Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần
-
Chương 13
Tên lái xe ra sức chạy nhanh, hắn tránh đi khu nhà trệt thấp tầng, đụng ngã hai người trên đường, chạy về hướng còn lại.
Chạy được một đoạn, phát hiện không nghe thấy tiếng Nghê Lam nữa.
Hắn vừa chạy vừa đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Nghê Lam.
Hắn không thể chắc chắn mình đã cắt dấu được Nghê Lam chưa.
Nhưng có khả năng là đã cắt đuôi được rồi, dù sao thì kiến trúc khu này tương đối phức tạp, nhà cao tầng tương đối nhiều, trừ phi người phụ nữ kia biết bay, còn không thì không thể nào nhảy qua nóc nhà như thế.
Tên lái xe lại chạy một đoạn, sau đó trốn vào góc tường một tòa nhà.
Không có đèn đường, không có ánh trăng, bóng tối nơi này che giấu cho hắn.
Hắn thoáng yên tâm, lắng tai nghe, không nghe thấy giọng nói của Nghê Lam, không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng dường như có tiếng còi xe cảnh sát truyền lại từ xa.
Tên lái xe lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.
Không có tin nhắn gì mới.
Mà app bản đồ thể hiện hắn đang ở rất gần đường lớn.
Chắc chắn người phụ nữ kia đã báo cảnh sát hoặc là cô ta là cảnh sát chìm.
Cảnh sát rất nhanh sẽ bao vây khu này.
Bộ quần áo da này của hắn quá dễ thấy, hắn phải tìm một tòa nhà có người hay phơi quần áo ở mái nhà, hắn cần phải đổi một bộ quần áo khác, lẫn trong đám người thoát đi.
Hoặc là tìm một căn nhà không có người, hoặc phòng của một cô gái độc thân tạm lánh một đêm, chờ cho quá trình lùng bắt kết thúc hắn sẽ rời đi.
Tên lái xe lấy di động tra địa hình khu vực lân cận, sau đó cất gọn điện thoại đi, cởi áo khoác ra vắt lên tay che súng.
Hắn ra khỏi góc tối, muốn giả dạng làm người bình thường đi qua đường, đi về phía một tòa nhà cũ 6 tầng ở góc xéo kia.
Sau bức tường lộ ra một thân hình, từ một góc nghiêng tòa nhà đánh tới một quyền, đấm liên tiếp lên mặt hắn.
Tên lái xe giật nảy mình.
Khóe mắt hắn thấy người ra tay, chính là người phụ nữ mặc áo đen che mặt kia.
Mặt hắn đau đớn, quay đầu né đi theo bản năng, cùng lúc giơ tay lên muốn bắn người phụ nữ này một phát.
Một tay Nghê Lam ra đòn, tay còn lại chụp vào cánh tay đang dùng áo khoác che kia.
Lúc quả đấm trúng vào tên lái xe, hắn né nhanh, Nghê Lam trượt tay không nắm được, nhưng chụp được áo khoác của hắn.
Thế là Nghê Lam thuận thế kéo áo khoác kia ra.
Tên lái xe bóp cò súng.
Một tiếng ‘pằng’ nhỏ, tiếng súng giảm thanh nhỏ hơn tiếng súng thường rất nhiều.
Không bắn trúng.
Tên lái xe bị chiếc áo khoác cuộn lại ném vào mặt.
Phát súng nổ kia bắn lên trời.
Tay trái tên lái xe đánh về phía đầu Nghê Lam.
Nghê Lam ngồi xuống tránh được đòn này, ngồi xổm đá xoay phía bên phải, chuyển qua đằng sau người hắn, cầm áo khoác của hắn vặn một phát, thuận thế bẻ tay phải đang cầm súng của hắn ra đằng sau, ép khuỷu tay hắn ra sau lưng, ép hắn vào tường.
Tên lái xe bị đau kêu lên đau đớn, nhanh chóng lấy tay trái chống lên tường che đầu của mình lại, sau đó hất đùi phải qua, tấn công phần dưới của Nghê Lam.
Nghê Lam bị soạt ngã.
Lúc ngã xuống đất, cô kịp thời vặn được tay tên lái xe, đoạt lấy súng của hắn, sau khi ngã xuống đất thì giơ thẳng chân đạp vào bộ hạ dưới chân hắn, cũng mượn lực đạp này nhanh chóng lùi về sau, phòng ngừa tên lái xe phản đòn đoạt lại súng.
Tên lái xe kêu đau đớn, bị một cước này của Nghê Lam đá ngã trên đất.
Một cô gái vừa cúi mặt nhìn điện thoại vừa đi qua, nghe thấy tiếng hét ngẩng đầu nhìn, lập tức cứng đờ.
Tên lái xe liền lăn một vòng, móc ra một con dao từ trong giày, sau đó nhảy lên một cái, nhào về phía cô gái kia.
Cô gái hét lên, rớt điện thoại xuống đất.
Nghê Lam quỳ một chân xuống đất, cầm súng nhắm vào tên lái xe.
Tên lái xe kéo người cô gái qua đường ngăn trước họng súng của Nghê Lam, con dao kề trên cổ cô gái.
Động tác của hai người đều rất cương quyết, trong nháy mắt tạo thành cục diện giằng co.
“Anh thả con tin ra, tôi sẽ để súng xuống cho anh đi.” Nghê Lam nói.
Trong máy truyền tin Tôn Triết Ngôn lập tức hiểu tin, ông báo cáo với cảnh sát, sau đó nói với Nghê Lam: “Cảnh sát đã đến rồi, con ráng cầm cự một chút.
Chú đã gửi định vị của con cho họ, họ cách con khoảng 600 mét.
Còn nữa, Quan Phàn đang cố chặn một chiếc điện thoại.
Bên cục trưởng Viên đã biết tình hình rồi, ông ấy nói sẽ sắp xếp, tình hình tương đối phức tạp, yêu cầu con không để lộ thân phận…”
“Nghê Lam, mau cứu em.” Con tin kêu to.
Nghê Lam: “…”
Tôn Triết Ngôn: “…Chú sẽ nói cục trưởng Viên con đã cố gắng hết sức rồi.”
—————
Mấy người Hàn Châu vẫn ngồi ở phòng khách.
A Bình đã mất kiên nhẫn, anh ta đứng lên: “Tao đi toilet.”
Một người lạ chú Bồi đưa tới cũng đứng lên, “Tôi đi với anh.”
A Bình: “…”
A Mãnh chửi một tiếng mẹ kiếp.
Hàn Châu không có biểu cảm gì, chỉ nhìn.
Lúc này chú Bồi từ dãy phòng trên lầu đi ra, lúc đi xuống lầu thấy tình hình phòng khách hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
A Sinh cười nói: “A Bình muốn đi toilet, nhưng nó không quen có người đỡ chim cho.”
A Bình chửi tục, Hàn Châu cười.
Chú Bồi đi tới, liếc nhìn Hàn Châu.
A Mãnh cũng trừng mắt nhìn Hàn Châu.
Hàn Châu ngừng cười, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ không tự chủ được tưởng tượng cảnh kia một chút.”
A Sinh cười ha hả, A Bình cầm quả táo nện A Sinh, A Sinh càng cười dữ dội hơn.
Hàn Châu lại cười: “Vậy rốt cuộc mày còn muốn đi nữa không?”
“Đi!” A Bình nhấc chân đi về phía toilet, mà người lạ kia quả thật cũng đi qua theo.
Chú Bồi không nói chuyện, không có cản người ông mang tới đi theo.
Ông ngồi xuống ghế sofa.
A Bình vừa tức vừa đi về phía toilet, rất nhanh đã quay lại.
“Thật đúng là còn không cho đóng cửa nữa.” A Bình sau khi trở lại nói khó nghe.
“Đi đái nhanh như vậy?” A Sinh hỏi.
“Đái cái rắm, tao đi rửa tay.”
Hàn Châu lại cười lên.
“Nhịn tạm đi.” Chú Bồi nói, “Ngồi với tôi một lúc.”
Hàn Châu không cười nữa.
A Sinh cũng ngoan ngoãn.
A Bình ngồi xuống.
A Mãnh trầm mặc.
—————-
Trung tâm chỉ huy, mọi người đang theo sát hàng loạt màn hình trên tường, chương trình kiểm tra không phát hiện ra bảng số xe Lam Diệu Dương báo.
“Hắn đã tiến vào bãi đậu xe ba phút rồi.”
“Không thấy xe đi ra, cũng không có xe nào tương tự đi ra.”
“Đã liên hệ bãi xe rồi, bảo vệ đang trông chừng, cảnh sát tuần tra sẽ tới ngay.”
Người phụ trách trung tâm chỉ huy nhíu mày, hỏi kỹ thuật viên bên cạnh: “Định vị số điện thoại bên kia thế nào rồi?”
“Đang di chuyển, thuận theo đường Văn Tuyền đi về phía nam.”
Người phụ trách lại nhíu mày càng sâu, anh bỗng kêu lên: “Sau khi tên kia vào bãi đậu xe, có xe nào đi về hướng đường Văn Tuyền không?” Anh phất phất tay với kỹ thuật viên tra số điện thoại kia, kỹ thuật viên hiểu ý, chuyển bản đồ định vị chiếc điện thoại lên màn hình tường.
Trong màn hình, tín hiệu điện thoại di động là một điểm đỏ, nó đang trên đường Văn Tuyền tiếp tục đi về hướng nam.
Hai kỹ thuật viên khác nhanh chóng chuyển lên hình ảnh hàng xe xếp dài.
Trên chiếc Toyota màu xám, tốc độ truyền dữ liệu trên điện thoại Quý Dũng Quân hiện 20%, đột nhiên trên màn hình di động nhảy ra một giao diện xác nhận, trên đó viết: ‘Thao tác trước mắt có dữ liệu không an toàn, tiếp tục hay không?’
Phía dưới là hai ô chọn, ‘Rời khỏi’, ‘Tiếp tục’.
Thanh niên sững người, theo bản năng tính nhấn vào ‘Tiếp tục’, nhưng trước khi ngón tay đụng vào, hắn dừng lại.
Hắn hỏi: “Bên anh tiếp nhận dữ liệu bình thường không?”
“Bình thường.” Trong tai nghe truyền tới lời đáp, giọng nói của đối phương đã qua máy biến giọng, là một giọng AI nam, trầm ổn nhưng lại máy móc.
“Tôi bị phát hiện rồi.” Tên thanh niên trên xe Toyota lập tức nhận ra, “Bọn họ biết điện thoại ở chỗ tôi, đồng thời muốn làm gì rồi.”
“Cứ kiên trì một chút, đảm bảo toàn bộ nội dung trong thẻ nhớ và điện thoại truyền xong.”
Tên thanh niên nhíu mày: “Bọn họ có thể truy ra định vị của điện thoại, tôi đổi xe không còn tác dụng rồi.”
“Có.
Bọn họ cần nhiều thời gian hơn.”
Tên thanh niên không nói lời nào, hắn nhìn giao diện xác nhận trên màn hình điện thoại, giao diện này che mất thanh tiến độ truyền dữ liệu, hắn không nhìn thấy được, nhưng hắn cũng không đụng vào màn hình điện thoại.
Quan Phàn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thông tin phía trên không chút động đậy.
“Nhấn đi người anh em, anh nhấn bừa vào là được rồi.
Ok, Ok, không nhấn thì không nhấn, anh muốn nhấn cũng không còn cơ hội rồi.” Quan Phàn lại tiếp tục gõ máy tính: “Kế hoạch B, kế hoạch B, bên Lam tổng các anh tiếp tục theo tình hình.”
Lam Diệu Dương và Giang Húc Hồng đều cố gắng nhanh chóng nhập địa chỉ IP vào giao diện, đây là địa chỉ server, bọn họ đang chuẩn bị dữ liệu giúp Quan Phàn tấn công DDoS.
“Chúng tôi chuẩn bị xong rồi.” Lam Diệu Dương vừa làm vừa mạnh miệng.
Quan Phàn ngẩn người, tâm tình tổng giám đốc ôn nhu không được tốt lắm?
“Cô còn ầm ĩ hơn Nghê Lam.” Lam Diệu Dương còn phê bình.
Lúc Nghê Lam gõ máy tính tương đối yên tĩnh, không có lẩm bẩm như Quan Phàn.
Quan Phàn: “…” Xem ra tâm tình vị tổng giám đốc này quả thực không tốt.
“Cô nhất định phải hack được chiếc điện thoại đó.” Lam Diệu Dương dùng giọng điệu lãnh đạo rất là nghiêm túc.
Quan Phàn không nói lời nào.
Việc này phải đi cáo trạng với Nghê Lam sau đó mới được.
Thanh tiến độ chuẩn bị server trên màn hình máy tính Quan Phàn đã đầy, Quan Phàn mừng rỡ, hoán đổi giao diện.
Trong xe Toyota, tên thanh niên bị tiếng ting ting ting của điện thoại làm giật nảy mình.
Hắn quay đầu lại nhìn, màn hình điện thoại Quý Dũng Quân không ngừng nhảy ra giao diện trống, từng cái nối tiếp từng cái, đầy kín màn hình.
“Bên anh nhận dữ liệu bình thường không?” Tên thanh niên hỏi.
“Bình…” Giọng nói máy móc kia nuốt chữ ‘thường’ vào, tiến độ dữ liệu từ 31% sang 32%, sau đó dừng lại.
“Bên cậu sao thế?” Giọng nam máy tính hỏi.
Trên màn hình máy tính trên bàn có con trỏ chuột đang di động, xem xét nội dung tin tức nhận được.
Danh bạ, lịch sử cuộc gọi, lịch sử tin nhắn, một phần hình ảnh…
“Điện thoại bị hack rồi.” Tên thanh niên trên xe Toyota nói: “Vẫn còn sáng, nhưng không động đậy gì.”
“Vứt điện thoại đi.” Giọng nam máy tính nói, “Để bọn họ truy dấu.”
Thông tin nhận được đủ dùng rồi.
Tên thanh niên xe Toyota nhanh chóng hạ kính xe xuống, vứt điện thoại vào dải cây xanh ven đường.
Trong trung tâm chỉ huy có người kêu lên: “Là chiếc này.” Anh đọc bảng số xe, chỉ vào một chiếc Toyota màu xám trên đường Văn Tuyền, “Từ bãi xe đến đường Văn Tuyền, có chiếc này phù hợp.”
Anh vừa dứt lời thì lại thấy tín hiệu điện thoại trên hình ảnh đã dừng, đứng im bất động, mà chiếc xe Toyota màu xám vẫn tiếp tục đi về trước, chạy thẳng tới giao lộ, rẽ phải vào đường Tĩnh An.
Tín hiệu điện thoại vẫn không nhúc nhích.
Đầu đường Văn Tuyền, có mấy chiếc xe đang xếp hàng chờ đèn đỏ.
Người phụ trách nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng ra lệnh: “Thông báo tuần cảnh, chặn chiếc Toyota kia lại.”
————–
Nhóm người Hàn Châu ngồi trong phòng khách, không ai nói lời nào.
Mở TV lên cũng không có ai xem, chỉ có chú Bồi dường như cảm thấy rất hứng thú với nội dung trong TV, ánh mắt cứ dán vào đó.
A Mãnh lấy di động ra lướt lướt.
Vừa mới cầm tới tay, chú Bồi bỗng nhiên nói, “Đúng rồi, đừng nghịch điện thoại nữa, lấy ra hết đi.”
A Mãnh ngẩn người.
Anh ta nhìn ba người khác.
A Bình nhíu mày, ném điện thoại lên bàn trà.
Hàn Châu và A Sinh cũng đặt điện thoại lên bàn trà.
A Mãnh không vui vẻ gì cầm lấy điện thoại, một lát sau vẫn phải đặt lên bàn trà.
Bỗng nhiên Hàn Châu đứng lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.
Hàn Châu chỉ chỉ chai nước khoáng: “Tôi lấy chai nước.” Anh nhìn chú Bồi, “Hay là nói mông chúng tôi không được rời sofa, lấy chai nước cũng phải phiền anh em mới?”
Ánh mắt chú Bồi dời khỏi mặt anh, không trả lời.
Hàn Châu cười cười với A Bình, A Sinh, nghênh ngang đi lấy nước.
A Sinh bị giọng điệu khoe khoang chọc cười: “Tao cũng muốn, lấy giùm tao luôn.”
Hàn Châu ừ một tiếng, anh có thể cảm thấy người chú Bồi đưa tới đang theo dõi sau lưng mình.
Anh ngồi xổm xuống, tay phải luồn vào thùng nước, tay trái giống như đang đẩy vạt áo, nhưng từ khe nhỏ phía dưới dây lưng quần móc ra một chiếc thẻ điện thoại nhỏ.
Một tay anh kẹp hai chai nước, lúc xoay người, tay trái gãi gãi mặt, thật ra là nhét thẻ điện thoại vào trong miệng.
Điện thoại chú Bồi kêu lên, ông nghe máy.
Hàn Châu ngồi trở lại sofa, đưa một chai nước cho A Sinh, tự mở nắp cho mình.
Chú Bồi rất nhanh đã nói điện thoại xong.
Toàn bộ quá trình ông không hề nói chuyện, cuối cùng chỉ ừ một tiếng rồi cúp máy.
Ông bỏ điện thoại vào túi, nói với bốn người trẻ tuổi trên ghế sofa: “Ngày 18 giao dịch thất bại, đúng là có người mật báo.”
Hàn Châu uống một hớp nước, cổ họng anh khẽ động, nuốt ngụm nước kia xuống.
“Người mật báo kia, tối hôm trước đó đã cảnh báo cho cảnh sát.” Chú Bồi rất nghiêm túc, “Giao dịch ngày 18 là bốn người các cậu phụ trách, chỉ có các cậu biết trước.
Chuyện trả miếng với cảnh sát cũng chỉ đề cập với bốn người các cậu.”
A Bình cười lạnh: “Cho nên trong bốn người chúng tôi có nội gián chứ sao.”
A Sinh nhìn người khác, không nói gì.
Hàn Châu đặt chai nước đã đóng nắp lên bàn trà: “Chú Bồi cứ việc nói thẳng đi, là ai?”
A Mãnh nhìn chằm chằm Hàn Châu.
Chú Bồi nhìn một vòng bốn người: “Kế hoạch tôi nói với bốn người các cậu không giống nhau, nhưng tin báo cho cảnh sát chỉ có hai chữ: Cẩn thận.”
Hàn Châu bật cười khanh khách: “Bà mẹ nó, thật thông minh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook