Vận Mệnh Nghịch Hành
-
Chương 34: Trở thành bao cát
- Ta liều mạng với ngươi, Trần ngọc thật sự không cách nào kiềm chế được trước sự chế giễu của mọi người và ngươi khiến hắn ta nổi giận tất nhiên chính là người trực tiếp gây ra chuyện thị phi này, hắn lao thẳng đến vị trí của Lý vân vũ với quyết tâm đòi lại thể diện cho bản thân.
- Trần ngọc tiểu hữu, mau dừng tay, Trần ngọc vốn đang bừng bừng lửa giận đột nhiên ngừng tay bởi vì trước mặt hắn bây giờ không phải là Lý vân vũ mà chính là Đồng thiện trưởng lão. Không biết từ lúc nào Đồng trưởng lão đã chắn ngang hướng di chuyển của hắn, trong tay còn cầm theo một chiếc nón rộng vành: “ngươi hãy mau đội vào đi, tốt nhất không nên vọng động nếu không ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi”.
Trần ngọc có đôi chút chần chờ, trong đôi mắt của hắn vẫn còn đầy lửa giận tuy nhiên hắn ta biết rằng hành động vừa rồi của mình đúng là quá lỗ mãng, nếu Đồng thiện không kịp thời ngăn cản người nằm xuống lúc này có thể chính là hắn. Khẻ nhận lấy chiếc nón rộng vành đội lên đầu, Trần ngọc cúi người hành lễ với Đồng thiện: “đa tạ Đồng trưởng lão”.
Khóe môi của Lý vân vũ khẻ giật giật, hắn ta thật sự tiếc hận sao Đồng thiện lại ra tay nhanh đến như vậy, mặc dù Trần ngọc lúc này là một tu luyện giả hàng thật giá thật tuy nhiên trong mắt của hắn cũng chẳng đáng lo ngại, vừa rồi hắn đã âm thầm vận tiên thiên chân khí chỉ cần Trần ngọc thật sự ra tay hắn tự tin sẽ khiến cho Trần ngọc có đi mà không có về.
Lý thừa phong có lẽ cũng đã nhận ra sát ý trong mắt của cha mình, hắn khẻ tiến lên phía trước đối diện với Lý vân vũ: phụ thân không cần thiết phải hao tâm khổ tứ, tuy rằng bản thân hài nhi có chút bất ngờ với thực lực của tiểu tử này nhưng con không tin với thực lực khuếch mạch hậu kỳ của mình lại để thua một tiểu tử mới chỉ tu luyện tròn một tháng, dù hắn có đạt đến khuếch mạch đỉnh phong đi chăng nữa thì cũng chẳng có thời gian để nghiên cứu võ kỷ gì há chẳng phải là cọp giấy thôi hay sao, trong ánh mắt của Lý thừa phong chứa đựng một sự tự tin mãnh liệt.
Nếu tiến vào Tụ khí kỳ đã được xem là một tu luyện giả chính hiệu vì trong cơ thể đã tồn tại qua Tiên thiên chân khí thì Khuếch mạch chính là đem Tiên thiên chân khí trong cơ thể khuếch trương đến tứ chi qua đó trong mỗi động tác của người tu luyện đều có thể sử dụng đến Tiên thiên chân khí.
- Mọi việc trong thiên hạ vốn không có điều gì là tuyệt đối, cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, ta biết thực lực của con đã có nhiều tiến bộ nhưng cẩn tắc vô áy náy, tuyệt đối không được khinh địch, Lý vân vũ trước nay hành sự vẫn luôn cẩn thận, điều gì không nắm chắc đều khiến hắn lo lắng, chính tình cầu toàn này mà Kim xà bang mới chưa thể mở rộng được thế lực nhưng cũng chính sự cẩn thận này của hắn lại khiến Kim xà bang tránh được rất nhiều rắc rối. “Nếu sự việc có biến có thể dùng đến vũ khí cuối cùng”, Lý vân vũ nói ra một câu đầy ẩn ý trước khi trở lại ghế chủ sự.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, có thể cho trận đấu bắt đầu được rồi, trận đấu hôm nay được sự chứng kiến của Liên Thành thương hội, Kim xà bang cùng hơn hai ngàn người dân tại Thanh Lâm trấn, luật lệ của trận đấu chỉ có một: “người nào nhận thua hoặc mất khả năng chiến đấu xem như thua cuộc”, Một quản sự của Liên Thành thương hội được phân phó trở thành người điều hành trận đấu đang thông qua luật lệ trận đấu.
- Hai đấu sĩ đã sẳn sằng chưa?
- Ta đã sẳn sàng, Lý thừa phong hờ hững đáp.
- Tại hạ sẳn sàng, Trần ngọc hét lớn một tiếng như tự động viên bản thân mình.
- Nếu mọi thứ đã sẳn sàng vậy ta tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.
Sau hiệu lệnh của vị quản sự Trần ngọc đã dùng một tốc độ bất khả tư nghị áp sát đối thủ rồi tung ra một cú đấm cực mạnh nhưng đáng tiếc Lý thừa phong đã như một cơn gió tránh thoát được đòn tấn công. Trần ngọc vẫn chưa chịu từ bỏ nhanh chóng xoay người tung ra một cú đá quét nhưng kết quả cũng như lần trước ngay cả vạt áo của Lý thừa phong hắn cũng không thể đụng đến. Mặc cho Trần ngọc tay đấm chân đá liên tục ra đòn Lý thừa phong vẫn hoàn toàn ung dung giống như tên của mình chỉ nhẹ nhàng xê dịch đã né tránh được một cách dễ dàng.
Ầm, âm thanh đổ gục vang lên nhưng người nằm sàn không phải là Lý thừa phong mà lại chính là người từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn liên tục tấn công, Trần Ngọc. Cho đến khi bị đánh trúng hắn ta vẫn còn chưa thấy rõ được đối thủ đã ra đòn như thế nào, bằng gương mặt hết sức ngơ ngác Trần ngọc lại tiếp tục đứng dậy xông thẳng về phía Lý thừa phong.
Ầm, lại một lần nữa hắn bị đá bay rồi lại nhanh chóng đứng dậy lao về phía đối thủ, điệp khúc ấy đã lập lại hơn 8 lần cho đến lúc này những người xung quanh đã thật sự không còn kiên nhẫn theo dõi nửa rồi.
Sau mấy lần va chạm chiếc mũ rộng vành của Trần Ngọc đã không còn nguyên vẹn, gương mặt biến dạng của hắn cũng đã để lộ ra ngoài mọi người xung quanh lại có một dịp để bàn tán.
- Ha ha, tên quái thú kia mà cũng là một tu luyện giả sao, nói ra thật khiến người khác mất mặt, lão tử ta còn lợi hại hơn hắn gấp ngàn lần, một người nam nhân thân hình cao to đang xem trận đấu lớn tiếng hét lên, rõ ràng có thể thấy tên Trần ngọc kia ngoại trừ có tiên thiên chân khí thì từ bộ pháp, cách ra đòn cũng như uy lực đòn đánh đều xa xa không bằng cả những người giang hồ nhiều năm lăn lộn nói chi là một tu luyện giả hàng thật giá thật.
Sau khi hán tử kia lên tiến mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, “xem ra Quang minh hội thật sự cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Những tiếng chế giễu liên tục vang lên”.
Trên sàn đấu Trần ngọc vẫn như chưa hề nghe thấy điều gì, hắn vẫn đang điên cuồng tấn công như thể không có điều gì khiến hắn phải nao lòng, chính vì hành vi này của hắn đã khiến Lý thừa phong thực sự nổi giận.
- Nếu ngươi chỉ có mấy chiêu mèo cào ấy thì chuẩn bị chết đi, Lý thừa phong hét lớn một tiếng rồi bằng một bộ pháp ảo diệu đã nhanh chóng vòng ra phía sau của Trần ngọc rồi tung ra một đòn đánh cực mạnh
- Hắc sơn quyền, Trần ngọc hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Lý thừa phong nên chỉ đành trơ mắt nhìn một quyền này giáng thẳng vào lưng.
- Ầm, âm thanh đỗ gục này lại một lần nữa vang lên nhưng lần này rõ ràng sự đau đớn mà Trần ngọc phải chịu đựng lớn hơn nhiều so với những lần trước bằng chứng là đến bây giờ hắn vẫn chưa thể gượng dậy được nên nhớ với một đòn này Lý thừa phong đã khiến cho Hắc hùng phải dưỡng thương một tháng mới có thể xem như nhặt lại được cái mạng.
Trần ngọc cắn chặt răng nén lại sự đau đớn, dùng 2 tay làm trụ đẩy cơ thể đứng thẳng lên, trong ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy sự quyết tâm.
Lý thừa phong cũng không hề bất ngờ khi Trần ngọc có thể chịu được một đòn này, tu luyện giả vốn cơ thể đã được tôi luyện qua tiên thiên chân khí sức chịu đựng tuyệt đối không thể đánh đồng với những người khác. Một đòn tuy không thể đánh ngã ngươi nhưng sự thật đã chứng minh Trần Ngọc hoàn toàn chưa từng tu luyện qua võ kỷ, đã như vậy cứ đùa giỡn với hắn ta một phen. Lý thừa phong không hề cho Trần ngọc có cơ hội thở dốc, cơn mưa đòn được Lý thừa phong tung ra, Trần ngọc bây giờ đích thị chỉ là một bao cát lớn cho người khác mặc sức ngược đãi mà thôi.
Tình thế lúc này, thắng thua đã định nhưng Lý vân vũ vẫn còn nhíu mày suy nghĩ, xem ra ta đã quá đa nghi rồi cũng nên.
Một chấp sự của Liên Thành thương hội tiến đến nói với Đồng thiện điều gì đó khiến cho gương mặt của vị quản sự này đột nhiên trở nên vui vẽ. “Trần tiểu hữu, sự việc ngươi nhờ ta đã làm xong rồi”, Đồng thiện như chẳng hề quan tâm đến kết quả trận đấu nói vọng vào.
- Trần ngọc tiểu hữu, mau dừng tay, Trần ngọc vốn đang bừng bừng lửa giận đột nhiên ngừng tay bởi vì trước mặt hắn bây giờ không phải là Lý vân vũ mà chính là Đồng thiện trưởng lão. Không biết từ lúc nào Đồng trưởng lão đã chắn ngang hướng di chuyển của hắn, trong tay còn cầm theo một chiếc nón rộng vành: “ngươi hãy mau đội vào đi, tốt nhất không nên vọng động nếu không ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi”.
Trần ngọc có đôi chút chần chờ, trong đôi mắt của hắn vẫn còn đầy lửa giận tuy nhiên hắn ta biết rằng hành động vừa rồi của mình đúng là quá lỗ mãng, nếu Đồng thiện không kịp thời ngăn cản người nằm xuống lúc này có thể chính là hắn. Khẻ nhận lấy chiếc nón rộng vành đội lên đầu, Trần ngọc cúi người hành lễ với Đồng thiện: “đa tạ Đồng trưởng lão”.
Khóe môi của Lý vân vũ khẻ giật giật, hắn ta thật sự tiếc hận sao Đồng thiện lại ra tay nhanh đến như vậy, mặc dù Trần ngọc lúc này là một tu luyện giả hàng thật giá thật tuy nhiên trong mắt của hắn cũng chẳng đáng lo ngại, vừa rồi hắn đã âm thầm vận tiên thiên chân khí chỉ cần Trần ngọc thật sự ra tay hắn tự tin sẽ khiến cho Trần ngọc có đi mà không có về.
Lý thừa phong có lẽ cũng đã nhận ra sát ý trong mắt của cha mình, hắn khẻ tiến lên phía trước đối diện với Lý vân vũ: phụ thân không cần thiết phải hao tâm khổ tứ, tuy rằng bản thân hài nhi có chút bất ngờ với thực lực của tiểu tử này nhưng con không tin với thực lực khuếch mạch hậu kỳ của mình lại để thua một tiểu tử mới chỉ tu luyện tròn một tháng, dù hắn có đạt đến khuếch mạch đỉnh phong đi chăng nữa thì cũng chẳng có thời gian để nghiên cứu võ kỷ gì há chẳng phải là cọp giấy thôi hay sao, trong ánh mắt của Lý thừa phong chứa đựng một sự tự tin mãnh liệt.
Nếu tiến vào Tụ khí kỳ đã được xem là một tu luyện giả chính hiệu vì trong cơ thể đã tồn tại qua Tiên thiên chân khí thì Khuếch mạch chính là đem Tiên thiên chân khí trong cơ thể khuếch trương đến tứ chi qua đó trong mỗi động tác của người tu luyện đều có thể sử dụng đến Tiên thiên chân khí.
- Mọi việc trong thiên hạ vốn không có điều gì là tuyệt đối, cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, ta biết thực lực của con đã có nhiều tiến bộ nhưng cẩn tắc vô áy náy, tuyệt đối không được khinh địch, Lý vân vũ trước nay hành sự vẫn luôn cẩn thận, điều gì không nắm chắc đều khiến hắn lo lắng, chính tình cầu toàn này mà Kim xà bang mới chưa thể mở rộng được thế lực nhưng cũng chính sự cẩn thận này của hắn lại khiến Kim xà bang tránh được rất nhiều rắc rối. “Nếu sự việc có biến có thể dùng đến vũ khí cuối cùng”, Lý vân vũ nói ra một câu đầy ẩn ý trước khi trở lại ghế chủ sự.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, có thể cho trận đấu bắt đầu được rồi, trận đấu hôm nay được sự chứng kiến của Liên Thành thương hội, Kim xà bang cùng hơn hai ngàn người dân tại Thanh Lâm trấn, luật lệ của trận đấu chỉ có một: “người nào nhận thua hoặc mất khả năng chiến đấu xem như thua cuộc”, Một quản sự của Liên Thành thương hội được phân phó trở thành người điều hành trận đấu đang thông qua luật lệ trận đấu.
- Hai đấu sĩ đã sẳn sằng chưa?
- Ta đã sẳn sàng, Lý thừa phong hờ hững đáp.
- Tại hạ sẳn sàng, Trần ngọc hét lớn một tiếng như tự động viên bản thân mình.
- Nếu mọi thứ đã sẳn sàng vậy ta tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.
Sau hiệu lệnh của vị quản sự Trần ngọc đã dùng một tốc độ bất khả tư nghị áp sát đối thủ rồi tung ra một cú đấm cực mạnh nhưng đáng tiếc Lý thừa phong đã như một cơn gió tránh thoát được đòn tấn công. Trần ngọc vẫn chưa chịu từ bỏ nhanh chóng xoay người tung ra một cú đá quét nhưng kết quả cũng như lần trước ngay cả vạt áo của Lý thừa phong hắn cũng không thể đụng đến. Mặc cho Trần ngọc tay đấm chân đá liên tục ra đòn Lý thừa phong vẫn hoàn toàn ung dung giống như tên của mình chỉ nhẹ nhàng xê dịch đã né tránh được một cách dễ dàng.
Ầm, âm thanh đổ gục vang lên nhưng người nằm sàn không phải là Lý thừa phong mà lại chính là người từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn liên tục tấn công, Trần Ngọc. Cho đến khi bị đánh trúng hắn ta vẫn còn chưa thấy rõ được đối thủ đã ra đòn như thế nào, bằng gương mặt hết sức ngơ ngác Trần ngọc lại tiếp tục đứng dậy xông thẳng về phía Lý thừa phong.
Ầm, lại một lần nữa hắn bị đá bay rồi lại nhanh chóng đứng dậy lao về phía đối thủ, điệp khúc ấy đã lập lại hơn 8 lần cho đến lúc này những người xung quanh đã thật sự không còn kiên nhẫn theo dõi nửa rồi.
Sau mấy lần va chạm chiếc mũ rộng vành của Trần Ngọc đã không còn nguyên vẹn, gương mặt biến dạng của hắn cũng đã để lộ ra ngoài mọi người xung quanh lại có một dịp để bàn tán.
- Ha ha, tên quái thú kia mà cũng là một tu luyện giả sao, nói ra thật khiến người khác mất mặt, lão tử ta còn lợi hại hơn hắn gấp ngàn lần, một người nam nhân thân hình cao to đang xem trận đấu lớn tiếng hét lên, rõ ràng có thể thấy tên Trần ngọc kia ngoại trừ có tiên thiên chân khí thì từ bộ pháp, cách ra đòn cũng như uy lực đòn đánh đều xa xa không bằng cả những người giang hồ nhiều năm lăn lộn nói chi là một tu luyện giả hàng thật giá thật.
Sau khi hán tử kia lên tiến mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, “xem ra Quang minh hội thật sự cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Những tiếng chế giễu liên tục vang lên”.
Trên sàn đấu Trần ngọc vẫn như chưa hề nghe thấy điều gì, hắn vẫn đang điên cuồng tấn công như thể không có điều gì khiến hắn phải nao lòng, chính vì hành vi này của hắn đã khiến Lý thừa phong thực sự nổi giận.
- Nếu ngươi chỉ có mấy chiêu mèo cào ấy thì chuẩn bị chết đi, Lý thừa phong hét lớn một tiếng rồi bằng một bộ pháp ảo diệu đã nhanh chóng vòng ra phía sau của Trần ngọc rồi tung ra một đòn đánh cực mạnh
- Hắc sơn quyền, Trần ngọc hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Lý thừa phong nên chỉ đành trơ mắt nhìn một quyền này giáng thẳng vào lưng.
- Ầm, âm thanh đỗ gục này lại một lần nữa vang lên nhưng lần này rõ ràng sự đau đớn mà Trần ngọc phải chịu đựng lớn hơn nhiều so với những lần trước bằng chứng là đến bây giờ hắn vẫn chưa thể gượng dậy được nên nhớ với một đòn này Lý thừa phong đã khiến cho Hắc hùng phải dưỡng thương một tháng mới có thể xem như nhặt lại được cái mạng.
Trần ngọc cắn chặt răng nén lại sự đau đớn, dùng 2 tay làm trụ đẩy cơ thể đứng thẳng lên, trong ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy sự quyết tâm.
Lý thừa phong cũng không hề bất ngờ khi Trần ngọc có thể chịu được một đòn này, tu luyện giả vốn cơ thể đã được tôi luyện qua tiên thiên chân khí sức chịu đựng tuyệt đối không thể đánh đồng với những người khác. Một đòn tuy không thể đánh ngã ngươi nhưng sự thật đã chứng minh Trần Ngọc hoàn toàn chưa từng tu luyện qua võ kỷ, đã như vậy cứ đùa giỡn với hắn ta một phen. Lý thừa phong không hề cho Trần ngọc có cơ hội thở dốc, cơn mưa đòn được Lý thừa phong tung ra, Trần ngọc bây giờ đích thị chỉ là một bao cát lớn cho người khác mặc sức ngược đãi mà thôi.
Tình thế lúc này, thắng thua đã định nhưng Lý vân vũ vẫn còn nhíu mày suy nghĩ, xem ra ta đã quá đa nghi rồi cũng nên.
Một chấp sự của Liên Thành thương hội tiến đến nói với Đồng thiện điều gì đó khiến cho gương mặt của vị quản sự này đột nhiên trở nên vui vẽ. “Trần tiểu hữu, sự việc ngươi nhờ ta đã làm xong rồi”, Đồng thiện như chẳng hề quan tâm đến kết quả trận đấu nói vọng vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook