Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại
-
Quyển 2 - Chương 22
Sắc mặt Thước Thừa Dụ âm trầm, nắm tay siết chặt, xương cốt vang lên tiếng khanh khách, cười lạnh một tiếng: “Trịnh đổng đúng là bạo tay thật đấy. Nhưng đồ còn chưa tới tay đã mạnh miệng nói tặng người như thế, đến lúc không làm được chẳng phải là rất mất mặt sao?”
Trịnh Mân cười lớn: “Chúng ta đều là người làm ăn, Thước đổng cần gì phải vì một hạt châu vô dụng mà bỏ lỡ món lợi lớn. Chỉ cần anh mở miệng, tôi tuyệt đối sẽ trả một cái giá khiến anh vừa lòng.”
Thước Thừa Dụ gõ gõ mặt bàn, thương hại nhìn Trịnh Mân: “Tiếc thật đấy, lần này Trịnh đổng chậm chân rồi. Hạt châu này bản thân tôi không có hứng thú, mua về vốn là để tặng cho Tây Như nhà tôi.”
Trịnh Mân hơi run lên, vẻ mặt vô cùng vi diệu.
Yến Tây Như đè trán, “Tôi nói này, hai người coi tôi là không khí à? Muốn tặng cái gì cũng nên hỏi tôi có muốn nhận hay không chứ?”
“Cậu rõ ràng nhận rồi.” Thước Thừa Dụ cười đến vô cùng thiếu đánh.
“Lúc đó tôi……” Yến Tây Như lời đến bên miệng lại nuốt xuống, giải thích với một nhân loại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, “Trịnh đổng, tâm ý của ngài tôi nhận, nhưng không có công thì không thể hưởng lộc, càng đừng nói đến đồ vật quý giá như thế. Quân tử chi giao đạm như nước, nếu đã có duyên làm bạn bè thì không cần đến giá trị vật chất để gắn bó với nhau.”
Trịnh Mân vội vàng gật đầu lia lịa, vẻ mặt tin phục cũng không giống như đang giả vờ.
“Hôm nay đến vội vàng, tôi còn có việc phải đi trước. Có dịp nhất định sẽ mời anh uống trà.” Trịnh Mân đứng lên, hơi gập người xuống chào rồi xoay người rời đi, biểu tình trên mặt nhìn sao cũng thấy vô cùng thỏa mãn.
Thước Thừa Dụ thật sự không hiểu, người này rốt cuộc là thật lòng sùng bái Yến Tây Như hay có ý đồ gì khác, nhưng loại chuyện như giả vờ làm fan cuồng kiểu này nhìn thế nào cũng không giống việc Trịnh Mân sẽ cố ý làm.
“Cậu ta là người cậu muốn tìm sao?”
Yến Tây Như lắc đầu: “Không phải, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Nghĩ nhiều? Nghĩ nhiều cái gì?”
“…… Người này so với tôi anh còn quen hơn, đừng hỏi tôi.”
Thước Thừa Dụ lúc này mới vừa lòng thả lỏng tâm tình, không ngừng cố gắng chèn ép tình địch, “Cậu phải xác định cho chắc chắn vào, bối cảnh Trịnh Mân rất phức tạp, biết đâu lại dính dáng vào mấy chuyện lẩn khuất này nọ.”
Yến Tây Như yên lặng thở dài. Tôi đương nhiên chắc chắn rồi, bởi vì anh ta cũng đều là nhân loại cả thôi.
***
“Nếu là Quỳ ngưu trống trận thì đúng là rất kỳ lạ. Cái trống đó thất lạc cũng hơn 5000 năm rồi, không còn xuất hiện ở nhân gian nữa. Chẳng lẽ có kẻ lén giấu đi?” Ninh Cửu Nguyệt xoa cằm.
“Nhưng trừ lần đó ra, tôi vẫn không hiểu tại sao hung linh của thần khí lại có thể xuyên thấu qua lá chắn, ảnh hưởng đến thần thú trong vườn của chúng ta?” Anh Chiêu nhíu mày.
Thước Cần ôm Phú Quý liếc Anh Chiêu, trong lòng lầm bầm phàn nàn, nhân viên văn phòng chúng tôi mở cuộc họp tăng ca, anh ôm mèo đến xem náo nhiệt cái gì? Còn nói như cái gì cũng hiểu, vì sao chỉ có mình tôi không hiểu, hừ…….
“Cái trống đấy rốt cuộc là thứ gì?”
“Quỳ ngưu là thần thú Đông hải, xuất nhập trong nước có thể hô mưa gọi gió. Lúc Hiên Viên Hoàng Đế chinh chiến thiên hạ, dùng da Quỳ ngưu làm mặt trống, lấy xương nó làm dùi, tiếng trống vang như sấm rền truyền xa năm trăm dặm uy hiếp quân địch, hơn chín lần cản trở Xi Vưu tiến công, cuối cùng thành công khiến Xi Vưu bại vong.”
“……. Hoàng Đế sao……” Thước Cần hai mắt hoa lên.
“Chỉ sợ có kẻ nhàn rỗi quá, đã quên mất quy luật tự nhiên của trời đất, muốn thao túng nhân gian.” Sắc mặt Thiều Khuynh Tri trầm xuống, “Viên dạ minh châu kia tung ra cũng không thu được hiệu quả, có lẽ đó chỉ là hành vi ngu xuẩn của vài tên tôm tép vô dụng, kẻ có âm mưu chắc chắn sẽ không để vật thần xuất hiện ở nhân gian khiến chúng ta chú ý. Trừ khi, đây là đòn tung hỏa mù.”
“Ý ngài là bọn họ lợi dụng nước cờ này, cố ý chuyển sự chú ý của chúng ta sang việc này, minh tu sạn đạo, giương đông kích tây?” La Vũ hỏi.
Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Không loại trừ khả năng này. Nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, phải tìm hiểu chân tướng nhưng không thể để bọn chúng nắm mũi dắt đi. Chúng ta cứ theo trình tự mà làm, trước giải phải giải quyết chuyện của Vương Thuật đã.”
“Chẳng phải còn Trịnh Mân nữa sao?” Nghe nói người này có ý đồ với chị dâu hai tương lai, Thước Cần nhanh chóng chớp lấy thời cơ giúp anh hai tiêu diệt tình địch.
“Trịnh Mân đúng là có chút kỳ lạ, nhưng có thể khẳng định anh ta đúng là người thường. Bằng hiểu biết của tôi, người có tiền tài và địa vị như Trịnh Mân sẽ không vì chút lợi ích nhỏ mà trở thành con rối của người khác hoặc hợp tác cùng các thế lực không rõ ràng. Anh ta là người biết cân nhắc lợi hại, biết phải chọn cái gì bỏ cái gì.” Thiều Khuynh Tri cũng không quá chắc chắn, nhưng có một việc y hiểu rõ, giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt mới là ưu tiên hàng đầu, còn trong bọc đã có kim thì sớm muộn gì một ngày nào đó cũng sẽ lòi ra, không cần chạy theo sau mông đối phương làm chuyện vô ích.
“Phía Vương Thuật rốt cuộc là có chuyện gì?” Thước Cần vô cùng bất mãn, lần nào hắn cũng y như bị thiểu năng, cái gì cũng là người duy nhất không biết.
Thiều Khuynh Tri đưa sang một tập giấy, “Cậu xem đi rồi sẽ biết.”
Thước Cần nghi hoặc nhận lấy, nhìn lướt qua một chút, kinh ngạc giật mình: “Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng. Người này nhìn bề ngoài thì bóng bẩy thế, không ngờ bên trong lại mục ruỗng thối nát thế này.”
Thiều Khuynh Tri lắc đầu, “Vậy nên ông ta mới bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của người phụ nữ kia, bí quá hoá liều, càng ngày càng lún sâu vào vực thẳm không đáy.”
“Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai?”
“Chờ gặp mặt rồi chẳng phải sẽ biết sao?” Ninh Cửu Nguyệt đứng lên, cười gằn một tiếng, kích động bóp bóp tay, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc, “Lão nương đã lâu không được giáo huấn tiểu tiện nhân, tay chân bắt đầu ngứa ngáy rồi đây!”
Thước Cần nhích nhích vào góc, cố gắng giữ khoảng cách an toàn để tránh bị chị gái này cho dính chưởng. Cái đệch, phân liệt nhân cách thế này có phải là hơi tốc độ quá rồi không, phải để cho người ta có thời gian chuẩn bị tâm lý chứ……
***
Hoàng Dư Nhu cùng Vương Thuật xuống máy bay, Vương Thuật nhận một cuộc điện thoại xong liền vội vã đi đến công ty.
Trong lòng Hoàng Dư Nhu không mấy vui vẻ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, một mình quay về nhà. Mặc kệ nói thế nào, lần này Vương Thuật đưa cô ta đi Macao, biểu hiện toàn bộ chuyến đi cũng xem như không tệ.
Về đến nhà, Hoàng Dư Nhu vừa mới nằm lên giường thì phát hiện ngoài cửa sổ có một con chim đang dùng mỏ gõ gõ cửa kính. Trong lòng cô ta hoảng hốt, vội đứng lên đi qua mở cửa sổ. Con chim kia thả một cuộc giấy trong móng vuốt xuống liền nhanh chóng vỗ cánh bay đi.
Hoàng Dư Nhu nghi ngờ mở tờ giấy ra, vừa nhìn sắc mặt đã đại biến. Cô ta xông vào phòng ngủ và phòng làm việc của Vương Thuật, mở két, tìm kiếm khắp nơi… Quả nhiên không thấy, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Hoàng Dư Nhu tức giận cầm lấy áo khoác ra khỏi cửa.
Vương Thuật xem số tiền trên tờ chi phiếu, vừa lòng gật đầu, móc trong túi ra một cái hộp đưa cho đối phương. Người đối nhận mở hộp ra, vuốt ve thứ bên trong, sau khi xác nhận xong liền nhanh chóng rời đi.
Vương Thuật rót một ly vang đỏ, lười nhác ngả người ra ghế sô pha, chậc chậc lưỡi, trong lòng thầm nghĩ, tiền quả nhiên là thứ tốt nhất.
Cửa phòng đột nhiên rầm một tiếng bị đẩy mạnh ra. Vương Thuật giật mình đứng bật dậy, ly rượu sóng sánh đổ ra bàn.
Hoàng Dư Nhu mày liễu dựng thẳng, vẻ mặt tức giận đứng ở cửa.
Vương Thuật nhìn ổ khóa bị đập nát, giọng nói có chút căng thẳng, “Tiểu Nhu, sao em lại đến đây?”
“Sao tôi lại đến đây? Nếu tôi không đến, thứ này bị anh đem bán lúc nào không biết!” Hoàng Dư Nhu lắc lắc cái hộp trên tay, đúng là cái hộp vừa được Vương Thuật bán đi ban nãy.
“Sao em lại lấy được nó?!”
“Anh trả lời tôi trước đi, sao lại giấu tôi đem bán nó đi! Đây là lễ vật tôi tặng anh, tôi cũng đã dặn đi dặn lại là không thể để người ngoài thấy nó, nếu không sẽ có đại họa, tại sao anh không chịu nghe tôi? Anh thích tiền đến thế à!”
“Tiểu Nhu, em nghe anh giải thích đã. Anh cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, việc làm ăn xảy ra vấn đề tài chính, cần chút tiền vốn để quay vòng. Chuyện này làm sao anh dám mở miệng nói với em được, anh chỉ định bán hạt châu này đi tạm thời, chờ đến lúc tài chính ổn định sẽ đi chuộc nó về. Người ban nãy là bên cầm đồ, không tin em có thể đi điều tra.” Vương Thuật vô cùng khẩn thiết.
“Nhưng việc này quá nguy hiểm, không phải chuyện đùa đâu!” Ngữ khí của Hoàng Dư Nhu vẫn rất cứng rắn, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã dịu đi không ít, “Nếu anh cần tiền có thể nói với em, em có thể đưa những thứ khác cho anh đi cầm. Thứ này là bảo vật nhưng cũng là vật mang điềm xấu, người thường đúng là không thể hưởng được, đáng lẽ ngay từ đầu em không nên đưa cho anh.”
Hoàng Dư Nhu thở dài, mở hộp ra, thứ bên trong phát ra ánh sáng nhu hòa. Đột nhiên hai mắt cô ta trừng lớn, kinh hãi hét lên: “Đây không phải hạt châu của tôi! Sao lại có hai hạt được…… Anh đem hạt châu của tôi đi đâu rồi?!”
___________
Quỳ ngưu (夔牛): Thần thú trong truyền thuyết Trung Hoa, sống ở núi Lưu Ba trong Đông Hải, trông giống trâu nhưng người xanh, không có sừng, chỉ có một chân. Nó xuống nước thì có mưa gió, người phát sáng như trăng, tiếng kêu như sấm rền.
Tương truyền trong trận Trác Lộc đánh với Xi Vưu – thủ lĩnh bộ tộc Cửu Lê, Hoàng Đế (xem chú thích chương 16) bắt được Quỳ ngưu, dùng da của nó làm mặt trống, dùng xương làm dùi trống, đánh ra tiếng trống trận như sấm rền, âm thanh vang xa năm trăm dặm, uy chấn thiên hạ.
Trịnh Mân cười lớn: “Chúng ta đều là người làm ăn, Thước đổng cần gì phải vì một hạt châu vô dụng mà bỏ lỡ món lợi lớn. Chỉ cần anh mở miệng, tôi tuyệt đối sẽ trả một cái giá khiến anh vừa lòng.”
Thước Thừa Dụ gõ gõ mặt bàn, thương hại nhìn Trịnh Mân: “Tiếc thật đấy, lần này Trịnh đổng chậm chân rồi. Hạt châu này bản thân tôi không có hứng thú, mua về vốn là để tặng cho Tây Như nhà tôi.”
Trịnh Mân hơi run lên, vẻ mặt vô cùng vi diệu.
Yến Tây Như đè trán, “Tôi nói này, hai người coi tôi là không khí à? Muốn tặng cái gì cũng nên hỏi tôi có muốn nhận hay không chứ?”
“Cậu rõ ràng nhận rồi.” Thước Thừa Dụ cười đến vô cùng thiếu đánh.
“Lúc đó tôi……” Yến Tây Như lời đến bên miệng lại nuốt xuống, giải thích với một nhân loại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, “Trịnh đổng, tâm ý của ngài tôi nhận, nhưng không có công thì không thể hưởng lộc, càng đừng nói đến đồ vật quý giá như thế. Quân tử chi giao đạm như nước, nếu đã có duyên làm bạn bè thì không cần đến giá trị vật chất để gắn bó với nhau.”
Trịnh Mân vội vàng gật đầu lia lịa, vẻ mặt tin phục cũng không giống như đang giả vờ.
“Hôm nay đến vội vàng, tôi còn có việc phải đi trước. Có dịp nhất định sẽ mời anh uống trà.” Trịnh Mân đứng lên, hơi gập người xuống chào rồi xoay người rời đi, biểu tình trên mặt nhìn sao cũng thấy vô cùng thỏa mãn.
Thước Thừa Dụ thật sự không hiểu, người này rốt cuộc là thật lòng sùng bái Yến Tây Như hay có ý đồ gì khác, nhưng loại chuyện như giả vờ làm fan cuồng kiểu này nhìn thế nào cũng không giống việc Trịnh Mân sẽ cố ý làm.
“Cậu ta là người cậu muốn tìm sao?”
Yến Tây Như lắc đầu: “Không phải, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Nghĩ nhiều? Nghĩ nhiều cái gì?”
“…… Người này so với tôi anh còn quen hơn, đừng hỏi tôi.”
Thước Thừa Dụ lúc này mới vừa lòng thả lỏng tâm tình, không ngừng cố gắng chèn ép tình địch, “Cậu phải xác định cho chắc chắn vào, bối cảnh Trịnh Mân rất phức tạp, biết đâu lại dính dáng vào mấy chuyện lẩn khuất này nọ.”
Yến Tây Như yên lặng thở dài. Tôi đương nhiên chắc chắn rồi, bởi vì anh ta cũng đều là nhân loại cả thôi.
***
“Nếu là Quỳ ngưu trống trận thì đúng là rất kỳ lạ. Cái trống đó thất lạc cũng hơn 5000 năm rồi, không còn xuất hiện ở nhân gian nữa. Chẳng lẽ có kẻ lén giấu đi?” Ninh Cửu Nguyệt xoa cằm.
“Nhưng trừ lần đó ra, tôi vẫn không hiểu tại sao hung linh của thần khí lại có thể xuyên thấu qua lá chắn, ảnh hưởng đến thần thú trong vườn của chúng ta?” Anh Chiêu nhíu mày.
Thước Cần ôm Phú Quý liếc Anh Chiêu, trong lòng lầm bầm phàn nàn, nhân viên văn phòng chúng tôi mở cuộc họp tăng ca, anh ôm mèo đến xem náo nhiệt cái gì? Còn nói như cái gì cũng hiểu, vì sao chỉ có mình tôi không hiểu, hừ…….
“Cái trống đấy rốt cuộc là thứ gì?”
“Quỳ ngưu là thần thú Đông hải, xuất nhập trong nước có thể hô mưa gọi gió. Lúc Hiên Viên Hoàng Đế chinh chiến thiên hạ, dùng da Quỳ ngưu làm mặt trống, lấy xương nó làm dùi, tiếng trống vang như sấm rền truyền xa năm trăm dặm uy hiếp quân địch, hơn chín lần cản trở Xi Vưu tiến công, cuối cùng thành công khiến Xi Vưu bại vong.”
“……. Hoàng Đế sao……” Thước Cần hai mắt hoa lên.
“Chỉ sợ có kẻ nhàn rỗi quá, đã quên mất quy luật tự nhiên của trời đất, muốn thao túng nhân gian.” Sắc mặt Thiều Khuynh Tri trầm xuống, “Viên dạ minh châu kia tung ra cũng không thu được hiệu quả, có lẽ đó chỉ là hành vi ngu xuẩn của vài tên tôm tép vô dụng, kẻ có âm mưu chắc chắn sẽ không để vật thần xuất hiện ở nhân gian khiến chúng ta chú ý. Trừ khi, đây là đòn tung hỏa mù.”
“Ý ngài là bọn họ lợi dụng nước cờ này, cố ý chuyển sự chú ý của chúng ta sang việc này, minh tu sạn đạo, giương đông kích tây?” La Vũ hỏi.
Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Không loại trừ khả năng này. Nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, phải tìm hiểu chân tướng nhưng không thể để bọn chúng nắm mũi dắt đi. Chúng ta cứ theo trình tự mà làm, trước giải phải giải quyết chuyện của Vương Thuật đã.”
“Chẳng phải còn Trịnh Mân nữa sao?” Nghe nói người này có ý đồ với chị dâu hai tương lai, Thước Cần nhanh chóng chớp lấy thời cơ giúp anh hai tiêu diệt tình địch.
“Trịnh Mân đúng là có chút kỳ lạ, nhưng có thể khẳng định anh ta đúng là người thường. Bằng hiểu biết của tôi, người có tiền tài và địa vị như Trịnh Mân sẽ không vì chút lợi ích nhỏ mà trở thành con rối của người khác hoặc hợp tác cùng các thế lực không rõ ràng. Anh ta là người biết cân nhắc lợi hại, biết phải chọn cái gì bỏ cái gì.” Thiều Khuynh Tri cũng không quá chắc chắn, nhưng có một việc y hiểu rõ, giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt mới là ưu tiên hàng đầu, còn trong bọc đã có kim thì sớm muộn gì một ngày nào đó cũng sẽ lòi ra, không cần chạy theo sau mông đối phương làm chuyện vô ích.
“Phía Vương Thuật rốt cuộc là có chuyện gì?” Thước Cần vô cùng bất mãn, lần nào hắn cũng y như bị thiểu năng, cái gì cũng là người duy nhất không biết.
Thiều Khuynh Tri đưa sang một tập giấy, “Cậu xem đi rồi sẽ biết.”
Thước Cần nghi hoặc nhận lấy, nhìn lướt qua một chút, kinh ngạc giật mình: “Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng. Người này nhìn bề ngoài thì bóng bẩy thế, không ngờ bên trong lại mục ruỗng thối nát thế này.”
Thiều Khuynh Tri lắc đầu, “Vậy nên ông ta mới bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của người phụ nữ kia, bí quá hoá liều, càng ngày càng lún sâu vào vực thẳm không đáy.”
“Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai?”
“Chờ gặp mặt rồi chẳng phải sẽ biết sao?” Ninh Cửu Nguyệt đứng lên, cười gằn một tiếng, kích động bóp bóp tay, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc, “Lão nương đã lâu không được giáo huấn tiểu tiện nhân, tay chân bắt đầu ngứa ngáy rồi đây!”
Thước Cần nhích nhích vào góc, cố gắng giữ khoảng cách an toàn để tránh bị chị gái này cho dính chưởng. Cái đệch, phân liệt nhân cách thế này có phải là hơi tốc độ quá rồi không, phải để cho người ta có thời gian chuẩn bị tâm lý chứ……
***
Hoàng Dư Nhu cùng Vương Thuật xuống máy bay, Vương Thuật nhận một cuộc điện thoại xong liền vội vã đi đến công ty.
Trong lòng Hoàng Dư Nhu không mấy vui vẻ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, một mình quay về nhà. Mặc kệ nói thế nào, lần này Vương Thuật đưa cô ta đi Macao, biểu hiện toàn bộ chuyến đi cũng xem như không tệ.
Về đến nhà, Hoàng Dư Nhu vừa mới nằm lên giường thì phát hiện ngoài cửa sổ có một con chim đang dùng mỏ gõ gõ cửa kính. Trong lòng cô ta hoảng hốt, vội đứng lên đi qua mở cửa sổ. Con chim kia thả một cuộc giấy trong móng vuốt xuống liền nhanh chóng vỗ cánh bay đi.
Hoàng Dư Nhu nghi ngờ mở tờ giấy ra, vừa nhìn sắc mặt đã đại biến. Cô ta xông vào phòng ngủ và phòng làm việc của Vương Thuật, mở két, tìm kiếm khắp nơi… Quả nhiên không thấy, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Hoàng Dư Nhu tức giận cầm lấy áo khoác ra khỏi cửa.
Vương Thuật xem số tiền trên tờ chi phiếu, vừa lòng gật đầu, móc trong túi ra một cái hộp đưa cho đối phương. Người đối nhận mở hộp ra, vuốt ve thứ bên trong, sau khi xác nhận xong liền nhanh chóng rời đi.
Vương Thuật rót một ly vang đỏ, lười nhác ngả người ra ghế sô pha, chậc chậc lưỡi, trong lòng thầm nghĩ, tiền quả nhiên là thứ tốt nhất.
Cửa phòng đột nhiên rầm một tiếng bị đẩy mạnh ra. Vương Thuật giật mình đứng bật dậy, ly rượu sóng sánh đổ ra bàn.
Hoàng Dư Nhu mày liễu dựng thẳng, vẻ mặt tức giận đứng ở cửa.
Vương Thuật nhìn ổ khóa bị đập nát, giọng nói có chút căng thẳng, “Tiểu Nhu, sao em lại đến đây?”
“Sao tôi lại đến đây? Nếu tôi không đến, thứ này bị anh đem bán lúc nào không biết!” Hoàng Dư Nhu lắc lắc cái hộp trên tay, đúng là cái hộp vừa được Vương Thuật bán đi ban nãy.
“Sao em lại lấy được nó?!”
“Anh trả lời tôi trước đi, sao lại giấu tôi đem bán nó đi! Đây là lễ vật tôi tặng anh, tôi cũng đã dặn đi dặn lại là không thể để người ngoài thấy nó, nếu không sẽ có đại họa, tại sao anh không chịu nghe tôi? Anh thích tiền đến thế à!”
“Tiểu Nhu, em nghe anh giải thích đã. Anh cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, việc làm ăn xảy ra vấn đề tài chính, cần chút tiền vốn để quay vòng. Chuyện này làm sao anh dám mở miệng nói với em được, anh chỉ định bán hạt châu này đi tạm thời, chờ đến lúc tài chính ổn định sẽ đi chuộc nó về. Người ban nãy là bên cầm đồ, không tin em có thể đi điều tra.” Vương Thuật vô cùng khẩn thiết.
“Nhưng việc này quá nguy hiểm, không phải chuyện đùa đâu!” Ngữ khí của Hoàng Dư Nhu vẫn rất cứng rắn, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã dịu đi không ít, “Nếu anh cần tiền có thể nói với em, em có thể đưa những thứ khác cho anh đi cầm. Thứ này là bảo vật nhưng cũng là vật mang điềm xấu, người thường đúng là không thể hưởng được, đáng lẽ ngay từ đầu em không nên đưa cho anh.”
Hoàng Dư Nhu thở dài, mở hộp ra, thứ bên trong phát ra ánh sáng nhu hòa. Đột nhiên hai mắt cô ta trừng lớn, kinh hãi hét lên: “Đây không phải hạt châu của tôi! Sao lại có hai hạt được…… Anh đem hạt châu của tôi đi đâu rồi?!”
___________
Quỳ ngưu (夔牛): Thần thú trong truyền thuyết Trung Hoa, sống ở núi Lưu Ba trong Đông Hải, trông giống trâu nhưng người xanh, không có sừng, chỉ có một chân. Nó xuống nước thì có mưa gió, người phát sáng như trăng, tiếng kêu như sấm rền.
Tương truyền trong trận Trác Lộc đánh với Xi Vưu – thủ lĩnh bộ tộc Cửu Lê, Hoàng Đế (xem chú thích chương 16) bắt được Quỳ ngưu, dùng da của nó làm mặt trống, dùng xương làm dùi trống, đánh ra tiếng trống trận như sấm rền, âm thanh vang xa năm trăm dặm, uy chấn thiên hạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook