Vạn Năng Số Liệu
-
Chương 29: Báo săn mồi
Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Trình Dạ bước từng bước dài, lưng vác đống thú nhồi bông còn lại cấp tốc chạy.
Hô — hô —
Trình Dạ thở hổn hển chạy ra rất xa. Hắn vừa định dừng lại nghỉ ngơi một hồi, sau lưng lại truyền tới một tiếng gầm giận dữ.
"Xú tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!!"
Quản Thành đã cởi nút cổ áo đồng phục thành quản ra, thân hình phi như bay đuổi theo Trình Dạ, vừa chạy vừa kêu lớn.
Trình Dạ vừa nghiêng đầu liền thấy một vị thành quản đang đuổi sát phía sau lưng mình.
Cmn! Không phải chứ, nhiều người như vậy, tại sao ngươi lại đuổi ta a!
Thành quản đã sắp đuổi kịp, lúc này, Trình Dạ tuyệt đối không thể dừng lại.
Mặc dù hắn không biết bị thành quản bắt thì sẽ bị làm sao, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt. Cho nên hắn liều mạng chạy đi!
Thân cao 176.82 cm, khối lượng cơ thể 70.54 ki-lô-gam, dung tích sống 4215, tốc độ 6.5 mét/giây…
Trình Dạ nhân cơ hội liếc qua số liệu thành quản một cái. Hắn lại nhìn tốc độ của mình một chút, 5.8 mét/giây.
Trình Dạ mới 18 tuổi, ở phương diện tốc độ dĩ nhiên là không sánh bằng Quản Thành là một người trưởng thành cơ thể đang ở đỉnh phong. Khoảng cách hiện tại của hai người là 11.29 mét, nếu như tốc độ của cả hai không thay đổi, sau 16.12 giây thành quản sẽ đuổi kịp Trình Dạ.
Không được! Không thể bị đuổi kịp được. Tình hình đã như vậy, Trình Dạ không thể không sử dụng ra đòn sát thủ của hắn.
Trình Dạ vẫn chạy với tốc độ như cũ về phía trước, nhưng trong đầu hắn đang hiện ra đủ các loại số liệu tính toán.
Khoảng cách với thành quản 8.54 mét, tốc độ 6. 2 mét/giây, hướng tây bắc 2.14 độ…
Người đi đường số 1: khoảng cách 2.11 mét, tốc độ 0.54 mét/giây, hướng đông nam 14.87 độ, hướng di chuyển đông bắc 54.24 độ…
Người đi đường số 2: khoảng cách 3.57 mét, tốc độ 0.21 mét/giây…
Người đi đường số 3: khoảng cách…
Phố buôn bán vốn là nơi cực kì đông đúc. Đến mức chen chúc nhau thì chưa, nhưng mà rất khó để một người có thể chạy qua đám người với mật độ này.
Ở đầu cầu vừa rồi thì ít người hơn nên không có vấn đề gì, vừa tiến vào phố buôn bán, làn sóng người chật chội xung quanh có thể nói là trí mạng đối với Trình Dạ.
Bất quá vấn đề này Trình Dạ cũng không lo lắng, bởi vì đại não hắn đã sớm tính toán ra được con đường tối ưu nhất.
Qua trái 1.04 mét, lại đi thẳng 4.35 mét, đi hướng đông bắc 2.57 mét, rồi…
Trong một đám người chật chội mà bình thường muốn đi nhanh cũng khó, Trình Dạ lại linh hoạt như con cá chạch. Trái phải tiến lùi, hắn bám theo con đường đã được lập ra tỉ mỉ trong đầu.
Quản Thành vẫn luôn chú ý tiểu tử Trình Dạ này. Nhìn thấy Trình Dạ chạy vào khu phố buôn bán, hắn khẽ nhếch miệng cười như nhìn cá đã mắc câu.
Hắc! Tiểu tử, tự ngươi chạy vào ngõ cụt, xem ngươi làm sao chạy tiếp.
Nhưng mà trong khoảnh khắc kế tiếp, trong mắt Quản Thành lại hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Đây quả thực…
Nhìn Trình Dạ linh hoạt trong đám người như cá gặp nước, lại nhìn mình cứ chạy một bước là lại có một người bị đẩy ngã, Quản Thành cũng không biết nói cái gì.
"Thành quản chấp pháp, mọi người nhường đường một chút, nhường đường một chút!"
Mắt thấy Trình Dạ sắp biến mất khỏi tầm mắt, Quản Thành đành phải giương đại kỳ thành quản.
Nghe thấy thành quản chấp pháp, mà trên người Quản Thành cũng mặc đồng phục thành quản, không giống làm giả, người dân đều rất tự giác nhường ra một con đường.
"Tiểu tử, đứng lại, đừng chạy!"
Cuộc truy đuổi lần nữa tiếp tục!
Bốn năm luyện tập ở trường cảnh sát của Quản Thành cũng không phải vô ích, dưới nỗ lực liều mạng của Quản Thành, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng ngắn, chỉ còn 8.74 mét.
Rất nhanh, Trình Dạ chạy đến một con đường ngoằn ngoèo.
Cách đường ngoằn ngoèo 10.57 mét, chiều dài đường ngoằn ngoèo 24.51 mét, bán kính đường ngoằn ngoèo 5. 24 mét, gia tốc trọng trường 9.81 m/s^2, khối lượng cơ thể 68 ki-lô-gam,…
Lực ma sát đường ngoằn ngoèo là 41.25 N…
Góc nghiêng lớn nhất có thể là 19.24 độ, tốc độ lớn nhất 4.21 mét /giây!
Mọi người đều biết, vô luận là chạy xe hơihay là người chạy trên đường, khi đến chỗ cua cũng phải giảm tốc độ xuống để cho lực tổng hợp đủ thành lực hướng tâm chuyển động tròn.
Nếu không, sẽ rất dễ xảy ra ngoài ý muốn.
Mà Trình Dạ trong tích tắc ngắn ngủi này đã tính ra tốc độ lớn nhất có thể đạt trên đoạn đường này.
4.21 mét/giây, đây đã là tốc độ an toàn lớn nhất mà Trình Dạ có thể chạy.
Điều chỉnh tốc độ đến 4.21 mét/giây, thân thể nghiêng 19.24 độ, hắn cấp tốc xông qua đoạn đường ngoằn ngoèo.
Quản Thành ở đằng sau gặp đoạn đường ngoằn ngoèo mà tốc độ vẫn không giảm, hắn một lòng muốn đuổi kịp Trình Dạ nên không nhưng không giảm tốc mà còn tăng.
Bằng tính toán tinh chuẩn, Trình Dạ vượt qua đoạn đường ngoằn ngoèo không có bất kì điều gì ngoài ý muốn, tiếp tục tăng tốc trên đoạn đường thẳng.
Về phần Quản Thành bên kia…
Xoạch!
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Quản Thành lảo đảo một cái giữa đoạn ngoằn ngoèo, rồi xoạch một cái ngã xuống đất với tư thế chó gặm bùn. Cái mũ của hắn cũng rơi trên đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
"Ai u! Đau chết ta!"
Quản Thành chống lưng đau, vô cùng chật vật đứng lên vỗ vỗ bụi bẩn trên người một lúc. Quản Thành ngã cú này cũng không nhẹ, trên cánh tay, trên chân đã xuất hiện vết máu ứ đọng.
"Tiểu tử kia, ta nhất định phải…"
Quản Thành ngẩng đầu nhìn lên, Trình Dạ đã sớm biến mất dạng.
Nhìn người dân xung quanh bàn tán chỉ trỏ mình, hắn lại nghĩ tới mục tiêu truy bắt Trình Dạ. Ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm, Quản Thành có một loại xung động muốn khóc.
Mà đằng xa, Trình Dạ hoàn toàn không biết chuyện thành quản bị ngã. Lúc ấy hắn chỉ lo chạy, ai còn chú ý những thứ này.
Chạy được một đoạn, Trình Dạ quay đầu lại nhìn thấy không có ai đuổi theo, trong lòng lại buồn bực!
Chẳng lẽ là cảm giác không đuổi kịp nên bỏ cuộc? Mà thôi, quan tâm cái này làm gì. Có thể chạy được là tốt rồi, vẫn nên trở về tìm Mục Lãnh với Tô Tiểu Tiểu đi.
"Mục Lãnh, ngươi nói Trình Dạ không bị sao chứ?"
Đầu cầu, Tô Tiểu Tiểu ôm con gấu, mặt đầy lo âu nói.
Cảnh thành quản đuổi theo Trình Dạ kia nhiều người cũng thấy rõ, bao gồm Mục Lãnh cùng Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu từng xem TV thấy tính khí thành quản cũng không tốt. Nếu là Trình Dạ bị bắt, có lẽ hắn sẽ rất thê thảm nha!
Mục Lãnh lúc này cũng nhíu chặt mày, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo âu, "Hẳn là không có sao, cùng lắm bị phạt chút tiền."
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng mà Mục Lãnh một mực hướng ánh mắt nhìn ra xa, hi vọng thấy bóng dáng Trình Dạ.
Ta bị làm sao thế? Thế nào lại quan tâm tới cái tên kia? Tuy cái tên Trình Dạ kia rất không tốt nhưng dù sao cũng là đồng học đúng không? Quan tâm đồng học một chút, có lẽ cũng không phải vấn đề gì đi!
Ngay tại thời điểm Mục Lãnh thuyết phục chính mình, Trình Dạ mồ hôi đầm đìa rốt cuộc xuất hiện.
Tô Tiểu Tiểu thấy Trình Dạ, hưng phấn chạy ra ôm luôn đùi Trình Dạ! Không có biện pháp, thân cao không đủ, kiễng chân cũng không đủ!
"Trình Dạ, ngươi đã trở lại. Ngươi không biết đâu, vừa rồi chúng ta lo muốn chết." Tô Tiểu Tiểu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói.
Mục Lãnh không có biểu hiện rõ ràng giống như Tô Tiểu Tiểu, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch lại không che giấu được.
"Trình Dạ, thành quản không làm gì ngươi chứ?" Mục Lãnh có chút hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha ha." Trình Dạ đem cái túi trên vai bỏ xuống đất, nhận lấy chai nước Tô Tiểu Tiểu đưa tới uống mấy hớp, cười nói, "Không có việc gì, thành quản đó còn không đuổi kịp ta. Ta là ai chứ, ca ca đây còn được gọi là Báo săn mồi của trường cơ mà!"
- --------------------------------------------
Trình Dạ bước từng bước dài, lưng vác đống thú nhồi bông còn lại cấp tốc chạy.
Hô — hô —
Trình Dạ thở hổn hển chạy ra rất xa. Hắn vừa định dừng lại nghỉ ngơi một hồi, sau lưng lại truyền tới một tiếng gầm giận dữ.
"Xú tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!!"
Quản Thành đã cởi nút cổ áo đồng phục thành quản ra, thân hình phi như bay đuổi theo Trình Dạ, vừa chạy vừa kêu lớn.
Trình Dạ vừa nghiêng đầu liền thấy một vị thành quản đang đuổi sát phía sau lưng mình.
Cmn! Không phải chứ, nhiều người như vậy, tại sao ngươi lại đuổi ta a!
Thành quản đã sắp đuổi kịp, lúc này, Trình Dạ tuyệt đối không thể dừng lại.
Mặc dù hắn không biết bị thành quản bắt thì sẽ bị làm sao, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt. Cho nên hắn liều mạng chạy đi!
Thân cao 176.82 cm, khối lượng cơ thể 70.54 ki-lô-gam, dung tích sống 4215, tốc độ 6.5 mét/giây…
Trình Dạ nhân cơ hội liếc qua số liệu thành quản một cái. Hắn lại nhìn tốc độ của mình một chút, 5.8 mét/giây.
Trình Dạ mới 18 tuổi, ở phương diện tốc độ dĩ nhiên là không sánh bằng Quản Thành là một người trưởng thành cơ thể đang ở đỉnh phong. Khoảng cách hiện tại của hai người là 11.29 mét, nếu như tốc độ của cả hai không thay đổi, sau 16.12 giây thành quản sẽ đuổi kịp Trình Dạ.
Không được! Không thể bị đuổi kịp được. Tình hình đã như vậy, Trình Dạ không thể không sử dụng ra đòn sát thủ của hắn.
Trình Dạ vẫn chạy với tốc độ như cũ về phía trước, nhưng trong đầu hắn đang hiện ra đủ các loại số liệu tính toán.
Khoảng cách với thành quản 8.54 mét, tốc độ 6. 2 mét/giây, hướng tây bắc 2.14 độ…
Người đi đường số 1: khoảng cách 2.11 mét, tốc độ 0.54 mét/giây, hướng đông nam 14.87 độ, hướng di chuyển đông bắc 54.24 độ…
Người đi đường số 2: khoảng cách 3.57 mét, tốc độ 0.21 mét/giây…
Người đi đường số 3: khoảng cách…
Phố buôn bán vốn là nơi cực kì đông đúc. Đến mức chen chúc nhau thì chưa, nhưng mà rất khó để một người có thể chạy qua đám người với mật độ này.
Ở đầu cầu vừa rồi thì ít người hơn nên không có vấn đề gì, vừa tiến vào phố buôn bán, làn sóng người chật chội xung quanh có thể nói là trí mạng đối với Trình Dạ.
Bất quá vấn đề này Trình Dạ cũng không lo lắng, bởi vì đại não hắn đã sớm tính toán ra được con đường tối ưu nhất.
Qua trái 1.04 mét, lại đi thẳng 4.35 mét, đi hướng đông bắc 2.57 mét, rồi…
Trong một đám người chật chội mà bình thường muốn đi nhanh cũng khó, Trình Dạ lại linh hoạt như con cá chạch. Trái phải tiến lùi, hắn bám theo con đường đã được lập ra tỉ mỉ trong đầu.
Quản Thành vẫn luôn chú ý tiểu tử Trình Dạ này. Nhìn thấy Trình Dạ chạy vào khu phố buôn bán, hắn khẽ nhếch miệng cười như nhìn cá đã mắc câu.
Hắc! Tiểu tử, tự ngươi chạy vào ngõ cụt, xem ngươi làm sao chạy tiếp.
Nhưng mà trong khoảnh khắc kế tiếp, trong mắt Quản Thành lại hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Đây quả thực…
Nhìn Trình Dạ linh hoạt trong đám người như cá gặp nước, lại nhìn mình cứ chạy một bước là lại có một người bị đẩy ngã, Quản Thành cũng không biết nói cái gì.
"Thành quản chấp pháp, mọi người nhường đường một chút, nhường đường một chút!"
Mắt thấy Trình Dạ sắp biến mất khỏi tầm mắt, Quản Thành đành phải giương đại kỳ thành quản.
Nghe thấy thành quản chấp pháp, mà trên người Quản Thành cũng mặc đồng phục thành quản, không giống làm giả, người dân đều rất tự giác nhường ra một con đường.
"Tiểu tử, đứng lại, đừng chạy!"
Cuộc truy đuổi lần nữa tiếp tục!
Bốn năm luyện tập ở trường cảnh sát của Quản Thành cũng không phải vô ích, dưới nỗ lực liều mạng của Quản Thành, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng ngắn, chỉ còn 8.74 mét.
Rất nhanh, Trình Dạ chạy đến một con đường ngoằn ngoèo.
Cách đường ngoằn ngoèo 10.57 mét, chiều dài đường ngoằn ngoèo 24.51 mét, bán kính đường ngoằn ngoèo 5. 24 mét, gia tốc trọng trường 9.81 m/s^2, khối lượng cơ thể 68 ki-lô-gam,…
Lực ma sát đường ngoằn ngoèo là 41.25 N…
Góc nghiêng lớn nhất có thể là 19.24 độ, tốc độ lớn nhất 4.21 mét /giây!
Mọi người đều biết, vô luận là chạy xe hơihay là người chạy trên đường, khi đến chỗ cua cũng phải giảm tốc độ xuống để cho lực tổng hợp đủ thành lực hướng tâm chuyển động tròn.
Nếu không, sẽ rất dễ xảy ra ngoài ý muốn.
Mà Trình Dạ trong tích tắc ngắn ngủi này đã tính ra tốc độ lớn nhất có thể đạt trên đoạn đường này.
4.21 mét/giây, đây đã là tốc độ an toàn lớn nhất mà Trình Dạ có thể chạy.
Điều chỉnh tốc độ đến 4.21 mét/giây, thân thể nghiêng 19.24 độ, hắn cấp tốc xông qua đoạn đường ngoằn ngoèo.
Quản Thành ở đằng sau gặp đoạn đường ngoằn ngoèo mà tốc độ vẫn không giảm, hắn một lòng muốn đuổi kịp Trình Dạ nên không nhưng không giảm tốc mà còn tăng.
Bằng tính toán tinh chuẩn, Trình Dạ vượt qua đoạn đường ngoằn ngoèo không có bất kì điều gì ngoài ý muốn, tiếp tục tăng tốc trên đoạn đường thẳng.
Về phần Quản Thành bên kia…
Xoạch!
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Quản Thành lảo đảo một cái giữa đoạn ngoằn ngoèo, rồi xoạch một cái ngã xuống đất với tư thế chó gặm bùn. Cái mũ của hắn cũng rơi trên đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
"Ai u! Đau chết ta!"
Quản Thành chống lưng đau, vô cùng chật vật đứng lên vỗ vỗ bụi bẩn trên người một lúc. Quản Thành ngã cú này cũng không nhẹ, trên cánh tay, trên chân đã xuất hiện vết máu ứ đọng.
"Tiểu tử kia, ta nhất định phải…"
Quản Thành ngẩng đầu nhìn lên, Trình Dạ đã sớm biến mất dạng.
Nhìn người dân xung quanh bàn tán chỉ trỏ mình, hắn lại nghĩ tới mục tiêu truy bắt Trình Dạ. Ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm, Quản Thành có một loại xung động muốn khóc.
Mà đằng xa, Trình Dạ hoàn toàn không biết chuyện thành quản bị ngã. Lúc ấy hắn chỉ lo chạy, ai còn chú ý những thứ này.
Chạy được một đoạn, Trình Dạ quay đầu lại nhìn thấy không có ai đuổi theo, trong lòng lại buồn bực!
Chẳng lẽ là cảm giác không đuổi kịp nên bỏ cuộc? Mà thôi, quan tâm cái này làm gì. Có thể chạy được là tốt rồi, vẫn nên trở về tìm Mục Lãnh với Tô Tiểu Tiểu đi.
"Mục Lãnh, ngươi nói Trình Dạ không bị sao chứ?"
Đầu cầu, Tô Tiểu Tiểu ôm con gấu, mặt đầy lo âu nói.
Cảnh thành quản đuổi theo Trình Dạ kia nhiều người cũng thấy rõ, bao gồm Mục Lãnh cùng Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu từng xem TV thấy tính khí thành quản cũng không tốt. Nếu là Trình Dạ bị bắt, có lẽ hắn sẽ rất thê thảm nha!
Mục Lãnh lúc này cũng nhíu chặt mày, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo âu, "Hẳn là không có sao, cùng lắm bị phạt chút tiền."
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng mà Mục Lãnh một mực hướng ánh mắt nhìn ra xa, hi vọng thấy bóng dáng Trình Dạ.
Ta bị làm sao thế? Thế nào lại quan tâm tới cái tên kia? Tuy cái tên Trình Dạ kia rất không tốt nhưng dù sao cũng là đồng học đúng không? Quan tâm đồng học một chút, có lẽ cũng không phải vấn đề gì đi!
Ngay tại thời điểm Mục Lãnh thuyết phục chính mình, Trình Dạ mồ hôi đầm đìa rốt cuộc xuất hiện.
Tô Tiểu Tiểu thấy Trình Dạ, hưng phấn chạy ra ôm luôn đùi Trình Dạ! Không có biện pháp, thân cao không đủ, kiễng chân cũng không đủ!
"Trình Dạ, ngươi đã trở lại. Ngươi không biết đâu, vừa rồi chúng ta lo muốn chết." Tô Tiểu Tiểu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói.
Mục Lãnh không có biểu hiện rõ ràng giống như Tô Tiểu Tiểu, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch lại không che giấu được.
"Trình Dạ, thành quản không làm gì ngươi chứ?" Mục Lãnh có chút hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha ha." Trình Dạ đem cái túi trên vai bỏ xuống đất, nhận lấy chai nước Tô Tiểu Tiểu đưa tới uống mấy hớp, cười nói, "Không có việc gì, thành quản đó còn không đuổi kịp ta. Ta là ai chứ, ca ca đây còn được gọi là Báo săn mồi của trường cơ mà!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook