Diệp Lạc Hy mở mắt ra lại lần nữa, trong ánh mắt lờ mờ không rõ, nàng nhìn thấy bản thân đang được một người ôm trong tay, cả hai cánh tay của mình cũng đang ôm cổ của người đó, một mùi bạc hà thanh thoát, tao nhã lại nhẹ nhàng, khiến nàng cảm thấy trong lòng có biết bao nhiêu an tâm.
“Nếu ngươi tỉnh rồi thì nói một câu, đừng giả vờ ngủ nữa.” Phía trên, cao hơn đầu nàng một chút, vang lên một giọng nói, ngữ khí lạnh lẽo đến mức nàng cảm thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng.
“Hả?”Nàng kinh ngạc đến độ mở to mắt ra, tỉnh cả mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn.
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gió rít cùng áng mây tầng tầng lớp lớp bay phiêu phiêu ngang qua, rõ ràng là đang bay trên trời mà.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Thao Thiết?
Trong tứ đại hung thú thượng cổ, Thao Thiết là người mạnh thứ ba, nhưng lại là kẻ ít nói nhất, lạnh lùng nhất và mắc bệnh sạch sẽ nặng nhất.
Hành động này của hắn chính nàng cũng không biết giải thích thế nào cho phải.
Nói sao ấy nhỉ? Kỳ lạ quá chăng?
“Khụ! Thao Thiết, ngươi có thể buông ta ra được không?” Nàng ho khan, cười gượng gạo.
Nhưng Thao Thiết không hề buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn, giống như có ý bảo nàng im lặng.
“Ngươi bị thương, đừng có nháo.” Hắn buông ra sáu chữ vỏn vẹn.
Diệp Lạc Hy không hề cảm thấy bản thân có chỗ nào giống như bị thương, cả người cũng không giống như có cảm giác đau đớn, cũng không hề có cảm giác mệt mỏi, chẳng qua chỉ là trải qua một giấc mơ thật dài.
Nhưng….
“Này Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột đâu? Còn có, Điêu Sư thế nào rồi? Cả Ma Thần kiếm nữa.
Đúng rồi, lúc ngươi đưa ta ra khỏi Hỏa Diệm Hồng Liên Nghiệp Hỏa, ngươi có thấy phụ mẫu ta không?”
“Trong không gian.” Rất ngắn gọn, rất súc tích, vào thẳng nội dung vấn đề, không hề câu nệ tiểu tiết.
Diệp Lạc Hy mới thở phào, có chút an tâm, thôi không nháo nữa.
Thao Thiết chỉ là đưa nàng từ tâm của rừng Tinh Không ra ngoài, vì bọn họ đã bị giam trong ảo cảnh một tháng, thêm vào đó Diệp Lạc Hy cũng bị giam trong ảo cảnh một tháng, cho nên sau khi giải quyết mọi chuyện ở rừng Tinh Không xong, Thao Thiết liền nhận trách nhiệm đưa Diệp Lạc Hy đến một trấn nhỏ ngoài rừng Tinh Không, tìm quán trọ nghỉ ngơi.
Vừa đến bên ngoài trấn, Diệp Lạc Hy liền muốn xuống, tự mình đi.
nhưng Thao Thiết không đồng ý, ngược lại cứ giữ chặt nàng không buông, trực tiếp bước vào trấn, khiến nàng cũng phải thấy xấu hổ theo, nhất là cái nhìn của tất cả mọi người trong trấn.
“Khách quan, người trọ phòng….” Vị chưởng quầy vừa nhìn thấy nam nhân bế trên tay một nữ nhân chân bị thương, mặt đang vùi vào cổ của nam nhân kia, bộ dáng rất thân thiết, nhưng không hiểu sao, mặt của nữ nhân này lại có chút đỏ.
“Một phòng, một đêm.” Nam tử nói ngắn gọn, rồi đặt hai thanh kim tệ lam đặt trước phòng.
“Vâng, mời theo tôi.”
Vừa lên đến phòng trọ, Thao Thiết liền đặt nàng xuống giường, sau đó dặn dò tiểu nhị đem lên một chậu nước nóng cùng với một ít điểm tâm.
Nước nóng vừa lên, Thao Thiết liền xoắn tay áo lên, đích thân gỡ lớp băng trắng mà bây giờ Diệp Lạc Hy mới thấy lớp băng, băng vừa gỡ ra liền cảm thấy ở chân có một trận đau nhói khó tả, đến mức nàng suýt chút nữa hét lên.
Vết thương kia chính là bị bỏng, nhưng ngọn lửa này là bỏng do lửa của Viêm Cơ mà thành.
“Thao Thiết, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Nàng hỏi hắn.
Thao Thiết không hề trả lời câu hỏi của nàng, chỉ chăm chú giúp nàng bôi thuốc, đắp dược rồi cẩn cẩn dực dực giúp nàng băng lại.
“Được rồi, ngươi không cần giúp ta đâu, ta tự mình là được mà.” Nàng cười, gãi gãi đầu nói, định lấy dược và bông băng thì hắn lại cầm chặt cổ tay nàng, nhìn nàng trừng mắt lắc đầu.
Diệp Lạc Hy càng khó hiểu hơn nhìn Thao Thiết.
Ơ hay? Ngươi dù sao cũng là thần thú, hà cớ gì phải phục dịch ta, hơn nữa chúng ta là khế ước linh hồn, không phải khế ước thú.
Thao Thiết sau đó mới vén bào ngồi xuống bàn bên cạnh Diệp Lạc Hy, rồi đưa hai ngón trỏ và giữa lên trán hắn, một điểm sáng từ trong đầu hắn đi ra, tụ lại nơi đầu hai ngón tay.
Đến khi cảm thấy đủ, hắn liền đem ánh sáng đó nhập vào đầu Diệp Lạc Hy.
Là thuật chia sẻ ký ức.
Nàng dựa vào ký ức của Thao Thiết, biết được chuyện đã xảy ra với nàng.
Hỗn Độn, Đào Ngột, Thao Thiết và Cùng Kỳ phải mất tới ba ngày mới vượt qua được hết kết giới của vị thượng cổ thần thông minh nhất Ngọc Tỷ, thì thấy trước mắt hiện ra một ngọn núi lửa.
Tất nhiên, sự hiện diện của bọn họ đã thu hút sự chú ý của Hỏa tinh linh kia.
Nàng ấy liền đến để ngăn chặn bọn họ tiến vào sâu hơn.
Nhưng Cùng Kỳ đã hiện nguyên hình, dọa cho hỏa tinh linh lần đầu gặp bộ dáng nguyên hình của Cùng Kỳ, bị dọa sợ hãi đến lăn ra ngất xỉu.1
Vào đến tòa thành kia, bọn họ nhìn thấy một đại thụ ở giữa dinh thự to lớn, xung quanh dinh thự này chứa vô vàn kỳ trân dị bảo.
Nhưng lại được canh giữ bởi một Viêm Cơ Nữ Vương.
Viêm Cơ ấy thấy sự hiện diện của họ, liền ngăn cản bọn họ lên đỉnh ngọn cây.
Tất nhiên, Hỗn Độn và Thao Thiết để Đào Ngột ở lại vừa thu thập những gì có thể dùng được ở dinh thự này, cũng như đem Viêm Cơ cùng Hỏa Tinh Linh giam chung một chỗ.
Trên đỉnh ngọn cây, qua ký ức của Thao Thiết, Diệp Lạc Hy nhìn thấy Hỗn Độn đang cố gắng phá kết giới bao quanh linh tuyền thủy trên đỉnh ngọn cây.
Trong đó, Diệp Lạc Hy đã nhìn thấy bản thân mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook