Diệp Lạc Hy nói, hôm nay là ba ngày cuối cùng nàng ở Ma giới, trước khi nàng trở về Thiên giới, cho nên nàng muốn Tiêu Nguyệt Hoa bồi nàng ngày hôm nay, đi một vòng xung quanh những nơi mà bọn họ từng đi.

Ma Tôn không xuất hiện, nghe nói hôm nay hắn và Đế Quân có công việc cần bàn bạc, chỉ có Mộng Ma trưởng lão biết Tiêu Nguyệt Hoa đi bồi Diệp Lạc Hy đi dạo trong thành.

“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ muốn dẫn ta đi đâu?” Tiêu Nguyệt Hoa hiếu kỳ hỏi nàng.

“Hmm… đến gặp một vị tiên sinh rất quan trọng đối với ta.” Diệp Lạc Hy khẽ cười.

Ma Long dẫn hai người họ đến trước một khu thợ rèn.

Khu thợ rèn ở Ma giới có rất nhiều nơi nổi trội.

Nhưng Diệp Lạc Hy lại không chọn những chỗ đó.

Một ngôi nhà lụp xụp rách nát và xiêu vẹo.

Một Cự Nhân tộc đang say xỉn, nằm vật vờ trên chiếc giường rơm cũ nát.

Căn nhà nhỏ tối đen, lụp xụp và bám dính bởi tro và bụi.

Diệp Lạc Hy khẽ búng tay một tiếng, ngay lập tức, bụi bẩn và rác trong nhà ngay lập tức bị gom lại thành một đống lớn trong sân.

Một mồi lửa, đốt một đám rác cao như vậy ra tro, rất nhanh, căn nhà nhỏ đầy tro bụi đã được làm sạch sẽ.


“Vị khách lạ? Ngươi đến tiệm rèn rách này của ta để làm gì?” Ông ta chưa hề tỉnh rượu, liêu xiêu ngồi dậy, ánh mắt lờ đờ nhìn ba người đứng trước của tiệm.

Một tên hầu cậu đeo mặt nạ cáo, cùng một kẻ đạt đến cảnh giới Đại Linh Thần và một ma nhân.

Vị khách lạ đạt đến cảnh giới Đại Linh Thần mở một tỏa linh nang, lấy ra một cái đầu rồng, hỏi ông ta: “Ta muốn ông rèn cho ta thứ này.

Không biết, ông có thể chế tạo được bao nhiêu?”
Ông ta lờ đờ nhìn cái đầu rồng, rồi lại nhìn đến Đại Linh Thần kia đầy dò xét.

Vốn dĩ đây là một món đồ tốt, nhưng trước nay quy tắc của ông ta làm việc không phải vì tiền.

Cái ông ta cần là một thứ gì đó lấp lánh mới được.

“Thứ này, đồ tốt.

Tuy nhiên, lão đây không thể rèn thành bất cứ thứ gì cho ngài.

Mời ngài về cho.”Ông ta phất tay, có ý muốn đuổi tất cả ra ngoài.

Nhưng dường như, vị Đại Linh Thần kia không chỉ không muốn bước ra, còn hỏi ông ta: “Không lẽ ông không thể làm được thứ này cho ta sao?”
Ông ta ngửa cổ uống rượu, cười ha ha, đáp lại vị khách kia: “Đối với một thợ rèn như ta mà nói, dù cho có đồ tốt, nhưng không thể cứ có đồ tốt, ta liền có thể rèn cho các ngươi thứ đồ các ngươi mong muốn.

Về đi! Tất cả các ngươi, ai cũng đều là kẻ tham lam.

Một binh khí cấp cao ư? Muốn lấy đi bao nhiêu năm tu luyện của ta chứ?”
Nhưng đối với lời quát thô lỗ của ông, vị khách lạ không có ý muốn rời đi, ngược lại còn rất tự nhiên tìm một chỗ, bắt chéo chân ngồi xuống.

Người đó nói: “Vậy nói cho ta nghe thử xem, thứ ông muốn là thứ gì, có thể nói cho ta nghe được hay không?”
Ông ta đưa mắt nhìn người khách lạ kia, bật cười lên rồi nói: “Thứ mà ông đây muốn, ngươi có thể cho được sao?”
Vị khách đó nghiêng đầu, hỏi: “Có thể là được, mà cũng có thể là không.

Ví dụ như mạng của ta, e là không được.”
Cự Nhân tộc kia cũng đưa mắt nhìn Đại Linh Thần có dáng người nhỏ thó đó, bật cười đầy thích thú, nói: “Thứ ta muốn chính là nổi danh.

Ta muốn trở thành một Luyện Khí sư mãn danh thiên hạ.

Không biết, quý ngài đây có thể giúp ta được hay không?”
Vị khách đó đội một chiếc mũ áo che đi đôi mắt, ông ta không thể nhìn được một chút thần tình nào của vị khách này, thậm chí đến cả hơi thở cũng không có gì đặc biệt.


Bỗng, vị khách đó đứng dậy, lấy từ trong ống tay áo ra một lọ dược, người đó mỉm cười: “Bên trong này có một viên Tẩy Tủy Đan thất phẩm cao giai.

Không biết, có thể giúp ích gì được cho ông?”
Cự Nhân Tộc đó không tin, liền hoài nghi nhìn vị khách lạ, sau đó lại mở lọ dược ra, muốn kiểm chứng.

Nắp lọ vừa mở, ngay lập tức một mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ nhưng quyến rũ biết bao bay khắp căn nhà nhỏ lụp xụp, khiến người ta mê mẩn.

Ông ta không tin, liền dốc thứ trong lọ ra xem thử.

Bên trong có một viên Tẩy Tủy Đan màu xanh ngọc óng ánh, tỏa mùi thơm dược bay khắp cả căn phòng, trên đan dược lại có hoa văn nổi rõ, có thể nhìn thấy giá trị của lọ dược này phải quý giá biết bao nhiêu.

“Từ đâu ngươi có được thứ này?” Ông ta hoài nghi nhìn người khách lạ.

“Là ta đã luyện ra nó.” Vị khách ấy bình thản đến lạ.

Ông ta mở to mắt nhìn vị khách ấy, kinh ngạc: “Ngươi là luyện đan sư? Ngươi là người của thần tộc?”
Vị khách ấy khẽ câu môi nở một nụ cười khó hiểu, nói: “Ổ? Thần tộc sao? Chưa từng nghe qua.”
Cự Nhân tộc đó không tin, phản bác: “Vốn dĩ chỉ có Thần tộc mới luyện dược.

Ta không tin ngươi không phải là người thần tộc.”
“Ta đến từ nhân tộc.” Vị khách ấy thản nhiên.

Cự Nhân tộc kia càng không tin: “Không thể nào! Nhân tộc vốn dĩ không thể nào chịu nổi áp lực của cảnh giới đại linh sư.

Hơn nữa, để tu luyện được đến cảnh giới Đại Linh Thần, ngươi nhất định phải là một lão già râu tóc bạc phơ, không thể nào còn trẻ như thế được!”.

Google ngay trang -- ТRUМTRUYE Л.vЛ --
“Nếu như ông không phục, có thể cùng ta so tài một phen, thực hư sẽ rõ.


Cần gì luận bàn là thần hay nhân?” Người đó khẽ cười.

“Ha! Ngươi muốn đấu cái gì chứ? Ta vốn dĩ là một luyện khí sư, ngươi là luyện đan sư.

Làm sao ta biết được ngươi muốn ở ta cái gì?”
“Điểm chung của luyện đan và luyện khí nằm mấu chốt ở hỏa căn.

Chúng ta đều dùng cách của Nguyên Linh sư, đấu với Nguyên Linh sư.

Nếu như ta thua, ông có thể đòi hỏi ở ta một món đồ mà ông muốn.

Nhưng nếu như ông thua, ông nhất định phải đem cái đầu rồng đó luyện thành binh khí.

Ông thấy thế nào?”
Cự Nhân Tộc nhìn nhân loại trước mắt, khinh bỉ ra mặt.

Ông ta cười khinh bỉ, liền nói: “Được! Nhưng chúng ta giao kèo là chỉ được dùng hỏa căn linh.

Nếu như ai dùng đến bất cứ thể loại tu luyện nào hoặc căn linh khác ngoài hỏa căn và Nguyên Linh sư đều được tính là thua.”
Người đó cười lạnh, nói: “Hảo.

Đây là do ông nói đấy.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương