Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện
...
Lịch ra mắt
354
Lượt xem
Đã hoàn thành
Trạng thái
34
Tổng chương hiện tại
Thể loại
Giới thiệu
Thể loại: hiện đại, tình cảm, thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, 1vs1, có chút kinh dị & trinh thám
Độ dài: 34 chương
Trên tầng thượng của một ngôi nhà chọc trời, không gian xung quanh được bao phủ bởi mây trắng, tách con người ta với thế giới bên ngoài, biến bầu trời nặng trĩu kia thành cái lồng sắt khổng lồ.
Gi ữa không gian ấy lại có hai người đứng. TRên gương mặt cô gái là những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Đôi tay mềm mại ấy lại không gạt đi những sợi tóc bay khuất lấp cả khuôn mặt mà lại cố gắng níu lấy tay chàng trai cho một thông điệp khẩn cầu trong im lặng.
"Cậu phải nhớ...cô ấy là bạn cậu" giọng nói hơi khàn, không vang trầm cũng không yếu đuối của chàng trai cất lên.
Thì sao chứ? Thì sao chứ? Là bạn thì đã sao. Nó độc ác như thế, nó xảo trá như thế, nó đã hành hạ tôi. Không, con đ* ấy không phải bạn tôi, không phải bạn tôi! Chính cậu đã chứng kiến, chính cậu đã chứng kiến! - Cô gái rít lên, không giấu giếm sự phẫn uất.
Chàng trai khẽ gỡ những ngón tay mềm mại kia ra, đạo lực khiến bàn tay ấy không thể nắm giữ. Khuôn mặt lại nở một nụ cười lạnh lẽo, đẹp như tia nắng chiếu xuyên qua tầng mây.
Nhưng mà Tôi thích người như thế đấy.
Ở nơi lộng gió chỉ còn một bóng hình cô đơn. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống cho những kí ước lướt qua rất nhanh. Cô gái lảo đảo rồi bỗng khuỵu gối, đổ sụp, miệng không ngừng lảm nhảm mê dại:"Nhưng cô ta không yêu cậu, cô ta không yêu cậu, không yêu cậu..."
Không xác định được thời gian khi không gian là một màu trắng của mây, mặt trời không ló dạng. Gió vẫn thổi, thổi cả khi nơi ấy đã chẳng còn một ai nữa.
Độ dài: 34 chương
Trên tầng thượng của một ngôi nhà chọc trời, không gian xung quanh được bao phủ bởi mây trắng, tách con người ta với thế giới bên ngoài, biến bầu trời nặng trĩu kia thành cái lồng sắt khổng lồ.
Gi ữa không gian ấy lại có hai người đứng. TRên gương mặt cô gái là những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Đôi tay mềm mại ấy lại không gạt đi những sợi tóc bay khuất lấp cả khuôn mặt mà lại cố gắng níu lấy tay chàng trai cho một thông điệp khẩn cầu trong im lặng.
"Cậu phải nhớ...cô ấy là bạn cậu" giọng nói hơi khàn, không vang trầm cũng không yếu đuối của chàng trai cất lên.
Thì sao chứ? Thì sao chứ? Là bạn thì đã sao. Nó độc ác như thế, nó xảo trá như thế, nó đã hành hạ tôi. Không, con đ* ấy không phải bạn tôi, không phải bạn tôi! Chính cậu đã chứng kiến, chính cậu đã chứng kiến! - Cô gái rít lên, không giấu giếm sự phẫn uất.
Chàng trai khẽ gỡ những ngón tay mềm mại kia ra, đạo lực khiến bàn tay ấy không thể nắm giữ. Khuôn mặt lại nở một nụ cười lạnh lẽo, đẹp như tia nắng chiếu xuyên qua tầng mây.
Nhưng mà Tôi thích người như thế đấy.
Ở nơi lộng gió chỉ còn một bóng hình cô đơn. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống cho những kí ước lướt qua rất nhanh. Cô gái lảo đảo rồi bỗng khuỵu gối, đổ sụp, miệng không ngừng lảm nhảm mê dại:"Nhưng cô ta không yêu cậu, cô ta không yêu cậu, không yêu cậu..."
Không xác định được thời gian khi không gian là một màu trắng của mây, mặt trời không ló dạng. Gió vẫn thổi, thổi cả khi nơi ấy đã chẳng còn một ai nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook