Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần
-
Chương 10
Âu Dương Duệ và Quý Dũng Quân hẹn nhau ở một của hàng tiện lợi trên đường về nhà Quý Dũng Quân.
Địa điểm kia nằm giữa cục cảnh sát tỉnh và đường Hòa Bình, Quý Dũng Quân đúng lúc định dừng ở cửa hàng đó mua bao thuốc và ăn mì.
Âu Dương Duệ cúp điện thoại của Quý Dũng Quân, Lam Diệu Dương lại gọi điện thoại tới một lần nữa.
Lần này Âu Dương Duệ nghe máy.
“Âu Dương.” Giọng Lam Diệu Dương rất vang: “Anh có tiện nói chuyện không?”
“Xung quanh không có ai, anh có thể nói nhỏ chút, giữ bí mật thì càng tốt.”
“Giọng chúng tôi không lớn nha.” Nghê Lam xen vào.
“Chuyện gì?” Âu Dương Duệ không định tranh cãi việc giọng to giọng nhỏ với bọn họ, anh còn việc cần làm.
“Chúng tôi phát hiện một tình huống, không biết có ích gì với các anh không.” Lam Diệu Dương nói, “Là thế này, chúng tôi tiếp nhận ủy thác của Liễu Vân đúng không, giúp bà ấy xác nhận xem rốt cuộc trước đây con gái bà ấy đã qua đời thật hay không. Bà ấy nói nhìn thấy con gái ở đường Hòa Bình. Vì chuyện này, Nghê Lam tạo một chương trình thu nhập tất cả dữ liệu camera trong khu Hòa Bình kia.”
Âu Dương Duệ hoàn toàn không muốn hỏi phương pháp Nghê Lam thu thập dữ liệu camera có hợp pháp hay không. “Trọng điểm là gì?”
“Trọng điểm là tất cả hình ảnh camera giám sát mà chương trình của Nghê Lam tìm không hề phát hiện Dương Hiểu Phương. Cho nên chỉ có một khả năng là Dương Hiểu Phương ngồi xe hơi hoặc taxi tới đó, taxi lái thẳng vào điểm mù của camera, sau khi cô ta xuống xe thì đi tìm ngõ nhỏ vào tòa nhà kia. Đoạn đường ngắn đó chính là chỗ Liễu Vân nhìn thấy cô ta, cũng vừa khéo ngay điểm mù của camera. Nhưng chỗ ở của Dương Hiểu Phương cách đường khoảng 10km, với điều kiện kinh tế của cô ta đi taxi có phần không đúng.”
Âu Dương Duệ không nói gì.
Lam Diệu Dương dừng một chút nói: “Chính điểm này làm tôi cảm thấy có chút kỳ quái, nên muốn trao đổi với anh một chút.”
Nghê Lam ở một bên lại chen vào: “Em đã nói không cần nói cho anh ta rồi mà.”
Âu Dương Duệ vội nói: “Không, không, điểm này rất quan trọng.”
Bên Lam Diệu Dương và Nghê Lam lập tức yên tĩnh.
Âu Dương Duệ nói: “Hai người lấy được nội dung toàn bộ camera trên hai con đường này sao?”
“Ba con đường, hai đường nối với đường Hòa Bình nữa, vì có trạm xe lửa, dính tới phán đoán lộ trình di chuyển của đối tượng.” Lam Diệu Dương nói.
“Trong bao lâu?”
“Một tháng.”
“Bao gồm cả camera cửa hàng tự gắn sao?”
“Tất cả Nghê Lam đều lấy được.”
Âu Dương Duệ có tính toán, đó là tất cả rồi. Chỉ cần Nghê Lam xoay một vòng ở những khu phố này, tất cả mạng lưới có thể lục soát cô đều có thể xâm nhập vào. Mà hiện tại camera là mạng lưới liên lạc, cho nên cái cô có thể tìm ra đã là tất cả.
“Anh nói cho anh ta biết nhiều quá rồi.” Giọng Nghê Lam khô khan truyền tới, cô đang trách Lam Diệu Dương.
“Nghê Lam, chuyện này rất quan trọng.” Âu Dương Duệ nghiêm túc nói, “Hai người chờ tôi một chút, tôi liên lạc với Quý đội bên tỉnh, vừa rồi tôi với ông ấy cũng nói chuyện này, hai người chờ một chút tôi sẽ gọi lại cho.”
Lam Diệu Dương còn không kịp nói gì, Âu Dương Duệ đã cúp máy.
Lam Diệu Dương trừng điện thoại: “Anh ta muốn báo cáo với ông sếp lớn ngày hôm qua đó hả?”
Nghê Lam tức giận: “Đúng, báo cáo chúng ta xâm nhập mạng phi pháp, đánh cắp dữ liệu cá nhân, cố tình vi phạm, còn chạy đến khoe khoang trước mặt cảnh sát.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Em đùa anh đấy.” Nghê Lam vung bừa tay lên: “Anh ta không dám đâu.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Trước khi không lấy được bằng chứng thì coi là anh ta vu hãm. Anh gọi điện thoại cho anh ta đều là chém gió nói đùa. Anh ta không lấy được bất kỳ chứng cứ nào chúng ta vượt ranh giới hết.”
Thật là vô lại mà, cực kỳ đáng tin tưởng.
Lam Diệu Dương không lo lắng việc này. Anh đang nghĩ tới Dương Hiểu Phương, tuy hiện tại không thể xác định nhưng có chút khả nghi. Toàn bộ khẩu cung của cô ta là thật sao? Dù chỉ là một chút khoa trương hay bịa đặt cũng không có, cẩn thận truy xét một chút cũng phải có chứ. Dù sao cảnh sát cũng nói vụ án này là cơ mật, Dương Hiểu Phương là nhân chứng quan trọng.
Âu Dương Duệ bên này lại gọi điện cho Quý Dũng Quân, nói với ông tình huống Lam Diệu Dương và Nghê Lam phát hiện ra.
“Dương Hiểu Phương cũng giống như mấy tên trong lệnh truy nã, không thấy bóng dáng trong camera.” Âu Dương Duệ nói: “Trong này khả năng thật sự có chút vấn đề.”
Quý Dũng Quân nghĩ ngợi, hỏi: “Nghê Lam kia rất nổi tiếng hả?”
“Ừm. Lam Diệu Dương cũng vậy. Hai người bọn họ là kiểu người nổi tiếng đứng bên đường cũng có người gọi tên bọn họ.”
Quý Dũng Quân hạ giọng: “Tôi không hi vọng có người biết bọn họ tham dự vào chuyện này.”
Âu Dương Duệ lập tức giải thích cho Lam Diệu Dương và Nghê Lam, “Quý đội, bọn họ không tham dự. Bọn họ chỉ là chứng thực một chút về ủy thác trước đó của khách hàng. Vì cảm thấy nhân chứng của chúng ta có chút đáng ngờ, nên mới có lòng tốt cảnh báo.”
“Tôi muốn mượn dùng dữ liệu và chương trình kiểm tra của bọn họ.” Quý Dũng Quân nói.
Âu Dương Duệ: “….”
“Tôi cần phương pháp hiệu quả cao để tra rõ một số chuyện, rất quan trọng. Nếu hai người bọn họ dễ bị thấy như vậy, tới cục cảnh sát không thích hợp. Cậu có thể nói bọn họ bây giờ ra gặp chúng ta được không? Mang theo dữ liệu với chương trình của bọn họ.”
Dữ liệu camera giám sát ba con đường trong một tháng, cân đối các bản quay, điều tra cẩn thận từng video, những việc này đều cần thời gian. Nếu như có thể đẩy nhanh tiến độ này thì không gì tốt hơn. Quý Dũng Quân thầm lo, nếu Dương Hiểu Phương nói dối, vậy nghĩa là có một số chuyện sẽ phát sinh, mà ông cũng không xác định được là gì.
Trước mặt ông, cô ta xác nhận Bồ câu, nếu nói là để thăm dò ai là nội ứng cũng không hợp lý. Quý Dũng Quân tự nhận mình không thể hiện chút sơ hở nào, ông cầm rất nhiều hình khác nhau đến cho cô ta xác nhận. Ông còn kêu cô ta mô tả tướng mạo Băng ca, hỏi rất nhiều câu hỏi về những người khác.
Đừng nói là cô ta, ngay cả tổ viên của ông cũng không biết có nội ứng, càng không biết A Quang này chính là Bồ câu.
Vậy thì cô ta thật sự có thể giả làm người bị hại sao? Mục đích là gì?
Quý Dũng Quân cảnh giác với Dương Hiểu Phương, không có bất kỳ chứng cứ nào, ông cũng mạnh mẽ xin bảo vệ nhân chứng quan trọng, phái hai nữ cảnh sát và một nam cảnh sát đưa cô ta tới một phòng trong khách sạn hợp tác bảo vệ với cảnh sát.
Trước mắt, Dương Hiểu Phương bị hạn chế, không thể liên lạc với bên ngoài. Nhưng lấy cớ ‘bảo vệ’ này sẽ không được lâu, nếu như cô ta thật sự có âm mưu vậy hẳn phải nhanh chóng tìm ra được chứng cứ rõ ràng là cô ta ngụy tạo chứng cứ.
Âu Dương Duệ liên lạc với Lam Diệu Dương nói rõ sự tình, Lam Diệu Dương đồng ý.
Âu Dương Duệ dặn anh đừng lái chiếc xe quá sang, dễ bị chú ý.
Lam Diệu Dương im lặng mấy giây.
Âu Dương Duệ đoán chắc anh đang suy nghĩ một lượt xem thử chiếc xe nào thì phù hợp.
Âu Dương Duệ cúp điện thoại rồi lái tới chỗ đã hẹn.
Rất nhanh Lam Diệu Dương và Nghê Lam cũng lên đường.
Nghê Lam lại chửi trên đường: “Anh xem Âu Dương đi, thật không hiểu nổi. Còn không bằng vạch trần chúng ta xâm nhập mạng phi pháp nữa. Giờ thì hay rồi, anh ta tính chiếm đoạt thành quả lao động của chúng ta.”
Lam Diệu Dương còn chưa kịp nói thì Nghê Lam lại tiếp tục lên án: “Hơn nữa chắc chắn sẽ không đưa tiền, còn không bằng chúng ta đi tìm oan hồn giúp người khác nữa.”
Lam Diệu Dương cười: “Vậy mà em còn tích cực nữa, điện thoại chưa xong em đã thay đồ ôm máy tính xong rồi.”
“Em đây không phải là nể mặt anh sao, anh đã đồng ý rồi.”
Lam Diệu Dương nói: “Âu Dương cao ngạo như vậy, mở miệng ra nhờ cũng không dễ.”
“Anh ta có cao ngạo bằng em không?” Nghê Lam không phục: “Không chịu nổi một lần kích động?” Nghê Lam hát lên.
Lam Diệu Dương: “…”
(Ghi chú: Ca khúc ‘Anh cũng đừng nhớ tới em nữa’, thơ: Thi Nhân Thành. Lời: Anh có thể cao ngạo thế nào, không chịu nổi một lần kích động.”)
Quý Dũng Quân và Âu Dương Duệ nói điện thoại xong, tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều. Ông lái xe, chợt phát hiện ở sau xe ông, cách một chiếc xe có một chiếc Passat màu đen. Ông mơ hồ có chút ấn tượng, cảm thấy lúc vừa ra khỏi bãi đậu xe có thấy chiếc xe này.
Quý Dũng Quân để ý, ông không lái thẳng tới điểm hẹn mà đi một vòng, quan sát. Lúc ông quẹo vào điểm thứ hai, chiếc Passat này lái về phía trước, đi ngược hướng với ông.
Quý Dũng Quân đi tiếp qua một giao lộ, lúc này mới xác định chiếc xe kia không theo mình.
Quý Dũng Quân đi một vòng lớn nhưng vẫn tới địa điểm trước. Ông dừng xe ở chỗ dễ thấy trước cửa hàng tiện lợi, nhắn tin cho Âu Dương Duệ là ông đã tới, xe gì màu gì. Sau đó ông bước vào cửa hàng tiện lợi, mua thuốc lá, mua ly mì tôm, kêu ông chủ châm nước nóng cho ông.
Quý Dũng Quân tốn thêm mấy phút ăn mì, ra khỏi cửa hàng, mở bao thuốc lá ra, hút thuốc, đứng bên đầu xe mình rít một hơi thật sâu.
Sau đó ông lấy điện thoại ra nhìn, hai phút trước Âu Dương Duệ nhắn tin: ‘Tôi đến ngay.’
Quý Dũng Quân lại rít một hơi thuốc, lúc này phát hiện chỗ tối phía đối diện có một chiếc xe đang đậu, xe Passat màu đen.
Quý Dũng Quân ngay lập tức cảnh giác, ông nhìn chằm chằm chiếc xe kia, còn chưa kịp phản ứng gì chợt thấy một người đi lại.
Quý Dũng Quân đột ngột xoay người.
‘Pằng pằng pằng’, ba tiếng nhẹ vang lên.
Quý Dũng Quân chỉ nhìn rõ đối phương mặc áo da lái xe mô tô, đội mũ bảo hiểm, dáng người cao gầy, cao khoảng 1m8.
Lồng ngực đau đớn một trận.
Quý Dũng Quân ngã xuống.
Súng lục.
Thiết bị giảm thanh.
Một chiếc xe mô tô dừng sau xe ông.
Chiếc xe Passat khả nghi chắn trước ông theo một góc chệch.
Đầu óc Quý Dũng Quân hỗn độn, không nghĩ được gì, thân thể bị đau đớn bao phủ, cuối cùng trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông cảm giác có người rút mất điện thoại trong tay ông.
Địa điểm kia nằm giữa cục cảnh sát tỉnh và đường Hòa Bình, Quý Dũng Quân đúng lúc định dừng ở cửa hàng đó mua bao thuốc và ăn mì.
Âu Dương Duệ cúp điện thoại của Quý Dũng Quân, Lam Diệu Dương lại gọi điện thoại tới một lần nữa.
Lần này Âu Dương Duệ nghe máy.
“Âu Dương.” Giọng Lam Diệu Dương rất vang: “Anh có tiện nói chuyện không?”
“Xung quanh không có ai, anh có thể nói nhỏ chút, giữ bí mật thì càng tốt.”
“Giọng chúng tôi không lớn nha.” Nghê Lam xen vào.
“Chuyện gì?” Âu Dương Duệ không định tranh cãi việc giọng to giọng nhỏ với bọn họ, anh còn việc cần làm.
“Chúng tôi phát hiện một tình huống, không biết có ích gì với các anh không.” Lam Diệu Dương nói, “Là thế này, chúng tôi tiếp nhận ủy thác của Liễu Vân đúng không, giúp bà ấy xác nhận xem rốt cuộc trước đây con gái bà ấy đã qua đời thật hay không. Bà ấy nói nhìn thấy con gái ở đường Hòa Bình. Vì chuyện này, Nghê Lam tạo một chương trình thu nhập tất cả dữ liệu camera trong khu Hòa Bình kia.”
Âu Dương Duệ hoàn toàn không muốn hỏi phương pháp Nghê Lam thu thập dữ liệu camera có hợp pháp hay không. “Trọng điểm là gì?”
“Trọng điểm là tất cả hình ảnh camera giám sát mà chương trình của Nghê Lam tìm không hề phát hiện Dương Hiểu Phương. Cho nên chỉ có một khả năng là Dương Hiểu Phương ngồi xe hơi hoặc taxi tới đó, taxi lái thẳng vào điểm mù của camera, sau khi cô ta xuống xe thì đi tìm ngõ nhỏ vào tòa nhà kia. Đoạn đường ngắn đó chính là chỗ Liễu Vân nhìn thấy cô ta, cũng vừa khéo ngay điểm mù của camera. Nhưng chỗ ở của Dương Hiểu Phương cách đường khoảng 10km, với điều kiện kinh tế của cô ta đi taxi có phần không đúng.”
Âu Dương Duệ không nói gì.
Lam Diệu Dương dừng một chút nói: “Chính điểm này làm tôi cảm thấy có chút kỳ quái, nên muốn trao đổi với anh một chút.”
Nghê Lam ở một bên lại chen vào: “Em đã nói không cần nói cho anh ta rồi mà.”
Âu Dương Duệ vội nói: “Không, không, điểm này rất quan trọng.”
Bên Lam Diệu Dương và Nghê Lam lập tức yên tĩnh.
Âu Dương Duệ nói: “Hai người lấy được nội dung toàn bộ camera trên hai con đường này sao?”
“Ba con đường, hai đường nối với đường Hòa Bình nữa, vì có trạm xe lửa, dính tới phán đoán lộ trình di chuyển của đối tượng.” Lam Diệu Dương nói.
“Trong bao lâu?”
“Một tháng.”
“Bao gồm cả camera cửa hàng tự gắn sao?”
“Tất cả Nghê Lam đều lấy được.”
Âu Dương Duệ có tính toán, đó là tất cả rồi. Chỉ cần Nghê Lam xoay một vòng ở những khu phố này, tất cả mạng lưới có thể lục soát cô đều có thể xâm nhập vào. Mà hiện tại camera là mạng lưới liên lạc, cho nên cái cô có thể tìm ra đã là tất cả.
“Anh nói cho anh ta biết nhiều quá rồi.” Giọng Nghê Lam khô khan truyền tới, cô đang trách Lam Diệu Dương.
“Nghê Lam, chuyện này rất quan trọng.” Âu Dương Duệ nghiêm túc nói, “Hai người chờ tôi một chút, tôi liên lạc với Quý đội bên tỉnh, vừa rồi tôi với ông ấy cũng nói chuyện này, hai người chờ một chút tôi sẽ gọi lại cho.”
Lam Diệu Dương còn không kịp nói gì, Âu Dương Duệ đã cúp máy.
Lam Diệu Dương trừng điện thoại: “Anh ta muốn báo cáo với ông sếp lớn ngày hôm qua đó hả?”
Nghê Lam tức giận: “Đúng, báo cáo chúng ta xâm nhập mạng phi pháp, đánh cắp dữ liệu cá nhân, cố tình vi phạm, còn chạy đến khoe khoang trước mặt cảnh sát.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Em đùa anh đấy.” Nghê Lam vung bừa tay lên: “Anh ta không dám đâu.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Trước khi không lấy được bằng chứng thì coi là anh ta vu hãm. Anh gọi điện thoại cho anh ta đều là chém gió nói đùa. Anh ta không lấy được bất kỳ chứng cứ nào chúng ta vượt ranh giới hết.”
Thật là vô lại mà, cực kỳ đáng tin tưởng.
Lam Diệu Dương không lo lắng việc này. Anh đang nghĩ tới Dương Hiểu Phương, tuy hiện tại không thể xác định nhưng có chút khả nghi. Toàn bộ khẩu cung của cô ta là thật sao? Dù chỉ là một chút khoa trương hay bịa đặt cũng không có, cẩn thận truy xét một chút cũng phải có chứ. Dù sao cảnh sát cũng nói vụ án này là cơ mật, Dương Hiểu Phương là nhân chứng quan trọng.
Âu Dương Duệ bên này lại gọi điện cho Quý Dũng Quân, nói với ông tình huống Lam Diệu Dương và Nghê Lam phát hiện ra.
“Dương Hiểu Phương cũng giống như mấy tên trong lệnh truy nã, không thấy bóng dáng trong camera.” Âu Dương Duệ nói: “Trong này khả năng thật sự có chút vấn đề.”
Quý Dũng Quân nghĩ ngợi, hỏi: “Nghê Lam kia rất nổi tiếng hả?”
“Ừm. Lam Diệu Dương cũng vậy. Hai người bọn họ là kiểu người nổi tiếng đứng bên đường cũng có người gọi tên bọn họ.”
Quý Dũng Quân hạ giọng: “Tôi không hi vọng có người biết bọn họ tham dự vào chuyện này.”
Âu Dương Duệ lập tức giải thích cho Lam Diệu Dương và Nghê Lam, “Quý đội, bọn họ không tham dự. Bọn họ chỉ là chứng thực một chút về ủy thác trước đó của khách hàng. Vì cảm thấy nhân chứng của chúng ta có chút đáng ngờ, nên mới có lòng tốt cảnh báo.”
“Tôi muốn mượn dùng dữ liệu và chương trình kiểm tra của bọn họ.” Quý Dũng Quân nói.
Âu Dương Duệ: “….”
“Tôi cần phương pháp hiệu quả cao để tra rõ một số chuyện, rất quan trọng. Nếu hai người bọn họ dễ bị thấy như vậy, tới cục cảnh sát không thích hợp. Cậu có thể nói bọn họ bây giờ ra gặp chúng ta được không? Mang theo dữ liệu với chương trình của bọn họ.”
Dữ liệu camera giám sát ba con đường trong một tháng, cân đối các bản quay, điều tra cẩn thận từng video, những việc này đều cần thời gian. Nếu như có thể đẩy nhanh tiến độ này thì không gì tốt hơn. Quý Dũng Quân thầm lo, nếu Dương Hiểu Phương nói dối, vậy nghĩa là có một số chuyện sẽ phát sinh, mà ông cũng không xác định được là gì.
Trước mặt ông, cô ta xác nhận Bồ câu, nếu nói là để thăm dò ai là nội ứng cũng không hợp lý. Quý Dũng Quân tự nhận mình không thể hiện chút sơ hở nào, ông cầm rất nhiều hình khác nhau đến cho cô ta xác nhận. Ông còn kêu cô ta mô tả tướng mạo Băng ca, hỏi rất nhiều câu hỏi về những người khác.
Đừng nói là cô ta, ngay cả tổ viên của ông cũng không biết có nội ứng, càng không biết A Quang này chính là Bồ câu.
Vậy thì cô ta thật sự có thể giả làm người bị hại sao? Mục đích là gì?
Quý Dũng Quân cảnh giác với Dương Hiểu Phương, không có bất kỳ chứng cứ nào, ông cũng mạnh mẽ xin bảo vệ nhân chứng quan trọng, phái hai nữ cảnh sát và một nam cảnh sát đưa cô ta tới một phòng trong khách sạn hợp tác bảo vệ với cảnh sát.
Trước mắt, Dương Hiểu Phương bị hạn chế, không thể liên lạc với bên ngoài. Nhưng lấy cớ ‘bảo vệ’ này sẽ không được lâu, nếu như cô ta thật sự có âm mưu vậy hẳn phải nhanh chóng tìm ra được chứng cứ rõ ràng là cô ta ngụy tạo chứng cứ.
Âu Dương Duệ liên lạc với Lam Diệu Dương nói rõ sự tình, Lam Diệu Dương đồng ý.
Âu Dương Duệ dặn anh đừng lái chiếc xe quá sang, dễ bị chú ý.
Lam Diệu Dương im lặng mấy giây.
Âu Dương Duệ đoán chắc anh đang suy nghĩ một lượt xem thử chiếc xe nào thì phù hợp.
Âu Dương Duệ cúp điện thoại rồi lái tới chỗ đã hẹn.
Rất nhanh Lam Diệu Dương và Nghê Lam cũng lên đường.
Nghê Lam lại chửi trên đường: “Anh xem Âu Dương đi, thật không hiểu nổi. Còn không bằng vạch trần chúng ta xâm nhập mạng phi pháp nữa. Giờ thì hay rồi, anh ta tính chiếm đoạt thành quả lao động của chúng ta.”
Lam Diệu Dương còn chưa kịp nói thì Nghê Lam lại tiếp tục lên án: “Hơn nữa chắc chắn sẽ không đưa tiền, còn không bằng chúng ta đi tìm oan hồn giúp người khác nữa.”
Lam Diệu Dương cười: “Vậy mà em còn tích cực nữa, điện thoại chưa xong em đã thay đồ ôm máy tính xong rồi.”
“Em đây không phải là nể mặt anh sao, anh đã đồng ý rồi.”
Lam Diệu Dương nói: “Âu Dương cao ngạo như vậy, mở miệng ra nhờ cũng không dễ.”
“Anh ta có cao ngạo bằng em không?” Nghê Lam không phục: “Không chịu nổi một lần kích động?” Nghê Lam hát lên.
Lam Diệu Dương: “…”
(Ghi chú: Ca khúc ‘Anh cũng đừng nhớ tới em nữa’, thơ: Thi Nhân Thành. Lời: Anh có thể cao ngạo thế nào, không chịu nổi một lần kích động.”)
Quý Dũng Quân và Âu Dương Duệ nói điện thoại xong, tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều. Ông lái xe, chợt phát hiện ở sau xe ông, cách một chiếc xe có một chiếc Passat màu đen. Ông mơ hồ có chút ấn tượng, cảm thấy lúc vừa ra khỏi bãi đậu xe có thấy chiếc xe này.
Quý Dũng Quân để ý, ông không lái thẳng tới điểm hẹn mà đi một vòng, quan sát. Lúc ông quẹo vào điểm thứ hai, chiếc Passat này lái về phía trước, đi ngược hướng với ông.
Quý Dũng Quân đi tiếp qua một giao lộ, lúc này mới xác định chiếc xe kia không theo mình.
Quý Dũng Quân đi một vòng lớn nhưng vẫn tới địa điểm trước. Ông dừng xe ở chỗ dễ thấy trước cửa hàng tiện lợi, nhắn tin cho Âu Dương Duệ là ông đã tới, xe gì màu gì. Sau đó ông bước vào cửa hàng tiện lợi, mua thuốc lá, mua ly mì tôm, kêu ông chủ châm nước nóng cho ông.
Quý Dũng Quân tốn thêm mấy phút ăn mì, ra khỏi cửa hàng, mở bao thuốc lá ra, hút thuốc, đứng bên đầu xe mình rít một hơi thật sâu.
Sau đó ông lấy điện thoại ra nhìn, hai phút trước Âu Dương Duệ nhắn tin: ‘Tôi đến ngay.’
Quý Dũng Quân lại rít một hơi thuốc, lúc này phát hiện chỗ tối phía đối diện có một chiếc xe đang đậu, xe Passat màu đen.
Quý Dũng Quân ngay lập tức cảnh giác, ông nhìn chằm chằm chiếc xe kia, còn chưa kịp phản ứng gì chợt thấy một người đi lại.
Quý Dũng Quân đột ngột xoay người.
‘Pằng pằng pằng’, ba tiếng nhẹ vang lên.
Quý Dũng Quân chỉ nhìn rõ đối phương mặc áo da lái xe mô tô, đội mũ bảo hiểm, dáng người cao gầy, cao khoảng 1m8.
Lồng ngực đau đớn một trận.
Quý Dũng Quân ngã xuống.
Súng lục.
Thiết bị giảm thanh.
Một chiếc xe mô tô dừng sau xe ông.
Chiếc xe Passat khả nghi chắn trước ông theo một góc chệch.
Đầu óc Quý Dũng Quân hỗn độn, không nghĩ được gì, thân thể bị đau đớn bao phủ, cuối cùng trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông cảm giác có người rút mất điện thoại trong tay ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook