng thi triển kỳ mưu, thương vong lẫn nhau.

Trong thành xác chết la liệt, trong đó thậm chí có trọng thần một thân quan phục. Bộ phận phủ đệ giao chiến song phương thừa cơ tàn sát, ánh lửa ngập trời, ven đường chỗ trũng tích đầy máu tươi, nhìn thấy phải rùng mình.

Phó Hoài Xuyên bên trong đại điện trong phủ chậm rãi đi lại.

Vẫn may quân thủ thành của Tạ Khê đã bao vậy Tĩnh Phong giống như cái thùng sắt, phong tỏa tin tức ra vào, chỉ cần nhanh chóng tiêu diệt cấm quân, chiếm lĩnh hoàng cung, tình thế vẫn còn nằm trong lòng bàn tay.

Chỉ là cấm quân mấy ngày nay phương thức tác chiến bày binh cực kỳ sắc bén xảo diệu, thần tốc cùng quỷ quyệt, ẩn nhẫn tàn nhẫn công sát quấn triền, đều quen thuộc khiến người trong lòng sợ hãi.

Đột nhiên, Phó Hoài Xuyên dừng cước bộ, trong mắt lộ vẻ thấu tỏ cùng kinh sợ, mờ mịt cảm giác có một hố bẫy đang chờ đợi chính mình, nhịn không được một chưởng mạnh mẽ đánh xuống mặt bàn.

Phó Hình Giản luôn chăm chú nhìn hắn vội hỏi: “Sao vậy?”

Phó Hoài Xuyên cười lạnh đáp: “Thì ra là hắn! Ta nói cấm quân tại sao đột nhiên có tiền đồ như vậy! Thái tử cấu kết với Lý Nhược Phi, mấy ngày qua đều do Lý Nhược Phi chỉ huy cấm quân đối đầu với ta.”

Phó Hình Giản sắc mặt nháy mắt trắng bệch, thần sắc ảm đạm.

Phó Hoài Xuyên lại thoải mái: “Cấm quân không giống như Hỏa Lôi kỵ binh của Lãng quốc, Lý Nhược Phi lại không thể đích thân lâm trận, nhiều nhất thêm ba ngày nữa, cấm quân nhất định bị đánh tan.”

Phó Hình Giản đè xuống bất an trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Vậy thì tốt rồi.” Thở dài: “Nghe nói bên ngoài máu chảy thành sông, Tĩnh Phong là đô thành, lại không tránh khỏi chiến họa.”

Ban đêm, Phó Tinh Hạc đến tẩm cung hoàng đế thỉnh an.

Phó Đông Bình dạo này bệnh tình ngày càng trầm trọng, thường xuyên thần chí bất minh, nằm trên giường đã không dậy nổi, may mắn Thái tử chỉ huy bình tĩnh, cảm thấy vui mừng. Nhìn thấy Phó Tinh Hạc cầu kiến, cười hỏi: “Ngươi không đi giúp Thái tử, đến chỗ ta làm gì?”

Phó Tinh Hạc quỳ rạp trên đất, hai tay dâng vài phong thư, thanh âm đạm bạc, ý tứ thanh nhã, chậm rãi nói: “Nhi thần chịu phó thác của Thái tử, trình lên phụ hoàng tội chứng Tứ Dã vương câu kết với Lãng quốc, tư thông qua lại cùng Nhan Xung Vũ.”

Phó Đông Bình nhưng không nhận, Phó Tinh Hạc đặt thư xuống, từng phong từng phong giải thích rõ ràng: “Đây đều do thái y trong phủ Tứ Dã vương tình cờ phát hiện được, bức này là ngày đó Lý Nhược Phi binh lâm dưới thành, mật hàm viết cho Nhan Xung Vũ, giao ước để Thất đệ làm chất tử; bức này là hai người giao ước, khi Tứ Dã vương đoạt vị, Nhan Xung Vũ cử binh tương trợ, trước mắt đã nghe nói kỵ binh Lãng quốc tập kết nơi biên cảnh; bức này đã bị đốt phân nửa, cũng là do Tứ Dã vương tự tay viết cho Nhan Xung Vũ…”

Phó Đông Bình ngắt lời, thản nhiên nói: “Không cần nói nữa, ta đều hiểu cả.” Ngưng thần nhìn Phó Tinh Hạc: “Ta chỉ là đã già đã bệnh, nhưng không có hồ đồ. Tứ ca ngươi muốn thí phụ soán vị là thật, còn như tư thông địch quốc, tuyệt đối không thể nào.”

Phó Tinh Hạc cúi đầu nói: “Những phong thư này, nhi thần đã đối chiếu bút tích, xác thực là của Nhan Xung Vũ và Tứ ca không sai.”

Phó Đông Bình cười nói: “Mô phỏng bút tích thì có gì khó? Cái bẫy này bày ra cũng rất tuyệt. Do thái y trong phủ lão Tứ đích thân dâng lên, mật hàm cũng không đầy đủ, chỉ có vài phong thư này, còn có một bức thậm chí bị khuyết phân nửa, loại bỏ nghi ngờ tội chứng quá hoàn mỹ. Trong thư còn thuật lại mọi chuyện cũng có thể lấy được lòng tin của ta.”

Ánh mắt lạnh lùng: “Đáng tiếc, lão Tứ là thân sinh nhi tử của ta, lòng dạ hắn thâm sâu, thiện quyền mưu, thậm chí lục thân bất nhận tính kế với lão Thất cũng là điều có thể, nhưng hắn thủy chung vẫn là một kẻ kiêu ngạo, tuyệt không làm chuyện phản quốc vô sỉ này.”

Phó Tinh Hạc lạnh người run rẩy, Phó Đông Bình lại cười nói: “Đứng lên đi. Ngồi bên ta.”

Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt như người chết, thở dài: “Lão Ngũ, ta không trách ngươi, ngươi là nhận phó thác của đại ca ngươi. Đại ca ngươi mấy năm nay bị lão Tứ chèn ép rất khổ cực, đương nhiên muốn mượn cơ hội này khiến hắn vĩnh viễn không trở mình được, hắn ở trong quân địa vị nổi bật, chỉ sợ trong quân vẫn còn người ủng hộ. Đại ca ngươi muốn dùng tội danh tư thông địch quốc này, hoàn toàn hủy hoại lão Tứ.”

Trầm ngâm một hồi, nói: “Nếu đã vậy, thỏa mãn tâm nguyện của Thái tử không phải là không thể, dù sao Tứ Dã vương soán vị là thật, tránh ngày sau phiền phức, đã chọn Thái tử kế vị, chỉ đành hi sinh hắn.”

Phó Tinh Hạc chấn động, thần tình kinh nghi không thể tin được.

Phó Đông Bình cố gắng ngồi dậy, nhắm mắt, nói: “Nhiều hơn một tội hay ít đi một tội chẳng qua đều là tử tội, người trong hoàng tộc, cũng sẽ không chịu nhiều dày vò. Thừa dịp ta hiện tại tinh thần tốt, ngươi mau chóng an bài Tả Hữu thừa tướng vào cung, giúp ta nghĩ chiếu thư đi!”

Phó Tinh Hạc lĩnh mệnh mà đi, mới ra đến cửa, Phó Đông Bình đột nhiên nói: “Nói với Thái tử, nhất thiết phải buông tha Hình Giản!”

Đáp ứng ra khỏi tẩm cung, mới thấy toàn thân sớm đã toát tầng mồ hôi lạnh, Phó Tinh Hạc giương mắt ngắm nhìn trăng kia, lại thấy tối tăm bất định, chỉ sợ vài ngày tới lại có gió to mưa lớn.

Ngày đó, ráng chiều dày đặc, sắc trời đen kịt nặng nề giống như muốn đè nặng xuống.

Chiếu thư của Phó Đông Bình nhắm thẳng vào Phó Hoài Xuyên tư thông địch quốc, dù rằng vì Tĩnh Phong không thông tin tức không thể chiếu cáo thiên hạ, nhưng trong đô thành người người đều biết. Nhất thời Giang gia Tiết gia chuyển thành án binh bất động, tự mình dẫn gia tướng chịu sự sắp xếp của cấm quân.

Đồng thời, Tạ Khê dẫn vạn quân thủ thành gia nhập vòng chiến, lâm trận phản chiến, phản bội Phó Hoài Xuyên.

Ưu khuyết thay đổi trong chớp mắt, thành bại thắng thua, chỉ cách nhau một đường ranh.

Trận chiến này, Tứ Dã vương dù rằng trong lòng tự đã tường tận, tay điểm chỉ giang sơn, am hiểu binh pháp, thiện nắm thế cục, lại binh bại như núi đổ, bị nhốt trong vương phủ.

Không vì chiến bại, mà vì thế cục lật ngược.

Không biết là trùng hợp hay đã tính sẵn, nhưng tình thế ngày hôm nay lại không hề khác biệt với năm xưa Lý Nhược Phi binh bại ở Lang Sầu cốc.

Kế sách hôm nay, cũng chỉ có thể giống như Lý Nhược Phi ngày đó, lựa chọn liều chết phá vây. Đánh thẳng vào cấm quân dày đặc, xé mở phòng tuyến trùng trùng của quân thủ thành —— toàn bộ thoái lui về phía nam, thoát khỏi Tĩnh Phong, tìm kiếm một đường sinh cơ.

Sắc trời một màu u ám, gió đông thổi mạnh, Tĩnh Phong sau khi vào đông, lại nổi một trận mưa dông.

Phó Hoài Xuyên thần sắc trấn định, sửa sang giáp trụ, chuẩn bị phá vậy.

Phó Hình Giản sắc mặt tái nhợt, Phó Hoài Xuyên cười nói: “Nhị ca, ra khỏi Tĩnh Phong, chúng ta có thể lui về Tương Thành, năm đó khi chinh chiến, ta thấy nơi đó trấn giữ Kim Giang, là nơi yếu hại, ở Tương Thành chuẩn bị một đội tinh nhuệ.” Giúp Phó Hình Giản cởi ngoại bào, khoác lên mình nhuyễn giáp: “Nhị ca, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Phó Hình Giản ánh mắt nóng rực đến dọa người, nắm chặt cánh tay Phó Hoài Xuyên, thấp giọng nói: “Ngươi nhất định phải sống! Ta không thể mất thêm ngươi nữa!”

Phó Hoài Xuyên mỉm cười gật đầu, khẽ ôm lấy hắn.

Thái tử ở trong điện Cần Đức sung sướng vui vẻ, mười ngày ngắn ngủi này, gần như là thời khắc gian nan nhất trong cuộc đời hắn, giờ phút này rốt cuộc hồng trần lạc định, lập tức phân phó gọi Triệu Mạnh Húc và Lý Nhược Phi đến.

Phó Hoài Xuyên đã là bại binh, Lý Nhược Phi cũng không còn tác dụng, đêm nay liền có thể muốn hắn, Triệu Mạnh Húc dung sắc tuyệt thế, mình cũng không nỡ bỏ qua, suy nghĩ dứt khoát để hai người cùng hầu hạ mình, giải tỏa mấy ngày vất vả khổ sở đã qua.

Nhất thời người đã được đưa đến, Triệu Mạnh Húc cúi đầu thấp giọng phân phó hạ nhân cùng thủ vệ canh cửa cách xa chỗ này một chút, nửa năm qua Triệu Mạnh Húc rất được ân sủng, mọi người lại thấy sắc mặt ửng hồng của hắn, trong lòng lý nào không hiểu, đều mỉm cười lui ra.

Đêm nay Triệu Mạnh Húc y phục rất đặc biệt, áo bào tay rộng, màu sắc cực đậm, lấy tím làm nền, bên trên thêu hoa văn sẫm màu, tầng tầng lớp lớp phức tạp đoan nghiêm. Mái tóc đen nhánh lại tán loạn, gương mặt hơi dính nước mưa tinh xảo hoa mỹ đến cực điểm, mắt như xuân thủy lại trong veo, đôi môi so với hồng lăng càng tiêm diễm hơn. Toàn thân băng sương lấn át cả mị sắc, tựa như gốc cây mạn đà la nảy mầm trong đất tuyết, hấp dẫn đến trí mạng.

Tiến vào đến điện, thuận tay dùng xích sắt khóa Lý Nhược Phi lại trên cây cột trong đại điện, chân thành đến trước người Thái tử, mỉm cười quỳ xuống, cắn môi, một đôi tay vói vào nội y Thái tử.

Thái tử cấm dục hơn mười ngày, thoáng chốc dục hỏa đốt người, chỉ cảm thấy nơi hạ thân mẫn cảm rơi trong đôi tay mềm mại không xương linh hoạt như rắn dùng mọi cách vỗ về, thư sướng khoái ý xông thẳng lên đại não, nhịn không được vươn tay lột xuống y phục Triệu Mạnh Húc.

Triệu Mạnh Húc nhẹ nhàng ngăn lại, mỉm cười liếc tà nhìn hắn, thân mình quấn trên người, tiến sát bên tai, khẽ thở nói: “Thái tử đừng vội, hôm nay đại hỉ, để Mạnh Húc dốc lòng hầu hạ người…” Dứt lời, đầu lưỡi liếm vành tai hắn, lại dùng môi răng cắn mút, dưới lời lẽ khiêu khích ôn nhuận mềm mại, Thái tử cả người tê dại, buông tay, mặc hắn hành động.

Triệu Mạnh Húc mị tiếu cởi bỏ y phục Thái tử, một đường hôn từ ngực đến bụng dưới, sau cùng ngậm vào khí quan đã muốn cương cứng.

Thái tử cả người căng cứng, vẻ mặt trầm mê, tay ấn chặt đầu hắn, hạ thân đĩnh động, cố gắng thúc thật sâu vào yết hầu non mềm của hắn, đắm chìm trong hưởng lạc cực hạn.

Ngoài điện tiếng sấm từ xa lại gần, tiếng sấm nối liền dần dần đùng đùng vang vọng, tia chớp rũ xuống màn đêm ngang dọc dày đặc, phảng phất giăng ra một tấm lưới khổng lồ bao trùm đại điện.

Trong điện nhưng là xuân ý ấm áp, huyết dịch toàn thân Thái tử đều muốn sôi sục, thở dốc dần dần nặng nề, đỉnh đầu đã thấm dịch thể, cắn răng thở dốc nói: “Yêu tinh nhà ngươi… Đợi ta làm ngươi xong rồi, lại làm Lý Nhược Phi… Đêm nay hảo hảo vui vẻ một trận…”

Bỗng nhiên, tất cả động tác thanh âm của Thái tử đều ứ nghẹn đông cứng, tựa như không dám tin, trừng mắt nhìn Triệu Mạnh Húc đột ngột ngẩng đầu.

Đau đớn tựa như thiểm điện truyền từ hạ thân nối thẳng đến tâm can, máu tung tóe bắn ra.

Thái tử ngưỡng thẳng yết hầu, một hồi lâu sau mới phát ra một tiếng kêu thê lương cực kỳ thảm thiết: “A…” Tiếng gào tê tâm liệt phế bị nhấn chìm trong tiếng sầm đì đùng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương