Vận Mệnh Ta Nắm Giữ!
-
51: Không Chấp Nhặt
Đoạn Vương Phủ yên tĩnh.
Người hầu kẻ hạ đã nghỉ ngơi từ sớm, không còn lại mấy âm thanh vang vọng.
Binh lính canh cửa không có mấy người.
Nếu như không nói đây là Đoạn Vương Phủ của một nhân vật tầm cỡ chắc hẳn người bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng căn phủ hoang phế không người ở.
Từ trong màn đêm xuất hiện một bóng dáng thực nhỏ.
Nàng ta xuyên qua từng đoạn đường quen thuộc, băng qua đầm sen nở ngát lại băng qua những ánh nến mập mờ không thể soi tỏ gương mặt tiến tới cánh cửa phụ của toàn phủ.
KÉT…
Cánh cửa nhỏ chỉ vừa một người nhanh chóng được mở rộng.
Bên ngoài xuất hiện thêm 2 dáng vẻ gấp gáp tiến vào trong.
Một người trong đó chùm áo choàng kín mít đi đầu tiên, đôi mắt cười sáng rực phóng cao tầm về phía xa:
“Vương Gia đã nghỉ chưa?”
Dung Châu Ngạn để lại Phú Nga đóng cửa, nhanh chóng chạy lại phía nàng nói nhỏ:
“Nô tỳ vừa đi qua Thư Phòng của Vương Gia.
Nơi đó vẫn còn chong đèn.”
Dung Nhi Vân về lại phủ cũng không tính là sớm nhưng chắc chắn tính theo thời gian thường lệ Lã Diên Mục phải nghỉ ngơi rồi mới đúng.
Chẳng nhẽ hắn có chuyện?
Để lại hai người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Dung Nhi Vân tiến tới gian Thư Phòng ngập tràn cỏ hương bài tươi mát.
Mỗi nơi Lã Diên Mục từng đi qua, mỗi góc Lã Diên Mục từng dừng lại, mỗi cuốn thư phỏng Lã Diên Mục từng chạm tay tới đều lưu lại những dấu vết mơ mơ màng màng đan xen giữa hiện tại lẫn quá khứ.
Khôn Ninh cung lạnh lẽo trong Cấm Cung cũng vì cỏ hương bài mà trở nên ấm áp.
Đoạn Vương Phủ hưu cô quạnh vắng cũng vì cỏ hương bài mà trở thành mái nhà nàng không nỡ buông.
Ánh mắt Dung Nhi Vân nhìn hắn bỗng trở thành phức tạp.
Nàng vừa mong người trước mặt là người của kiếp trước, dịu dàng với nàng, bên nàng như tri kỷ.
Nàng lại thực mong là người của kiếp này, hào sảng không vướng bận.
“Vương Phi tới tìm ta là có chuyện?”
Dung Nhi Vân gật đầu lại vô thức như bản thân lộ ra dấu vết xấu xí nhanh chóng lắc đầu:
“Thấy đèn bên Thư Phòng còn sáng, đoán chừng Vương Gia chưa nghỉ, muốn tới đây bầu bạn với người.”
Lã Diên Mục mang theo ngọn nến, thắp nến xung quanh vài ngọn nữa, sáng bừng căn thư phòng lớn.
Hắn vốn dĩ có dáng người thực cao, bờ vai rộng mang theo những uy nghiêm vững chãi khiến nhất thời cảm giác áp bức đến nghẹn người.
Bây giờ lại thấy bóng nến lung linh đổ dài một thân khiến Dung Nhi Vân không nhịn được mà bật cười:
“Người ta nói Vương Gia ngài là Diêm La Mặt Quỷ.
Không phải vì Vương Gia như thế nào nửa đêm không ngủ lại đi dọa người chứ?”
Lã Diên Mục:
“Từ ngày đầu gặp mặt đã cảm thấy Vương phi không hề nhát gan như lời đồn.
Bây giowf lại có thể mang uy danh này trêu đùa ta? Vương Phi là cảm thấy ta quá hiền sao?”
Nhưng không để nàng trả lời, Lã Diên Mục tự mình nhún vai khẽ nhếch mép:
“Nhưng cũng đúng thôi! Vương phi có nhiều tài năng như vậy… không biết chừng cái danh Diêm La mặt quỷ này mới xứng với nàng.”
Dung Nhi Vân hiểu điều hắn đang nhắc đến.
Cũng không thiếu phần muốn trêu chọc nam nhân này một chút.
Nàng vòng tay sau gáy hắn, nhẹ nhàng tháo xuống chiếc mặt nạ bạc lạnh lẽo không phù hợp.
Ngón tay tinh nghịch quan sát từng chi tiết đang thay đổi trong đáy mắt đối phương:
“Chuyện này cũng phải đa tạ Vương Gia đã cân nhắc cho Vương phi là ta như vậy.
Nếu như không có Vương Gia sau lưng âm thầm cổ vũ, sai Chu Thương Thành thay mũi tên thì ta còn không biết phải xử lý Quận Chúa kia ra sao.”
“Bảo vệ danh tiếng Đoạn Vương Phủ!”
Nàng bật cười vì câu nói này.
Không ngờ Đoạn Vương Phủ còn có danh tiếng? Không biết Lã Diên Mục tự đề cao bản thân hay thực lòng không biết bên ngoài kia nơi đây đã âm danh đến mức nào.
Nàng chọc chọc tay lên ngực trái hắn, có ý nhấn nhá:
“Đúng phải bảo vệ danh tiếng…chỉ có điều…lần sau Vương Gia không cần đợi ta trở về như thế này.
Kim Thiết Vương phi này có mấy người ngu ngốc dám chọc vào.”
Lã Diên Mục lùi về phía sau, né tránh ngón tay không yên phận:
“Vương Phi! Chúng ta, bèo nước gặp nhau, cả đường đời dài chẳng qua mượn tạm một đoạn.
Vương Phi có từng nghĩ tới sau này?”
“Sau này?”
Sau này của nàng không phải keo sơn với hắn sao? Sau này của nàng không phải cùng đạp trên một thuyền? Sau này của nàng không phải sống vô lo vô nghĩ, tự tung tự tại hai người một khoảng trời sao?
Là phu thê cũng được.
Là bằng hữu cũng chẳng sao.
Là tri kỷ cũng không vấn đề.
Nhưng sao đối với Lã Diên Mục - hắn, dường như cái sau này nhắc tới kia không có nàng xuất hiện?
Dung Nhi Vân cười lạnh lùi về phía sau:
“Đúng vậy! Bèo nước gặp nhau! Là ta đã suy nghĩ nhiều! Vương gia chính là Kim Thiết Vương, là người có thể ngồi trong thư phòng này đợi ta trở về.
Vương gia chính là người cầm tay ta dạy dỗ kẻ khác.
Chính là người để Đoạn Vương Phủ này do ta ra mặt.
Vương Gia đã lợi dụng tin tưởng ta như vậy thì không cần lo lắng đến hai chữ sau này của thân bèo nước.”
Lã Diên Mục ngây người trong chốc lát không dám nhìn thẳng nàng.
Tâm tư Đế Vương không phải chuyện muốn đoán có thể đoán, muốn nhận định có thể nhận định, muốn chắc chắn có thể toàn quyền tin tưởng.
Lã Diên Mục mà nàng biết, so với Lã Diên Mục hiện tại trước mặt là hai thế giới.
Lẽ ra, Dung Nhi Vân nàng nên hiểu từ trước.
Kiếp trước, chẳng qua nàng là Hoàng Hậu không quyền thế, không được sủng ái, cô đơn hiu quạnh, còn hắn vô pháp vô thiên đến cả Lã Sử Hoành - Hoàng Thượng cũng phải kiêng dè.
Hắn một tay có thể cứu lấy Dung gia một mạng, một tay có thể chạm tới Khôn Ninh cung tùy ý ra vào, nàng chỉ có thể dựa vào chút hơi tàn ấm áp ấy sống một kiếp dở dang.
Còn kiếp này, nàng vẫn là thiếu nữ Dung gia, vẫn là người trong Dung tộc - miếng mồi ngon trong mắt Hoàng tử.
Nàng cậy nhờ hắn một mối lương duyên, chẳng qua đúng lúc Lã Diên Mục cũng cần.
Nàng có Phú Nghi bên cạnh bảo toàn, có Chí Tranh bên ngoài đọ sức kinh doanh, có một nửa Gia Huấn Lụa Huân Chiến Luân tình báo.
Có dáng vẻ ngây thơ của thiếu nữ tuổi 16 lại không có tâm tư đơn thuần khi ấy.
Nàng hiện tại có tất cả, có cả Lã Diên Mục đề phòng, nghi hoặc.
Sớm là chuyện hiển nhiên, nhưng chính nàng lại tự mình gạt bỏ.
Dung Nhi Vân thu lại ánh mắt.
Kiếp này nàng có cơ hội bảo vệ Dung gia, có cơ hội trả ân cho Lã Diên Mục đã là quá nhiều, không cầu thêm điều khác.
Coi như bản thân bao dung, sống lâu một đời không chấp nhặt với thiếu niên:
“Đây là đơn thuốc còn thiếu của Huân Minh Tàng.
Hắn bị bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, thiếu thời không được chữa chạy, sau này cho dù có cố đến mấy cũng chỉ vớt lấy thân tàn.”
Dung Nhi Vân đặt xuống bàn trà đơn thuốc viết vội trong Thương hội Chí Tranh.
Vốn nàng muốn tự tay đem cho Huân Minh Tàng nhưng ‘thiếu niên’ đa nghi này còn chưa tường tận, vẫn là không nên dính dáng đến chuyện không hay.
Lã Diên Mục đối nàng lạnh nhạt:
“Hết rồi?”
Dung Nhi Vân:
__Còn muốn nói chuyện gì? Tản mạn bèo nước rồi còn muốn đề phòng cái gì? Bản thân âm nhu hiểm độc tự nói muốn sống yên an đến già nhưng quay đi quẩn lại vẫn điều binh đến tận Kinh Thành.
Sợ rằng Hoàng Đế không biết bản thân có bao nhiêu binh quyền, bao nhiêu kiêng kị?
Đợi tới khi Dung Nhi Vân rời khỏi, một bóng đen như thoi đưa lao thoắt vào khung cửa sổ, bước chân nhẹ nhàng như điệu khúc miêu nữ rình mồi:
“Chủ nhân!”
Lã Diên Mục thổi tắt ngọn nến mong manh, chỉ chừa lại ánh sáng từ ánh trăng mờ chiếu vào.
Gương mặt hai nam nhân không thể thấy được, dáng vẻ hoàn toàn chìm vào màn đêm đen yên tĩnh, ngay cả giọng nói cũng chỉ vang lên một chút nghiêm nghị:
“Bệnh tình của Thái Tử đã chuyển biến rất tốt.
Dược sư kia sau khi chữa trị đã quay về núi ở ẩn, không có cơ hội nói chuyện này với bên ngoài.”
Lã Diên Mục gật đầu, trong ánh mắt chìm vào khoảng không mây mờ:
“Ngày mai Thái Tử sẽ xuất hiện sao?”
“Thái tử hiện tại không có uy hiếp tới Lã Sử Hoành.
Nhưng danh tiếng tốt vốn vẫn có.
Nếu như Lang Thân Vương muốn nhân cơ hội này một tay nhổ bỏ cái đinh trong mắt, một tay vuốt lông rồng cũng không phải chuyện quá kỳ lạ.
Chỉ có điều…”
Lã Diên Mục không nhìn tên hắc y nhân kia, vô thức cũng lặp lại:
“Chỉ có điều…”
Chỉ có điều… Dung Nhi Vân là ẩn dấu quá lớn.
Hắn không biết nàng thực sự nghĩ gì, cũng không biết nàng thực mang âm mưu gì.
Nếu như đơn giản chỉ muốn bảo vệ Dung gia thì đâu cần thiết phải bước chân lên thuyền Đoạn Vương Phủ?
Không phải bên cạnh thanh mai trúc mã càng tốt hơn sao?
Lã Sử Hoành cho dù mưu quyền rất lớn, nhưng sau lưng cũng không thiếu quân bài cho hắn lợi dụng.
Hơn hết, bản thân Lã Sử Hoành cũng là một kẻ hiểu chuyện đến mức khiến người ta luôn cảm thấy đấy không phải bộ mặt thực.
Ôn nhu không thiếu, danh vọng không thiếu, địa vị thậm chí có phần bức bách.
Một người như thế chẳng nhẽ không thể bảo vệ Dung gia, không thể bảo vệ Dung Nhi Vân?
Tiệc sinh thần nội tôn Lang Thân Vương vừa thông báo cũng đã đến ngày.
Thời gian gấp rút như thoi đưa, bộn bề trăm ngả mỗi người đều tự mình ôm một bụng tính toán riêng biệt.
Dung Nhi Vân thay xong y phục, trực tiếp đến thư phòng Lã Diên Mục uống trà, cũng không quên mang theo ít bánh hoa đào.
Lã Diên Mục vẫn ngồi trong thư phòng thưởng thức những tia sáng đầu tiên chiếu lên vạt áo.
Gương mặt thanh tú cùng làn da rắn chắc phảng phất mang theo hương vị của thiên tự càng chìm trong gió sương càng khiến nàng mê lòng.
Hắn nhìn thấy nàng trước tiên, cũng lên tiếng trước:
“Vương phi dậy sớm như vậy?”
Dung Nhi Vân đặt đĩa bánh hoa đào xuống trước mặt hắn:
“Hôm nay là tiệc sinh thần của đích nội tôn Lang Thân Vương.
Dậy sớm một chút sửa soạn kẻo khiến Vương Gia mất mặt.”
Lã Diên Mục hơi chút thất thần.
Cảm giác như đối với nàng, chuyện xảy ra ngày hôm qua đều chưa từng có.
Lời hắn nói, việc nàng làm hết thảy vô cùng chính đạo.
Dung Nhi Vân kéo lấy tay hắn, lại đặt vào bên trong miếng điểm tâm:
“Vương Gia! Ăn điểm tâm này nào! Đây là ta tự tay làm đó!”
Lã Diên Mục nghe vậy càng thêm kinh ngạc nhưng rất nhanh cũng nếm thử.
Mùi vị quả thực không tệ.
Nhân bánh ngọt vừa đủ, vỏ bánh mềm mại tưởng như đang cắn đôi má ửng hổng của người trước mặt.
Hương hoa đào ngọt ngào trong miệng xen kẽ vào đó từng lớp mật ngọt thanh chưa bao giờ hắn biết tới.
Thực sự rất hợp!
Dung Nhi Vân nhìn biểu cảm hài lòng kia liền cười một tiếng lớn trong lòng.
Kiếp trước nàng cũng từng làm bánh hoa đào, tiếc rằng đối với mỹ vị này chưa bao giờ làm cho Lã Diên Mục.
Nhưng hắn lại hết lòng bảo hộ nàng trong Khôn Ninh cung không khác Lãnh Cung.
Đổi lại kiếp này, nàng muốn cho hắn tất cả những gì tốt nhất, ngọt nhất.
“Vương Phi! Bánh này…là lén học sao?”
Dung Nhi Vân gật đầu.
Đại tiểu thư Dung Phủ sao có chuyện tự tay xuống bếp? Kim Thiết Vương phi cũng không có chuyện xuống một nơi thấp kém như vậy.
Càng hơn hết Lã Diên Mục chưa bao giờ nghe thuộc hạ nửa câu nhắc đến Vương Phi xuất hiện tại nơi đó.
Lã Diên Mục thâm trầm không biểu hiện:
“Là Vương Phi học từ rất lâu rồi sao? Có thể làm ra thứ bánh tuyệt vị thế này, hẳn bỏ ra không ít công sức!”
Học từ kiếp trước đúng là từ rất lâu.
Hơn nữa để làm được như bây giờ, nàng cũng vài lần suýt đốt cháy nhà bếp Dung phủ.
Nhưng may mắn cuối cùng vẫn thành tài.
“Đương nhiên! Như nào? Vương gia có thấy ngon không?”
Lã Diên Mục tối mặt, nắm chặt miếng điểm tâm trong tay lạnh nhạt đặt xuống:
“Không ngon! Quá ngọt!”
“Không thể nào! Theo công thức có thể rất ngọt.
Nhưng ta biết nên đã áp chế thay bằng mật hoa đào, rất thanh, không quá ngọt mới đúng!”
Mật hoa?
Trong Hoàng Cung rộng lớn, người duy nhất được đặt tên theo loài hoa chính là Tuyết Mai Phu Nhân - mẫu thân ruột của Lã Sử Hoành.
Cũng chỉ có mình y mới được lớn lên trong mật hoa đào ngọt ngào - thứ mà đứa trẻ 5 tuổi như Lã Diên Mục khao khát chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại.
Bây giờ, đứa trẻ Lã Diên Mục đã 20 tuổi nhưng lại vẫn chỉ có thể đứng từ xa khao khát một thứ trước mặt.
Bánh hoa đào này vốn làm cho Lã Sử Hoành, mật hoa đào này cũng là thứ dành cho y.
Còn hắn, chỉ là một kẻ vô tình được ké một miếng lại tự cho bản thân có được tất cả.
Dung Nhi Vân cắn thêm một miếng, cảm thấy thực sự không ngọt như lời Lã Diên Mục nói lại năn nỉ:
“Ta vất vả lắm mới làm được chỗ này.
Đến cả bản thân cũng chưa ăn một miếng, tất cả mang hết cho Vương Gia.
Ngài không thể đại nhân đại lượng ăn một miếng nữa sao?”
Nàng mang trên tay, háo hức chờ mong.
Nhưng còn chưa kịp mang bánh đến bên hắn liền bị hất tay.
Miếng bánh hoa đào cũng theo quán tính, lăn nguyên vài vòng trên mặt đất.
“LÃ DIÊN MỤC?”
Dung Nhi Vân tức giận muốn phát hỏa nhưng lại nhìn vào gương mặt thân thuộc kia mủi lòng thở dài:
“Chu Thương Thành!”
Khi nàng vào đây không thấy y.
Những thuộc hạ Lã Diên Mục vốn thâm tàng bất lộ, chắc chắn không đi quá xa.
Thời gian 3 hơi thở, Chu Thương Thành xuất hiện:
“Vương Phi có điều căn dặn?”
Dung Nhi Vân chỉ tay lên đĩa điểm tâm trên bàn, lạnh mặt:
“Ta làm chút điểm tâm cho Vương Gia nhưng ngài ấy không thích đồ ngọt.
Ngươi cầm lấy, đem chia cho mọi người.”
Chu Thương Thành thấy đồ ăn, lại còn từ tay Vương Phi làm, không để ý tới sắc mặt Lã Diên Mục đã đen hơn cả trời đêm nhanh tay cuỗm luôn rồi biến mất, đến cả câu cảm ơn cũng giống như nhờ gió truyền:
“Đa tạ Vương Phi! Thuộc hạ rất thích đồ ngọt, sẽ ăn hết không để người thất vọng!”
Dung Nhi Vân nhìn vào Lã Diên Mục dịu dàng như cũ:
“Vương Gia nếu đã không thích như vậy, ta có ép cũng thành gượng gạo.
Nhưng điểm tâm ta mang đến, bây giờ tự mang về cũng rất mất mặt.
Cho Chu Thương Thành như vậy, Ngài không để ý chứ?”
Lã Diên Mục nén xuống tức giận muốn bóp chết Chu Thương Thành.
Đồ hắn bỏ đi cũng là của hắn.
Chu Thương Thành là thứ gì mà dám lấy?
Hơn nữa bánh hoa đào kia thực sự không tệ.
Còn là lần đầu tiên Vương Phi làm bánh cho hắn.
Không ăn cũng có thể để ngắm...
Dung Nhi Vân nhìn thiếu niên trước mặt, nén một hơi thở dài vẽ nụ cười:
__Nàng tha cho thái độ ngạo mạn kia! Không chấp trẻ nhỏ!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook