Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch
46: Mạch Suy Nghĩ Của Chu Tự


Tên là một vấn đề, bộ tộc của bọn họ hiện chỉ có hơn sáu mươi người, nhưng trong bộ tộc này, tình trạng trùng tên đã trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi.


Nguyên nhân cơ bản là những cái tên mà người nguyên thủy có thể nghĩ ra lại quá ít.


Nói trắng ra là không có học thức.


Hắn đã từng hỏi những người trong bộ tộc, dù trên thế giới này có một nền văn minh cổ được cai trị bởi các Cựu Thần nhưng bọn họ lại không biết chữ.


Ngẫm nghĩ thử xem, chỉ sống qua ngày thôi đã khó khăn lắm rồi, làm sao có thời gian để học chữ gì?

Trên thực tế, ngay cả bây giờ bộ tộc đã bắt đầu thành hình, Chu Tự cũng không có thời gian để làm việc này.


Chỉ là vấn đề tên cần phải được giải quyết từng chút một.


Từ nay về sau không thể cứ hễ gọi “Đại Sơn” là có nguyên đám Đại Sơn chạy tới hỏi hắn có gì cần giao phó à?

Nghĩ đến đây, Chu Tự lập tức ra chỉ thị cho Diệp Kinh Hồng.


Bản thân hắn cũng không có thời gian đặt tên cho từng thành viên còn lại trong bộ lạc, nếu để hắn lấy tên cho từng người một thì biết đến bao giờ mới xong?

Thế nên Chu Tự trực tiếp đọc ra danh sách hàng trăm họ cho Diệp Kinh Hồng, yêu cầu hắn ghi nhớ trước, sau đó để các thành viên trong bộ tộc tùy ý chọn một họ rồi thêm tên của mình vào sau họ đó.


Ví dụ như Đại Sơn thì có Triệu Đại Sơn, Lý Đại Sơn, Tôn Đại Sơn… Chỉ cần gọi cả họ lẫn tên thì mọi người có thể dễ dàng phân biệt, vấn đề nay xem như được giải quyết hoàn toàn triệt để.


Giới hạn trí lực của Diệp Kinh Hồng là ba sao, khi tiềm năng của hắn được khai thác triệt để, trí óc của hắn đủ để khiến hắn nổi bật so với những người bình thường, trở thành một trong số ít những người tài năng trên đời này.



Sau khi nghe Chu Tự đọc qua mấy lần, hắn nhanh chóng ghi nhớ các họ.


Vì trời đã khuya nên bọn họ nghỉ ngơi một đêm tại doanh trại Diêm Hồ.


Đêm đó, Diệp Kinh Hồng gọi tất cả các thành viên bộ tộc trong doanh trại đến, sắp xếp việc đặt tên.


Sáng sớm hôm sau, Thạch Lỗi với tư cách là người phụ trách mới của doanh trại Diêm Hồ đã ở lại đây, còn Diệp Kinh Hồng thì đi theo Chu Tự đến doanh trại Hắc Nguyệt.


Tất nhiên, trước khi khởi hành, Diệp Kinh Hồng đã dẫn Thạch Lỗi nhìn qua một vòng các hạng mục công việc thường ngày.


Sau đó, bọn họ nhanh chóng khởi hành, di chuyển rất tốc độ đến doanh trại Hắc Nguyệt trước buổi trưa, trên đường đi không có sự cố bất ngờ nào xảy ra cả.


Tất nhiên, tất cả mọi người đến từ bộ tộc Diêm Hồ đều biết hắn, về phần những người vốn thuộc doanh trại Hắc Nguyệt, sau khi nhìn thấy khả năng của Trang Mộng Điệp, bọn họ tự nhiên không dám đánh giá thấp thành viên “nhảy dù” là Diệp Kinh Hồng này.


Sau phần giới thiệu ngắn gọn, Diệp Kinh Hồng không hề có chút lóng ngóng tay chân, lần nữa thực hiện nhiệm vụ đặt tên được giao trước đó mà hoàn toàn không hề có ý định nghỉ ngơi.


Việc này không làm khó gì bản thân, vốn cũng chẳng cần hắn nhọc lòng, lúc này sự chú ý của Chu Tự hoàn toàn tập trung vào cái bẫy thòng lọng trước mặt.


Có quá nhiều thứ xảy ra trong khoảng thời gian này đến nỗi hắn thậm chí không có thời gian để nghiên cứu về nó.


Tuy nhiên, thứ này đã được nghiên cứu được kha khá rồi, bây giờ bình tĩnh lại và suy nghĩ, nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt bên trong.



- Xong rồi!

Cầm trên tay cái bẫy thòng lọng đã hoàn thành, Chu Tự cười toe toét.


Sau đó, hắn nhanh chóng ra hiệu cho thủ hạ của mình lấy một con thỏ rừng trong chuồng thỏ ra để kiểm tra.


Tránh cho việc thỏ rừng vô tình trốn thoát, bọn họ buộc trước một sợi dây vỏ cây đủ dài vào một trong hai chân sau của thỏ, rồi dẫn nó đến gần bẫy thòng lọng đã được đặt sẵn.


Giây tiếp theo, chỉ thấy ngay khi con thỏ chạm vào, cái bẫy lập tức nhảy lên và cột một chân sau của con thỏ.


Trong khoảng thời gian này, con thỏ sợ hãi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, tuy nhiên càng giãy giụa thì sợi dây thòng lọng càng siết chặt hơn.


Không cần phải nói, cái bẫy thòng lọng này đã thành công.


- Mộng Điệp, qua đây bện giúp ta thứ này.


Bây giờ bẫy thòng lọng đã được nghiên cứu thành công, bẫy giỏ có nắp trước đây chắc chắn chính thức bị cho vào lãnh cung rồi.


Không phải là không dễ sử dụng, thực tế bẫy giỏ có nắp cũng dùng tốt, chỉ là tốn nhân lực quá.


So sánh khách quan thì bẫy thòng lọng không yêu cầu nhân thủ cao như thế.



Sau khi đặt bẫy xong, không cần phải để mắt mọi lúc, về cơ bản thì chỉ cần lâu lâu đi xác nhận một lần là được.


Chỉ có một người chịu trách nhiệm cho một khu vực rộng lớn, có thể nói là đã tiết kiệm được rất nhiều nhân lực cho bộ tộc của bọn họ rồi.


Đối với những chiếc bẫy giỏ có nắp đã bị bỏ xó này, gốc cũng chỉ làm ra từ vỏ cây, nếu được mang về bộ tộc, chúng có thể được sử dụng làm giỏ để không bị lãng phí.

Sau khi hiểu các bước, việc làm bẫy thòng lọng rất đơn giản, về cơ bản có thể được thực hiện chỉ bằng thao tác là làm ra được một cái, đỡ tốn thời gian hơn đan giỏ có nắp rất nhiều.


Dưới tiền đề này, đám người Trang Mộng Điệp tạm thời không cần tiếp tục đan giỏ vỏ cây, đội thủ công dư người ra thì nên làm việc gì mới được đây?

Tất nhiên là bắt đầu dệt một lưới đánh cá mới!

Nuôi thỏ rừng cần có thời gian, trong lúc này bọn họ mặc dù có thể ăn được một ít, nhưng hiện tại chắc chắn không thể coi chúng là nguồn thức ăn chính.


Thế nên việc nâng cấp lưới đánh cá và nâng cao hiệu quả đánh bắt cá đã trở thành nhiệm vụ chính của đội thủ công hiện nay.


Tuy nhiên, việc mài dũa và sản xuất các công cụ bằng đá như rìu đá, cuốc đá cũng không thể dừng lại.


Bởi vì những công cụ bằng đá như thế này là những vật dụng tiêu hao điển hình, đặc biệt là cuốc đá, hiện chủ yếu được cung cấp cho các quặng mỏ ở doanh trại Diêm Hồ để thợ mỏ dùng cho việc khai thác.


Điều này cũng dẫn đến việc hao hụt rất nhiều cuốc đá, vậy nên phải được chế tạo liên tục hàng ngày.


Từ đó, rìu đá vốn là công cụ bằng đá lại ít bị hao hụt hơn, đối với đám người Chu Tự trước đây, bọn họ sẽ chỉ sử dụng rìu đá trong trận chiến.


Nhưng hiện tại tình hình đã khác, bọn họ cần dùng rìu đá để chặt cây tích trữ gỗ.


Chưa kể việc phát triển và xây dựng bộ lạc trong tương lai sẽ cần gỗ, nhưng tình hình trước mắt vẫn ổn, hắn dự định sẽ tăng số lượng bè gỗ ở doanh trại Hắc Nguyệt lên thành bốn chiếc.


Hiện tại, doanh trại Hắc Nguyệt chỉ có hai bè đánh cá.



Điều này có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa là bọn họ có thể cho tối đa hai bè gỗ và hai lưới đánh cá ra hồ cùng một lúc.


Nhưng nếu tăng số lượng lên bốn, hiệu suất này có thể trực tiếp tăng gấp đôi!

Trong thời kỳ này, với tư cách là một người hiện đại, Chu Tự tất nhiên cũng nghĩ đến việc nếu bọn họ điên cuồng đánh bắt cá ở hồ thì có thể vô tình đánh bắt quá mức, điều đó sẽ ảnh hưởng đến sản lượng cá nước ngọt của hồ về sau.


Suy cho cùng, với kiểu phát triển như bọn họ hiện tại, hắn không định làm mấy chuyện như sử dụng tiết kiệm để dùng được lâu dài này nọ.


Bắt đầu từ điểm này, Chu Tự đi đến kết luận rằng trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.


Những người nguyên thủy trước đây không biết đánh bắt cá, nói cách khác, cá ở hồ này trước đây chưa từng bị đánh bắt, điều ấy cũng khiến số lượng cá nước ngọt trong hồ rất lớn, tất cả chúng đều béo múp.


Theo tiền đề trên, xét đến quy mô của hồ nước và dân số hiện tại của bộ tộc bọn họ, rất khó để xảy ra tình trạng đánh bắt quá mức khiến cá nước ngọt trong hồ muốn tuyệt chủng.


Nhưng dù vậy, Chu Tự cũng đã nghĩ ra kế hoạch tiếp theo.


Cốt lõi của việc này nằm ở việc chăn nuôi thỏ rừng.


Thỏ có thể sinh sáu đến tám lứa một năm, có gần sáu đến tám con thỏ con trong một lứa, những con thỏ nhỏ bắt đầu có thể sinh sản sau năm đến sáu tháng, mang thai một tháng là đã có thể sinh ra.


Với khả năng sinh sản như vậy, sau một hai lứa thỏ ra đời, bộ tộc của bọn họ sẽ sớm có được nguồn cung cấp thịt thỏ ổn định.


Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương