Thời gian nháy mắt trôi qua, một một buổi sáng Bảo Bảo thực bình tĩnh nói với Quan Chính.

“Ta tối qua bị mộng tinh, sàng đan đặt ở kia, buổi tối ta sẽ giặt, giữa trưa ngươi có ăn cơm không?”

“Này…….”

Quang Chính đang do dự muốn hỏi có phải hay không Bảo Bảo muốn cùng hắn làm chuyện năm xưa, chỉ nghĩ nhưng lại không dám nói ra miệng.

“Giữa trưa ta phải tăng ca.” Quan Chính nghẹn lời cũng chỉ có thể nói ra một lời như vậy.

“Không trở về không sao, buổi tối ta sẽ làm bữa ngon chút để chúc mừng, ta đã lớn, ngươi nghĩ xem có muốn đặc biệt ăn gì không? Sau khi học về ta sẽ đi mua.”

“Chân gà nướng, thịt nướng, cá nướng, ba ba hấp, tiện đường thì mua một chai rượu đế, ta phải đi làm. Ngươi hôm nay tự đi xe đi học nha, hôm nay công ty ta có việc gấp.”

Quan Chính nghĩ Bảo Bảo nói là sự thật, mà đã là sự thật thì tránh không khỏi, chịu một chút trước tiên làm tẩm bổ, lại uống một chút rượu, để mình say đi để không nhớ gì, như thế thì mọi chuyện cũng sẽ trôi qua.

Quang Chính bối rối trốn đi, thiếu chút nữa đụng vào khung cửa.

Bảo Bảo nhăn mặt, kỳ quái nhìn bố dượng y, y bình thường cũng hay cằn nhằn bộ dáng của hắn trông thật bổn, nhưng không kỳ quái như hôm nay, tái quan sát, hắn đúng là bổn a.

Sắc nhân không có can đảm, thật không biết hắn là người như thế nào, ở bên ngoài thì không dám quá thân mật với y, sợ người khác nhìn ra điều gì đó, lúc y chín tuổi liền đem y ăn, ăn y hết bốn năm liền, nhưng mỗi lần ăn y xong hắn đều có cảm giác tội lỗi nghiêm trọng.

Y đã từng nói chờ y trưởng thành, sẽ làm công, nhưng y không thể tưởng tượng được, y còn nhỏ như vậy, hắn sợ cái gì? Chẳng lẽ tẩm bổ một chút thì nơi đó sẽ không đau sao? Có lẽ hắn cần an ủi tâm lý của mình? Còn muốn uống rượu, đáng sợ đến vậy sao?

Buổi tối Quan Chính đợi đến khi công ty đóng cửa mới đi về, cho dù tâm tình phức tạp nhưng vẫn không thể không về nhà. Vào cửa đã không nhìn gì mà đã ngồi vào bàn.

Bảo Bảo mang canh ra liền nhìn thấy Quan Chính cầm chai rượu mà uống. Đồ ăn thì không ăn thứ gì.

Bảo Bảo không đồng ý mà nhìn Quan Chính, chậm rãi la hắn.

Quan Chính loạng choạng đứng dậy.

“Bất cứ giá nào, làm liền làm đi, ai kêu ta thượng ngươi trước, hiện tại hối hận cũng đã trễ, coi như báo ứng, ngươi tới đi.”

Quang Chính loạng choạng đi đến trước mặt Bảo Bảo, đứng đối diện với Bảo Bảo.

Bảo Bảo ngửi thấy mùi rượu từ thân thể hắn, khó chịu đẩy hắn ra.

“Ngươi hối hận? Ngươi có cái gì phải hối hận?”

“Ta hối hận đã thượng ngươi, ta không phải là người, sớm biết ta nên tìm người nữ nhân khác khi mụ mụ ngươi đã chết, ngươi chính là con mình, ngươi không phải nói muốn làm công sao, coi như ta trả cho ngươi. Đến đây đi!”

Bảo Bảo đẩy ghế đứng lên, đôi mắt đỏ hoe đối với Quag Chính hét lên.

“Ngươi không cần hối hận, hối hận phải là ta, ngươi cho ngươi thật giỏi sao? Ta đối với tửu quỷ như ngươi còn không có hứng thú, ta này không bám theo ngươi nữa, ngươi muốn tìm nữ nhân thì đi tìm đi! Ta về sau không còn quan hệ với ngươi, ngươi là kế phụ, ta là con, chúng ta cứ như vậy đi!”

Ngày thứ hai, Quan Chính thấy mình tỉnh dậy ở sô pha, mở mắt ra lại cảm thấy sau cơn say vừa đau bụng vừa đau đầu, phát hiện trên bàn không có thứ gì, cửa phòng Bảo Bảo vẫn còn đóng, cảm thấy có điềm xấu.

Quan Chính nhớ lại chuyện tối qua, sắc mặt lập tức đại biến, hình như hắn đã nói gì sai.

Quan Chính đứng lên tới trước cửa phòng Bảo Bảo. Nâng tay lên gõ, Bảo Bảo bên trong mở cửa ra

“Bảo Bảo sớm.”

Quan Chính lấy lòng hỏi.

Bảo Bảo cũng không thèm liếc mắt hắn một cái, sách cặp bước qua hắn đi ra khỏi cửa.

Quan Chính lại mở miệng nói.

“Hôm qua là ta sai.”

Bổn! Sáng sớm không nên chọc tức Bảo Bảo. Đợi tối Bảo Bảo về nói sau.

Hiển nhiên Quan Chính đã sai lầm rồi, sự tình so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương