Vạn Phần Mê Luyến
-
Chương 4
Thẩm Tư Tư đi cùng An Lộc về ký túc xá.
Vườn trường cảnh đêm mê người, trên đường có cặp tình nhân khoác tay thân mật hi ha cười đùa, khắp nơi đều là sức sống thanh xuân, bức tranh cuộc sống tươi đẹp.
Vào thời khắc này, An Lộc nhịn không được cảm thán: “Tư Tư, cậu xem lần này may mà có Bạch Cảnh Nghiêu giúp tớ…”
“Câm miệng” Thẩm Tư Tư thô bạo cắt ngang lời cô nói.
An Lộc: “…”
Cô cũng không dám nói gì, cái gì cũng không thể nói, giống hệt một con thỏ nhỏ an tĩnh, mãi tới khi cửa ký túc xá bị Thẩm Tư Tư đạp một cái mở bung ra.
Phương Lan Nhân và Tô Tĩnh Nhàn đang xem gameshow cười ha ha bị dọa một cái, Phương Lan Nhân lăn từ trên ghế xuống dưới đất, ngã dập mông.
An Lộc nhanh chóng chạy đến đỡ cô ấy “cậu không sao chớ?”
“Không sao, không sao.” Phương Lan Nhân nhe răng sờ sờ mông “Đây là làm sao vậy?”
Câu vừa nói xong, Thẩm Tư Tư đem rèm giường của Mạnh Tâm Vũ lôi ra, nhưng mà do lực mạnh quá nên trực tiếp xé rách luôn.
Cô gái đang soi gương vẽ đường kẻ mắt run tay một cái, trên mí mắt lưu lại một vệt đen dài.
Khiến bốn người còn lại cười không khép nổi miệng.
Mạnh Tâm Vũ vội vã lấy khăn giấy lau đi, kết quả càng lau càng bẩn, cả khoang mắt đều đen sì.
Cô ta tức đến mức ném thằng bút kẻ vào người Thẩm Tư Tư: “Cô làm cái gì vậy, bị điên à?”
Thẩm Tư Tư nghiêng người qua tránh được, bút kẻ rơi xuống đất.
An Lộc đứng lên, chậm rãi nâng mắt lên nhìn Mạnh Tâm Vũ: “Tin chúng tôi chia tay, là cậu post lên diễn đàn đúng không?”
Thần sắc Mạnh Tâm Vũ cứng lại, nhanh chóng to tiếng phủ nhận: “Không phải tôi”
An Lộc ném bút kẻ lên mặt bàn, từng chữ vang lên, khiến cả người Mạnh Tâm Vũ run rẩy.
Ngữ khí An Lộc bình tĩnh: “Làm sao cậu biết?”
Mạnh Tâm Vũ: “Tôi nói rồi, không phải tôi.”
“Ai nói cho cậu biết?” An Lộc không nhanh không chậm hỏi tiếp.
“Đừng phí lời nữa, chứng cứ chúng tôi đều có rồi, đừng có ép tôi ném vào mặt cô.” Thẩm Tư Tư hung hăng lườm Mạnh Tâm Vũ, “nói, ai nói cho cô biết?”
Mạnh Tâm Vũ nâng mắt lên nhìn bọn họ một cái, nhanh chóng kinh hoảng mà cúi xuống: “Tôi nói rồi, không phải tôi….”
“Nói thật đi, chúng tôi sẽ không làm gì cậu.” An Lộc xoay người cầm cốc của mình lên “Đăng bài bát quái mà thôi, cũng chẳng nghiêm trọng bằng mấy người chụp trộm đằng trước.”
“Nhưng nếu cậu quyết định giấu kín.” Cô khom người xuống, mở nút của cây lọc nước, nước theo đó rào rào chảy xuống, giọng cô trầm lại có chút khiến người ta sợ hãi không giải thích được “Vậy tôi cũng không có cách nào khác, đành phải làm giống như cậu, đem những gì mà tôi biết đều công khai cho mọi người biết vậy”
Thẩm Tư Tư hung dữ nhìn Mạnh Tâm Vũ: “nói đi, từ đâu mà cô biết được? Ai sai khiến cô? Cô và kẻ viết bài bôi nhọ An Lộc có quan hệ gì?”
”Không có.” Mạnh Tâm Vũ uất ức thừa nhận “ Tôi ở trong nhà vệ sinh nghe thấy hai người nói chuyện…”
”Nhà vệ sinh?” Thẩm Tư Tư tức cười, chỉ vào cửa nhà vệ sinh, “ Cô nói ngày hôm qua tôi và An Lộc ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ, cô con mẹ nó luôn núp trong nhà vệ sinh?”
Mạnh Tâm Vũ cắn môi phản bác: “Không phải tôi cố ý trốn…đây không phải là do không có cơ hội đi ra sao…”
”Cậu chịu trách nhiệm với những lời cậu vừa nói?” An Lộc ngồi trên ghế, khẽ hớp một ngụm nước ấm.
Hơi nước bốc lên, vẫn là đôi mắt xinh đẹp vô hại như cũ.
Mạnh Tâm Vũ gật đầu: “Đảm bảo là sự thật, tôi chỉ đăng lên diễn đàn một chút mà thôi, sau đó mấy người bôi đen cô tôi thực sự không biết.”
”Được rồi” An Lộc nhếch môi, “ Tôi tin cậu.”
Thẩm Tư Tư không thể tin được mà nhìn cô: “Như vậy là xong rồi?”
An Lộc cười rộ lên: “Không còn sớm nữa, hay là cậu ngủ ở đây luôn?”
”Bà đây mới không thèm ngủ ở chỗ này.” Thẩm Tư Tư nhếch môi, khinh thường nói: “Tớ sợ ngủ dậy một cái, tên mình treo trên diễn đàn, bị người ta bôi đen lúc nào không biết.”
Thẩm Tư Tư tức giận bỏ đi.
Mạnh Tâm Vũ sửa lại rèm giường của cô ta, Tô Tĩnh Nhàn khẽ hỏi An Lộc: “Cậu thực sự không truy cứu nữa?”
”Truy cứu thế nào?” An Lộc chậm rãi đổ sữa bột vào cốc, “Cậu ta cũng không phạm pháp, có thể gọi chú cảnh sát đến bắt người không?
“……”
Một đêm này, rất nhiều người không ngủ ngon!
Bên trong tòa biệt thự Thiên Dữ Loan cạnh trường học, Trình Dập tắm rửa xong,lau khô tóc, khoác áo choàng ngủ màu xanh nằm giữa đống chăn nệm.
Ngón tay thon dài khẽ day mi tâm đang nhíu chặt.
Trái tim hỗn loạn, rất nhiều ý nghĩ đang chạy qua chạy lại.
Trước kia anh rất bài xích cuộc liên hôn này, kết giao với cô cũng chỉ vì tôn trọng ý nguyện của trưởng bối, sau đó cô gái nhỏ chủ động nhắc tới chuyện chia tay, thời khắc đó anh cảm thấy thật may mắn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
May mắn cô không thích anh, hai người chia tay trong vui vẻ, đều khồng cần phải chịu đau khổ tổn thương.
Sau này vẫn có thê làm bạn.
Nhưng mà cảm xúc xa lạ hồi chiều khiến anh bối rối.
Có lẽ bởi vì cô vẫn luôn ngoan ngoãn, không bao giờ nhắc tới với anh những yêu cầu “quá đáng” như này chăng?
Anh thở dài nhẹ nhõm, giơ tay ra, lấy một tấm danh thiếp từ tủ đầu giường.
Mặc dù qua nhiều năm, giấy hơi ngả vàng, nhưng chữ bên trên vẫn rõ nét như cũ.
Trình Bân-Văn phòng luật sư Hồng Đạt
Ngày thứ hai, ký túc xá nữ khoa tiếng trung một trận xôn xao.
Giáo viên phụ trách tự mình lôi Mạnh Tâm Vũ từ phòng ký túc ra, yêu cầu đổi phòng.
Nhưng mà chuyện Mạnh Tâm Vũ đứng ra bóc phốt không biết sao đã truyền đi khắp nơi, cả tòa nhà không ai bằng lòng ở chung với cô ta.
Ai cũng không muốn sống chung với cẩu tử (cẩu tử: paparazi) lúc nào cũng có thể dòm ngó đời sống cá nhân của mình.
Không biết sau đó Mạnh Tâm Vũ chạy đi đâu, cũng không ai quan tâm cô ta đi chỗ nào.
Chiều thứ bảy, An Lộc từ cổng sau trường học bước lên một chiếc maybach màu đen
Hai tuần không gặp, Dư Tâm Nhu ôm lấy An Lộc hồi lâu.
”Con yêu, có phải lại gầy đi không? Eo cũng nhỏ đi một vòng rồi.” Dư Tâm Nhu sờ sờ mặt cô, “Cơm ở trường không ngon sao?”
”Đâu có ạ, rất ngon là khác.” An Lộc ôm lấy mẹ làm nũng, “Là mẹ nhớ con quá nên nhớ nhầm đúng không, hai tuần nay con mập tận 1,5 ký đó.”
”Mẹ nhìn con thế nào cũng giống một nha đầu đáng thương” Dư Tâm Nhu nhéo mũi cô “Con nhóc này, lại không buộc tóc hả?”
An Lộc cười hi ha, lấy dây buộc tóc ở cổ tay xuống đưa cho bà, sau đó tự động quay lưng lại.
Dư Tâm Nhu không có cách nào, chiều chuộng cười cười, vừa dùng tay vuốt tóc vừa hỏi: “Sao đột nhiên lại đi cùng?Lúc trước không phải nói không đi sao? Mẹ mang quà giúp con rồi.”
An Lộc thích mẹ buộc tóc, theo thói quen nhếch đầu lên, giải thích nói: “Sinh nhật mười tám tuổi của con không phải ông Bạch tặng con một bức tranh sao ạ? Tiệc mừng thọ lần này của ông Bạch, con tự mình tới chúc mừng vẫn tốt hơn.”
”Nhìn không ra, cô nhóc nha ta hiểu chuyện thế này đó”
”Hi hi”
-
Sức khỏe của ông Bạch không tốt lắm, không thể hứng gió, tiệc tối vốn dĩ bày ngoài trời đổi thành trong nhà.
Phòng tiệc xa hoa hào nhoáng, tiếng nhạc khiêu vũ, đập vào mắt là hình ảnh sâm panh các quý ông quý bà, ngay cả phục vụ bưng rượu bưng đồ ăn cũng được tuyển chọn kỹ lưỡng, dáng dấp khuôn mặt đều xuất chúng.
An Lộc mặc lễ phục màu sâm panh cổ V tay phồng, váy dài đến đầu gối.
Kiểu váy áo rất bảo thủ, tuy nhiên thắc lưng kim cương thắt lấy vòng eo nhỏ như tờ A4, người qua người lại không tự chủ nhìn thêm vài lần.
An Lộc là loại hình người gặp người thích, phù hợp thẩm mỹ của mọi lứa tuổi, mặt nhỏ non mềm như da em bé, ngũ quan tú lệ dịu dàng, nhất là đôi mắt hạnh to tròn có con ngươi màu hổ phách sâu lắng mà linh động.
Cô gái được nuôi dưỡng từ gia đình thư hương thế gia, khí chất với các cô gái khác không giống nhau, trong nhóm các thiên kim tiểu thư thì càng khác biệt đó là loại khí chất trầm tĩnh và nội liễm.
Dư Tâm Nhu đang nói cười với một đám quý phu nhân, để An Lộc tự đi tìm đồ ăn
Trong mắt Dư Tâm Nhu, An Lộc vừa tròn mười tám vẫn là một đứa trẻ, nhưng mà đối với cô mà nói trưởng thành rồi, có vài thứ không thể không chú ý.
Trong yến tiệc mặc lễ phục, thà rằng không ăn cũng phải duy trì hình tượng hoàn mỹ.
Cô chỉ lấy một ly rượu vang trên bàn, nhấp từng hớp nhỏ.
Rất nhanh có người bước tới bắt chuyện
”Vị tiểu thư này, trông lạ mặt quá.” gã đàn ông cười nhã nhặn nhưng không che nổi háo sắc trong ánh mắt.
An Lộc cảm nhận được một ánh mắt nóng cháy dừng trên ngực mình, sau đó lập tức gạt tóc che lên phía trước, giương lên một nụ cười lễ phép nhưng lãnh đạm.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
”Tiểu thư tới một mình sao?” gã đàn ông nhanh chóng hỏi, lại bước tới gần cô thêm một bước.
An Lộc vẫn chưa trả lời, đằng sau đã có người thay cô nói.
“Không phải.”
Người đó đi tới bên cạnh cô, bàn tay ấm áp quen thuộc đặt len vai cô: “Cô ấy đi cùng tôi”
Vườn trường cảnh đêm mê người, trên đường có cặp tình nhân khoác tay thân mật hi ha cười đùa, khắp nơi đều là sức sống thanh xuân, bức tranh cuộc sống tươi đẹp.
Vào thời khắc này, An Lộc nhịn không được cảm thán: “Tư Tư, cậu xem lần này may mà có Bạch Cảnh Nghiêu giúp tớ…”
“Câm miệng” Thẩm Tư Tư thô bạo cắt ngang lời cô nói.
An Lộc: “…”
Cô cũng không dám nói gì, cái gì cũng không thể nói, giống hệt một con thỏ nhỏ an tĩnh, mãi tới khi cửa ký túc xá bị Thẩm Tư Tư đạp một cái mở bung ra.
Phương Lan Nhân và Tô Tĩnh Nhàn đang xem gameshow cười ha ha bị dọa một cái, Phương Lan Nhân lăn từ trên ghế xuống dưới đất, ngã dập mông.
An Lộc nhanh chóng chạy đến đỡ cô ấy “cậu không sao chớ?”
“Không sao, không sao.” Phương Lan Nhân nhe răng sờ sờ mông “Đây là làm sao vậy?”
Câu vừa nói xong, Thẩm Tư Tư đem rèm giường của Mạnh Tâm Vũ lôi ra, nhưng mà do lực mạnh quá nên trực tiếp xé rách luôn.
Cô gái đang soi gương vẽ đường kẻ mắt run tay một cái, trên mí mắt lưu lại một vệt đen dài.
Khiến bốn người còn lại cười không khép nổi miệng.
Mạnh Tâm Vũ vội vã lấy khăn giấy lau đi, kết quả càng lau càng bẩn, cả khoang mắt đều đen sì.
Cô ta tức đến mức ném thằng bút kẻ vào người Thẩm Tư Tư: “Cô làm cái gì vậy, bị điên à?”
Thẩm Tư Tư nghiêng người qua tránh được, bút kẻ rơi xuống đất.
An Lộc đứng lên, chậm rãi nâng mắt lên nhìn Mạnh Tâm Vũ: “Tin chúng tôi chia tay, là cậu post lên diễn đàn đúng không?”
Thần sắc Mạnh Tâm Vũ cứng lại, nhanh chóng to tiếng phủ nhận: “Không phải tôi”
An Lộc ném bút kẻ lên mặt bàn, từng chữ vang lên, khiến cả người Mạnh Tâm Vũ run rẩy.
Ngữ khí An Lộc bình tĩnh: “Làm sao cậu biết?”
Mạnh Tâm Vũ: “Tôi nói rồi, không phải tôi.”
“Ai nói cho cậu biết?” An Lộc không nhanh không chậm hỏi tiếp.
“Đừng phí lời nữa, chứng cứ chúng tôi đều có rồi, đừng có ép tôi ném vào mặt cô.” Thẩm Tư Tư hung hăng lườm Mạnh Tâm Vũ, “nói, ai nói cho cô biết?”
Mạnh Tâm Vũ nâng mắt lên nhìn bọn họ một cái, nhanh chóng kinh hoảng mà cúi xuống: “Tôi nói rồi, không phải tôi….”
“Nói thật đi, chúng tôi sẽ không làm gì cậu.” An Lộc xoay người cầm cốc của mình lên “Đăng bài bát quái mà thôi, cũng chẳng nghiêm trọng bằng mấy người chụp trộm đằng trước.”
“Nhưng nếu cậu quyết định giấu kín.” Cô khom người xuống, mở nút của cây lọc nước, nước theo đó rào rào chảy xuống, giọng cô trầm lại có chút khiến người ta sợ hãi không giải thích được “Vậy tôi cũng không có cách nào khác, đành phải làm giống như cậu, đem những gì mà tôi biết đều công khai cho mọi người biết vậy”
Thẩm Tư Tư hung dữ nhìn Mạnh Tâm Vũ: “nói đi, từ đâu mà cô biết được? Ai sai khiến cô? Cô và kẻ viết bài bôi nhọ An Lộc có quan hệ gì?”
”Không có.” Mạnh Tâm Vũ uất ức thừa nhận “ Tôi ở trong nhà vệ sinh nghe thấy hai người nói chuyện…”
”Nhà vệ sinh?” Thẩm Tư Tư tức cười, chỉ vào cửa nhà vệ sinh, “ Cô nói ngày hôm qua tôi và An Lộc ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ, cô con mẹ nó luôn núp trong nhà vệ sinh?”
Mạnh Tâm Vũ cắn môi phản bác: “Không phải tôi cố ý trốn…đây không phải là do không có cơ hội đi ra sao…”
”Cậu chịu trách nhiệm với những lời cậu vừa nói?” An Lộc ngồi trên ghế, khẽ hớp một ngụm nước ấm.
Hơi nước bốc lên, vẫn là đôi mắt xinh đẹp vô hại như cũ.
Mạnh Tâm Vũ gật đầu: “Đảm bảo là sự thật, tôi chỉ đăng lên diễn đàn một chút mà thôi, sau đó mấy người bôi đen cô tôi thực sự không biết.”
”Được rồi” An Lộc nhếch môi, “ Tôi tin cậu.”
Thẩm Tư Tư không thể tin được mà nhìn cô: “Như vậy là xong rồi?”
An Lộc cười rộ lên: “Không còn sớm nữa, hay là cậu ngủ ở đây luôn?”
”Bà đây mới không thèm ngủ ở chỗ này.” Thẩm Tư Tư nhếch môi, khinh thường nói: “Tớ sợ ngủ dậy một cái, tên mình treo trên diễn đàn, bị người ta bôi đen lúc nào không biết.”
Thẩm Tư Tư tức giận bỏ đi.
Mạnh Tâm Vũ sửa lại rèm giường của cô ta, Tô Tĩnh Nhàn khẽ hỏi An Lộc: “Cậu thực sự không truy cứu nữa?”
”Truy cứu thế nào?” An Lộc chậm rãi đổ sữa bột vào cốc, “Cậu ta cũng không phạm pháp, có thể gọi chú cảnh sát đến bắt người không?
“……”
Một đêm này, rất nhiều người không ngủ ngon!
Bên trong tòa biệt thự Thiên Dữ Loan cạnh trường học, Trình Dập tắm rửa xong,lau khô tóc, khoác áo choàng ngủ màu xanh nằm giữa đống chăn nệm.
Ngón tay thon dài khẽ day mi tâm đang nhíu chặt.
Trái tim hỗn loạn, rất nhiều ý nghĩ đang chạy qua chạy lại.
Trước kia anh rất bài xích cuộc liên hôn này, kết giao với cô cũng chỉ vì tôn trọng ý nguyện của trưởng bối, sau đó cô gái nhỏ chủ động nhắc tới chuyện chia tay, thời khắc đó anh cảm thấy thật may mắn.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
May mắn cô không thích anh, hai người chia tay trong vui vẻ, đều khồng cần phải chịu đau khổ tổn thương.
Sau này vẫn có thê làm bạn.
Nhưng mà cảm xúc xa lạ hồi chiều khiến anh bối rối.
Có lẽ bởi vì cô vẫn luôn ngoan ngoãn, không bao giờ nhắc tới với anh những yêu cầu “quá đáng” như này chăng?
Anh thở dài nhẹ nhõm, giơ tay ra, lấy một tấm danh thiếp từ tủ đầu giường.
Mặc dù qua nhiều năm, giấy hơi ngả vàng, nhưng chữ bên trên vẫn rõ nét như cũ.
Trình Bân-Văn phòng luật sư Hồng Đạt
Ngày thứ hai, ký túc xá nữ khoa tiếng trung một trận xôn xao.
Giáo viên phụ trách tự mình lôi Mạnh Tâm Vũ từ phòng ký túc ra, yêu cầu đổi phòng.
Nhưng mà chuyện Mạnh Tâm Vũ đứng ra bóc phốt không biết sao đã truyền đi khắp nơi, cả tòa nhà không ai bằng lòng ở chung với cô ta.
Ai cũng không muốn sống chung với cẩu tử (cẩu tử: paparazi) lúc nào cũng có thể dòm ngó đời sống cá nhân của mình.
Không biết sau đó Mạnh Tâm Vũ chạy đi đâu, cũng không ai quan tâm cô ta đi chỗ nào.
Chiều thứ bảy, An Lộc từ cổng sau trường học bước lên một chiếc maybach màu đen
Hai tuần không gặp, Dư Tâm Nhu ôm lấy An Lộc hồi lâu.
”Con yêu, có phải lại gầy đi không? Eo cũng nhỏ đi một vòng rồi.” Dư Tâm Nhu sờ sờ mặt cô, “Cơm ở trường không ngon sao?”
”Đâu có ạ, rất ngon là khác.” An Lộc ôm lấy mẹ làm nũng, “Là mẹ nhớ con quá nên nhớ nhầm đúng không, hai tuần nay con mập tận 1,5 ký đó.”
”Mẹ nhìn con thế nào cũng giống một nha đầu đáng thương” Dư Tâm Nhu nhéo mũi cô “Con nhóc này, lại không buộc tóc hả?”
An Lộc cười hi ha, lấy dây buộc tóc ở cổ tay xuống đưa cho bà, sau đó tự động quay lưng lại.
Dư Tâm Nhu không có cách nào, chiều chuộng cười cười, vừa dùng tay vuốt tóc vừa hỏi: “Sao đột nhiên lại đi cùng?Lúc trước không phải nói không đi sao? Mẹ mang quà giúp con rồi.”
An Lộc thích mẹ buộc tóc, theo thói quen nhếch đầu lên, giải thích nói: “Sinh nhật mười tám tuổi của con không phải ông Bạch tặng con một bức tranh sao ạ? Tiệc mừng thọ lần này của ông Bạch, con tự mình tới chúc mừng vẫn tốt hơn.”
”Nhìn không ra, cô nhóc nha ta hiểu chuyện thế này đó”
”Hi hi”
-
Sức khỏe của ông Bạch không tốt lắm, không thể hứng gió, tiệc tối vốn dĩ bày ngoài trời đổi thành trong nhà.
Phòng tiệc xa hoa hào nhoáng, tiếng nhạc khiêu vũ, đập vào mắt là hình ảnh sâm panh các quý ông quý bà, ngay cả phục vụ bưng rượu bưng đồ ăn cũng được tuyển chọn kỹ lưỡng, dáng dấp khuôn mặt đều xuất chúng.
An Lộc mặc lễ phục màu sâm panh cổ V tay phồng, váy dài đến đầu gối.
Kiểu váy áo rất bảo thủ, tuy nhiên thắc lưng kim cương thắt lấy vòng eo nhỏ như tờ A4, người qua người lại không tự chủ nhìn thêm vài lần.
An Lộc là loại hình người gặp người thích, phù hợp thẩm mỹ của mọi lứa tuổi, mặt nhỏ non mềm như da em bé, ngũ quan tú lệ dịu dàng, nhất là đôi mắt hạnh to tròn có con ngươi màu hổ phách sâu lắng mà linh động.
Cô gái được nuôi dưỡng từ gia đình thư hương thế gia, khí chất với các cô gái khác không giống nhau, trong nhóm các thiên kim tiểu thư thì càng khác biệt đó là loại khí chất trầm tĩnh và nội liễm.
Dư Tâm Nhu đang nói cười với một đám quý phu nhân, để An Lộc tự đi tìm đồ ăn
Trong mắt Dư Tâm Nhu, An Lộc vừa tròn mười tám vẫn là một đứa trẻ, nhưng mà đối với cô mà nói trưởng thành rồi, có vài thứ không thể không chú ý.
Trong yến tiệc mặc lễ phục, thà rằng không ăn cũng phải duy trì hình tượng hoàn mỹ.
Cô chỉ lấy một ly rượu vang trên bàn, nhấp từng hớp nhỏ.
Rất nhanh có người bước tới bắt chuyện
”Vị tiểu thư này, trông lạ mặt quá.” gã đàn ông cười nhã nhặn nhưng không che nổi háo sắc trong ánh mắt.
An Lộc cảm nhận được một ánh mắt nóng cháy dừng trên ngực mình, sau đó lập tức gạt tóc che lên phía trước, giương lên một nụ cười lễ phép nhưng lãnh đạm.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
”Tiểu thư tới một mình sao?” gã đàn ông nhanh chóng hỏi, lại bước tới gần cô thêm một bước.
An Lộc vẫn chưa trả lời, đằng sau đã có người thay cô nói.
“Không phải.”
Người đó đi tới bên cạnh cô, bàn tay ấm áp quen thuộc đặt len vai cô: “Cô ấy đi cùng tôi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook