Văn Phòng Ẩn Hôn
Chương 35

Hôm nay Đồ Tiểu Ninh định tới bệnh viện thăm bà Kỷ sau khi tan làm.

Nhưng vừa ra khỏi DR lại thấy Lục Tư Tĩnh, lần gặp mặt này, cô phát hiện bản thân bình tĩnh hơn lần trước rất nhiều.

“Tiểu Ninh.” Lục Tư Tĩnh tiến lên đón cô.

“Bác sĩ Lục, là lần trước tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?” Đồ Tiểu Ninh hỏi.

“Anh chỉ hy vọng em cho anh thêm một cơ hội nữa, có được không? Một lần cuối cùng.” Lục Tư Tĩnh thấp giọng, giọng nói có hơi hèn mọn.

Những đồng nghiệp tan làm đi lại ở xung quanh nhìn bọn họ, Đồ Tiểu Ninh hơi cúi đầu trốn tránh sự chú ý, “Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện.”

“Anh thấy ở bên cạnh có quán Starbucks, chúng ta qua đó ngồi được không?” Lục Tư Tĩnh biết mình lại làm cô khó xử, nhưng mà anh ta không có cách liên lạc với cô, kể cả Lăng Duy Y cũng đã chặn anh ta luôn rồi, anh ta chỉ có thể đợi ở trước cổng chỗ làm của cô.

Đồ Tiểu Ninh chưa đồng ý, chỉ nói đi ra ngoài lại nói tiếp, đợi cách đơn vị xa một chút, cô dừng bước, “Nói ở đây đi.”

Lục Tư Tĩnh nhìn cô, “Xem như là bạn bè bình thường mời em uống ly cà phê cũng không được sao?”

Đồ Tiểu Ninh ừ một tiếng, “Không được.”

“Tiểu Ninh, em có thể đừng tuyệt tình như thế được không?”

Đồ Tiểu Ninh nhìn dòng xe như nước trên đường lớn, sau đó nghiêng mắt nhìn anh ta, “Lục Tư Tĩnh, tôi kết hôn rồi.”

Lục Tư Tĩnh sửng sốt thật lâu, Đồ Tiểu Ninh lại nói, “Cho nên, anh không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người tôi.”

“Em yêu anh ta không?” Lục Tư Tĩnh ngập ngừng hỏi.

Đồ Tiểu Ninh chỉ nói với anh ta, “Cho dù không có anh ấy, tôi cũng không yêu anh nữa.”

Vẻ mặt Lục Tư Tĩnh phức tạp.

Vẻ mặt của Đồ Tiểu Ninh lại rất nghiêm túc, “Cho dù không có chuyện của ba năm trước, chúng ta cũng không đến được bước cuối cùng, giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, chỉ là tôi nghĩ thời gian ba năm sẽ khiến anh trưởng thành hơn chút, nhưng hình như là không có.”

“Anh ta có chỗ nào tốt?”

“Anh ấy cho tôi cảm giác an toàn.”

Lực Tư Tĩnh lại lạnh lùng cười, “Em cho rằng ở trong cái nơi phồn hoa này thì anh ta có thể thủy chung với em? Cho dù anh ta có thể, em có thể cam đoan về sau sẽ không có người chủ động đưa lên tận cửa để anh ta ôm ấp yêu thương.”

“Nhưng nếu như trước kết hôn đều không có cảm giác an toàn, thì làm sao nói chuyện sau kết hôn đây?”

Cuối cùng câu hỏi ngược lại của cô lại làm anh ta không nói được gì.

Đồ Tiểu Ninh dịch chuyển bước chân, “Từ bỏ đi Lục Tư Tĩnh, chúng ta cũng không thể trở về được đâu.”

“Ngay cả làm bạn bè cũng không được ư?” Cuối cùng anh ta cũng có động tĩnh.

Đồ Tiểu Ninh vẫn giữ khoảng cách với anh ta như trước, “Trước đây tôi cũng nói rồi, chia tay xong không thể tiếp tục làm bạn bè, chỉ có thể làm người dưng.”

Lục Tư Tĩnh cười khổ, “Đúng vậy, trước đây đúng là em đã nói rồi.”

“Tôi còn có việc, đi trước đây.” Đồ Tiểu Ninh cúi đầu bước đi, lại không nói hẹn gặp lại.

Hình như Lục Tư Tĩnh muốn đi cùng, nhưng nhận được điện thoại của bệnh viện, anh ta dừng chân, chỉ có thể vô cùng đau đớn mà nhìn cô càng đi càng xa.

Đồ Tiểu Ninh đi về hướng trạm tàu điện ngầm, bên tai có gió, thổi tóc của cô loạn giống như lòng của cô.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng còi, cô hoảng sợ, nhìn qua là xe của Triệu Phương Cương.

“Tiểu Đồ Đồ à, có muốn ông anh đẹp zai này đưa em về nhà không?” Anh ấy ló đầu ra, vẫn cái giọng điệu cợt nhả ấy.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình đi bệnh viện thì không quá tiện đi nhờ xe của anh ấy, nên uyển chuyển từ chối, “Anh Triệu cảm ơn anh, nhưng em còn có chút việc, em đi tàu điện ngầm một chút là được rồi.”

“OK.” Triệu Phương Cương không tiếp tục kiên trì nữa, sau đó lại nhướn mày muốn nhiều chuyện, “Cái cậu vừa nói chuyện với em ở ven đường là cậu bạn trai tiểu thịt tươi của em mà Nhiêu Tĩnh nói à?”

Đồ Tiểu Ninh sửa lại, “Bạn trai cũ.” Lại cảm thấy kỳ lạ, “Cách xa như vậy mà anh vẫn có thể thấy á?”

Triệu Phương Cương cười cười, “Hai người trai tài gái sắc đứng chung ở đó như là tượng điêu khắc vậy, anh cũng không phải bị mù làm sao lại không thấy được chứ, anh với sếp cùng nhau tan làm, vừa rồi anh ấy cũng thấy rồi á.”

Xung quanh hơi ồn ào, nhưng lời nói của anh ấy lại vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai Đồ Tiểu Ninh.

Tới bệnh viện, Kỷ Dục Hằng đã ở đó, cũng không biết anh đến lâu chưa, thấy anh đang sắp xếp lại đồ đạc cho bà Kỷ, Đồ Tiểu Ninh đi lên trước, “Muốn xuất viện sao?”

“Lần hoá trị này đã kết thúc, mẹ muốn trở về nhà nghỉ ngơi một thời gian.” Kỷ Dục Hằng nói với cô.

Đồ Tiểu Ninh nhìn bà Kỷ, “Mẹ, sức khoẻ của mẹ?”

“Bác sĩ nói có thể, trở về ở một thời gian cho thoáng.” Giờ phút này bà Kỷ có hơi giống một đứa trẻ, trần đầy chờ mong với việc về nhà.

Đồ Tiểu Ninh nhìn Kỷ Dục Hằng, anh ngầm thừa nhận, cô cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, cúi đầu giúp anh thu dọn đồ đạc.

“Cô Ngô về nhà với con trai và con dâu à?” Lúc rời đi, bệnh nhân ở giường bên cạnh có chút hâm mộ.

Bà Kỷ cũng nở nụ cười hiếm hoi, “Đúng vậy, lần sau tới sẽ đem bánh kẹo cưới sang đây.”

Giường bên cạnh gật gật đầu, “Mau trở về đi.”

Dọc đường, Đồ Tiểu Ninh dìu bà Kỷ, lúc lên xe cũng cùng ngồi ở phía sau với bà.

Bà Kỷ nắm tay cô nói khẽ, “Về nhà thôi.”

Đồ Tiểu Ninh nắm ngược lại gật đầu, “Dạ, chúng ta về nhà.”

Bà Kỷ nhìn cô, nâng tay yêu thương mà xoa xoa tóc của cô, “Con làm tóc mới rồi à?”

Đồ Tiểu Ninh hơi ngượng ngùng mà gãi đầu, “Chỉ là muốn thay đổi một chút, ngoại hình trước kia có hơi trẻ con.”

“Đâu có đâu, mẹ thấy đẹp.” Bà Kỷ lại không đồng ý.

Đồ Tiểu Ninh nghịch ngợm le lưỡi, bà Kỷ mỉm cười đặt lên tay của cô.

Đến tiểu khu, Kỷ Dục Hằng bế bà Kỷ lên tầng, Đồ Tiểu Ninh ở phía sau nhìn thấy bóng dáng hai mẹ con, trong lòng không khỏi chua xót, vốn là cái tuổi hưởng phúc, lại phải chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật.

Vào phòng, tận đến lúc nhìn thấy anh bế bà Kỷ vào phòng ngủ chính, đột nhiên trong lòng Đồ Tiểu Ninh hoảng hốt.

Bây giờ bà Kỷ đã trở về, vậy đêm nay hai bọn họ? Trong lòng cứ như vậy mà không yên, hay là cô ngủ cùng với bà Kỷ?

Còn ở trong hàng nghìn hàng vạn ý nghĩ, Kỷ Dục Hằng đã từ trong phòng đi ra rồi.

“À, tối nay mình ăn gì?” Cô hơi không biết nói gì nên tìm đề tài nói chuyện. “Tôi thấy trong tủ lạnh có mì, bây giờ chắc là mẹ cũng chỉ có thể ăn chút đồ ăn mềm đúng không? Hay là nấu mì nhé?”

Hình như Kỷ Dục Hằng hơi bất ngờ, “Em biết nấu mì?”

Đồ Tiểu Ninh vén tay áo lên, “Biết chứ, lúc trước tôi từng nấu ở ký túc xá đó, bạn cùng phòng đều khen ngon, chẳng qua về sau lại bị cô quản lý ký túc xá thu mất lò vi sóng. Cô vừa nói vừa đi đến phòng bếp, thấy anh bất động lại nói, “Hay là anh tới giúp tôi rửa chút rau đi?”

Kỷ Dục Hằng nói, “Tôi đi thay quần áo trước.”

Đầu tiên Đồ Tiểu Ninh nấu nước, chỉ một lát sau Kỷ Dục Hằng thay quần áo ở nhà xong đến rồi.

Hai người đều không nói đến chuyện tối hôm qua, Đồ Tiểu Ninh cúi đầu lấy ra một nắm mì, vào lúc cô đang rối rắm muốn nói cái gì đó thì Kỷ Dục Hằng đã mở miệng nói trước, “Bây giờ bà ấy muốn cái gì tôi đều sẽ cố gắng thoả mãn bà, những ngày hoá trị không dễ chịu, bà ấy đã nhớ nhà quá rồi.”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Nên thế, nhưng ban ngày chúng ta đều đi làm, một mình bà?”

“Tôi sẽ mời người đến nhà chăm sóc, có chuyện gì thì người ta sẽ gọi điện thoại cho tôi đầu tiên.”

“Ừm.” Cô trả lời, cảm thấy anh nghĩ thật chu đáo.

Nước sôi rồi, cô thả mì vào trong, “Anh thích ăn mềm hay là cứng? Tôi thích ăn cứng.”

Kỷ Dục Hằng ghé mắt nhìn cô.

Ngay lập tức Đồ Tiểu Ninh ý thức được lời mình nói có ý nghĩa khác, vội vàng khụ khụ sửa lại, “Sợi mì mềm hay là sợi mì cứng?”

Anh thu hồi tầm mắt, “Sao cũng được.”

Đồ Tiểu Ninh hơi hoảng hốt lấy đũa vớt vớt sợi mì, lại còn giả vờ bình tĩnh, “Trước tiên tôi vớt một bát, còn lại nấu mềm chút cho anh và mẹ ăn.”

Kỷ Dục Hằng cắt rau đã rửa sạch, “Em nấu mềm cho mẹ là được, của tôi không cần.”

“Ừm.” Đồ tiểu Ninh vươn tay nhận rau.

Tay của Kỷ Hằng Dục vừa nhấc đã bỏ rau vào, lúc thu tay về dùng đầu ngón tay búng nhẹ trán của cô, “Em chỉ biết nói ừm thôi hả?”

Đồ Tiểu Ninh sờ sờ chỗ bị búng, cảm thấy yêu cầu của anh thật cao, bây giờ cũng không phải ở đơn vị, nghĩ đến ngày hôm nay anh còn làm bộ mặt hung dữ với cô, cô không nhịn được mà bĩu môi phản bác, “Vậy về sau tôi không nói luôn là được rồi.”

Kỷ Dục Hằng nhìn cô rồi nhìn mì sợi, “Em xác định bây giờ em vẫn có thể ăn mì cứng à?”

Đồ Tiểu Ninh hoàn hồn vội vàng dùng đũa vớt mì, nhưng lại bị hơi nước bay lên làm cho hơi nóng.

Kỷ Dục Hằng lôi cô về phía sau, đoạt lấy chiếc đũa vớt mì, “Tốc độ này của em thì mì cứng đều phải thành mềm.”

Đồ Tiểu Ninh âm thầm làm mặt quỷ.

Mì thật sự mềm rồi, Đồ Tiểu Ninh ăn mấy miếng đã bỏ đi.

“Tại sao em không thích ăn mì mềm?” Kỷ Dục Hằng ngồi ở đối diện hỏi.

“Chính là cảm thấy ăn mì mềm sẽ có một loại…” Nhìn anh còn đang chờ cô nói xong, cô lại tiếp tục, “Cảm giác buồn nôn.”

Kỷ Dục Hằng để chiếc đũa sang một bên giống như cũng không ăn nổi nữa.

Trong lòng Đồ Tiểu Ninh âm thầm dễ chịu, ai bảo anh muốn nghe cơ.

“Đặt đồ ăn ngoài đi.” Anh đột nhiên nói.

“Hả?” Đồ Tiểu Ninh kinh hãi, cô không có nghe sai đi?

“Ăn chưa no, em đặt đồ ăn ngoài đi.”

“Không phải anh nói đồ bên ngoài bán không vệ sinh lại không đảm bảo dinh dưỡng sao?” Đồ Tiểu Ninh cố ý hỏi.

Kỷ Dục Hằng đứng dạy bưng chút mì đã nguội đến phòng ngủ chính, “Em mà còn do dự tôi sẽ thu hồi lời nói vừa rồi.”

Đồ Tiểu Ninh vội vàng cầm lấy điện thoại di động, những vẫn hỏi anh một chút để tượng trưng. “Anh có muốn ăn cái gì không?”

“Gì cũng được.”

Anh đều đã nói như thế, Đồ Tiểu Ninh sẽ không khách sáo, gọi gà rán và coca, sau đó cô cũng đi phòng ngủ chính, nhìn thấy bà Kỷ ăn không được mấy miếng đã nói không ăn nữa, trong lòng bỗng nhiên chua xót.

Cô rút mấy tờ giấy ăn, lau khoé miệng cho bà Kỷ.

“Mẹ, là mì con làm khó ăn sao?” Cô cảm thấy là vấn đề của chính mình.

Bà Kỷ lắc đầu, “Là bản thân mẹ ăn uống không tốt. Buổi tối các con ăn mì có thể no sao?”

Đồ Tiểu Ninh nói với bà, “Con gọi đồ ăn ngoài rồi.”

Mẹ Kỷ thở dài, “Các con làm việc đủ vất vả rồi, tan làm chỉ có thể ăn đồ ăn ngoài, nếu sức khoẻ của mẹ không như vầy thì còn có thể nấu cơm cho các con.”

Đồ Tiểu Ninh không muốn bà buồn nên vội vàng nói, “Không phải đây mẹ, hôm nào mà bọn con tan làm sớm thì sẽ tự nấu cơm ăn, hôm nào tan làm muộn thì đến chỗ mẹ của con ăn.” Nhìn Kỷ Dục Hằng, đưa mắt ra hiệu cho anh, “Dục Hằng, nhỉ?”

“Ừm.”

Bà Kỷ nghe thế mới hơi yên tâm, lại dặn đi dặn lại, “Vậy các con ăn rồi nghỉ sớm một chút.”

Đồ Tiểu Ninh hơi do dự lại nói, “Mẹ, buổi tối con ngủ với mẹ nhé, nói chung mẹ đứng dậy các thứ vẫn cần có người chăm sóc.”

Bà Kỷ lại cười cười, “Đứa nhỏ ngốc, bây giờ mẹ không có việc gì, các con là tân hôn sao có thể tách ra ngủ được?”

Đồ Tiểu Ninh muốn tiếp tục giãy dụa một chút lại nghe thấy tiếng chuông cửa, chắc là đồ ăn đến rồi.

“Đi ăn cơm đi, mẹ đi ngủ đây.” Bà Kỷ nhẹ nhàng vỗ tay cô.

“Vâng.” Đồ Tiểu Ninh thất bại, ủ rũ mà đi mở cửa.

Kỷ Dục Hằng sắp xếp cho mẹ xong thấy bà ngủ rồi mới rời khỏi phòng, anh nhẹ nhàng đóng cửa, trở lại bàn ăn đã thấy Đồ Tiểu Ninh một tay cầm gà rán một tay cầm coca.

Anh không khỏi nhíu mày, “Em chỉ ăn cái này?”

“Không phải là anh nói tuỳ tiện sao?”

“Vậy cũng không phải bảo em ăn máy thực phẩm rác này.” Anh vừa nói vừa lại gần.

Đồ Tiểu Ninh cho là anh muốn tịch thu, vội dùng hai tay bảo vệ đồ ăn, “Kỷ Dục Hằng anh nói lời không giữ lời.”

Anh dừng lại, Đồ Tiểu Ninh ngồi anh đứng, nhìn từ góc độ của cô dáng vẻ của anh có phần uy nghiêm.

“Em gọi tôi là gì?”

Trong miệng Đồ Tiểu Ninh còn ngậm đùi gà, người này lẽ nào vẫn chưa quên chuyện tối hôm qua? Cô nuốt miếng thịt gà trong miệng, giơ một miếng gà rán đến trước mặt anh, “Anh ăn không? Ngon lắm đó, ăn một miếng là phê tới nóc.”

Kỷ Dục Hằng mím môi, đi thẳng vào phòng vệ sinh, “Tôi không ăn mấy loại thực phẩm rác này.”

Đồ Tiểu Ninh khịt mũi, không ăn gà rán và coca nên tâm hồn anh mới nhàm chán như vậy, mỗi ngày chỉ có làm việc làm việc làm việc.

Hôm nay anh tắm trước, Đồ Tiểu Ninh vừa gặm gà rán vừa nhìn anh tắm rửa xong đi vào phòng ngủ phụ, cô thật muốn ăn gà rán cả một đêm luôn.

Cô lề mà lề mề mà ăn xong, lại thu dọn sạch sẽ, sau đó nhăn nhăn nhó nhó mà đi tắm rửa, cuối cùng tự biết không tránh được mới đi vào trong phòng.

Anh đã nửa nằm ở trên giường đọc sách, đèn đầu giường hơi vàng chiếu lên làm sườn mặt anh giống như bức vẽ phác hoạ, cả người có vẻ rất ấm áp rất mộng ảo.

Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy lại không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng, hình người nho nhỏ trong lòng lập tức điên cuồng vỗ mặt của chính mình, ai bảo cô nhìn lung tung, nhìn lung tung nè.

Nhìn thấy cô đứng ở cửa một lúc lâu, anh nâng mắt.

“Hay là, tôi ngủ ở phòng khách nha.” Đồ Tiểu Ninh nói thẳng.

Kỷ Dục hằng gập sách lại, “Em không sợ bị mẹ hỏi thì cứ tự nhiên.”

“Vậy tôi ngủ dưới đất.”

“Không có chăn thừa.”

Đồ Tiểu Ninh cắn môi, vậy thì không tránh khỏi rồi, cô đấu tranh ở trong lòng một chút, nghĩ rằng anh chưa chắc đã có hứng thú với cô, ngủ cùng nhau cũng sẽ không mất miếng thịt nào, nên nhấc chân đi qua.

Nằm xuống ở bên kia giường, cô đắp chăn, nhìn trần nhà trống không, mà giọng nói của anh lại vang lên bên tai.

“Nếu cảm thấy miễn cưỡng như thế, lúc trước em nên nghĩ kỹ rồi mới đi đăng ký.”

Cơ thể Đồ Tiểu Ninh ở dưới chăn cứng đờ, há miệng muốn nói cái gì đó, “Tôi…”

“Tạch—” một tiếng, anh tắt đèn, trong phòng tối sầm.

Trong bóng tối cô cảm thấy anh cũng nằm xuống rồi, trong mũi đều là mùi bạc hà thuộc về riêng anh, giọng nói của anh cũng mang theo hơi lạnh.

“Ngủ đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương