Vân Thâm Ba Tháng
Chương 2

Than củi lại nổ lách tách vang lên một tiếng, chậm rãi bay ra vài ba đốm lửa.

Đêm khuya hơi lạnh, Ngụy Vô Tiện cuộn chăn, nghiêng mặt cọ cọ lên khối vải kê hơi cao một chút, mấy thứ này vẫn là do Lam Vong Cơ lấy ra từ trong túi càn khôn, lúc này ngoại trừ bộ đồ mặc trên người, Trần Tình cắm bên hông, hắn không mang theo gì cả.

Trong túi ở tay áo ngược lại còn có một ít phù triện, nhưng Ngụy Vô Tiện ngay cả kiếm cũng không muốn quay lại lấy, Lam Vong Cơ nghĩ có lẽ hắn ra khỏi Liên Hoa Ổ cũng không dễ dàng, hoặc là... bị hạn chế ở một mức độ nào đó.

Không phải là bị quản thúc tại gia, nhưng có giám sát, lúc ban ngày nếu tu sĩ giám sát không phản ứng kịp, chắc chắn sẽ ngăn cản Lam Vong Cơ mang Ngụy Vô Tiện đi.

Thông qua những chi tiết nhỏ Lam Vong Cơ có thể suy đoán ra rất nhiều thứ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, thấy hắn không nói, cho đến bây giờ mới hỏi, cũng không phải là thái độ ép buộc nhất định phải có một câu trả lời, có thể thấy là rất quan tâm đến cảm nhận của hắn. Ngụy Vô Tiện nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục không nhịn được cười ra tiếng.

Thật lâu không có câu trả lời, Lam Vong Cơ chần chờ định mở miệng, nghe thấy một tiếng cười này lại không nói gì nữa.

Ngụy Vô Tiện không kềm chế được phá lên cười thật to, lăn lộn trên mặt đất, đột nhiên xoay người ngồi dậy, nói: "Lam Trạm! Ngươi có phải hiểu lầm rồi không?"

Lam Vong Cơ mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện phất phất tay, nói: "Không có gì! Không có chuyện gì xảy ra! Là ta không nói rõ ràng, ngươi đừng hiểu lầm."

Lam Vong Cơ nói: "Hiểu lầm cái gì?"

Ngụy Vô Tiện chớp mắt, nói: "Ngươi có phải hiểu lầm Giang tông chủ phái người giám sát hay không, là muốn giam lỏng ta, không cho ta ra khỏi Vân Mộng? Không có! Y hả, quả thật không muốn cho ta rời Liên Hoa Ổ quá xa, nhưng, cũng không phải là muốn nhốt ta lại, phái người đi theo, cũng là sợ ta..."

Hắn bỗng nhiên nhớ ra mình còn chưa quyết định là rốt cuộc có muốn nói với Lam Vong Cơ hay không.

Chậm rãi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt chăm chú, Lam Vong Cơ không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm như vậy.

Ý cười trên mặt Ngụy Vô Tiện khựng lại rõ ràng hơn một chút, hắn nhẹ giọng hỏi: "Lam Trạm, lần trước chúng ta gặp mặt là khi nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Một tháng trước, cuộc đi săn ở Bách Phượng Sơn."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy gần đây ngươi có nghe qua tin tức của ta không?"

Lam Vong Cơ: "Cũng không có."

Ngụy Vô Tiện vân đạm phong khinh nói: "Không nghe được cũng bình thường, mấy ngày nay ta ít ra ngoài đi lại, đều đang dưỡng thương, bất quá mới...".

Không đợi hắn nói xong, Lam Vong Cơ mở miệng cắt ngang: "Bị thương ở chỗ nào? Làm thế nào để bị thương?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không biết."



Lam Vong Cơ không muốn hắn dễ dàng bỏ qua, truy hỏi: "Không biết?"

Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện chuyển sang nghiêm túc, cẩn thận giải thích: "Vết thương đã khỏi, cho nên bất luận là bị thương ở đâu, hay làm thế nào bị thương ta cũng không biết, có vết thương còn là Giang cô nương nói cho ta biết. Lam Trạm, hai vấn đề ngươi hỏi ta một chút cũng không nhớ rõ, không thể nào trả lời ngươi."

Lam Vong Cơ: "Ngươi......."

Đại khái là cảm thấy vô lý, một vết thương trên người mình, còn là vết thương cần phải dưỡng mấy ngày, sao có thể không nhớ rõ làm thế nào bị? Sao có thể không biết bị ở đâu?

Gió đêm hơi lạnh, mang theo từng trận lạnh lẽo.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng ho một tiếng, đang muốn kéo tấm vải bị trượt xuống, Lam Vong Cơ đã đến gần, cúi người xuống trong ánh mắt của hắn.

Tấm vải rơi xuống đất được nhặt lên, đắp lên lưng, Lam Vong Cơ cầm tay hắn kéo tay áo lên, chạm vào cổ tay, chậm rãi lấy đầu ngón tay đè lên. Ngụy Vô Tiện rất nhanh biết đây là đang kiểm tra thân thể cho hắn, hơi cứng đờ lại một chút.

Do dự một lúc rồi thả lỏng lại, để mặc cho hai ngón tay trắng nõn thon dài kia đi dần lên cổ tay hắn.

Qua khoảng nửa nén hương, Lam Vong Cơ buông hắn ra, Ngụy Vô Tiện thuận thế thu tay lại cười nói: "Tuy là không nhớ rõ bị thương ở đâu, nhưng trên người còn có thương tích hay không, cái này ta tất nhiên là biết."

Có hay không có thương tích, bị thương bên trong hay bên ngoài, những tình huống thân thể cơ bản này trải qua bắt mạch đều sẽ rõ ràng, Lam Vong Cơ nhíu mày vẻ mặt không có biến hóa rõ ràng, Ngụy Vô Tiện biết thế này tất nhiên là không phát hiện ra dị thường, để có thể vạch trần.

Giấu dưới tay áo, vô thức xoa xoa cổ tay bị chạm vào, bên trên nơi đó còn lưu lại một chút nhiệt độ.

Lam Vong Cơ lặng lẽ gọi: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện hoàn hồn nói: "Hả? Cái gì?".

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi gọi Giang Vãn Ngâm là Giang tông chủ, gọi Giang cô nương là Giang cô nương." Không đầu không đuôi, ngữ khí hỏi còn giống như một câu khẳng định trần thuật đơn giản.

Ngụy Vô Tiện "Ồ" một tiếng, sau đó không rõ cảm xúc nói: "À."

Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi nói ta thường gọi Giang tông chủ là gì?"

Lam Vong Cơ trả lời: "Từ trước đến nay ngươi gọi thẳng tên của y."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Vậy ta gọi Giang cô nương là gì?" Hỏi xong không đợi trả lời lại lẩm bẩm nói: "Ta nhớ ra rồi, nàng nói ta vẫn gọi nàng là sư tỷ, lại nói tiếp hình như ta còn là sư huynh của Giang tông chủ, không gọi sư đệ mà gọi thẳng tên sao?"

Người ngoài có chậm chạp đến đâu, cũng biết Ngụy Vô Tiện nói những lời này không bình thường, Ngụy Vô Tiện lại ngước mắt hỏi Lam Vong Cơ: "Vậy ngươi có biết ta gọi ngươi là gì không?"

"....."

Bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện cũng không chớp mắt, hỏi: "Chính là Lam Trạm, đúng không?"



Đối với câu hỏi liên quan đến bản thân này, ngược lại dường như không thể trả lời dứt khoát, Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, cuối cùng nói: "Đúng."

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm "Ừ" một tiếng, đây chính là điều hiếm hoi hắn nhớ được, tuyệt đối không thể sai nữa.

"Lam Trạm, ngươi biết không?"

"Biết cái gì?".

Trong lòng Ngụy Vô Tiện chợt nghĩ, người này là dáng vẻ như vậy sao? Hỏi cái gì trả lời cái nấy, kiên nhẫn như thế, không phải lúc nào cũng cố ý phớt lờ hắn sao. Là do trưởng thành, hay do chính hắn tuổi tác càng lúc càng lớn sẽ không chọc cho Lam Vong Cơ chán ghét như vậy nữa?

Nhưng thật khó tưởng tượng một Lam Vong Cơ thân phận tôn quý này cũng có bộ dáng đáp ứng mọi chuyện đối với người khác như vậy.

Mi mắt cong lên, hắn nhẹ nhàng cười, hoàn toàn làm như không có chuyện gì xảy ra, giống như sau khi tán gẫu thản nhiên đưa ra một kết luận, thẳng thắn nói: "Ngươi hẳn là đã đoán được ta mất trí nhớ."

Vẻ mặt Lam Vong Cơ sững sờ, mặc dù có suy đoán, nhưng Ngụy Vô Tiện tự mình thừa nhận vẫn khó có thể tin được.

Một lúc lâu sau, y nói: "Mất đi ký ức gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Toàn bộ."

"......" Lam Vong Cơ hỏi: "Vì sao?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: "Không vì sao, không biết." Vấn đề này hắn thật sự không biết, y sư nhìn không ra khác thường, chỉ là hắn mất hết trí nhớ, không có bất kỳ manh mối nào có thể lần theo.

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng, ta vẫn còn một vài thứ nhớ được. Lam Trạm, ta nói cho ngươi biết...".

Ngụy Vô Tiện nhấn mạnh từng chữ, nói rõ ràng: "Thế gian này, ta chỉ nhớ một mình ngươi."

Lam Vong Cơ hơi mở to hai mắt.

- ---------------------------------------------

Lời tác giả:

Suy nghĩ rất lâu vẫn để cho Tiện Tiện chủ động thẳng thắn, không bằng nói rằng hắn không thẳng thắn thì Lam Vong Cơ cũng sẽ phát hiện.

Bởi vì Lam Vong Cơ sẽ quan sát hắn cẩn thận.

Bất quá cũng có nguyên nhân Tiện ở trước mặt Kỷ bất giác thả lỏng, không che giấu cẩn thận gì lắm, đây hẳn là thời điểm hắn thả lỏng nhất, kể từ khi mất trí nhớ tới nay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương