Vận Mệnh Rực Rỡ
C1: Chương 1

1.

Cách kỳ thi đại học còn 327 ngày.

Nhìn thời gian đếm ngược thi đại học trên bảng đen, tôi giật mình phát hiện mình đã sống lại! Đang ngồi trong phòng học cấp ba quen thuộc, thân thể không ngừng run rẩy.

“Sở Sở, cậu làm sao vậy?”

Thẩm Du ngồi cùng bàn vỗ nhẹ đùi tôi, thấp giọng quan tâm. Thẩm Du lớn lên xinh đẹp, được công nhận là hoa khôi của trường.

Mái tóc đen bóng dài tới thắt lưng của cô ta đã chiếm được cảm tình của nhiều nam sinh. Giờ phút này, cô ta khẽ nhíu mày, đầu ngón tay trắng mịn chạm ở trên đùi tôi.

Cô ta có vẻ rất quan tâm đến tôi. Nhưng tôi chỉ cảm thấy ngột ngạt và lạnh lẽo như bị rong biển quấn lấy, âm u ẩm ướt.

“Tôi không sao.”

Tôi không cảm xúc nghiêng người, né tránh sự đụng chạm của cô ta. Qua hình ảnh phản chiếu của kính cửa sổ, trong mắt Thẩm Du hiện lên một tính toán khó đoán.

Kiếp trước, tôi coi Thẩm Du là người bạn tốt nhất. Cô ta lại bỏ thuốc vào cốc nước của tôi, để cho Trình Dã kéo tôi vào khách sạn nhỏ.

Nếu như nói Trình Dã là quỷ vẽ đường hại ch3t tôi, thì Thẩm Du và cha cô ta Thẩm Thừa Vận mới là kẻ đứng sau điều khiển tất cả. Vì danh ngạch cử đi Thanh Bắc, bọn họ lại tìm Trình Dã đến hủy hoại tôi!

Trên bục giảng, miệng Thẩm Thừa Vận há hốc. Tôi hoàn toàn không nghe hắn đang đánh rắm cái gì. Bởi vì sau tiết học này, hắn sẽ công bố kế hoạch trợ giúp một kèm một.

Chuông tan học đúng giờ vang lên, các bạn học xôn xao. Thẩm Thừa Vận mang cái bụng đầy dầu mỡ, sắc mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn cả lớp một cái, rồi đập tập tài liệu nhựa xuống bục.

“Thấy muốn tuyên bố một chuyện, vì để nâng cao thành tích của lớp ta, thầy quyết định thành lập tổ hỗ trợ một kèm một, danh sách để ở đây, các em tự mình xem rồi thay đổi chỗ ngồi.”

Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, bạn học trong lớp nổ tung. Mọi người đến trước bục giảng xem danh sách. Tôi lấy sách phụ đạo ra xem đề thi tốt nghiệp trung học.

Thẩm Du không kiềm chế được tâm tình hưng phấn, hỏi tôi: "Sở Sở, cậu không đi xem cậu cùng nhóm với ai sao?”

Tôi thậm chí còn không ngước mắt lên: "Đều giống nhau.”

Cô ta biết rõ tôi và Trình Dã cùng nhóm nhưng vẫn chen vào đám người, sau đó ra vẻ kinh ngạc: “Trời ạ Sở Sở, cậu lại cùng một nhóm với Trình Dã!”

2.

Trình Dã là ai? Là người đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên. Trốn học, hút thuốc, đánh nhau... Chỉ cần dính dáng đến học sinh xấu, tất cả đều có mặt hắn.

Hắn có một khuôn mặt chính trực, ngay thẳng, dáng người cao gầy. Hơn nữa hắn còn sẵn sàng chi tiền cho các nam sinh cùng tuổi, điều này khiến hắn cực kỳ nổi tiếng ở trường.

Khi mỗi người đều phải nghe lời phụ huynh, nghe lời giáo viên, an phận làm một học sinh tốt, thì sự tồn tại của Trình Dã giống như một ngôi sao băng đi ngược chiều. Chói mắt, mê người, sa đọa.

Đều học năm cuối cấp ba, nhưng ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn nếu yêu cầu các học sinh có học lực tốt kèm cặp cho những học sinh yếu kém.

Chẳng qua là vì mọi người nể tình Thẩm Thừa Vận là chủ nhiệm lớp, giận mà không dám nói gì. Lúc này Thẩm Du lại đứng lên nói thay tôi, có vẻ rất tế nhị.

Từ trước đến nay cô ta luôn có thói quen dùng thủ đoạn này, duy trì hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng bạn học. Vì vậy năm ngoái cô ta được cử đi học ở thành phố với danh hiệu học sinh ba tốt.

Vốn dĩ là tôi, nhưng Thẩm Thừa Vận lại báo tên cô ta. Cô ta cũng là người đầu tiên bảo vệ tôi trước sự bất công. Xông tới văn phòng cãi nhau ầm ĩ với Thẩm Thừa Vận một trận, khóc lóc trở về, tôi còn an ủi cô ta cả buổi chiều.

Khi đó chắc hẳn ở trong lòng cô ta đang mắng tôi là một tên đại ngốc. Trong mắt các bạn học, quan hệ giữa cô ta và ba cô ta luôn rất kém, ba cô ta thì hám lợi, còn cô ta dính bùn mà không nhiễm mùi bùn.


Chỉ là năng lực của cô ta có hạn, cánh tay nhỏ không lay chuyển được đùi. Nhưng muốn hiểu rõ một người, vĩnh viễn không nên nghe cô ta nói cái gì, phải xem cuối cùng cô ta đạt được cái gì.

Hai cha con Thẩm gia, một người đóng vai kẻ xấu, một kẻ sắm vai người tốt. Cuối cùng, Thẩm Du đạt được cả danh lẫn lợi.

“Sắp thi đại học rồi, làm sao có thể như vậy được chứ?”

Thẩm Du lao xuống bục giảng, kéo tôi: "Đi, chúng ta đi tìm chủ nhiệm lớp!"

Tôi đếm xong con số cuối cùng trên giấy nháp, mở đáp án sách tham khảo ra. Cũng vậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bỏ bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt Thẩm Du:

"Bạn học Thẩm Du, đây là bạn đang kỳ thị bạn Trình Dã, hay là khinh thường tất cả học sinh kém học tập không tốt đây?"

3.

Thành tích của Thẩm Du rất ổn định, trong lớp gần như đều có thành tích kém hơn cô ta. Những lời này của tôi vừa ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người đều không thân thiện nhìn về phía cô ta.

Ngay cả Trình Dã đang ngủ, lỗ tai cũng giật giật. Đồng tử Thẩm Du co rút, bàn tay kéo cánh tay tôi vô lực trượt xuống.

“Tớ...... Tớ không có ý này.”

Tôi nở nụ cười, kiếp trước tôi tin lời Thẩm Du đi tìm chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp chính là ở trước mặt cả lớp nói tôi như vậy. Thế cho nên sau đó nhân duyên của tôi trong lớp cực kém, những bạn học nữ thích Trình Dã còn chặn tôi trong WC đánh một trận.

Hiện tại, tôi chỉ là đem lời của hắn trả lại cho con gái của hắn.

“Nhường một chút, học sinh ngoan.”

Ủy viên học tập phát bài thi đi qua, hung hăng đụng vào bả vai Thẩm Du. Thẩm Du bị đụng lảo đảo một cái, sắc mặt tái nhợt không biết làm sao.

“Nếu cậu không có ý đó, vậy cậu đi giúp Trình Dã đi!"

“Vậy sao được?”

Thẩm Du lớn giọng, rất chói tai. Phản bác xong cô ta mới phát giác không thích hợp, khóe miệng ngập ngừng vài cái, cũng không biết nói cái gì cho phải. Tôi đứng dậy vỗ vai cô ta.

“Tôi biết cậu là người lương thiện, vừa rồi khẳng định không phải cố ý.”

Thẩm Du cảm kích nhìn về phía tôi. Tôi nhanh nhẹn giúp cô ta thu dọn cặp sách, đưa về phía cô ta.

“Cậu đã không muốn giúp Trình Dã, vậy mau để Trình Dã đổi qua đây đi.”

Không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, Thẩm Du trừng to mắt, sững sờ tại chỗ. Trên tay còn cầm cặp sách tôi vừa đưa cho cô ta. Vị trí hiện tại của chúng tôi ở giữa hàng thứ ba, là vị trí tốt nhất trong cả phòng học.

Để thể hiện khí chất của một học sinh cá biệt, Trình Dã ngồi ở hàng cửa sổ thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Móng tay Thẩm Du đ âm vào lòng bàn tay, hốc mắt dần đỏ lên.

Mắt thấy cô ta sắp khóc, tôi ngắt lời ngay: "Thẩm Du, sao cậu lại khóc vậy, chỉ là bảo cậu nhường chỗ cho Trình Dã thôi mà cậu ấm ức như vậy sao?"

4.

Nghe vậy, ánh mắt của những bạn học khác lại nhìn về phía Thẩm Du. Liên tiếp bại trận, Thẩm Du tự biết đuối lý, cúi đầu lau nước mắt.

“Làm sao có thể chứ? Không có gì đâu.”

Thẩm Du chủ động đổi chỗ ngồi với Trình Dã, Trình Dã ngoan ngoãn đồng ý. Kiếp trước, Trình Dã không chịu đổi chỗ. Tôi chỉ có thể đổi đến bên cạnh hắn, vị trí của hắn đã không tốt thì thôi, còn là góc chet của camera.


Tôi phản ánh với giáo viên, nhưng cũng không có chứng cứ. Lần này Trình Dã ngẩng đầu là có thể nhìn thấy camera, đi học chỉ ngủ, không dám làm ra hành động gì khác.

Ngày hôm sau Thẩm Thừa Vận mới phát hiện con gái đã đổi chỗ ngồi, nhưng chính hắn bày chuyện nên cũng không tiện nói cái gì. Tôi cũng không giống như kiếp trước, dụng tâm phụ đạo cho Trình Dã.

Tôi vĩnh viễn nhớ rõ khuôn mặt hắn cầm bút và chăm chú ghi chép lại những kiến thức tôi sắp xếp cho hắn, sau đó đi khắp nơi nói tôi thầm mến hắn, muốn ở cùng một chỗ với hắn. Kèm theo đó là tiếng cười nhạo châm chọc không đứng đắn, khiến tôi trở thành đề tài bàn tán của các bạn học.

Tôi và Trình Dã giống như những người bạn cùng lớp xa lạ, hắn ngủ phần hắn, tôi học phần tôi. Khi kết quả kỳ thi hàng tháng được công bố, hai chữ "Giang Sở" ổn định đứng ở vị trí thứ nhất.

"Giang Sở cậu thật lợi hại, từ khi lên trung học, vẫn luôn là đứng đầu!"

“Đúng vậy, cứ theo đà này thì cậu sẽ là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Tôi mỉm cười nhận lời khen của bạn học. Cũng không phải, tháng đầu tiên ngồi cùng bàn với Trình Dã ở kiếp trước, thành tích của tôi rớt xuống vị trí thứ sáu.

Bởi vì trong hôm thi nghe, hắn luôn hát bên tai tôi, tôi căn bản không nghe rõ radio đang nói cái gì. Tôi thi tháng thi đứng nhất, Thẩm Du là người ngồi không yên nhất.

Sau khi tan học, tôi theo dõi Thẩm Du đến sau tòa nhà dạy học.

"Trình Dã, nghĩ cách đi, nếu còn tiếp tục như vậy, em sẽ không lấy được danh ngạch cử đi học mất..."

Nói xong cô ta kiễng chân hôn lên trán Trình Dã. Mà tôi vừa vặn quay được cảnh này.

5.

Ngày hôm sau, Trình Dã phát động một cuộc truy đuổi mãnh liệt đối với tôi. Buổi sáng thì mang bánh mì sữa cho tôi. Nghỉ giải lao thì đi mua trà sữa cho tôi.

Thậm chí trước mắt bao người, hắn biến ra một bó hoa hồng lớn, quỳ một gối xuống đất: "Giang Sở, tôi đối với em là nhất kiến chung tình, làm bạn gái của tôi đi!"

Tôi ra vẻ kinh ngạc, che miệng, chỉ chỉ camera. Trình Dã cư xử không đúng mực, bị giáo viên chủ nhiệm phê bình trên bục giảng.

“Này này!”

Trình Dã cầm microphone, thử giọng xong mười phần khí thế nói: “Giang Sở! Tôi đây thật sự yêu em! Có bị trừng phạt thế nào tôi cũng yêu em!"

“Nhanh lên, ngắt điện cho tôi!"

Thầy chủ nhiệm đè Trình Dã lại, tức giận đến đỏ mặt. Ánh mắt mọi người nhìn về phía tôi. Xôn xao, ồn ào không có ý tốt. Tôi cúi đầu, trong lòng cười lạnh.

Kiếp trước Trình Dã khắp nơi nói với mọi người tôi là liếm chó của hắn, lần này để cho hắn làm liếm chó đi. Tan học Thẩm Du tới an ủi tôi.

“Sở Sở, cậu cũng đừng quá khổ sở.”

Bề ngoài đang an ủi tôi, nhưng thực tế đều là những lời khuyến khích tôi và Trình Dã ở bên nhau.

"Tớ thấy Trình Dã thật sự rất thích cậu, hơn nữa cậu ta còn đứng đầu bảng xếp hạng của trường đấy!"

Nói xong, Thẩm Du thẹn thùng nháy mắt với tôi: “Sở Sở, tuổi thanh xuân của cậu thật tuyệt vời.”

Tuyệt vời? Nhưng tôi chỉ muốn bình yên tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, để cho cuộc sống của ba mẹ tốt hơn một chút. Trình Dã bị buộc nghỉ học kiểm điểm một tuần.

Sau khi trở về vẫn quấn quít lấy tôi. Lớp chúng tôi thi đấu bóng rổ với các lớp khác, hắn ném vào ba điểm, nhất định sẽ gọi tôi: “Giang Sở, tôi có đẹp trai không?”


Nếu như không có kinh nghiệm đau đớn kiếp trước, tôi có thể đã sớm rơi vào cạm bẫy của bọn họ. Nhưng bây giờ, tôi cũng không ngẩng đầu, lưu loát viết chữ A lên chỗ trống của tờ báo tiếng Anh. Toàn trường đều biết, Trình Dã là chó liếm của tôi.

Tháng thứ hai có thành tích thi, thành tích của tôi không lùi mà còn tăng, vượt người đứng thứ hai 30 điểm. Ngược lại Thẩm Du, quá quan tâm chuyện của tôi và Trình Dã, rơi xuống vị trí thứ tư.

Bọn Trình Dã phát hiện mềm không được, nên thay đổi chiến lược. Đêm đó tan học, tôi bị mấy nữ sinh chặn lại.

"Túi nhựa hãng nào mà đựng được nhiều thế?”

“Anh Dã của chúng tôi coi trọng cậu là phúc khí của cậu, cậu còn làm giá cái gì?”

Mắt thấy bàn tay của nữ sinb kia sắp rơi xuống. Trình Dã đút hai tay vào túi, thờ ơ đi tới: "Giang Sở, kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi hỏi lại lần nữa, cô có muốn cùng tôi ở một chỗ không?"

“Được, nhưng có một điều kiện.”

Ánh mắt Trình Dã Toái tỏa sáng: "Điều kiện gì?”

6.

Tôi đẩy ra nữ sinh một giây trước còn đang sủa bậy ra. Vừa chạy vừa quay đầu lại cười tươi.

“Trình Dã! Tuần sau là đại hội thể dục thể thao, nếu cậu giành chức vô địch 1.000 mét nam, tôi sẽ cân nhắc!"

Khi xô đẩy nữ sinh kia, chiếc kính to gọng đen mà tôi luôn đeo trên tai đã bị văng ra. Khoảnh khắc chạy xuống cầu thang và biến mất khỏi tầm mắt của Trình Dã, tôi kéo sợi dây chun buộc tóc của mình ra.

Mái tóc dài tung bay theo gió, tôi chạy về phía cổng trường mà không ngoái lại. Còn chưa chạy được mấy bước, đã nghe thấy Trình Dã đứng bên cửa sổ gọi tôi: “Giang Sở! Tôi nhất định giành được giải nhất về cho em!”

Mặt trời lặn nhuộm một màu vàng ấm áp, gió nhẹ phất qua, tôi quay đầu cười xua tay với Trình Dã. Trình Dã rõ ràng sửng sốt. Tôi quay đầu thu lại nụ cười.

Khi tham gia phỏng vấn, bởi vì có dung mạo thanh thuần, tôi được khen là "Nữ Trạng Nguyên tài mạo song toàn". Dung mạo cộng thêm một lá bài bất kỳ đều trở nên nguy hiểm, nhưng nếu như chỉ có thanh thuần thôi sẽ là một thảm hoạ.

Tuy rằng tôi học tập cũng không tệ lắm, nhưng gia cảnh nghèo khó, vẫn luôn hấp dẫn rất nhiều ruồi bọ. Để có thể chuyên tâm học tập thật tốt, tôi cố ý để tóc mái dày, đeo kính gọng đen mặc dù tôi không bị cận thị.

Có hai người được cử đi học, nhưng đám người Thẩm Du sẽ không đánh chủ ý vào người thứ hai Trần Ngôn Thanh. Bởi vì cha của Trần Ngôn Thanh là viện trưởng viện nghiên cứu.

Chỉ có tôi là không quyền không thế. Tôi cố gắng che giấu nhưng ngay cả cơ hội nở rộ cũng không có, đã bị người khác giẫm vào bùn lầy. Lần này, tôi không ngại lợi dụng lợi thế của mình sớm hơn.

Về đến nhà rửa tay, tôi ngẩng đầu nhìn vào gương cười một lần nữa. Trong nụ cười tràn đầy vẻ ngây thơ và tươi đẹp chỉ có ở thiếu nữ. Mỗi một khung hình Trình Dã nhìn thấy, đều là tôi tỉ mỉ luyện tập hàng trăm hàng ngàn lần, đặc biệt chuẩn bị cho hắn.

Thẩm Du, cô tự tin vị trí của mình trong Trình Dã như vậy sao? Vậy chúng ta hãy thử xem, lòng người có hay thay đổi hay không.

Hôm đó có bạn học chụp được cảnh tôi ngoái đầu nhìn lại cười, đăng lên diễn đàn sân trường, còn thuận tiện nói Trình Dã đã cược sẽ giành được giải vô địch chạy 1000 mét vì tôi.

Mỹ nữ học bá {*học giỏi} cùng với mỹ nam học tra {*học yếu}, yếu tố bát quái kéo đầy. Thêm một mồi lửa vào cuộc sống nhàm chán của trường trung học.

Nhiệt độ bài post càng lúc càng cao, còn có người đem ảnh chụp của tôi đưa lên bảng hoa khôi trường bỏ phiếu. Chẳng mấy chốc số phiếu bầu của tôi còn nhiều hơn cả hoa khôi trường Thẩm Du.

[Trời ơi, từ khi nào mà Giang Sở trở nên xinh đẹp như vậy?]

[Giang Sở vẫn luôn xinh đẹp mà, các cậu không xem qua video phỏng vấn của cậu ấy hôm thi vào cấp 3 sao?]

[Chẳng trách Trình Dã theo đuổi cậu ấy, tôi cũng muốn viết thư tình cho người đẹp Sở Sở!]

……

Trong số những lời khen ngợi áp đảo, một bình luận tiêu cực dường như đặc biệt lạc lõng.

[Thế này cũng được gọi là xinh đẹp à? Ăn chút gì ngon đi.]

Bình luận này rất nhanh bị đẩy lên.

[Cuộc sống tẻ nhạt vô vị, cóc lại đi bình phẩm con người.]


[Gửi một tấm hình cho chúng tôi xem là ai mà có khẩu khí lớn như vậy chứ?]

Lại đổi mới, bình luận tiêu cực đó đã bị xóa bỏ. Tôi gõ nhẹ vào màn hình, trong lòng biết rõ chủ nhân của bình luận đó chính là Thẩm Du. Bởi vì chỉ có cô ta thích gửi tin nhắn dùng khoảng trống thay thế dấu câu, nhưng kết thúc lại thêm dấu chấm hết.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại di động chiếu lên mặt tôi, tôi mở ảnh nền wechat của Thẩm Du. A, vừa mới bắt đầu thôi đã ngồi không yên rồi sao?

7.

Thành tích và điểm bình chọn hoa khôi trường đều bị tôi bỏ xa cả ngàn dặm. Cho dù Thẩm Du có giỏi che đậy đến đâu, thì mấy ngày nay cũng giả bộ không nổi nữa, cũng không xuất hiện nhiều trước mắt tôi.

Trình Dã mỗi ngày ở sân thể dục luyện tập chạy bộ. Ngoài cửa sổ có mây đen dày đặc nhưng lại không có gió. Bão đang đến.

“Bùm!”

Trọng tài n ổ s úng, cuộc đua 1000 mét nam chính thức bắt đầu. 1000 mét không gay cẫn như những trận đấu khác, rất nhanh sẽ có kết quả.

Vòng cuối cùng, chỉ còn lại Trình Dã và một sinh viên thể thao chạy ở phía trước. Trình Dã bị tụt lại phía sau.

Thẩm Du đảo mắt, không có ý tốt lại gần tôi.

“Sở Sở, cậu có muốn đến điểm cuối cổ vũ cho Trình Dã không?”

Những nữ sinh khác nghe được, cười theo phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, có Giang Sở cổ vũ, Trình Dã nói không chừng thật sự có thể giành hạng nhất."

“Còn có thể giành thêm một huy chương vàng cho lớp chúng ta!"

Tôi cúi đầu với khuôn mặt đỏ bừng và nắm lấy tay áo của Thẩm Du.

“Vậy cậu đi cùng tôi được không? Một mình tôi đi thì ngại quá...”

Tôi ra vẻ thẹn thùng, khóe miệng Thẩm Du nhếch lên nụ cười trào phúng.

“Được, tớ đi cùng cậu.”

Còn 200 mét cuối cùng, hai tay tôi làm loa hô to: “Trình Dã! Cố lên!”

Không biết việc cổ vũ của tôi có thực sự hiệu quả hay không. Trình Dã nghe xong cười điên cuồng, dùng toàn lực chạy nước rút, vậy mà thật sự vượt qua sinh viên thể dục.

Thân hình thiếu niên cao lớn, đường nét cơ bắp lúc vận động hiện lên rõ ràng. Hắn cán đích trong sự kỳ vọng lớn lao, và không dừng lại ngay cả khi đã vượt qua vạch đích.

Mà là chạy như bay về phía tôi, đâm sầm vào trong lòng tôi. Thời không như ngừng lại, tiếng reo hò cổ vũ của các học sinh xung quanh dường như đã cách tôi rất xa. Bên tai chỉ còn lại nhịp tim tràn ngập sức sống của Trình Dã.

Thình thịch, Thình thịch!

Đinh tai nhức óc. Con người đều là tiện, quá dễ dàng có được ngược lại sẽ không quý trọng. Kiếp trước xuất phát từ lòng tốt, tôi giúp Trình Dã phụ đạo bài tập mà không cần báo đáp.

Hắn chẳng những không cảm kích, còn hại tôi cửa nát nhà tan. Hôm nay tôi chỉ thiết lập một trạm kiểm soát nho nhỏ, thái độ của Trình Dã đối với tôi cũng đảo ngược 180 độ.

Nghe tiếng tim đập dữ dội bên tai. Tôi đang nghĩ, Trình Dã, trái tim mày cũng từng vì Thẩm Du mà đập dữ dội như vậy sao? Nhưng hiện tại, sự rung động này lại bởi vì tao.

Giọng Trình Dã mang theo tiếng thở dốc sau khi vận động: “Giang Sở, anh làm được rồi!”

Hắn cười to nói với tôi, ý cười trong mắt lấp lánh như sao. Tôi đặt đầu rồi tựa lên vai hắn.

“Đúng rồi, chúc mừng.”

Bạn học xung quanh đều đang ăn dưa rất ồn ào, Thẩm Du cô đơn đứng ở một bên, thậm chí không thể nở một nụ cười giả tạo.Nhìn móng tay cô ta đ âm vào lòng bàn tay, tôi cười càng vui vẻ hơn.

Đêm đó Trình Dã đưa Thẩm Du về nhà. Trên đường về nhà, bọn họ một trước một sau tựa hồ đang chiến tranh lạnh. Đột nhiên Thẩm Du quay đầu hung hăng ôm lấy Trình Dã, hai người bọn họ ôm nhau thật lâu.

Đại khái là muốn che dấu dấu sự tồn tại của tôi. Thật là buồn cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương