Vừa vào không gian, nàng đã nôn đến mật xanh mật vàng một trận, hai tay ôm lấy bụng, còn kinh sợ bụng mình trong tương lai sẽ còn có đứa con của hắn.

Nàng vô thức đưa tay siết lấy bụng, hai hàm răng cắn chặt, kìm nén nỗi sợ đến rùng mình ùa về.

Không thể nhịn được sự phẫn uất cùng sợ hãi này, nàng đã ôm đầu khóc lớn một trận, chỉ mong có thể dùng nước mắt giúp nàng giải quyết được những gì mình đang chịu đựng bây giờ.

Nhưng dường như, những thứ đó không giúp ích gì được cho nàng.

Dù nàng có khóc đến mức mù cả hai mắt, nỗi đau của nàng, sự uất hận của nàng và cả nỗi oan khuất của nàng vẫn không thể tẩy rửa sạch sẽ.

Nàng không dám nhớ đến những chuyện sau đó ở Cửu Trùng Thiên cho đến cái ngày nàng nhảy khỏi Tru Tiên Đài.

Đó là những ký ức không chỉ đáng sợ mà còn khiến nàng cảm thấy kinh tởm đến cùng cực.

“Hỗn Độn, có phải ta rất mất mặt không?” Nàng hỏi hắn.

“Hửm? Mất mặt chỗ nào?”Hỗn Độn biết nàng đã bình tâm hơn một chút, hắn đưa tay vỗ vỗ lấy lưng nàng, trầm giọng hỏi.

Nàng im lặng một lúc, hai tay siết chặt thành quyền: “Vốn dĩ ta đã thề rằng sẽ không bao giờ khóc nữa, cũng sẽ không mềm lòng trước kẻ địch của mình.


Nhưng vừa rồi thì sao? Ta vừa nhìn thấy Ma Tôn ở trong phòng đợi ta, ta liền mất cả bình tĩnh, thậm chí còn phá hủy không gian của chính mình.

Tệ hơn là, ta còn dùng cả những thứ do chính mình săn bắt được cống nạp cho kẻ thù.

Có phải ta ngu ngốc lắm không?”
Hỗn Độn hắn thừa biết kế hoạch của nàng.

Nàng muốn lấy lòng hai ả tiện nhân đó, tạo ra sơ hở để cả hai ả không đề phòng nàng, những bước đi sau này mới dễ dàng hơn.

Như vậy, sao có thể nói bản thân mình là ngu ngốc?
“Tại sao nàng lại cho rằng, bản thân nàng ngu ngốc?”
“Bởi vì niềm tin của ta đã bị lung lay khi nhìn thấy Ma Tôn ngồi trong căn phòng đó.” Nàng lẩm bẩm: “Thậm chí, dù bị Ma Tôn vứt bỏ, đến phút cuối cùng của cuộc đời, lúc ta đứng trên đài cao đó, ta vẫn hi vọng Ma Tôn hãy nhìn ta, dù chỉ một ánh mắt thôi, ta cũng sẽ không dùng đến cổ chú đó.”
Hỗn Độn nghe xong nàng nói, hắn liền khẽ cười: “Nàng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, thông minh đến mức, đến cả Đào Ngột là kẻ mưu mô nhất trong bốn người bọn ta cũng phải bội phục nàng.


Nàng không ngửng đầu lên nhìn hắn, chỉ khẽ hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì nàng có thể bình tĩnh được trước Ma Tôn, thậm chí còn có thể xử lý được trước những thay đổi của hắn ta.

Xưa nay ta thấy rất nhiều kẻ, chỉ cần đứng trước kẻ thù của mình đều có thể mất bình tĩnh, thậm chí còn không tiếc mạng rút đao chém chết kẻ thù của mình.” Hắn bật cười.

Nàng vẫn không ngẩng đầu lên: “Tại sao ngươi lại cười?”
“A! Tính ra thì ta phải cảm ơn tên Ma Tôn đó nhiều lắm đó.”
Diệp Lạc Hy ngơ ngác không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lúc này, nàng mới biết, Đào Ngột, Cùng Kỳ và Thao Thiết đã về từ lúc nào.

“A Hy là nương tử tốt nhất, tên tiểu tử đó không biết quý trọng nàng thì bọn ta quý trọng, không được sao?” Hỗn Độn vui vẻ cười, hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng.

“Hy Hy, tốt nhất.” Thao Thiết mặt liệt cũng câu môi lên cười gỡ nàng ngồi dậy khỏi người Hỗn Độn.

“Tiểu Hy, dù nàng muốn khóc, muốn đập phá đồ đạc cũng được, không sao.

Nhà chúng ta rất giàu, nếu như căn nhà nhỏ trong không gian này không đủ cho nàng đập, chúng ta có thể mua thêm đồ cho nàng đập, kể cả Long Thanh Minh Châu nàng muốn đập cũng được.

Có điều…” Cùng Kỳ vừa ôn nhu cầm lấy bàn tay nàng, dịu dàng bôi thuốc lên vết thương do lúc nãy dùng lực quá mạnh mà khiến bản thân bị thương: “Có điều, nàng đừng khóc một mình, cũng không được để bản thân mình bị thương.


Đây là mong muốn của tất cả chúng ta.”
Diệp Lạc Hy ngẩn người nhìn bốn nam tử tài mạo hơn người, xuất chúng hơn vạn vật, lại còn là những kẻ mạnh đứng đầu thiên hạ.

Một kẻ là Hỗn Độn, sinh ra từ Hỗn Độn Thời Không, bản tính hung hăng, độc ác có thừa, lại còn là một trong bốn kẻ đứng đầu Vạn Ma.

Một kẻ là Thao Thiết, sinh ra từ Minh giới, nắm quyền sát trong tay sức mạnh vô song, lại rất tàn bạo.

Một kẻ là Đào Ngột, có trí khôn hơn hết, trong tâm có ma, là kẻ duy nhất trong thiên hạ nhập ma nhưng khống chế được ma.

Một kẻ là Cùng Kỳ, là quái thú đầu tiên trong thiên hạ đạt đến cảnh giới Cửu Ngũ Chí Tôn, vượt trên chí tôn đế hoàng cấp chín.

Bốn Tứ Đại Hung Thú, Bốn Hỗn Thế Ma Vương, bốn kẻ ngang tàng không sợ trời, không sợ đất, thậm chí cả Ngũ Thánh Thú và Thập Đại Thượng cổ cũng không phải là đối thủ của bốn người bọn hắn.

Và tất nhiên, kiếp trước, bọn hắn đều là những kẻ bị chính nàng phong ấn.

Nhưng đó không phải là vì nàng đủ mạnh để phong ấn từng kẻ một, mà là do bọn hắn tự nguyện để nàng phong ấn.

Bọn hắn vì tìm nàng mà lưu lạc trong nhân gian một quãng thời gian thật lâu, đến khi tìm được thì nàng chính là kẻ thù của bọn hắn: thần của thiên giới.

Có thể đau đớn chịu đựng phong ấn, có thể nhìn nàng bị đám người không biết tốt xấu đẩy đến bước đường cùng, có thể nhìn nàng rơi xuống từ trên đài cao năm đó, có thể hóa thành tàn hồn vất vưởng khắp nơi tìm nàng, chính là điều khiến bọn hắn đau lòng hơn cả.

“Lạc Hy.”Hỗn Độn đưa tay chạm vào gương mặt đã đỏ ửng lên vì khóc của nàng, nói: “Ở trước mặt chúng ta, nàng không cần phải mạnh mẽ, không cần phải che giấu bản thân làm gì, cũng không cần phải kìm nén thứ gì cả.

Nàng muốn đem cả thiên hạ, đem tất cả những kẻ phụ bạc nàng lật đổ cũng được.

Hoặc nàng muốn chúng ta đoạt lấy đầu của Ma Tôn, chúng ta luôn sẵn lòng vì nàng mà làm tất cả.”

“A Hy, chúng ta mang danh là Tứ Đại Hung thú, thiên hạ này luôn xem chúng ta là ác độc, là hung bạo mà xa cách chúng ta.

Chỉ có duy nhất mình nàng, chỉ có một mình nàng dám đứng ra, bảo vệ chúng ta, cười với chúng ta, không sợ chúng ta.

Nàng là ánh dương quang duy nhất của chúng ta.”Cùng Kỳ tha thiết: “Vậy nên, xin nàng hãy trân trọng chính bản thân mình, đừng bị thương, đừng chết, cũng đừng tổn hại mình.

Có như vậy, chúng ta nguyện vì nàng mà đem cả thiên hạ này huyết tử đồng sinh.”
“Hy Hy, chúng ta yêu nàng.

Nàng là tất cả những gì mà chúng ta có.

Hy Hy, đừng rời xa chúng ta.”Thao Thiết nhìn nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành mà trước nay hắn chưa từng dành cho ai.

Và cũng là lần đầu tiên, Thao Thiết nói nhiều đến như vậy.1
“Tiểu Hy”Đào Ngột đặt tay lên vai nàng, mỉm cười: “Có thể lời nói của chúng ta chỉ là phù du với nàng, đối với nàng không có tác dụng, cũng được.

Nhưng xin nàng hãy tin chúng ta.

Chúng ta sẽ dùng hành động của mình để chứng minh điều đó.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương