Văn Phòng Ẩn Hôn
Chương 58

Cả một đêm này anh cũng không làm gì cô, Đồ Tiểu Ninh ngủ vô cùng yên tĩnh.

Khách sạn ở Hong Kong rất nhỏ, cả phòng chỉ to bằng phòng vệ sinh của phòng khách sạn họ đặt ở đảo Bali, Đồ Tiểu Ninh nửa đêm dậy đi vệ sinh đá phải vali hành lý, suýt chút nữa thì ngã nhào.

Kỷ Dục Hằng mở đen ngủ trên đầu giường lên thì nhìn thấy cô đang mắt nhắm mắt mở đứng ở đó, biểu cảm có chút ấm ức xen lẫn chút giận hờn.

“Sao anh lại đặt vali ở lối đi?” Cô trách anh.

“Là em đặt mà.”

“Em làm gì đặt, rõ ràng là anh.”

“……”

“Chính là anh!”

“Ừ ừ, là anh.”

Sau đó anh xuống giường xếp gọn lại vali, đóng cửa ngách lại, cô đi vệ sinh xong quay về giường nằm, vừa nằm xuống đã ngủ.

Anh nhìn cô làm một loạt động tác như vậy, khuôn mặt anh tuấn ấm áp y như ngọn đèn ngủ màu da cam đặt trên đầu giường vậy.

Đồ Tiểu Ninh lại ngủ đển tận trưa, hai người lại đi đến quán ăn sáng nổi tiếng lâu đời ăn cơm, cô ăn món bánh bao nhân thịt heo xào dứa rất ngon miệng.

“Anh đến Hong Kong rồi sao?” Cô gọi một ly chanh muối, nhưng uống vào không phải chỉ là nước chanh thêm lát chanh thôi sao?

“Hồi đại học có đến tham gia cuộc thi diễn thuyết vài lần.”

Thảo nào cảm thấy anh rất quen thuộc với địa hình giao thông ở đây.

“Là đến đại học Hong Kong sao?” Tuy rằng cô là một đứa học không giỏi, những vẫn rất là kính nể những người học đại học top đầu.

“Ừ.”

Thấy cô cứ khuấy nghịch lát chanh trong ly nước suốt, anh cầm ly nước qua dùng thìa dầm nát miếng chanh.

“Anh dằm nó ra làm gì?”

Anh đặt lại cốc nước vào tay cô: “Thử uống xem.”

Cô uống thử một ngụm, cảm giác chua mát rất hợp khẩu vị, quả nhiên là không giống nhau.

Anh nói với cô: “Đây là chanh muối được ướp theo phương thức đặc biệt, bên trong mới là tinh túy.”

Thấy anh gọi một cốc trà sữa Stocking, Đồ Tiểu Ninh cũng nóng lòng muốn thử: “Uống ngon không?”

“Cũng tạm được.” Anh đẩy qua cho cô, lại nhắc nhở: “Em uống ít thôi, trà rất đậm, uống nhiều sẽ mất ngủ đó.”

Đồ Tiểu Ninh cầm lên uống một ngụm, có mùi thơm nồng của sữa tươi, cũng có vị đậm của trà, hòa quyện vào nhau vô cùng hợp khẩu vị, nhưng cô chỉ dám uống hai ba ngụm, cô mà uống nhiều khẳng định là sẽ mất ngủ.”

“Muốn đến đại học Hong Kong tham quan không?” Lại trở về đề tài lúc trước, anh hỏi.

“Nó có mở cho người ngoài vào sao?”

“Mở chứ, có thể đi dạo một chút, rồi đi núi Thái Bình xem cảnh đêm.”

“Vậy ngày mai thì sao?”

Nói là có thể ở lại Hong Kong 2 ngày, trừ đi bọn họ ngủ mất nửa ngày với chiều mai máy bay bay, chính xác mà nói chỉ có một ngày.

“Ngày mai đến khu Hải Cảng.”

Đồ Tiểu Ninh khó hiểu: “Anh có đồ gì cẩn mua ở đó sao?”

Anh nhấp một ngụm trà không phủ nhận: “Ừm.”

Cô vẫn còn thắc mắc, ở đó không phải là nơi đàn bà con gái càng thích đi hơn hay sao? Anh ấy đến đó mua cái gì?

Hai người đi tàu điện ngầm đến đại học Hong Kong.

“Đại học Hong Kong còn được gọi là trường đại học không có tường vây, không giống với đại học ở trong nước có nhiều cổng trường theo nhiều hướng khác nhau, chỉ có cổng Tây có đánh dấu 4 chữ Đại học Hong Kong.” Kỷ Dục Hằng vừa nói vừa nhìn về phía trước.

Đồ Tiểu Ninh nhìn theo tầm mắt anh, thật sự nhìn thấy một cái cổng trường không được nổi bật cho lắm, thậm chí có thể nói là khá khó để nhìn thấy.

“Nếu anh không nói, em còn tưởng là cái công viên nào đó cơ.” Cổng trường này còn không bằng của mấy trường đại học nho nhỏ ở đại lục, có điều người ta đây là đại học Hong Kong có tuổi đời trăm năm, sự khiêm tón ở bên ngoài cũng không thể phủ nhận được sự huy hoàng và vĩ đại của nó, trong các trường đại học thì nó cũng luôn nằm trong top đầu.

“Đại học Hong Kong được thiết kế dựa sát vào núi, diện tích hơi nhỏ, so với đại học có tiếng ở đại lục thì nó có ít khí phách của một trường đại học hạng nhất hơn, nhưng đây không phải là vấn đề ngăn cản nó trở thành trường xuất sắc và tỏa sáng nhất, trong số những trường top thì nó cũng xếp ở hàng đầu.”

Đồ Tiểu Ninh chăm chú nghe, hai người đứng dưới cánh cổng khiêm tốn đó, cô bước tiến lên vài bậc thang, quay đầu nói với anh: “Chụp cho em bức ảnh nhé, cho em cảm nhận một chút cảm giác được ánh hào quang của trường đại học cao cấp chiếu rọi.”

Anh đứng dưới bậc thềm thấp hơn, nói: “Được.”

Đồ Tiểu Ninh liền tạo dáng, nhìn anh mà cười rạng rỡ, anh dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc này.

Hai người lại đi vào bên trong, đi qua vài tòa giảng đường, Đồ Tiểu Ninh ngắm nhìn vào bên trong phòng học, sinh viên qua lại rất nhiều, có người thì vừa ôm sách vừa nói cười vui vẻ, có người thì bước đi vội vàng vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, nhưng cô cảm nhận được trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên hai chữ “Học bá.”

“Sự nghiệp thì cần phải cần cù mới thành, nếu ham chơi thì sẽ chẳng ra gì, làm nghề mà không có sự đam mê thì chỉ có bỏ. Mấy câu này đúng là dành để nói mình mà.” Cô cảm thán. Thật ra sau khi đi làm cô ngộ ra được rất nhiều, đối với bản thân lúc nhỏ ham chơi cũng thấy rất hối hận, không dưới một lần cô nghĩ nếu như năm đó mình chịu khó nhiều hơn một chút, tốn thêm chút thời gian chăm chỉ học hành, sự nghiệp chắc là sẽ thuận lợi hơn nhiều, sẽ không giống như bây giờ, làm việc ở DR ba năm vẫn chưa được vào biên chế.

“Nỗ lực từ bất kể thời điểm nào đều không phải là muộn.” Anh nói xong, hai người đã đi đến tòa nhà trung tâm của đại học Hong Kong rồi.

Tòa nhà lớn này mang đậm phong cách kiến trúc của phương Tây, một hành lang dài được chống đỡ bởi những cột đá hoa granit, trên cùng là một tháp cao và bốn tháp góc, cả tòa nhà sững sững ở khuân viên trường học một cách yên tĩnh, trải qua thời gian dài khiến nó trông rất thanh lịch và tinh tế, nhưng lại vẫn bảo lưu được vẻ đẹp cổ xưa đặc biệt của nó.

Nhìn những lớp đá hoa cùng với cửa sổ lớn bằng pha lê đầy màu sắc mang văn hóa Phục Hưng, Đồ Tiểu Ninh lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, lại cảm thấy có vài khung cảnh quen thuộc một cách khó hiểu, thế là lên mạng tìm kiếm.

“Hóa ra đây là một khung cảnh trong phim điện ảnh ‘Sắc Giới’.”

Thỏa nào lại nhìn quen mắt tới vậy.

Kỷ Dục Hằng vốn đang ngắm nhìn các sinh viên đi vào giảng đường, lại nhìn cô.

“Trí nhớ em cũng tốt đấy nhỉ, nơi này có rất nhiều chỗ được chọn làm bối cảnh quay trong phim, em lại chỉ nhớ được có một bộ này.”

Đồ Tiểu Ninh bị anh nói ngại đỏ cả mặt, lại nhịn không được phản bác: “Tốt xấu gì anh cũng học từ trường danh giá ra, được đào tạo ở bậc cao cấp, thế nào mà tư tưởng vẫn cổ hủ như vậy, bộ phim này tuy là có chút cái gì đó…., nhưng mà không thể phủ nhận nó là một bộ phim kinh điển.”

Kỷ Dục Hằng cười tươi: “Anh có nói gì đâu?”

Mặt Đồ Tiểu Ninh lại càng đỏ, phất tay đánh khẽ anh một cái.

Ra khỏi trường đại học Hong Kong, bọn họ lại di chuyển bằng tàu điện ngầm đến núi Thái Bình, xếp hàng rất lâu mới được đến lượt ngồi cáp treo đi lên đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy rất nhiều công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của Hong Kong, và càng biển Victoria thơ mộng. Màn đêm buông xuống, nhìn ra phương xa, những tòa nhà cao tầng sừng sững san sát nối tiếp nhau, ánh đèn đan chéo nhau, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ và hùng vĩ bao la, vọn họ đứng trên đỉnh núi nhìn xuống toàn bộ khung cảnh.

Bởi vì đằng sau vẫn còn người, nên bọn họ chụp ảnh xong thì rời đi, nhường chỗ cho người khác.

Lúc xuống núi bọn họ vẫn đi cáp treo xuống, lúc xếp hàng đợi anh đột nhiên nói: “Tác phẩm của Trương Ái Linh đều rất thực tế, chỉ thẳng ra nhược điểm của con người, rất nhiều người cảm thấy thê lương.”

Đồ Tiểu Ninh biết anh muốn nói về “Sắc Giới” mà cô đề cập ở đại học Hong Kong, nên tiếp lời: “Tác phẩm của cô ấy em cũng không xem nhiều, quả thật là phơi bày ra thế giới thê lương và cái nhìn hư vô về cuộc sống. Còn với “Sắc Giới” mà nói, trước kia em xem thấy tiếc thay cho nữ chính Vương Giai Chi, cảm thấy cô vốn dĩ rất có tiền đồ mà lại bị hủy hoại rồi, bị hai người đàn ông là tình đầu Quảng Dụ Dân và người sau đó là anh Dịch, từng bước kéo vào địa ngục vô tận, chỉ là sau này nhìn lại, em lại có cảm nhận khác.”

Hai người là lần đầu tiên nói về văn học, anh kiên nhẫn lắng nghe: “Ví dụ?”

“Nếu như lúc đầu Vương Giai Chi tiếp cận anh Dịch là có mục đích, sau này vì vướng bận nên cô ấy càng ngày càng lún sâu, phát hiện không chỉ cơ thể mà đến cả trái tim đều có thể bỏ ra, mà cô ấy cũng muốn có được trái tim của anh Dịch, về phần cô có thể chiếm được trái tim của anh ấy hay không, có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng theo em, thì cô ấy có được rồi, bởi vì cuối cùng cô ấy thân cận với người đàn ông trẻ khác, lúc bị anh Dịch hành quyết xử bắn, có một cảnh là anh Dịch kia về đến nhà, đến căn phòng mà Vương Giai Chi từng ở, anh ta bảo vợ mình đi ra ngoài để anh ta ở một mình một lúc, anh ta ngồi ở trên giường của cô ấy, vuốt ve mép giường, khoảnh khắc này, đáy mắt anh ta toàn là nước mắt.”

Giống như lại trở về tâm trạng lúc xem bộ phim này, trong lòng cô cũng khó dấu được sự nặng nề.

“Tin tưởng vào tình yêu, cô ấy đều có lựa chọn, bất kể kết cục như thế nào, em cũng rất khâm phục sự dũng cảm của cô ấy, cô ấy vì tín niệm quốc gia mà bỏ ra thứ quý giá nhất của người con gái, lại vì người đàn ông mình yêu mà đánh đổi cả sinh mệnh, có người nói là cô ấy ngốc, không đáng, thật ra ngốc hay không đó đều là sự lựa chọn của bản thân cô ấy, tình yêu luôn là người trong cuộc thì si mê, kẻ bàng quan thì tỉnh táo.” Dừng một lúc cô lại nói: “Nhưng, có một điểm em rất chắc chắn.”

Anh hơi nhướng mày.

“Cho dù là Quảng Dụ Dân hay là anh Dịch, đều không phải là người phù hợp với cô ấy.”

Lông mày nhíu lại, anh im lặng không nói gì cuối cùng cũng phải mở miệng: “Ai phù hợp với ai, người trong cuộc làm sao mà có thể tự mình biết rõ?”

Lời nói cùng với ánh mắt của anh trước sau như một khiến cho cô khó có thể hiểu thấu đáo được.

Cáp treo đã đến, Đồ Tiểu Ninh sải bước đi vào, anh theo sát ngay sau.

“Dù gì thì hai người bọn họ đều là cặn bã.” Cô đưa ra kết luận cuối cùng.

Kỷ Dục Hằng chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.

Hôm sau cô cùng anh đến Hải Cảng, nhưng mà bên trong thực sự quá lớn, đi đến mức chân mỏi rã rời.

Cả đường đi đều nghĩ anh rốt cuộc muốn mua gì, anh có thể mua cái gì.

Đến tận khi Tiffany Blue xuất hiện trong tầm mắt, logo lớn của Tiffany lọt vào tầm nhìn, Đồ Tiểu Ninh mới cảm thấy hai chân mình được nghỉ ngơi.

“Đến chỗ này làm gì?” Dừng lại một lúc cô mới hỏi anh, nhưng tim đã loạn nhịp đến nỗi khó mà kìm chế lại được rồi.

Ánh mắt anh trìu mến: “Nhẫn đôi là mẹ anh mua, anh vẫn còn nợ em một chiếc nhẫn cưới kim cương.”

Không biết giờ phút này là tâm tình như thế nào, rõ ràng là kích động, thậm chí là mừng như điên, nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại là kéo anh đi.

“Anh điên rồi sao? Mua nhẫn kim cương chỗ nào mà chả được, sao nhất định phải mua nhãn hiệu này.”

Nhưng lại không kéo anh đi được, cô ngoái đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt điềm đạm của anh.

“Lúc chúng ta quen biết nhau anh rất bình thường, không có gia tài bạc triệu, cũng không có nhà có xe sang, em gả cho anh, thậm chí anh còn không thể cho em một hôn lễ đoàng hoàng, chỉ là vội vàng đi đăng ký, lại còn ẩn hôn giấu diếm người ngoài, cái mà người ta đều gọi là nổi bật và tài hoa hơn người, đều chỉ là công cụ để kiếm kế sinh nhai, chưa thấy sự hồi báo đâu, tương lai cũng còn xa lắm, nhưng ít nhất anh sẽ cố gắng hết sức để dành những thứ tốt đẹp nhất cho em, cho cuộc hôn nhân của chúng ta.”

Xung quanh người qua người lại, lời của anh từng câu từng từ đều khắc sâu vào trong lòng cô, khiến cô có chút lòng nóng như thiêu như đốt, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh lại được.

Trong giây lát cô cứ nghĩ rằng anh đang tỏ tình, nhưng cô lại rất rõ ràng cuộc hôn nhân của bọn họ bắt đầu như thế nào, lại tiếp tục như thế nào, nhưng vẫn rất cảm ơn anh đã cho cô tất cả thể diện mà cô đáng có được.

“Em rất dễ thỏa mãn, bởi vì bản thân em không phải là tốt nhất, nên trước giờ cũng chưa bao giờ yêu cầu phải có được thứ tốt nhất, thật ra thứ như nhẫn kim cương với em mà nói, cũng chỉ là thứ có cũng được mà không có cũng không sao, anh xem, đến cả nhẫn đôi chúng ta cũng không có cơ hội đeo, mua nhẫn kim cương rồi mang về đặt ở trong nhà cũng chỉ bám bụi, còn không bằng tiết kiệm khoản tiền này để dùng vào những việc cần thiết.” Thật lâu sau, cô rất nghiêm túc nói với anh.

“Hơn nữa anh cũng không phải người tầm thường, người tầm thường là em, nếu như anh cho em thứ tốt nhất, em cũng sẽ cảm thấy ngại, giống như nhà, xe kia vậy. Em lấy anh chính là vì tin tưởng con người anh, những thứ khác, em không nghĩ nhiều.”

Đồ Tiểu Ninh nói xong lại nhìn về cửa hàng Tiffany Blue cao cấp khó lòng với tới kia: “Thật ra mà nói đồ vật bảo đảm cho hôn nhân là nhất định phải có, bởi vậy khi anh nói lương một năm có thể lên tới con số tiền triệu em đã rất vui, nhưng hai người cùng nhau chung sống cũng không phải yêu đương, em cũng đã qua cái độ tuổi mà nhận được món quà quý giá sẽ thấy vui vẻ rồi, hôn nhân là trách nhiệm, còn có sinh hoạt thường ngày cơm áo gạo tiền, em cũng là một người tầm thường, khó có thể tránh khỏi được suy nghĩ của người tầm thường, so với nhẫn kim cương xa sỉ kia, em càng thích cảm giác cầm tiền trong tay hơn, anh am hiểu nhiều hơn em, điều này chắc anh phải rõ ràng hơn em chứ.”

Anh đứng im không nói lời nào.

Đồ Tiểu Ninh lại xua xua tay: “Đi thôi, em vẫn là không hợp với nơi này, nếu như nhất định phải mua nhẫn kim cương làm hình thức, em thấy chúng ta có thể đến tiệm vàng bên đường chọn mua cái nào rẻ rẻ cũng được, em sẽ so sánh giá cả so với ở nhà xem thế nào.”

Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, sau đó xoay người.

Đi được vài bước cô lại đưa tay lên lau lau mặt.

Đúng là Đồ Tiểu Ninh không có tiền đồ, người ta chỉ muốn mua cho cô cái nhẫn kim cương Tiffany cô đã cảm đông đến rơi nước mắt rồi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương