Vận Mệnh Thế Gia
Chương 6: Minh Hà

Phó Kỳ Huyền cầm chén nhỏ đập lên trên mặt nha hoàn, nhưng Bạch thị lại chỉ lo lắng nước nóng này sẽ làm phỏng mất bàn tay mỏng manh của thế tử, vội sai người mời đại phu đến.

Sáng sớm tinh mơ đã náo loạn ra chuyện này, Bạch thị lạnh mặt bảo mọi người về trước. Bà ta đau lòng nhi tử, tuy rằng Phó Kỳ Huyền là phế vật, nhưng bà ta sinh ba nam một nữ, trưởng tử chết sớm, nữ nhi gả đi xa, lão tam Gia Viễn bị phái đến nơi khác, buộc lòng phải giữ nhi tử không nên thân này ở bên cạnh. Lúc này nhi tử cầm chén nhỏ đập người, bản thân cũng bị phỏng gào khóc um sùm, làm Bạch thị đau lòng đến mức sắc mặt đều thay đổi.

Lúc Phó Minh Hoa đi theo Tạ thị ra khỏi viện Bạch thị, vẻ mặt Tạ thị tràn đầy khinh thường, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn nữ nhi: "Đi về trước đi." Bà cúi đầu ho khan vài tiếng, Phó Minh Hoa giật giật bờ môi, thì thấy đám người An ma ma vẻ mặt lo lắng thúc giục Tạ thị trở về, nàng cũng liền cười cười, gật gật đầu nhìn Tạ thị được mọi người dìu rời đi.

Lò sưởi tay trong tay đã giảm bớt độ ấm, mặc dù đã có nha hoàn che dù, nhưng bông tuyết vẫn rơi lên cổ áo bằng lông của nàng, khuôn mặt nàng bị đông lạnh đến đỏ ửng. Nàng nhìn thoáng qua sân viện của Bạch thị, vừa vặn liền nhìn thấy Phó Minh Hà mắt đỏ hồng từ bên trong lao ra, phía sau nha hoàn từng bước đuổi sát theo sau, trong tay vẫn còn đang cầm theo áo khoác.

Phó Minh Hà cũng nhìn thấy Phó Minh Hoa vẫn chưa đi, tức thời sắc mặt liền thay đổi, vừa nãy nha hoàn đuổi theo nàng ta bị Phó Minh Hoa nhìn thấy, thất lễ ở trước mặt đường tỷ, quả thực khiến nàng ta vô cùng khó chịu.

"Ngươi sao còn chưa đi?"

Nàng ta nhếch khóe miệng, vẻ mặt lạnh như băng. Tuy nàng ta còn nhỏ tuổi nhưng đã có loại khí chất lão khí hoành thu (1), quan hệ giữa nàng ta và Phó Minh Hoa vẫn luôn không tốt, nàng ta ghen ghét Phó Minh Hoa lớn hơn nàng ta có mấy tháng liền chiếm mất danh phận đích trưởng nữ Phó gia của nàng ta, bởi vậy khi nhìn thấy Phó Minh Hoa hiếm khi cho được sắc mặt tốt.

(1) cách nói chuyện, khí chất giống như người già

"Ngươi cũng chưa đi mà?"

Rõ ràng là Phó Minh Hà lao ra khỏi phòng, phỏng chừng vừa nãy ở trong phòng Bạch thị bị mắng, nàng ta từ nhỏ mất cha, Thẩm thị lại là tính cách hơn thua với người, bởi vậy dạy dỗ Phó Minh Hà lại càng hơi thái quá. Nàng ta lúc nào cũng cho là địa vị của mình ở trong phủ đáng thương, nên lại càng thêm cứng nhắc, làm người cũng không linh hoạt, cho dù biết rõ điều đó là sai, cũng sẽ không bao giờ thừa nhận.

Lúc này nàng ta không nhịn được mở miệng, Phó Minh Hoa hỏi lại nàng ta một câu, sắc mặt nàng ta liền xanh mét: "Ta đi hay không đi, mắc mớ gì đến ngươi?" Khi nãy Phó Kỳ Huyền bị thương bàn tay, Bạch thị sốt ruột vội kêu đại phu vào phủ, nàng ta vốn là muốn lưu lại nói với tổ mẫu mấy lời tốt đẹp thay Thẩm thị, nàng ta biết từ sau khi phụ thân qua đời, bên trong hầu phủ địa vị của Thẩm thị thật sự rất xấu hổ, Bạch thị không thích gặp Thẩm thị, thường xuyên ra lệnh cưỡng chế bà ta ở trong phủ tụng kinh niệm phật, trong lòng Thẩm thị khổ thật sự.

Hiếm khi cô mẫu muốn trở về, bây giờ Bạch thị giao chuyện này cho Tạ thị, Tạ thị lại đẩy lên trên người Thẩm thị, Phó Minh Hà vì muốn biện hộ thay mẫu thân, xin tổ mẫu đồng ý cho mẫu thân mình nhúng tay vào một ít chuyện trong phủ.

Thật không nghĩ đến tâm trạng Bạch thị đang vô cùng tệ, nàng ta vừa mở miệng, Bạch thị liền trầm mặt, nàng ta nhất thời tức giận không chịu nổi, luôn cảm thấy ai cũng đều xem mình như trò cười, nàng ta nghĩ nếu không phải phụ thân mình qua đời, nàng ta mới là đích nữ của thế tử, nàng ta cần gì phải cầu xin Bạch thị thay Thẩm thị cơ chứ? Nàng ta càng nghĩ càng thấy khó chịu, lúc từ trong phòng Bạch thị đi ra, ngay cả áo khoác cũng không khoác, trực tiếp chạy đi.

Đang thương tâm, không nghĩ tới Phó Minh Hoa còn chưa đi, vẫn còn đang đứng ở cửa, lập tức trong lòng Phó Minh Hà liền suy nghĩ, phỏng chừng là nàng ở chỗ này chờ để chê cười mình rồi!

Càng nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta lại càng không cam lòng: "Ngươi chờ ở chỗ này để cười nhạo ta?"

"Nói cái gì đó?"

Phó Minh Hoa cười đến đôi mắt cũng cong lên, nhìn Bích Hồng đang không biết phải làm sao cầm áo khoác đứng ở bên cạnh, nàng ấy là đại nha đầu thiếp thân của Phó Minh Hà, lúc này Phó Minh Hà đột nhiên bạo phát, hiển nhiên khiến nàng ấy có chút không biết làm sao, nàng ấy có chút sốt ruột nhìn Phó Minh Hà chằm chằm, lại rụt rè nhìn thoáng qua Phó Minh Hoa, môi giật giật, Phó Minh Hoa đi tới, nhấc áo khoác trong tay nàng ấy lên, ấm giọng nói: "Muội muội làm sao vậy? Mặc quần áo mỏng manh như vậy, cẩn thận đừng để bị lạnh."

Nàng mỉm cười, Phó Minh Hà nhìn nụ cười kia mà nghiến răng nghiến lợi. Phó Minh Hoa cầm áo khoác trong tay Bích Hồng, mở tung ra, làm bộ muốn khoác lên người Phó Minh Hà: "Trời đông giá rét, nhanh lên, đừng có cáu kỉnh như con nít nữa."

Một câu "Muội muội" đâm trái tim Phó Minh Hà đau nhói, nếu như không phải nàng ta sinh trễ hơn mấy tháng, đích trưởng nữ hầu phủ rõ ràng phải là nàng ta.

Càng nghĩ Phó Minh Hà càng tức, nàng ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Phó Minh Hoa, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên, đám người Bích Hồng phía sau vừa thấy không ổn, nhưng khi muốn ngăn cản nàng ta thì đã quá chậm.

Phó Minh Hà giơ lên tay, "Ba" một tiếng liền đánh lên cánh tay của Phó Minh Hoa, đánh tay nàng lệch sang một bên, áo khoác trong tay bỗng chốc liền rơi xuống đất, miệng còn thét chói tai: "Ai muốn ngươi tới giả mù sa mưa làm người tốt hả? Ta muốn thế nào, cũng không liên quan đến ngươi!" trong nháy mắt nàng ta giơ tay, Thường ma ma bên người Bạch thị vừa vặn đi ra nhìn thấy, còn không kịp nói chuyện, liền nhìn thấy một màn ra tay đánh người của Phó Minh Hà.

Sau khi đánh người, Phó Minh Hà liền xoay người chạy mất, chạy được một hồi thì lảo đảo té xuống đất, sau đó lưu lại một chuỗi dấu chân khóc sướt mướt chạy đi.

Đám người Bích Hồng sợ tới mức sắc mặt xanh mét, quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.

Phó Minh Hoa nhìn thân ảnh đơn bạc của Phó Minh Hà chạy xa, lại nhìn áo khoác lông cáo trên nền đất, khóe miệng cong nhẹ, lúc này mới vui vẻ nói với đám người Bích Hồng: "Đứng lên đi, nhị cô nương đã chạy xa rồi, trời đông giá rét, cẩn thận đừng để đông lạnh hỏng mất thân thể."

So sánh với lời nói nhỏ nhẹ ấm áp của nàng, vừa nãy Phó Minh Hà vừa khóc vừa la, quả thực là đã đánh mất mặt mũi của cô nương hầu phủ.

Mấy nha hoàn run rẩy gật đầu, rụt rè nói cảm ơn, sau đó mới nhặt áo khoác lên, vội vàng đuổi theo hướng Phó Minh Hà vừa chạy.

Trước đó Thường ma ma đã trấn an Phó Minh Hà ở trong phòng Bạch thị, sau khi thấy mấy nha đầu đã rời đi, mới tiến lên thi lễ với Phó Minh Hoa: "Phu nhân bảo lão nô tiễn đại cô nương một đoạn."

Thường ma ma không hề nhắc đến chuyện khi nãy, chỉ làm như không nhìn thấy gì hết, Phó Minh Hoa cũng gật gật đầu, trong lòng lại rất rõ ràng, Bạch thị sao có thể bảo bà ấy đi ra tiễn nàng chứ, chỉ sợ lúc này bà ta đang phiền chết nàng và Tạ thị, nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Phó Minh Hà, phỏng chừng là ở trong phòng bị ủy khuất gì đó, Bạch thị từ trước đến nay yêu thương nàng ta, có lẽ đã phái Thường ma ma đi ra trấn an nàng ta.

"Thật là làm phiền tổ mẫu quan tâm." Phó Minh Hoa mỉm cười cúi đầu nhỏ giọng nói, nàng ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, trên mặt Thường ma ma cũng lộ ra nụ cười chân thành: "Trời lạnh, đại cô nương mau trở về đi thôi."

Đợi đến lúc Phó Minh Hoa gật đầu và dẫn người rời đi, Thường ma ma mới trở về nói nhỏ vài câu bên tai Bạch thị, sắc mặt Bạch thị liền xanh mét.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương