Văn Phòng Tình Dục Thiên Sư
Chương 16: Đừng nhìn

Edit: Kyler

Beta: Su

"Thật thoải mái... Tao huyệt của chị Tiểu Âm." Tô Nghi Tu nâng một chân Giang Tiểu Âm lên để Dư Lạc có thể thấy rõ tiểu huyệt cô bị côn th*t đâm thọc một cách mãnh liệt:  "Chị Tiểu Âm, côn th*t của em làm chị thoải mái sao?"

Khúc Cẩn lúc này đã buông miệng cô ra.

"Ân ân ——"

Tiếng rên rỉ ngọt nị phát ra từ trong miệng cô, Giang Tiểu Âm bắt lấy cánh tay Tô Nghi Tu rồi cất tiếng rên rỉ cầu xin đứt quãng: "Nghi Tu... Đừng làm nữa... Nhiều người nhìn như vậy... Đừng a..."

"Bởi vì bị nhiều người nhìn nên tao huyệt của chị Tiểu Âm mới cắn chặt như vậy, chứng tỏ chị Tiểu Âm thích làm trong hoàn cảnh thế này."

"Không có... Chị không hề... Thích..."

"Chị thích."

Thanh âm của người đàn ông không ngừng vọng lại ở bên tai cô, đại não bị khoái cảm chiếm cứ càng lúc càng khó giữ vững lý trí.

"Thích......"

"Cô thích." Khúc Cẩn kề sát môi bên một lỗ tai khác rồi thấp giọng nói ra những lời này.

"Không... Tôi không thích..."

Phụ nữ cho dù thoải mái đến ngửa đầu mở miệng rên rỉ nhưng cũng không muốn thừa nhận chuyện bản thân thích bị người khác nhìn khi làm tình.

"Cậu đỡ cô ấy cho tốt." Thấy Giang Tiểu Âm vẫn không chịu khuất phục, Khúc Cẩn giao toàn bộ thân thể cô cho Tô Nghi Tu rồi kéo khóa quần xuống xong móc côn th*t ra: "Thử xem 2 côn th*t lớn cùng nhau làm em có được không?"

"Không được... Khúc Cẩn, đừng mà..." Nghe được lời Khúc Cẩn nói, Giang Tiểu Âm có chút hoảng sợ lắc lắc đầu, liều mạng cự tuyệt:  "Không cần hai người cùng nhau làm a."

"Không phải sợ, sẽ thực thoải mái."

Khúc Cẩn cho ngón tay mình vói vào trong miệng Giang Tiểu Âm làm ướt trước rồi bắt đầu chậm rãi cắm ngón trỏ vào trong cúc huyệt.

Hơn nữa, vì phối hợp với Khúc Cẩn, Tô Nghi Tu cũng dừng động tác thọc vào rút ra rồi chỉ ôm Tiểu Âm và không ngừng vuốt đầu cô trấn an.

"Tiểu Âm, chị thả lỏng một chút, côn th*t của em sắp bị chị bấm gãy."

"Nghi Tu, em khiến anh ta dừng lại được không? Nghi Tu, không cần như vậy, buông chị ra có được không?"

"Không được." Tô Nghi Tu nhìn cô, khuôn mặt cười nói như ánh mặt trời: "Em muốn làm tiểu huyệt chị Tiểu Âm đã 3 năm rồi, thế cho nên bây giờ em đây nhất định phải làm chị đến khi chị sướng tận trời mới được."

Trong lúc cô đang bị Tô Nghi Tu phân tán lực chú ý thì Khúc Cẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua Dư Lạc.

Hai người nhìn nhau cười, Khúc Cẩn một hơi liền cắm toàn bộ  côn th*t vào trong cúc huyệt Giang Tiểu Âm.

Kỳ quái chính là cũng không có cảm giác đau đớn như cô nghĩ.

"Ở trong mộng thì sao có thể đau." Giọng nói thanh lãnh của người đàn ông mang theo chút áp lực tình dục: "Em chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được, cái gì cũng không cần nghĩ."

"Nhưng......"

"Không có nhưng."

Không hề cho Giang Tiểu Âm thời gian tự hỏi, Khúc Cẩn bắt đầu chậm rãi trừu động côn th*t Đồng thời, Tô Nghi Tu cũng tiếp tục làm tiểu huyệt phía trước của cô.

"Âm Âm, em thích."

Giang Tiểu Âm quay đầu nhìn về phía Dư Lạc đang nhìn chăm chú vào cô bị một trước một sau đâm thọc, hình ảnh trong tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.

Mình thích sao?

Tiểu huyệt phía trước cùng mặt sau đều bị côn th*t thô to lấp đầy, thân gậy dữ tợn cọ xát với vách tường thịt non mềm mại, còn có rất nhiều tầm mắt nhìn chăm chú vào chỗ kết hợp phía dưới của cô.

"Đừng nhìn... Dư Lạc... Xin anh đừng nhìn..."

"A a... Muốn đi tiểu..." Giang Tiểu Âm hai mắt đẫm lệ mông lung mà khóc lóc, phía dưới bị 2 người đàn ông 1 trước 1 sau đâm thọc tới cao trào rồi còn bị Dư Lạc nhìn chăm chú: "Không cần... Bị làm chết mất... Đừng có nhìn...."

"Rốt cuộc nam nhân nhiều bạc hạnh, làm người cần hai chữ là công danh. Lời ngon tiếng ngọt thật là dễ nghe, ai ngờ đều là ân tình giả dối."

Khúc hát ai oán triền miên còn vọng lại ở bên tai cô.

Giang Tiểu Âm giãy giụa trong thời điểm khúc ca kết thúc, cuối cùng mở mắt.

"Đừng nhìn...."

"Đừng nhìn cái gì?" Dư Lạc ngồi trên ghế ôm hồ cầm, nhướng mày đem tầm mắt tập trung ở trên thân dưới của cô: "Âm Âm a, thân thể của cô xác thật có vấn đề."

Anh buông hồ cầm rồi đi đến trước mặt Giang Tiểu Âm vẫn còn đang nằm trên giường nệm chưa thoát ra hoàn toàn từ mộng ảo vừa rồi.

"Dư Lạc..."

"Gia đây."

"Tôi không thích..."

Lời lẩm bẩm của cô làm biểu tình Dư Lạc có chút ngoài ý muốn, anh không ngờ rằng trong loại tình huống này mà Giang Tiểu Âm vẫn còn có thể kiên trì tự mình chống đỡ. Duỗi tay xoa gương mặt hồng nhuận của cô, một cái tay khác của Dư Lạc dần dần đi xuống dưới rồi vói vào trong quần cô xong che lại tiểu huyệt ướt đẫm.

"Gia dùng tay làm cô thoải mái được không?"

"Không cần..." Giang Tiểu Âm vặn vẹo thân thể, trên mật huyệt truyền đến xúc cảm lạnh lẽo làm cô đột nhiên ý thức được bản thân đã tỉnh lại: "Dư Lạc?!"

"Là gia."

Dư Lạc cười tủm tỉm cách quần áo nắm lấy một bên vú của cô, cái tay phía dưới kia cũng thuận thế cắm một ngón tay vào trong tiểu huyệt.

"Dư Lạc, anh đang làm gì vậy?"

Giang Tiểu Âm lúc này đây thật sự sắp khóc, cô hoàn toàn không nghĩ từ trong mộng giãy giụa đi ra sẽ phải đối mặt với cảnh tượng như vậy.

"Bởi vì cô đã khóc lóc cầu gia làm cô." Ngón tay Dư Lạc nhanh chóng thọc vào rút ra, trên mặt treo nụ cười bất cần đời: "Gia thấy cô thật khó chịu, thế cho nên mới muốn dùng tay giúp cô thoải mái."

"Tôi không có... Ân ân... Quá nhanh... Anh nhanh lấy tay ra...."

"Gia nếu thật muốn làm gì cô thì hiện tại sẽ không chỉ là dùng tay giúp cô."

Lời Dư Lạc nói tựa hồ cũng rất có đạo lý, hơn nữa, Giang Tiểu Âm thật sự không rõ ràng có phải cô bởi vì sự tình trong mộng mà nói mớ cái gì đó hay không.

Phía dưới cơ hồ đều đã ướt đẫm, gần như có thể nhìn thấu, đáy quần vốn thoải mái giờ lại ướt át dính ở trên người cô, đủ để có thể thấy được trước khi tỉnh lại cô rốt cuộc đã chảy không biết bao nhiêu d*m thủy.

"Dư Lạc... Tôi từ bỏ..."

"Lúc này nói không cần cũng đã quá muộn."

Dưới thế tiến công của người đàn ông, không bao lâu sau, Giang Tiểu Âm chảy nước mắt vui thích trên giường nệm, cô bị đưa lên cao trào.

"Thân thể của cô xác thật là có vấn đề."

Đây là câu đầu tiên Giang Tiểu Âm nghe được sau khi Dư Lạc rút tay lại.

"Gia hôm nay làm như vậy đều là vì giúp cô." Anh mặt dày vô sỉ nói, là câu thứ hai cô nghe thấy.

"Đi tìm chết a!"

"Nếu gia không làm như vậy thì cô cảm thấy cô sẽ mất bao lâu mới có thể tỉnh lại từ cảnh trong mơ?" Cầm lấy khăn tay được đặt sẵn ở trên bàn lên, Dư Lạc vừa xoa tay vừa chậm rì rì mà ngồi trở lại trên ghế: "Tuy rằng gia không rõ ràng lắm cô rốt cuộc đã mơ thấy cái gì, nhưng khẳng định là mộng xuân nên mới kêu rên như vậy."

"Nhu cầu sinh lý ngày thường muốn được giải tỏa a."

Anh cười cười nói câu không rõ hàm ý với Giang Tiểu Âm: "Có người đã bỏ thuốc cô. Gần đây có phải đặc biệt rất dễ muốn làm? Gia tạm thời còn chưa biết cách pha chế thuốc giải, nhưng trên người của cô xác thật có mùi hương của hoa trợ tình hoa cùng với dâm dương hoắc, hai loại hoa khác biệt này đều có hiệu quả thúc tình và tráng dương."

Hmm đoán xem ai bỏ thuốc Âm tỷ:>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương