Vạn Ngô Chi Linh
-
Chương 40
Linh lau khô tóc, cầm quyển sách dược tề đặt ở đầu giường, tiếp tục buổi tự học dược tề bản thân. Vạn Thần Dật không bao lâu trở về ký túc xá, Linh nghe thanh âm ngẩng đầu, gật đầu đánh chào hỏi, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Vạn Thần Dật tới bên giường, đột nhiên khóe mắt liếc đến hai chiếc thủ hoàn màu đen trên bàn, ánh mắt lập tức bị hai chiếc thủ hoàn lưu quang dật thải hấp dẫn, đường cong lưu sướng, tạo hình ngắn gọn, huỳnh quang nhàn nhạt tản mát, chỉ liếc mắt lập tức bắt được tâm hắn. Thân hình bỗng dừng, hơi nghiêng đầu nhìn Linh đang chuyên chú đọc sách, phát hiện Linh không chú ý đường nhìn của mình, Vạn Thần Dật thất vọng, không thể làm gì khác hơn cầm lấy y phục tắm rửa, đi tắm.
Vạn Thần Dật tắm rửa xong đi ra, Linh đã nằm trên giường ngủ, nhìn thoáng hai chiếc thủ hoàn màu đen như trước để trên bàn, Vạn Thần Dật ánh mắt lóe lóe, một đêm vô thoại tới bình minh.
…
“Ôi chao, đây là gì?” Một nam hài mười hai mười ba tuổi ngồi cạnh Linh, cầm trong tay một gốc dược thảo hỏi.
Linh ngẩng đầu nhìn chu dược thảo màu lam nhạt, nhìn Lý Dương vẻ mặt ‘Hiện sư phụ không ở, cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi không nên đắc ý!’, sau đó cúi đầu, tiếp tục chỉnh lý dược thảo.
Lý Dương vốn nghĩ chính mình nguyện ý tới hỏi Linh, Linh hẳn rất thích ý giúp hắn giải đáp nghi hoặc, thế nhưng không nghĩ tới, Linh cư nhiên nhìn hắn một cái, nhìn dược thảo một cái, sau đó cúi đầu, không để ý hắn! Lý Dương nghĩ chính mình bị bỏ qua, tiểu vũ trụ trong ngực bạo phát: “Ôi chao, ta cùng ngươi nói chuyện, ngươi thế nào không trả lời?”
“…” Linh ngẩng đầu liếc nhìn Lý Dương, ánh mắt đó thật vô tội, vừa nãy hình như có người nói chuyện, bất quá không biết ai nói với ai?
Lý Dương ế, hắn không phải kẻ ngu, biết ý ánh mắt Linh, thế nhưng, muốn hắn lễ phép xưng hô người chỉ biết huỷ đi sân khấu của hắn, khiến lòng tự trọng của hắn hao tổn, hắn nghĩ rất không được tự nhiên. Bĩu môi, lý Dương ánh mắt phiêu hốt, đổi tới đổi lui, chính là không nhìn Linh, “Ca, dược thảo này là gì?”
Lý Dương đã biết niên kỷ Linh, mười sáu tuổi, so hắn lớn hơn ba tháng, cũng biết Linh hiện là nhân vật rất có danh trong học viện, tân sinh vương hỏa thổ song thuộc tính, càng biết y tại ngày đầu khai giảng đánh bại đệ thập nhất danh thiên tài bảng, còn biết y hôm qua một mình khiêu chiến hai cao cấp ma pháp sư, cũng không thua, hơn nữa chiếm thượng phong.
Tiểu bản kế hoạch Lý Dương ngực huyễn tưởng nháy mắt đổ nát, ‘Rầm lạp’ rơi xuống đất, hắn còn nói nhất định vượt qua thiếu niên lớn lên xinh đẹp, lại luôn thích huỷ đi sân khấu của hắn. Y lớn lên so hắn cao, hắn ăn nhiều cơm nhanh lớn; lớn lên so hắn trắng, hắn ăn nhiều món ăn mỹ bạch; so hắn hiểu biết, hừ, hắn nhiều đọc sách, nhiều tra cứu, nhất định tri thức uyên bác qua y; lớn lên so hắn xinh đẹp, cái này, không cách nào giải quyết; còn có ma pháp thiên phú cùng ma pháp thành tựu, cũng không cách nào giải quyết. Vừa nghĩ vậy, kiêu ngạo cùng tự tôn của Lý Dương nhụt chí, hắn so không được y.
Nhìn ánh mắt phiêu hốt bất định của Lý Dương, vẻ mặt quật cường cậy mạnh, Linh chậm rãi vung một nụ cười, tiếp nhận dược thảo trong tay Lý Dương, đem chiếc lá phơi khô vuốt thẳng, chỉ vào nói: “Đây là lam tình thảo, ngươi xem ở đây, đúng hay không như có mắt nhìn ngươi.”
Lý Dương bị tiếu dung đột nhiên của Linh hoảng hốt, ngực bất mãn nói thầm: cười cười, cho ngươi cười xán lạn như vậy, cho ngươi cười dễ xem như vậy, cũng là thành lập trên thống khổ của ta.
“Rõ chưa?” Nhìn Lý Dương thất thần, Linh rất hoài nghi lời mình vừa giảng Lý Dương nghe vào hay không.
“A?” Lý Dương hoàn hồn, vẻ mặt mê man nhìn Linh.
Linh kiên trì nói lại một lần, Lý Dương lập tức đả xà thượng côn, phát huy tinh thần học tập ‘không hiểu sẽ hỏi’, hỏi thêm tên, dược tính, dược hiệu cùng dược lý vài loại dược thảo. Tuy thiếu niên này bình thường vẻ mặt lãnh đạm, lại không cho hắn mặt mũi, thế nhưng tri thức dược thảo trải qua y giảng giải có vẻ rất đơn giản mà dễ hiểu, không giống sư phụ, oa lạp oa lạp nói nửa ngày không nghe hiểu mấy thành. Y ngữ tốc không nhanh, từng chữ đọc chuẩn, ý giảng rõ ràng, hắn vừa nghe liền minh bạch, rất dễ nhớ. So với sư phụ, hắn càng nguyện ý hỏi thiếu niên luôn ép buộc hắn gọi ca ca.
Tuy bị Lý Dương làm lỡ không ít thời gian chỉnh lý dược thảo, thế nhưng Linh vẫn rất chi tiết giải đáp tất cả vấn đề của Lý Dương. Không biết vì sao, y khi nghe thân thế hài tử này, ngực không tự chủ sản sinh một tia thương hại, thái độ đối hài tử này cũng dung túng, thỉnh thoảng đậu đậu hắn, hy vọng hài tử này có thể vĩnh viễn bảo trì sức sống như vậy. Có thể bởi tao ngộ của hắn tương đối thương cảm, có thể bởi hắn cùng y đời trước đều giống nhau không cha không mẹ, Linh phát hiện chính mình một sát thủ lãnh tâm lãnh tình cũng có đồng tình chi tâm đối nhược tiểu.
Buổi trưa, Linh như thường tới căn tin, tìm một vòng, không phát hiện Ly Tịch cùng Hoài Thanh, suy nghĩ một chút, có thể chưa tới, liền tự gọi thức ăn, tìm một chỗ trống bắt đầu ăn.
Hai học viên đều là tam niên cấp nhất ban đi qua, thấy Linh, một người trong đó kỳ quái hỏi: “Linh, ngươi thế nào ở đây?”
“…” Linh dừng đũa, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn đồng học đặt vấn đề, vì sao y không thể ở đây?
“Các ngươi không phải điều đến thiên tài ban? Thế nào ăn ở đây?”
Điều đến thiên tài ban, vì sao không ai thông tri y! “Thiên tài ban ăn ở đâu?”
Học viên tuy ngực nghi hoặc, vẫn chỉ chỉ trên lầu, nói: “Ở trên lầu!”
Buổi sáng khi Hoàng Phủ Sương đạo sư trong ban tuyên bố ba tân sinh song thuộc tính điều đến thiên tài ban, toàn bộ ban lập tức ‘Hoa’ một tiếng nổ tung, đây chính là lần đầu trong lịch sử Tùng Dương ma pháp học viện học viên từ phổ thông ban điều đến thiên tài ban, hơn nữa một lần điều ba người, cũng là lần đầu trong lịch sử thiên tài ban học viên đạt số lượng mười ba người. Trọng yếu hơn là, ba học viên này không phải cao cấp ma pháp sư, chỉ là trung cấp ma pháp sư!
Tan học, tin tức rất nhanh trong học viện truyền mở, tất cả mọi người nghị luận, có đối cử động như vậy của học viện biểu thị không công bình, chỉ bởi bọn họ là song thuộc tính ma pháp sư, chỉ bởi bọn họ hôm qua không bại bởi hai cao cấp ma pháp sư, liền nhận định bọn họ có sức chiến đấu không thua kém cao cấp ma pháp sư. Có học viên buồn bã ước ao, người so với người tức chết người, bất đồng nhân bất đồng mệnh, không thể so nhau; có học viên minh mục trương đảm sùng bái, niên kỷ trẻ như vậy, sức chiến đấu bưu hãn như vậy, không phải một đời thiên tài là gì! Hơn nữa, Tam hoàng tử điện hạ mười bảy tuổi đột phá cao cấp ma pháp sư, Linh năm nay mới mười sáu tuổi, giá trị ma lực đạt 26, còn hơn một năm thời gian có thể tấn cấp, đột phá đại quan giá trị ma lực 30, trở thành cao cấp ma pháp sư cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
“Ừ.” Linh gật đầu, bất quá y còn một vấn đề rất trọng yếu không biết: “Vậy lên lớp ở đâu, phòng học ở đâu?”
Học viên cùng Linh đối thoại vốn cảm thấy rất vinh hạnh, có thể cùng nhân vật phong vân trong tân tấn học viện nói nhiều như vậy, phải biết, Linh bình thường là một người không nói nhiều lắm, cơ bản không cùng bọn họ nói gì, chỉ khi cùng Ly Tịch Hoài Thanh hai người mới có thể nhiều lời vài câu. Thế nhưng, vì sao vấn đề của nhân vật phong vân này khiến hắn có loại suy nghĩ muốn hỏi ngược y đúng hay không là học viên Tùng Dương ma pháp học viện!
Làm học viên ma pháp học viện, cư nhiên không biết phòng học thiên tài ban, đây không phải chuyện còn chưa nhập học nhất định phải lý giải sao. Học viên nghĩ thường thức của mình bị Linh khiêu chiến, thế nhưng tố chất tâm lý vượt qua thử thách miễn cưỡng giúp hắn che giấu kinh ngạc trên mặt: “Bên cạnh đạo sư lâu, chính là cao lầu màu uý lam!”
Nhìn biểu tình Linh, y hình như không biết chính mình bị điều đến thiên tài ban, lẽ nào không ai thông tri y? Không thể không nói, học viên này đoán đúng, xác thực không ai thông tri Linh, Hoàng Phủ Sương bởi vì Linh không lên lý luận khóa, cho nên nàng nghĩ Ly Tịch cùng Hoài Thanh sẽ nói cho y, Ly Tịch cùng Hoài Thanh bởi vì bữa trưa đổi chỗ, nghĩ đạo sư sẽ nói cho Linh. Vì vậy buổi trưa bọn họ ngay căn tin trên lầu, căn tin chuyên chúc của thiên tài ban chờ Linh.
Nhưng cứ vậy kết quả chính là, ai cũng không thông tri Linh, Linh không biết, không tới tìm hai người Ly Tịch, hai người tự nhiên không đợi được bóng Linh.
“Tốt, cảm tạ!” Linh cơm nước xong, bước ra căn tin, tuy bản thân không quá rõ vị trí cao lầu màu uý lam, thế nhưng vị trí đạo sư lâu y biết, cho nên dọc con đường này tìm là được.
Vòng vòng chuyển chuyển một vòng thật lớn, Linh tới lầu dưới đạo sư lâu, lập tức thấy cao lầu màu uý lam. Cước bộ vừa chuyển, hướng cao lầu màu uý lam bên phải phía sau đạo sư lâu đi tới.
“Đang!” Một tiếng chuông dài vang lên, đã đến giờ lên lớp, mà Linh còn chưa tới lầu dưới.
Linh có chút bất đắc dĩ, chính mình tại đường khóa thứ nhất sau khi đổi ban đến muộn, hình như không được tốt, thế nhưng y thực sự không có biện pháp, bởi vì cho dù tìm được cao lầu màu uý lam, y cũng không biết vị trí cụ thể của thiên tài ban, còn phải tìm một hồi.
…
“Khấu, khấu, khấu!” Linh lễ phép gõ gõ cửa, biết bên trong đang tiến hành ma pháp thực chiến, cho nên Linh không tùy tiện vào.
“Vào đi!” Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, Linh đẩy cửa phòng học, bước vào, ‘Bá bá’ chống lại mười ba đôi mắt. Linh đạm nhiên nhìn quét một vòng, thấy Ly Tịch có chút hưng phấn cùng vui vẻ, Hoài Thanh có chút ủy khuất cùng vô lực, Vạn Thần Dật diện vô biểu tình, Lê Văn Uẩn ánh mắt yêu mị cùng Tư Không Châu bình tĩnh vô ba và đạo sư mặt mang nộ ý, còn có một đám lộ nhân học viên thiên tài ban.
“Đạo sư tốt!” Linh đem ánh mắt triệu hồi cùng đạo sư đối diện, lễ phép hô.
La Hồng nhìn tân sinh vương năm nay, mấy ngày nay xuất tẫn danh tiếng hỏa thổ song thuộc tính trung cấp ma pháp sư, là một người mục vô tôn trưởng, không nhìn quy tắc học viện như vậy sao! Con mắt hơi nheo, La Hồng nhìn chằm chằm Linh, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Linh chọn mi, y không chính tai nghe điều ban lệnh của Hoàng Phủ Sương, thế nhưng y thấy thân ảnh Ly Tịch cùng Hoài Thanh, mà lúc này, đạo sư vẻ mặt tức giận hỏi y là, “Ta là học viên tam niên nhất ban, Linh!”
Ly Tịch cùng Hoài Thanh nghe Linh trả lời sửng sốt một chút, không đúng, ba người bọn họ điều đến thiên tài ban, thế nào Linh còn nói mình là học viên tam niên nhất ban. Hai người đứng tại chỗ, một người liều mạng chớp mắt ý bảo, một người không ngừng dùng khẩu ngữ khi phát âm nói, hy vọng Linh biết chính mình đã không phải học viên tam niên nhất ban, hiện là học viên thiên tài ban, huynh đệ, không nên nghĩ sai!
Thiên tài ban thực chiến đạo sư là học viện phó viện trưởng, thủy thuộc tính thánh cấp ma pháp đạo sư La Hồng, thực lực cực kỳ cường hãn, có người nói là thánh cấp ma pháp sư giá trị ma lực đã vượt trước 65, cự ly đế cấp ma pháp sư chỉ là một bước. Thế nhưng tính tình thật không tốt, táo bạo dễ giận, khi luyện tập không phát huy tốt sẽ bị tùy ý chửi ầm hoặc trực tiếp động thủ giáo dục đều là chuyện thường, mà chênh lệch thực lực giữa học viên cùng đạo sư kết quả chính là, La Hồng tự mình động thủ giáo dục, học viên này nằm trên giường một tháng không xuống được. Tất cả mọi người biết tính tình hắn, không thể đắc tội, cũng không dám đắc tội, có gì không phục, chỉ có thể đêm khuya nhân tĩnh mắng cho sảng khoái.
Ngay mặt, coi như hết, tưởng tượng tới tương lai tốt đẹp, nhịn đi! Không nghĩ tới, hôm nay cư nhiên có người dám đánh lên miệng pháo, thực sự rất dũng cảm liễu, cũng rất vô tri!
…
Vạn Thần Dật tới bên giường, đột nhiên khóe mắt liếc đến hai chiếc thủ hoàn màu đen trên bàn, ánh mắt lập tức bị hai chiếc thủ hoàn lưu quang dật thải hấp dẫn, đường cong lưu sướng, tạo hình ngắn gọn, huỳnh quang nhàn nhạt tản mát, chỉ liếc mắt lập tức bắt được tâm hắn. Thân hình bỗng dừng, hơi nghiêng đầu nhìn Linh đang chuyên chú đọc sách, phát hiện Linh không chú ý đường nhìn của mình, Vạn Thần Dật thất vọng, không thể làm gì khác hơn cầm lấy y phục tắm rửa, đi tắm.
Vạn Thần Dật tắm rửa xong đi ra, Linh đã nằm trên giường ngủ, nhìn thoáng hai chiếc thủ hoàn màu đen như trước để trên bàn, Vạn Thần Dật ánh mắt lóe lóe, một đêm vô thoại tới bình minh.
…
“Ôi chao, đây là gì?” Một nam hài mười hai mười ba tuổi ngồi cạnh Linh, cầm trong tay một gốc dược thảo hỏi.
Linh ngẩng đầu nhìn chu dược thảo màu lam nhạt, nhìn Lý Dương vẻ mặt ‘Hiện sư phụ không ở, cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi không nên đắc ý!’, sau đó cúi đầu, tiếp tục chỉnh lý dược thảo.
Lý Dương vốn nghĩ chính mình nguyện ý tới hỏi Linh, Linh hẳn rất thích ý giúp hắn giải đáp nghi hoặc, thế nhưng không nghĩ tới, Linh cư nhiên nhìn hắn một cái, nhìn dược thảo một cái, sau đó cúi đầu, không để ý hắn! Lý Dương nghĩ chính mình bị bỏ qua, tiểu vũ trụ trong ngực bạo phát: “Ôi chao, ta cùng ngươi nói chuyện, ngươi thế nào không trả lời?”
“…” Linh ngẩng đầu liếc nhìn Lý Dương, ánh mắt đó thật vô tội, vừa nãy hình như có người nói chuyện, bất quá không biết ai nói với ai?
Lý Dương ế, hắn không phải kẻ ngu, biết ý ánh mắt Linh, thế nhưng, muốn hắn lễ phép xưng hô người chỉ biết huỷ đi sân khấu của hắn, khiến lòng tự trọng của hắn hao tổn, hắn nghĩ rất không được tự nhiên. Bĩu môi, lý Dương ánh mắt phiêu hốt, đổi tới đổi lui, chính là không nhìn Linh, “Ca, dược thảo này là gì?”
Lý Dương đã biết niên kỷ Linh, mười sáu tuổi, so hắn lớn hơn ba tháng, cũng biết Linh hiện là nhân vật rất có danh trong học viện, tân sinh vương hỏa thổ song thuộc tính, càng biết y tại ngày đầu khai giảng đánh bại đệ thập nhất danh thiên tài bảng, còn biết y hôm qua một mình khiêu chiến hai cao cấp ma pháp sư, cũng không thua, hơn nữa chiếm thượng phong.
Tiểu bản kế hoạch Lý Dương ngực huyễn tưởng nháy mắt đổ nát, ‘Rầm lạp’ rơi xuống đất, hắn còn nói nhất định vượt qua thiếu niên lớn lên xinh đẹp, lại luôn thích huỷ đi sân khấu của hắn. Y lớn lên so hắn cao, hắn ăn nhiều cơm nhanh lớn; lớn lên so hắn trắng, hắn ăn nhiều món ăn mỹ bạch; so hắn hiểu biết, hừ, hắn nhiều đọc sách, nhiều tra cứu, nhất định tri thức uyên bác qua y; lớn lên so hắn xinh đẹp, cái này, không cách nào giải quyết; còn có ma pháp thiên phú cùng ma pháp thành tựu, cũng không cách nào giải quyết. Vừa nghĩ vậy, kiêu ngạo cùng tự tôn của Lý Dương nhụt chí, hắn so không được y.
Nhìn ánh mắt phiêu hốt bất định của Lý Dương, vẻ mặt quật cường cậy mạnh, Linh chậm rãi vung một nụ cười, tiếp nhận dược thảo trong tay Lý Dương, đem chiếc lá phơi khô vuốt thẳng, chỉ vào nói: “Đây là lam tình thảo, ngươi xem ở đây, đúng hay không như có mắt nhìn ngươi.”
Lý Dương bị tiếu dung đột nhiên của Linh hoảng hốt, ngực bất mãn nói thầm: cười cười, cho ngươi cười xán lạn như vậy, cho ngươi cười dễ xem như vậy, cũng là thành lập trên thống khổ của ta.
“Rõ chưa?” Nhìn Lý Dương thất thần, Linh rất hoài nghi lời mình vừa giảng Lý Dương nghe vào hay không.
“A?” Lý Dương hoàn hồn, vẻ mặt mê man nhìn Linh.
Linh kiên trì nói lại một lần, Lý Dương lập tức đả xà thượng côn, phát huy tinh thần học tập ‘không hiểu sẽ hỏi’, hỏi thêm tên, dược tính, dược hiệu cùng dược lý vài loại dược thảo. Tuy thiếu niên này bình thường vẻ mặt lãnh đạm, lại không cho hắn mặt mũi, thế nhưng tri thức dược thảo trải qua y giảng giải có vẻ rất đơn giản mà dễ hiểu, không giống sư phụ, oa lạp oa lạp nói nửa ngày không nghe hiểu mấy thành. Y ngữ tốc không nhanh, từng chữ đọc chuẩn, ý giảng rõ ràng, hắn vừa nghe liền minh bạch, rất dễ nhớ. So với sư phụ, hắn càng nguyện ý hỏi thiếu niên luôn ép buộc hắn gọi ca ca.
Tuy bị Lý Dương làm lỡ không ít thời gian chỉnh lý dược thảo, thế nhưng Linh vẫn rất chi tiết giải đáp tất cả vấn đề của Lý Dương. Không biết vì sao, y khi nghe thân thế hài tử này, ngực không tự chủ sản sinh một tia thương hại, thái độ đối hài tử này cũng dung túng, thỉnh thoảng đậu đậu hắn, hy vọng hài tử này có thể vĩnh viễn bảo trì sức sống như vậy. Có thể bởi tao ngộ của hắn tương đối thương cảm, có thể bởi hắn cùng y đời trước đều giống nhau không cha không mẹ, Linh phát hiện chính mình một sát thủ lãnh tâm lãnh tình cũng có đồng tình chi tâm đối nhược tiểu.
Buổi trưa, Linh như thường tới căn tin, tìm một vòng, không phát hiện Ly Tịch cùng Hoài Thanh, suy nghĩ một chút, có thể chưa tới, liền tự gọi thức ăn, tìm một chỗ trống bắt đầu ăn.
Hai học viên đều là tam niên cấp nhất ban đi qua, thấy Linh, một người trong đó kỳ quái hỏi: “Linh, ngươi thế nào ở đây?”
“…” Linh dừng đũa, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn đồng học đặt vấn đề, vì sao y không thể ở đây?
“Các ngươi không phải điều đến thiên tài ban? Thế nào ăn ở đây?”
Điều đến thiên tài ban, vì sao không ai thông tri y! “Thiên tài ban ăn ở đâu?”
Học viên tuy ngực nghi hoặc, vẫn chỉ chỉ trên lầu, nói: “Ở trên lầu!”
Buổi sáng khi Hoàng Phủ Sương đạo sư trong ban tuyên bố ba tân sinh song thuộc tính điều đến thiên tài ban, toàn bộ ban lập tức ‘Hoa’ một tiếng nổ tung, đây chính là lần đầu trong lịch sử Tùng Dương ma pháp học viện học viên từ phổ thông ban điều đến thiên tài ban, hơn nữa một lần điều ba người, cũng là lần đầu trong lịch sử thiên tài ban học viên đạt số lượng mười ba người. Trọng yếu hơn là, ba học viên này không phải cao cấp ma pháp sư, chỉ là trung cấp ma pháp sư!
Tan học, tin tức rất nhanh trong học viện truyền mở, tất cả mọi người nghị luận, có đối cử động như vậy của học viện biểu thị không công bình, chỉ bởi bọn họ là song thuộc tính ma pháp sư, chỉ bởi bọn họ hôm qua không bại bởi hai cao cấp ma pháp sư, liền nhận định bọn họ có sức chiến đấu không thua kém cao cấp ma pháp sư. Có học viên buồn bã ước ao, người so với người tức chết người, bất đồng nhân bất đồng mệnh, không thể so nhau; có học viên minh mục trương đảm sùng bái, niên kỷ trẻ như vậy, sức chiến đấu bưu hãn như vậy, không phải một đời thiên tài là gì! Hơn nữa, Tam hoàng tử điện hạ mười bảy tuổi đột phá cao cấp ma pháp sư, Linh năm nay mới mười sáu tuổi, giá trị ma lực đạt 26, còn hơn một năm thời gian có thể tấn cấp, đột phá đại quan giá trị ma lực 30, trở thành cao cấp ma pháp sư cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
“Ừ.” Linh gật đầu, bất quá y còn một vấn đề rất trọng yếu không biết: “Vậy lên lớp ở đâu, phòng học ở đâu?”
Học viên cùng Linh đối thoại vốn cảm thấy rất vinh hạnh, có thể cùng nhân vật phong vân trong tân tấn học viện nói nhiều như vậy, phải biết, Linh bình thường là một người không nói nhiều lắm, cơ bản không cùng bọn họ nói gì, chỉ khi cùng Ly Tịch Hoài Thanh hai người mới có thể nhiều lời vài câu. Thế nhưng, vì sao vấn đề của nhân vật phong vân này khiến hắn có loại suy nghĩ muốn hỏi ngược y đúng hay không là học viên Tùng Dương ma pháp học viện!
Làm học viên ma pháp học viện, cư nhiên không biết phòng học thiên tài ban, đây không phải chuyện còn chưa nhập học nhất định phải lý giải sao. Học viên nghĩ thường thức của mình bị Linh khiêu chiến, thế nhưng tố chất tâm lý vượt qua thử thách miễn cưỡng giúp hắn che giấu kinh ngạc trên mặt: “Bên cạnh đạo sư lâu, chính là cao lầu màu uý lam!”
Nhìn biểu tình Linh, y hình như không biết chính mình bị điều đến thiên tài ban, lẽ nào không ai thông tri y? Không thể không nói, học viên này đoán đúng, xác thực không ai thông tri Linh, Hoàng Phủ Sương bởi vì Linh không lên lý luận khóa, cho nên nàng nghĩ Ly Tịch cùng Hoài Thanh sẽ nói cho y, Ly Tịch cùng Hoài Thanh bởi vì bữa trưa đổi chỗ, nghĩ đạo sư sẽ nói cho Linh. Vì vậy buổi trưa bọn họ ngay căn tin trên lầu, căn tin chuyên chúc của thiên tài ban chờ Linh.
Nhưng cứ vậy kết quả chính là, ai cũng không thông tri Linh, Linh không biết, không tới tìm hai người Ly Tịch, hai người tự nhiên không đợi được bóng Linh.
“Tốt, cảm tạ!” Linh cơm nước xong, bước ra căn tin, tuy bản thân không quá rõ vị trí cao lầu màu uý lam, thế nhưng vị trí đạo sư lâu y biết, cho nên dọc con đường này tìm là được.
Vòng vòng chuyển chuyển một vòng thật lớn, Linh tới lầu dưới đạo sư lâu, lập tức thấy cao lầu màu uý lam. Cước bộ vừa chuyển, hướng cao lầu màu uý lam bên phải phía sau đạo sư lâu đi tới.
“Đang!” Một tiếng chuông dài vang lên, đã đến giờ lên lớp, mà Linh còn chưa tới lầu dưới.
Linh có chút bất đắc dĩ, chính mình tại đường khóa thứ nhất sau khi đổi ban đến muộn, hình như không được tốt, thế nhưng y thực sự không có biện pháp, bởi vì cho dù tìm được cao lầu màu uý lam, y cũng không biết vị trí cụ thể của thiên tài ban, còn phải tìm một hồi.
…
“Khấu, khấu, khấu!” Linh lễ phép gõ gõ cửa, biết bên trong đang tiến hành ma pháp thực chiến, cho nên Linh không tùy tiện vào.
“Vào đi!” Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, Linh đẩy cửa phòng học, bước vào, ‘Bá bá’ chống lại mười ba đôi mắt. Linh đạm nhiên nhìn quét một vòng, thấy Ly Tịch có chút hưng phấn cùng vui vẻ, Hoài Thanh có chút ủy khuất cùng vô lực, Vạn Thần Dật diện vô biểu tình, Lê Văn Uẩn ánh mắt yêu mị cùng Tư Không Châu bình tĩnh vô ba và đạo sư mặt mang nộ ý, còn có một đám lộ nhân học viên thiên tài ban.
“Đạo sư tốt!” Linh đem ánh mắt triệu hồi cùng đạo sư đối diện, lễ phép hô.
La Hồng nhìn tân sinh vương năm nay, mấy ngày nay xuất tẫn danh tiếng hỏa thổ song thuộc tính trung cấp ma pháp sư, là một người mục vô tôn trưởng, không nhìn quy tắc học viện như vậy sao! Con mắt hơi nheo, La Hồng nhìn chằm chằm Linh, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Linh chọn mi, y không chính tai nghe điều ban lệnh của Hoàng Phủ Sương, thế nhưng y thấy thân ảnh Ly Tịch cùng Hoài Thanh, mà lúc này, đạo sư vẻ mặt tức giận hỏi y là, “Ta là học viên tam niên nhất ban, Linh!”
Ly Tịch cùng Hoài Thanh nghe Linh trả lời sửng sốt một chút, không đúng, ba người bọn họ điều đến thiên tài ban, thế nào Linh còn nói mình là học viên tam niên nhất ban. Hai người đứng tại chỗ, một người liều mạng chớp mắt ý bảo, một người không ngừng dùng khẩu ngữ khi phát âm nói, hy vọng Linh biết chính mình đã không phải học viên tam niên nhất ban, hiện là học viên thiên tài ban, huynh đệ, không nên nghĩ sai!
Thiên tài ban thực chiến đạo sư là học viện phó viện trưởng, thủy thuộc tính thánh cấp ma pháp đạo sư La Hồng, thực lực cực kỳ cường hãn, có người nói là thánh cấp ma pháp sư giá trị ma lực đã vượt trước 65, cự ly đế cấp ma pháp sư chỉ là một bước. Thế nhưng tính tình thật không tốt, táo bạo dễ giận, khi luyện tập không phát huy tốt sẽ bị tùy ý chửi ầm hoặc trực tiếp động thủ giáo dục đều là chuyện thường, mà chênh lệch thực lực giữa học viên cùng đạo sư kết quả chính là, La Hồng tự mình động thủ giáo dục, học viên này nằm trên giường một tháng không xuống được. Tất cả mọi người biết tính tình hắn, không thể đắc tội, cũng không dám đắc tội, có gì không phục, chỉ có thể đêm khuya nhân tĩnh mắng cho sảng khoái.
Ngay mặt, coi như hết, tưởng tượng tới tương lai tốt đẹp, nhịn đi! Không nghĩ tới, hôm nay cư nhiên có người dám đánh lên miệng pháo, thực sự rất dũng cảm liễu, cũng rất vô tri!
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook