Cục cảnh sát thành phố.

Nghê Lam vừa tới nơi là vẫy chào khắp nơi, rất nhiều người quen, không ít bạn bè. Khen người này dạo này tóc nhiều hơn, khen người kia da đẹp rồi, lại còn gọi điện thoại cho cô bạn đáng tin Quan Phàn: “Ai ya, khó lắm mới tới một chuyến mà chị không có ở đây.”

Có hoa khôi cảnh sát nói đùa với Nghê Lam: “Đại minh tinh đến rồi! Cô là nghi phạm hay là nhân chứng?”

“Này.” Nghê Lam không hài lòng: “Tôi có nhận bằng khen công dân chính nghĩa đó. Sao có thể là nghi phạm được.”

Hoa khôi kia cười ha ha: “Vậy thì có thể mời cô uống cà phê quý của đội chúng tôi.”

“Cà phê hòa tan à?”

Hoa khôi càng cười lớn tiếng.

Thiệu Gia Kỳ hoàn toàn không thể hiểu nổi cuộc đối thoại ấy mắc cười chỗ nào. Cục cảnh sát là nơi mà có đi qua vì bất kỳ lý do gì đi chăng nữa cũng làm cô cảm thấy khẩn trương. Nhưng thấy Nghê Lam lại bắt đầu đắc chí nói đùa vui vẻ với các bạn cảnh sát, Thiệu Gia Kỳ muốn trợn mắt cũng trợn không nổi nữa.

Thiệu Gia Kỳ lại lướt Weibo theo thói quen nghề nghiệp, lúc này cô lại thấy tin tức mới liên quan tới Nghê Lam.

Chính là chuyện truy đuổi phần tử có súng trên đường Hòa Bình.

Người quay phim vốn là phát hiện có cô gái muốn nhảy lầu, lưu manh đuổi tới, nhìn có vẻ rất kịch tính, thế là len lén dùng di động của mình quay lại. Lưu manh phát hiện cô gái có người giúp đỡ, lại cầm súng với tư thế liều mạng như vậy, liền bối rối chạy trốn. Cảnh quay này rất nhanh, người quay clip cũng trốn đi, cho nên ống kính bị rung mạnh. Sau đó thì Nghê Lam xuất hiện. Góc quay của người này là đằng sau xe tên lưu manh, cho nên anh ta quay được Nghê Lam nhảy lên capo xe quất côn vào kính xe, sau đó lăn xuống đất rồi lại nhanh chóng vọt lên, hình ảnh hồ hởi truy cản.

Người quay clip có chút quá khích đuổi theo nhưng tốc độ kém Nghê Lam quá nhiều, đành phải đứng ở đó: “Wow wow thấy không, siêu nhanh, quá nhanh” bla bla. Anh ta đuổi không kịp, ống kính liền chuyển qua cô gái kia.

Sau đó thì Giang Húc Hồng phát hiện ra anh ta, kêu lên: “Đừng quay nữa, không được quay.”

Liễu Vân ôm cô gái kia vào lòng, dùng thân thể che chắn gương mặt cô. Người quay clip liền dừng lại.

Còn vài hình ảnh khác chính là chụp sau khi Nghê Lam chế ngự lưu manh để mọi người giữ chặt tên bắt cóc, Nghê Lam đứng ở bên cạnh, cũng bị người ta chụp được. Quá trình này không có quay được clip, toàn bộ đều là ảnh chụp ở phần bình luận, có người nói là thật, có người nói là lừa đảo. Thiệu Gia Kỳ cảm thấy Nghê Lam sẽ không để tâm những bình luận đó. Nhưng có một số bình luận có lẽ Nghê Lam sẽ không vui vẻ gì mà đọc.

‘Tôi nói chớ, ai cũng khen Nghê Lam đẹp, tôi lại thấy chẳng đẹp. Hơn nữa gu ăn mặc của cô ta quá kém, quần tây lại đi với giày thể thao, hahahaha, xấu dã man.’

‘Thật chứ, áo thun bóng chày mà phối với quần tây thì xấu đệ nhất luôn, cô ta nghĩ gì vậy.’

‘Không phải chứ, người này đeo khẩu trang đội nón rất kỹ, sao mấy người lại nhận ra là Nghê Lam?’

‘Ok thôi, nếu không phải là Nghê Lam, tôi rút lại mấy lời nhận xét đó.’

Thiệu Gia Kỳ ra khỏi Weibo này, lại chuyển sang tài khoản khác, có người kết nối được video quay trước đó với mấy tấm hình chụp sau này. Trang phục của Nghê Lam giống nhau, xác nhận là cùng một bộ. Mấy fan kia của Nghê Lam lại bắt đầu chém gió ‘Lam ca của tôi thật siêu’, ‘Nghê Lam cực kỳ đẹp trai’, v.v, nhưng cũng có người không để ý đến Nghê Lam mà quan tâm hơn tới vụ án xảy ra, cô gái trẻ kia tại sao phải nhảy lầu chạy trốn.

Mấy bình luận phía dưới này gồm đủ loại suy đoán, độ hot cực cao. Thiệu Gia Kỳ còn chưa xem xong đã có cảnh sát đi qua nói cô đi lấy khẩu cung.

Nghê Lam và Thiệu Gia Kỳ lần lượt được cảnh sát tra hỏi. Câu hỏi xoay quanh tại sao các cô lại xuất hiện ở hiện trường, trước khi đến hiện trường đã xảy ra chuyện gì, có biết gì về tình huống hiện trường lúc đó không. Có quen biết với Liễu Vân, Giang Húc Hồng, Dương Hiểu Phương hay không, có quan hệ gì. Có biết hai phần tử có súng kia hay không, v.v.

Câu hỏi đặt ra rất cẩn thận, còn hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần. Sau khi ra ngoài, Thiệu Gia Kỳ cảm thấy rất mệt.

Vừa trở lại phòng chờ đã thấy Lam Diệu Dương đến rồi, mà dường như Nghê Lam cũng vừa mới ra không lâu, bởi vì chưa thấy cô đụng vào bánh ngọt trước mặt. Quả nhiên Lam Diệu Dương là một anh bạn trai tận tâm, mua một ly cà phê tự pha cao cấp, lại còn có đồ ăn vặt. Thiệu Gia Kỳ cũng bái phục, đôi tình nhân này thật chẳng coi cục cảnh sát là chỗ nghiêm túc gì.

Thấy sắc mặt Thiệu Gia Kỳ không tốt, Nghê Lam nói: “Mệt rồi hả, uống ly cà phê đi, nè, bánh này cho chị. Có phải là hỏi tới hỏi lui không, bọn họ là vậy đấy, chút nữa còn đem đối chiếu khẩu cung của tất cả chúng ta một lượt, xem có chỗ nào sơ hở không. Cảnh sát phá án không dễ dàng, rất nhiều chi tiết phải hỏi phải tra, quá trình từng bước một, thà chậm một chút còn hơn có sơ sót, chứ không hậu họa khôn lường. Bây giờ Âu Dương Duệ không rảnh, bên chỗ dì Hồng còn phiền phức hơn tụi mình. Tụi mình chờ một chút, chị không cần vội.”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Bạn Nghê Lam à, bạn lại có thể lý lẽ rõ ràng hiền lành khéo hiểu lòng người vậy à? Là vì có bánh ăn hay là vì có Lam tổng ở bên cạnh?

Thiệu Gia Kỳ chào Lam Diệu Dương, cảm ơn Nghê Lam, rồi ngồi xuống một bên. Cô lại lặng lẽ lướt Weibo, xem thử mọi người bình luận chuyện của Nghê Lam hôm nay tới bộ dạng gì rồi.

Kết quả, không còn gì.

Thiệu Gia Kỳ rất kinh ngạc, cô dùng tất cả từ khóa đều không tìm ra.

Không còn gì.

Video, hình ảnh, nội dung bài viết các loại liên quan tới chuyện hôm nay đều không còn. Có người còn rên rỉ nói có gì giỏi hơn người, Nghê Lam siêu quá rồi, cái này gọi là ngon à? Có bản lĩnh thì cô xóa hết mọi thứ của mình trên mạng đi.

Thiệu Gia Kỳ nhíu nhíu mày, cô nhìn nhìn Nghê Lam và Lam Diệu Dương. Hai người đang to nhỏ thảo luận hệ thống an ninh của Blue, dường như không để ý tới việc này. Có lẽ là Lam Diệu Dương kêu bộ phận PR xử lý rồi. Thiệu Gia Kỳ quyết định đợi chút nữa mới hỏi.

Lại chờ thêm rất lâu, cuối cùng Âu Dương Duệ cũng xuất hiện.

Anh nhìn ba người trong phòng chờ, cuối cùng ánh mắt dừng nơi Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương liền nói với Thiệu Gia Kỳ: “Chị đi xem bên dì Hồng lấy khẩu cung xong chưa. Nếu như bên dì ấy kết thúc rồi, chị đưa dì ấy về nhà trước đi.”

Thiệu Gia Kỳ đồng ý rồi đi.

Lúc này Âu Dương Duệ mới ngồi xuống, nói với Lam Diệu Dương và Nghê Lam: “Xin lỗi, có chút tình huống mới nên kéo dài thời gian chút.”

“Xảy ra chuyện gì?” Lam Diệu Dương hỏi anh.

“Tháng trước phó cục phá một vụ án giao dịch súng ống quy mô rất lớn. Hôm nay Nghê Lam nói với cảnh sát tại hiện trường là hai khẩu súng kia là loại tự lắp, hơn nữa chúng tôi cũng đang điều tra sơ bộ căn phòng thuê kia, số căn cước của người thuê nhà trên hợp đồng chủ nhà báo lại chính là nghi phạm liên quan đến chợ đen giao dịch súng ống kia.”

“Vậy sao phải gọi Lam Diệu Dương tới?” Nghê Lam rất chú ý chuyện này. Là không tin ai vậy?

Âu Dương Duệ nói: “Cảnh sát hiện trường nói cô và đồng nghiệp có mặt lúc đó là do nhận ủy thác của người phụ nữ tên Liễu Vân, giúp bà ta xác nhận con gái mình có qua đời hay không. Hiện tại Dương Hiểu Phương đã bị cuốn vào vụ án này nên tương đối nhạy cảm, do đó tôi phải xác nhận với hai người chi tiết từ đầu đến cuối của chuyện ủy thác này. Còn nữa, về công về tư tôi đều phải nhắc hai người một chút, vụ án này thuộc về vụ án đặc biệt của tổ chức phạm tội, hi vọng hai người không cần vì bất kỳ lý do gì, bất kỳ sự hiếu kì gì, xâm nhập vào hệ thống của chúng tôi để tìm hiểu tình hình vụ án này.”

Câu nói sau cùng kia là nói với ai thì mọi người đều rất rõ.

“Được, chúng tôi biết rồi.” Lam Diệu Dương nghiêm túc xác nhận. Anh thoáng nhìn Nghê Lam, Nghê Lam cũng ngồi nghiêm túc, đồng thanh với Lam Diệu Dương: “Biết rồi.”

“Còn gì khác chúng tôi phải chú ý không?” Lam Diệu Dương hỏi lại.

“Hôm nay Nghê Lam truy đuổi tội phạm ở đường Hòa Bình bị người ta quay phim, đồng thời cũng quay cả người bị hại. Vì để điều tra vụ án được thuận lợi và bảo vệ đời tư của người bị hại, chúng tôi đã sắp xếp cảnh sát an ninh mạng xóa bỏ tất cả nội dung liên quan, video, ảnh chụp hiện trường vụ án. Có thể sẽ có chút ảnh hưởng từ dư luận, hi vọng hai người có thể giúp đỡ dẹp yên.”

“Ok.” Lam Diệu Dương gật đầu, “Tôi sẽ kêu phòng PR phối hợp. Chuyện này bên công ty chúng tôi sẽ không nhắc tới, ký giả hay bên marketing chúng tôi sẽ xử lý. Nghê Lam cũng sẽ không tuyên bố bất kỳ thông tin gì trên mạng.”

Nghê Lam ngồi bên cạnh gật đầu ngoan ngoãn.

Âu Dương Duệ cười: “Vậy thì cảm ơn nhiều rồi.”

Cho nên mới tìm Lam Diệu Dương đó, xử lý sự việc đơn giản hơn nhiều.

Nghê Lam nhìn nụ cười của anh có chút khó chịu: “Được rồi, yêu cầu của anh chúng tôi đều đáp ứng rồi, trong chuyện này có gì anh có thể nói cho chúng tôi rõ trước được không. Tôi nghe dì Hồng nói, Dương Hiểu Phương rất giống con gái của Liễu Vân. Liễu Vân ở hiện trường rất kích động. Sau này bà ấy quay lại tìm chúng tôi, chúng tôi cũng phải giải thích rõ.”

“Tôi cho Dương Hiểu Phương lấy khẩu cung xong rồi. Cô ta không phải con gái Liễu Vân, chuyện này rất rõ ràng. Cho nên vụ án của Dương Hiểu Phương và việc Liễu Vân ủy thác hai người điều tra không liên quan, cô không cần phải giải thích cho bà ấy.” Âu Dương Duệ nói: “Dương Hiểu Phương là nhân chứng quan trọng của vụ án này, phó cục tỉnh đã phái người tới tiếp nhận, sẽ chuyển Dương Hiểu Phương qua đó. Vụ án này do phó cục tỉnh phụ trách.”

Nghê Lam và Lam Diệu Dương liếc nhìn nhau một cái. Sao nghe giống như một vụ án lừa bán bình thường nhưng phía sau có nhiều âm mưu.

Âu Dương Duệ lại nói: “Tuy lai lịch của Dương Hiểu Phương rõ ràng, không liên quan gì đến Liễu Vân, nhưng cô ta là cô nhi, chỉ có một chú họ xa ở quê, nhiều năm rồi không quan tâm đến cô ta. Cô ta không có người thân ở thành phố, cũng không có bạn bè. Trước đó cô ta buôn bán nhỏ, bán loại sản phẩm không có nguồn gốc xuất xứ. Tiền không kiếm được bao nhiêu, cuộc sống cũng không tốt, sau đó lại trải qua chuyện như vậy. Bây giờ Liễu Vân cứu cô ta, biểu hiện quan tâm với cô ta, cô ta sinh ra chút tâm lý ỷ lại cũng là dễ hiểu.”

“Liễu Vân có lẽ cũng sẽ sinh tâm lý dời tình thương tới chỗ cô ta, sẽ quan tâm cô ta như con gái. Sau này có lẽ sẽ có ủy thác khác cho văn phòng của chúng tôi?” Lam Diệu Dương đã hiểu.

Âu Dương Duệ gật đầu: “Ví dụ sẽ nhờ hai người điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chỉ là một vụ án lừa bán cưỡng hiếp lại chuyển Dương Hiểu Phương tới lui, tại sao lại tra hỏi cô ta trong thời gian dài như vậy, tại sao lại phải có biện pháp bảo vệ cô ta, vân vân.” Âu Dương Duệ dừng một chút, nhấn mạnh thêm: “Có một chút tình tiết vụ án chúng tôi không thể tiết lộ ra bên ngoài.”

“Hiểu rồi.” Lam Diệu Dương lại liếc mắt nhìn Nghê Lam, “Chúng tôi sẽ không tiếp nhận phạm vi yêu cầu vượt khỏi giới hạn, chúng tôi sẽ không dùng cách phạm pháp để điều tra bí ẩn đằng sau vụ án này.”

Nghê Lam nhanh chóng phụ họa: “Đúng, đúng.”

Nhưng sau đó cô không nhịn được, nghiêng người tới trước, thấp giọng hỏi: “Tôi chỉ hỏi một câu thôi. Cần biện pháp bảo vệ là vì cô ta có nguy cơ bị diệt khẩu hả? Cái này không hợp lý lắm nha. Muốn diệt khẩu sao có thể thả cho cô ta sống chạy ra tới giờ. Hay thực ra thì chính cô ta cũng không biết rằng mình đã biết được một số tin tức quan trọng với cảnh sát, cảnh sát lấy lý do an toàn để bảo vệ cô ta trước? Băng đảng tội phạm trước đó không hề biết tầm quan trọng của cô ta, bây giờ có phải đã biết hay không?”

Âu Dương Duệ tức giận: “Cô đang hỏi rất nhiều câu đấy.”

Anh không trả lời một câu nào.

Lam Diệu Dương giải vây giúp anh: “Đây là vụ án của tỉnh, Âu Dương cũng mới lấy khẩu cung mà thôi, chưa nắm nhiều.”

Âu Dương Duệ hoàn toàn không muốn phản bác lại anh, giải thích như vậy là tốt rồi.

Nhưng Lam Diệu Dương lại chuyển sang nói với anh: “Tôi thỉnh giáo một chút, cái này không phải câu hỏi, thuần túy chỉ là chỉ bảo của chuyên gia. Anh nói tháng trước đã phá được một vụ án đặc biệt, một giao dịch súng ống quy mô siêu lớn. Vậy theo lý thì cảnh sát vẫn còn tiếp tục điều tra, tránh cho cá lọt lưới. Băng đảng tội phạm này không phải đã bị tổn hại, nhanh chóng trốn đi, sao lại còn đi lừa người tổ chức bán dâm? Như vậy không phải càng nguy hiểm hơn sao?”

“Đúng.” Nghê Lam hỏi tiếp: “Không phải nói trong phòng đó còn giam một cô gái khác sao, là tình huống thế nào?”

“Hai người thật là.” Rốt cuộc Âu Dương Duệ nhịn không được, “Vừa rồi đồng ý với tôi cái gì?”

“Không hack vào hệ thống an ninh của các anh xem tư liệu.” Nghê Lam đáp.

“Không dùng thủ đoạn phi pháp truy cứu bí mật của vụ án.” Lam Diệu Dương đáp.

“Giờ chúng tôi đâu có phạm cái nào đâu.” Nghê Lam tổng kết.

Âu Dương Duệ mỉm cười thân thiện: “Cảm ơn hai người đã phối hợp trợ giúp. Hôm nay cứ như vậy đi, hai người có thể về rồi.”

Nghê Lam: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương