Vận Mệnh Nghịch Hành
-
Chương 18: Hay là muội cứ đi trước ta sẽ theo sau
Trần Ngọc sau khi nhận lấy lệnh bài liền nhanh chóng rời khỏi, hắn muốn tận dụng từng giây từng phút một để có thể nhanh chóng thăng tiến sức mạnh của mình vì chỉ có như vậy hắn mới mong có cơ hội tìm đường quay trở về nhà và trước hết là tranh thủ một cơ hội sống còn trong cuộc đổ đấu với người của Kim Xà bang.
Chỉ mới bước chân ra khỏi cửa Liên Thành thương hội Kim Hoa đã như một cơn gió nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy Trần Ngọc, nàng ta vừa khóc vừa nức nở:
- “Xin lỗi Trần đại ca, là ta đã làm liên lụy đến huynh rồi, là ta ngốc nghếch đại ca cứ việc mắng ta đi”
Trần Ngọc thật sự rất bất ngờ với thái độ này của Kim Hoa, tuy rằng nàng ấy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng xem ra cơ thể cũng đã phát triển đầy đủ Trần Ngọc trước nay vốn cũng chưa từng gần gũi với nữ nhân đến như vậy nên cũng có chút ngượng ngùng. Khẻ đẩy nhẹ Kim Hoa ra khỏi cơ thể mình Trần Ngọc vừa cười vừa nói:
- “Nha đầu ngốc, như vậy đã được chưa’
Trần Ngọc càng tỏ ra không quan tâm Kim Hoa lại càng khóc lớn hơn:
- “Các thúc thúc đã cho ta biết cả rồi, việc thách đấu lần này có thể sẽ thập tử nhất sinh muội không hề biết việc đó nhưng huynh chắc chắn phải biết chứ, tại sao còn nhận lời thách đấu.”
- “Mạng ta là mạng tiểu cường đâu dễ chết được, hơn nữa trận đấu này thắng thua vẫn còn chưa rõ đâu”, Trần Ngọc mặc dù ngoài miệng vẫn nói cứng nhưng thực chất trong lòng hắn biết rõ chỉ cần nhặt lại được một mạng cũng đã là đáng quý rồi nói gì đến việc chiến thắng nhưng hắn thật sự không muốn Kim Hoa vì mình mà cảm thấy áy náy.
- “Cũng đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về nhà đi chắc đại thúc ở nhà đang rất mong muội đó”, Trần Ngọc vừa nói vừa bước về phía trước để dẫn Kim Hoa quay trở về nhưng hắn chợt nhận ra một điều hắn cũng chẳng biết phải đi đường nào.
- “Ta nói này hay là muội cứ đi trước ta sẽ theo sau”. Vừa nghe Trần Ngọc nói như vậy Kim Hoa đã phì cười, nữ nhân đúng là dễ bị dỗ ngọt mới đấy mà đã quên hết nỗi buồn vui vẻ mà dẫn đường.
Lúc nãy bị Kim Hoa làm phân tâm nên Trần Ngọc không để ý đến Đại lực cũng đang đứng ở đấy chờ hắn, biểu hiện của Đại lực lúc này thật sự làm cho hắn hết sức ngạc nhiên nếu so sánh với Đại lực của những ngày trước mà Trần Ngọc từng biết thật sự là khác biệt một trời một vực, Đại lực lúc này không ồn ào, náo nhiệt hay gây sự với Trần Ngọc mà lại khá yên tĩnh và điềm đạm dường như trong lòng hắn có điều gì đó đang suy nghĩ, xem ra Đại lực cũng đang dần trưởng thành rồi.
Đội ngũ của bọn họ quay trở về nhà trên một chiếc xe ngựa, đoạn đường này cũng không quá xa nên chẳng mấy chốc nhóm người Trần Ngọc đã về đến Sơn dã thôn, Trần Ngọc và Kim Hoa xin phép cáo từ trước, Đại lực trước khi trở về nhắn nhủ với Trần Ngọc rằng những người khác do phải sắp xếp một số công việc nên tạm thời chưa thể hội kiến nên nhờ Đại lực nhắn lại 2 ngày sau bọn họ nhất định sẽ đến gặp mặt bàn về cuộc quyết đấu.
Bây giờ cũng đã là xế chiều, ngày hôm nay có quá nhiều sự kiện đã diễn ra khiến cho Trần Ngọc có chút mệt mỏi nhưng hắn biết rằng mình không có nhiều thời gian để nghĩ ngơi.
- “Kim Hoa, ta có một chút việc bận cần phải giải quyết muội cứ quay về trước đi, mọi việc hôm nay mong muội dấu kín với đại thúc nếu không lúc ấy lại lo lắng”, Trần Ngọc quyết định tranh thủ thời gian mang quyển điển tịch mà Cẩu thúc tặng đọc qua một lượt, nhà phải xây từ nền móng muốn trở thành tiên nhân trước tiên phải tìm hiểu phải tu luyện thế nào đã. Trần Ngọc nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ rồi thật cẩn thận lật từng trang một của quyển điển tịch.
Sau khi đã trải qua giai đoạn Luyện thể tức là đã đủ điều kiện để hấp thu tiên thiên chân khí tuy nhiên muốn hấp thu tiên thiên chân khí cần phải có một pháp môn tu luyện để vận hành và luân chuyển tiên thiên chân khí, pháp môn tu luyện trong thiên hạ cũng phân chia đẳng cấp khác nhau, có bốn cảnh giới lớn là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng mỗi đại cảnh giới lại chia thành 7 cấp độ: Bạch, Lam, Lục, Tử, Huyết, Hoàng, Hắc. Bí tịch Thiên cấp gần như đã tuyệt tích trong thiên hạ chỉ Cổ tộc hoặc những người có cơ duyện sâu dầy mới có cơ hội tìm được nhưng chúng cũng chỉ là tàn quyển mà thôi, một quyển bí tịch Thiên cấp còn nguyên vẹn giá trị không cách nào có thể đoán định. Bí tịch Địa cấp cũng vô cùng trân hiếm thường được xem là bí tịch trấn phái còn Huyền cấp được xem là bí tịch cao cấp hoặc trung cấp, Hoàng cấp được xem như là bí tịch phổ thông.
Muốn thực lực có thể thăng tiến nhanh chóng và ổn định cần tìm một pháp môn tu luyện tốt chỉ có như vậy quá trình tu luyện về sau mới có thể thuận lợi. Tiên thiên chân khí sau khi hấp thu được lưu trữ vào một bộ phận đặc thù trong cơ thể, thông thường nơi lưu trữ chính là đan điền vì đan điền chính là trung tâm của cơ thể tuy nhiên trong một vài tình huống đặc thù có thể lựa chọn một nơi khác để lưu trữ tùy vào pháp môn tu luyện.
“Xem ra việc đầu tiên ta cần làm lúc bây giờ chính là mau chóng tìm cách sử dụng Thăng linh quả trong tay sau đó tìm một pháp môn tu luyện mới mong có một cơ hội lật ngược tình thế, đáng tiếc trong điển tịch lại không hề nhắc đến việc sử dụng các loại đan dược hỗ trợ tu luyện, chẵng lẽ thật sự phải tìm một luỵện dược sư giúp đỡ hay sao, nhưng ta biết tìm người đó ở đâu bây giờ”, trong lòng Trần Ngọc đang rất bối rối bây giờ nơi duy nhất hắn có thể trông cậy chính là Đồng trưởng lão của Liên Thành thương hội nhưng hắn thật sự không muốn lợi dụng lòng tốt của người khác, món nợ nhân tình hắn ta thiếu đã quá nhiều rồi.
Mọi việc đều phải do tự mình phấn đấu trước đã, “ta không tin là trời sẽ tuyệt đường người”, Trần Ngọc thét lớn một tiếng như để tự hạ quyết tâm với chính mình. Khép lại quyển điển tịch và cất giữ thật cẩn thận, Trần Ngọc đã cảm thấy có chút đói bụng rồi từ sáng đến giờ hắn ta vẫn chưa có gì bỏ bụng cả dù sao thì những phần tiếp theo của điển tịch cũng không hữu ích đối với hắn, người ta bảo rằng biết quá nhiều đôi khi lại không tốt.
Chỉ mới bước chân ra khỏi cửa Liên Thành thương hội Kim Hoa đã như một cơn gió nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy Trần Ngọc, nàng ta vừa khóc vừa nức nở:
- “Xin lỗi Trần đại ca, là ta đã làm liên lụy đến huynh rồi, là ta ngốc nghếch đại ca cứ việc mắng ta đi”
Trần Ngọc thật sự rất bất ngờ với thái độ này của Kim Hoa, tuy rằng nàng ấy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng xem ra cơ thể cũng đã phát triển đầy đủ Trần Ngọc trước nay vốn cũng chưa từng gần gũi với nữ nhân đến như vậy nên cũng có chút ngượng ngùng. Khẻ đẩy nhẹ Kim Hoa ra khỏi cơ thể mình Trần Ngọc vừa cười vừa nói:
- “Nha đầu ngốc, như vậy đã được chưa’
Trần Ngọc càng tỏ ra không quan tâm Kim Hoa lại càng khóc lớn hơn:
- “Các thúc thúc đã cho ta biết cả rồi, việc thách đấu lần này có thể sẽ thập tử nhất sinh muội không hề biết việc đó nhưng huynh chắc chắn phải biết chứ, tại sao còn nhận lời thách đấu.”
- “Mạng ta là mạng tiểu cường đâu dễ chết được, hơn nữa trận đấu này thắng thua vẫn còn chưa rõ đâu”, Trần Ngọc mặc dù ngoài miệng vẫn nói cứng nhưng thực chất trong lòng hắn biết rõ chỉ cần nhặt lại được một mạng cũng đã là đáng quý rồi nói gì đến việc chiến thắng nhưng hắn thật sự không muốn Kim Hoa vì mình mà cảm thấy áy náy.
- “Cũng đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về nhà đi chắc đại thúc ở nhà đang rất mong muội đó”, Trần Ngọc vừa nói vừa bước về phía trước để dẫn Kim Hoa quay trở về nhưng hắn chợt nhận ra một điều hắn cũng chẳng biết phải đi đường nào.
- “Ta nói này hay là muội cứ đi trước ta sẽ theo sau”. Vừa nghe Trần Ngọc nói như vậy Kim Hoa đã phì cười, nữ nhân đúng là dễ bị dỗ ngọt mới đấy mà đã quên hết nỗi buồn vui vẻ mà dẫn đường.
Lúc nãy bị Kim Hoa làm phân tâm nên Trần Ngọc không để ý đến Đại lực cũng đang đứng ở đấy chờ hắn, biểu hiện của Đại lực lúc này thật sự làm cho hắn hết sức ngạc nhiên nếu so sánh với Đại lực của những ngày trước mà Trần Ngọc từng biết thật sự là khác biệt một trời một vực, Đại lực lúc này không ồn ào, náo nhiệt hay gây sự với Trần Ngọc mà lại khá yên tĩnh và điềm đạm dường như trong lòng hắn có điều gì đó đang suy nghĩ, xem ra Đại lực cũng đang dần trưởng thành rồi.
Đội ngũ của bọn họ quay trở về nhà trên một chiếc xe ngựa, đoạn đường này cũng không quá xa nên chẳng mấy chốc nhóm người Trần Ngọc đã về đến Sơn dã thôn, Trần Ngọc và Kim Hoa xin phép cáo từ trước, Đại lực trước khi trở về nhắn nhủ với Trần Ngọc rằng những người khác do phải sắp xếp một số công việc nên tạm thời chưa thể hội kiến nên nhờ Đại lực nhắn lại 2 ngày sau bọn họ nhất định sẽ đến gặp mặt bàn về cuộc quyết đấu.
Bây giờ cũng đã là xế chiều, ngày hôm nay có quá nhiều sự kiện đã diễn ra khiến cho Trần Ngọc có chút mệt mỏi nhưng hắn biết rằng mình không có nhiều thời gian để nghĩ ngơi.
- “Kim Hoa, ta có một chút việc bận cần phải giải quyết muội cứ quay về trước đi, mọi việc hôm nay mong muội dấu kín với đại thúc nếu không lúc ấy lại lo lắng”, Trần Ngọc quyết định tranh thủ thời gian mang quyển điển tịch mà Cẩu thúc tặng đọc qua một lượt, nhà phải xây từ nền móng muốn trở thành tiên nhân trước tiên phải tìm hiểu phải tu luyện thế nào đã. Trần Ngọc nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ rồi thật cẩn thận lật từng trang một của quyển điển tịch.
Sau khi đã trải qua giai đoạn Luyện thể tức là đã đủ điều kiện để hấp thu tiên thiên chân khí tuy nhiên muốn hấp thu tiên thiên chân khí cần phải có một pháp môn tu luyện để vận hành và luân chuyển tiên thiên chân khí, pháp môn tu luyện trong thiên hạ cũng phân chia đẳng cấp khác nhau, có bốn cảnh giới lớn là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng mỗi đại cảnh giới lại chia thành 7 cấp độ: Bạch, Lam, Lục, Tử, Huyết, Hoàng, Hắc. Bí tịch Thiên cấp gần như đã tuyệt tích trong thiên hạ chỉ Cổ tộc hoặc những người có cơ duyện sâu dầy mới có cơ hội tìm được nhưng chúng cũng chỉ là tàn quyển mà thôi, một quyển bí tịch Thiên cấp còn nguyên vẹn giá trị không cách nào có thể đoán định. Bí tịch Địa cấp cũng vô cùng trân hiếm thường được xem là bí tịch trấn phái còn Huyền cấp được xem là bí tịch cao cấp hoặc trung cấp, Hoàng cấp được xem như là bí tịch phổ thông.
Muốn thực lực có thể thăng tiến nhanh chóng và ổn định cần tìm một pháp môn tu luyện tốt chỉ có như vậy quá trình tu luyện về sau mới có thể thuận lợi. Tiên thiên chân khí sau khi hấp thu được lưu trữ vào một bộ phận đặc thù trong cơ thể, thông thường nơi lưu trữ chính là đan điền vì đan điền chính là trung tâm của cơ thể tuy nhiên trong một vài tình huống đặc thù có thể lựa chọn một nơi khác để lưu trữ tùy vào pháp môn tu luyện.
“Xem ra việc đầu tiên ta cần làm lúc bây giờ chính là mau chóng tìm cách sử dụng Thăng linh quả trong tay sau đó tìm một pháp môn tu luyện mới mong có một cơ hội lật ngược tình thế, đáng tiếc trong điển tịch lại không hề nhắc đến việc sử dụng các loại đan dược hỗ trợ tu luyện, chẵng lẽ thật sự phải tìm một luỵện dược sư giúp đỡ hay sao, nhưng ta biết tìm người đó ở đâu bây giờ”, trong lòng Trần Ngọc đang rất bối rối bây giờ nơi duy nhất hắn có thể trông cậy chính là Đồng trưởng lão của Liên Thành thương hội nhưng hắn thật sự không muốn lợi dụng lòng tốt của người khác, món nợ nhân tình hắn ta thiếu đã quá nhiều rồi.
Mọi việc đều phải do tự mình phấn đấu trước đã, “ta không tin là trời sẽ tuyệt đường người”, Trần Ngọc thét lớn một tiếng như để tự hạ quyết tâm với chính mình. Khép lại quyển điển tịch và cất giữ thật cẩn thận, Trần Ngọc đã cảm thấy có chút đói bụng rồi từ sáng đến giờ hắn ta vẫn chưa có gì bỏ bụng cả dù sao thì những phần tiếp theo của điển tịch cũng không hữu ích đối với hắn, người ta bảo rằng biết quá nhiều đôi khi lại không tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook