Vẫn Luôn Thích Em
-
Chương 48: Bố của em là một người tốt (2)
Thỏ trắng tập trung lắng nghe lời hát của Trịnh Thành Tử rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, trời bắt đầu sáng rực nhờ ánh nắng của ngày mới.
Những ánh sáng chiếu qua tấm rèm dày chỉ để tạo bóng tối cho đồ đạc bên trong ngôi nhà.
Thỏ trắng vẫn đang ngủ thì đột nhiên tỉnh dậy và mở mắt ra, quay đầu lại và liếc nhìn Trịnh Thành Tử vẫn đang say giấc nồng. Thỏ trắng bật dậy và ngồi dậy khỏi giường.
Thỏ trắng bước trên sàn nhà bằng chân trần, rồi dò tìm đôi dép của cô, sau đó thì nhanh chóng mang đôi dép màu hồng vào chạy về phía cửa phòng.
Khi vừa mở cửa phòng ra thì thỏ trắng đã cảm nhận được một luồng không khí lạnh buốt thổi vào người của cô.
Thực sự... rất lạnh...
Mặc dù thỏ trắng đã mặc một chiếc áo len cotton khá dày trên người nhưng cô bé không thể không run rẩy. Thỏ trắng đang chuẩn bị bước từng bước xuống cầu thang thì đột nhiên bị kéo lại phía sau.
"Ca ca nước cam?" Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn Trịnh Thành Tử, người đứng đằng sau thỏ trắng và đã kéo thỏ trắng lui về phía sau, rồi hét lên với một chút ngạc nhiên.
"Thời tiết lạnh như thế này, em ra khỏi phòng làm gì, chẳng lẽ em không sợ bị ốm ư?" Trịnh Thành Tử thở dài với thỏ trắng nhưng cậu vẫn chưa tỉnh dậy còn giọng thì hơi khàn.
"Nhưng... em chỉ muốn ra ngoài để xem bố em đã về nhà chưa mà thôi." Thỏ trắng nhún vai trước gương mặt nhăn nhó của Trịnh Thành Tử rồi thì thầm.
"Nhưng chẳng phải mẹ em đã nói với em rồi ư, hôm nay mẹ em sẽ đi đón bố sau đó khi họ về đến nhà thì họ sẽ qua đây để đón em về mà. Giờ em nhanh chóng quay lại phòng đi không lại cảm lạnh bây giờ. " Trịnh Thành Tử xoa hai tay và đặt lên vai thỏ trắng rồi đóng cửa và quay lại vào phòng cậu. "Lúc này nếu em ra ngoài thì em có muốn đóng thành một tảng băng không?"
"Em chỉ... lén nhìn mà thôi..." Thỏ trắng thì thầm.
"Nếu em muốn nhìn lén thì em phải mặc áo quần thật ấm vào chứ." Trịnh Thành Tử kéo thỏ trắng vào trong phòng.
Ngay khi cánh cửa phòng được mở ra thì lại xuất hiện một luồng gió mạnh thổi mạnh khiến Trịnh Thành Tử đứng không vững vì quá lạnh.
Trịnh Thành Tử bất đắc dĩ đứng để gọi thỏ trắng vào mặc dù thời tiết không được ấm cho lắm.
May mắn thay, khi thỏ trắng đang cố tìm dép trên sàn thì quá lâu để cô bé tìm được. Trước khi tìm được đôi dép của mình, luồng gió lạnh thổi vào cũng khiến thỏ trắng không khỏi cảm thấy lạnh buốt cả người lên. Nếu thỏ trắng và Trịnh Thành Tử đứng lâu hơn một hồi nữa chắc chắn cả hai bị cảm lạnh.
Trịnh Thành Tử không thể để thỏ trắng bước ra khỏi phòng trong thời tiết giá lạnh này nên cậu đành lấy chăn và đắp cho thỏ trắng sau đó rồi cậu quay lại giường để nằm tiếp.
"Chà, công nhận trời lạnh quá..." Thỏ trắng run cầm cập sau khi ra ngoài trong thời gian ngắn.
"Em mà cũng biết lạnh ư?" Trịnh Thành Tử nhìn vào chiếc áo len mà thỏ trắng đang mặc kiền nói: "Anh không hiểu sao mà em chỉ mang một chiếc áo len mỏng như vậy mà định ra ngoài như vậy được nữa?"
"Chỉ là... em không cảm thấy lạnh mà thôi..." thỏ trắng trả lời một cách ranh mãnh.
Trịnh Thành Tử im lặng nhìn thỏ trắng, rồi nhanh chóng tắt đèn phòng rồi nói: "Giờ ngủ đi nào thỏ trắng, bố mẹ em ít nhất buổi trưa mới đến đây được."
"Tại sao, ca ca không nói rằng bố mẹ em sẽ đến đây trong sáng hôm nay?" Thỏ trắng bất đắc dĩ hỏi.
"Mẹ của em sẽ đón bố chạy từ Nam Kinh, mà anh đã hỏi bố anh thì phải mất ít nhất bốn giờ đi bằng xe buýt mới về đến đây được. Cho dù có chạy nhanh như thế nào đi nữa thì buổi trưa bố mẹ mới đến đón em được. Giờ chúng ta cùng nhau đi ngủ nào." Trịnh Thành Tử quay người lại và không nói gì sau câu nói đó.
Buổi trưa...
Thỏ trắng đang nằm trong chăn, mắt nhìn lên trần nhà với đôi mắt ngấn nước, và tự hỏi sao... thời gian trôi lâu như thế...
Sáng hôm sau, trời bắt đầu sáng rực nhờ ánh nắng của ngày mới.
Những ánh sáng chiếu qua tấm rèm dày chỉ để tạo bóng tối cho đồ đạc bên trong ngôi nhà.
Thỏ trắng vẫn đang ngủ thì đột nhiên tỉnh dậy và mở mắt ra, quay đầu lại và liếc nhìn Trịnh Thành Tử vẫn đang say giấc nồng. Thỏ trắng bật dậy và ngồi dậy khỏi giường.
Thỏ trắng bước trên sàn nhà bằng chân trần, rồi dò tìm đôi dép của cô, sau đó thì nhanh chóng mang đôi dép màu hồng vào chạy về phía cửa phòng.
Khi vừa mở cửa phòng ra thì thỏ trắng đã cảm nhận được một luồng không khí lạnh buốt thổi vào người của cô.
Thực sự... rất lạnh...
Mặc dù thỏ trắng đã mặc một chiếc áo len cotton khá dày trên người nhưng cô bé không thể không run rẩy. Thỏ trắng đang chuẩn bị bước từng bước xuống cầu thang thì đột nhiên bị kéo lại phía sau.
"Ca ca nước cam?" Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn Trịnh Thành Tử, người đứng đằng sau thỏ trắng và đã kéo thỏ trắng lui về phía sau, rồi hét lên với một chút ngạc nhiên.
"Thời tiết lạnh như thế này, em ra khỏi phòng làm gì, chẳng lẽ em không sợ bị ốm ư?" Trịnh Thành Tử thở dài với thỏ trắng nhưng cậu vẫn chưa tỉnh dậy còn giọng thì hơi khàn.
"Nhưng... em chỉ muốn ra ngoài để xem bố em đã về nhà chưa mà thôi." Thỏ trắng nhún vai trước gương mặt nhăn nhó của Trịnh Thành Tử rồi thì thầm.
"Nhưng chẳng phải mẹ em đã nói với em rồi ư, hôm nay mẹ em sẽ đi đón bố sau đó khi họ về đến nhà thì họ sẽ qua đây để đón em về mà. Giờ em nhanh chóng quay lại phòng đi không lại cảm lạnh bây giờ. " Trịnh Thành Tử xoa hai tay và đặt lên vai thỏ trắng rồi đóng cửa và quay lại vào phòng cậu. "Lúc này nếu em ra ngoài thì em có muốn đóng thành một tảng băng không?"
"Em chỉ... lén nhìn mà thôi..." Thỏ trắng thì thầm.
"Nếu em muốn nhìn lén thì em phải mặc áo quần thật ấm vào chứ." Trịnh Thành Tử kéo thỏ trắng vào trong phòng.
Ngay khi cánh cửa phòng được mở ra thì lại xuất hiện một luồng gió mạnh thổi mạnh khiến Trịnh Thành Tử đứng không vững vì quá lạnh.
Trịnh Thành Tử bất đắc dĩ đứng để gọi thỏ trắng vào mặc dù thời tiết không được ấm cho lắm.
May mắn thay, khi thỏ trắng đang cố tìm dép trên sàn thì quá lâu để cô bé tìm được. Trước khi tìm được đôi dép của mình, luồng gió lạnh thổi vào cũng khiến thỏ trắng không khỏi cảm thấy lạnh buốt cả người lên. Nếu thỏ trắng và Trịnh Thành Tử đứng lâu hơn một hồi nữa chắc chắn cả hai bị cảm lạnh.
Trịnh Thành Tử không thể để thỏ trắng bước ra khỏi phòng trong thời tiết giá lạnh này nên cậu đành lấy chăn và đắp cho thỏ trắng sau đó rồi cậu quay lại giường để nằm tiếp.
"Chà, công nhận trời lạnh quá..." Thỏ trắng run cầm cập sau khi ra ngoài trong thời gian ngắn.
"Em mà cũng biết lạnh ư?" Trịnh Thành Tử nhìn vào chiếc áo len mà thỏ trắng đang mặc kiền nói: "Anh không hiểu sao mà em chỉ mang một chiếc áo len mỏng như vậy mà định ra ngoài như vậy được nữa?"
"Chỉ là... em không cảm thấy lạnh mà thôi..." thỏ trắng trả lời một cách ranh mãnh.
Trịnh Thành Tử im lặng nhìn thỏ trắng, rồi nhanh chóng tắt đèn phòng rồi nói: "Giờ ngủ đi nào thỏ trắng, bố mẹ em ít nhất buổi trưa mới đến đây được."
"Tại sao, ca ca không nói rằng bố mẹ em sẽ đến đây trong sáng hôm nay?" Thỏ trắng bất đắc dĩ hỏi.
"Mẹ của em sẽ đón bố chạy từ Nam Kinh, mà anh đã hỏi bố anh thì phải mất ít nhất bốn giờ đi bằng xe buýt mới về đến đây được. Cho dù có chạy nhanh như thế nào đi nữa thì buổi trưa bố mẹ mới đến đón em được. Giờ chúng ta cùng nhau đi ngủ nào." Trịnh Thành Tử quay người lại và không nói gì sau câu nói đó.
Buổi trưa...
Thỏ trắng đang nằm trong chăn, mắt nhìn lên trần nhà với đôi mắt ngấn nước, và tự hỏi sao... thời gian trôi lâu như thế...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook