Vẵn Luôn Chờ Em
C1: Chương 1

1.

Tâm tình hiện tại của tôi giống như con lợn c.h.ế.t nằm trên mặt đất.

Còn "Bé trai ba tuổi, rất ngoan và nghe lời" nào đây?

Một sinh viên đại học cao mét tám tám này sao lại bám dính lấy tôi như bám lấy một con mèo hình người, cái quái gì đang xảy ra vậy?

Tôi ngập ngừng gọi.

"Bé yêu?"

Chị ơi, chị ơi, em ở đây."

Với gương mặt bướng bỉnh kiêu ngạo, đôi mắt trong veo ngây thơ, lại gọi ngọt ngào như vậy. Sự tương phản này, ai mà biết được.

Tôi ho vài lần để xác nhận lại.

"Em trả lời câu hỏi của chị thêm một lần nữa, được không?"

"Dạ."

"Bé tên gì nào?"

"Giang Sách."

"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba tuổi ạ."

Rất tốt, địa chỉ chính xác, trong nhà không có ai khác, tên giống rồi, tuổi cũng gần như trùng rồi.

Giang Sách trước mặt tôi hẳn là đứa trẻ tôi phải chăm sóc.

2.

Giang Sách thực sự rất ngoan.

Ngoan hơn so với tất cả những đứa bé tôi trông giữ trong kỳ nghỉ hè.

Hai tay hắn cầm sữa chua, ngồi trên ghế băng nhỏ dành cho trẻ em và xem phim hoạt hình, vừa xem vừa đọc ngâm nga.

"Chị gái xinh đẹp, tôi là Bond, GG Bond."


Sau đó, hắn quay lại nhìn tôi chăm chú với đôi mắt sáng ngời.

"Chị ơi, chị có muốn làm công chúa của em không? A Sách rất thích chị."

"Tất nhiên là chị muốn rồi, chị cũng yêu A Sách nhất. A Sách của chúng ta thông minh như GG Bond."

Đã quen với việc dỗ trẻ con, tôi đã có thể bỏ qua vẻ ngoài cao lớn của Giang Sách và xem hắn như đứa bé ba tuổi.

Trẻ con thích được bày tỏ tình yêu thẳng thắn.

Vành tai Giang Sách đỏ bừng, hắn bẽn lẽn đi chuyển chiếc ghế băng nhỏ về phía tôi.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp cân nặng của mình rồi, chiếc ghế băng nhỏ chứa không nổi hắn, cuối cùng đình công.

"Răng rắc..."

Chiếc ghế bị nứt, Giang Sách ngã xuống.

Tôi vội vàng chạy lại đỡ.

Hắn đang che mông của mình, mặt mếu muốn khóc.

"Chị ơi, mông em đau quá, chị xoa giúp em đi."

Cái này, cái này không phù hợp lắm nhỉ.

Thấy tôi do dự, Giang Sách òa khóc.

"Chị lừa em, chị không thích em."

"Không có, không có," Tôi hốt hoảng giải thích, "Chị thích em nhất mà."

Để dỗ dành hắn, tôi đã dùng đến tuyệt chiêu của mình, hôn lên má hắn một cái.

Trời xanh chứng giám, tôi chỉ đơn giản là đang dỗ dành đứa bé, chắc chắn không phải lợi dụng hắn.

Giang Sách ngừng khóc, dụi mắt và mỉm cười.

Có lẽ là vì xấu hổ, sau khi nhận ra tôi hôn hắn, hắn nắm lấy góc áo tôi thì thầm: "Chị à, em có quà cho chị ở trên lầu. Để A Sách đi lấy, chị không được động đậy cũng không được lén nhìn đâu đấy."

"Được."

Tôi nhắm mắt lại, tỏ rõ sẽ không bao giờ nhìn lén.

3.

Sau khi hắn lên lầu, tôi mới nhân cơ hội này để liên lạc với dì Trần - mẹ của Giang Sách, chủ thuê của tôi.

Nguyên tắc của tôi: Miễn là nhận được đơn đặt hàng, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.

Nhưng tình hình của Giang Sách quá đặc biệt, ban đầu tôi nghĩ đơn giản thôi, dù sao hắn cũng không phải là một đứa bé thực sự.

Mặc dù tâm trí chỉ ba tuổi, nhưng cơ thể lại là một người trưởng thành thực sự.

Tôi không chắc chắn thành công.

Ví dụ như tình huống vừa rồi, tâm hồn hắn là đứa bé ba tuổi, nhưng tôi thật sự không thể coi hắn như một đứa bé ba tuổi.

Sau nhiều lần cân nhắc, sẽ an toàn hơn nếu trả lại đơn hàng. Tôi không thể tự phá vỡ thương hiệu của chính mình.

Không ngờ dì Trần lại nhắn tin cho tôi trước.

"Nhiễm Nhiễm à, cháu đã gặp A Sách chưa?

"A Sách rất ngoan ngoãn nghe lời phải không?"

"Dì không cố ý giấu cháu đâu, thật sự đây là tình huống đặc biệt."

"Cháu biết mà, công việc của dì bận rộn, cho nên từ bé tời giờ A Sách rất cô đơn."

"Nhiễm Nhiễm à, sao cháu không nói gì? Không phải muốn trả đơn hàng chứ?"

"Vậy không được đâu, dì và A Sách không thể thiếu cháu được."


"Như thế này nhé, dì sẽ tăng lương cho cháu, một ngày 10 triệu?"

"16 triệu?"

"32 triệu, toàn thời gian."

Điện thoại vang lên một loạt tiếng ding-dong, tôi còn chưa gõ xong câu "Dì Trần, cháu muốn trả lại đơn hàng".

Tận dụng triệt để, bà ấy không để lại cho tôi bất kỹ kẽ hở nào trong những gì bà ấy nói.

Thấy giá càng ngày càng cao, tôi trả lời với tốc độ hai mươi năm độc thân:

Dì Trần, cháu sợ mình không đủ năng lực để chăm sóc con dì thật tốt."

"Nếu thế thì cứ tính cho dì. Nhiễm Nhiễm à, cháu đừng khiêm tốn. Mấy đứa nhóc nhà dì cháu còn trị được, không có vấn đề gì đâu. Một ngày 32 triệu, quyết định như vậy nhé?"

"Dì Trần, dì đang phá giá thị trường, không nên đâu."

"50 triệu?"

"Dì à, thật sự không phải vấn đề liên quan tới tiền bạc."

"65 triệu, một ngày 65 triệu. Lòng thành của dì đặt ở đây."

Phu nhân, bây giờ lão nô sẽ đi chăm sóc thiếu gia."

Không phải tôi không muốn hoàn đơn hàng, mà là dì Trần cho tôi quá nhiều.

Một ngày 65 triệu, tôi không nuôi Giang Sách béo trắng, tiền này tôi không nỡ nhận.

4.

Mười phút sau, Giang Sách vẫn chưa xuống lầu.

Vốn có thái độ trách nhiệm, tôi lập tức lao lên lầu.

Cũng may, hắn chỉ ngủ thiếp đi sau khi chơi mệt.

Hắn nằm ở trên giường, trên tay cầm một quả cầu pha lê, chắc là quà cho tôi.

Giang Sách đang ngủ say hoàn toàn không nhìn ra vẻ ngây thơ của hắn khi tỉnh lại, thực sự là vẻ bề ngoài của hắn có chút lừa người.

Vẻ bề ngoài của Giang Sách khác ma mị, đôi môi mím chặt làm cho hàm dưới trông rõ hơn, nhưng không có vẻ nữ tính. Cùng với mái tóc đỏ nhuộm rực rỡ, cả khuôn mặt trông cực kỳ đẹp trai và chói mắt.

Chàng trai đẹp trai như vậy, sao lại..... haizzzz.

Tôi chợt nhớ tới vừa rồi đã rất kinh ngạc trước sự chịu chi của dì Trần, mà quên hỏi dì Trần tại sao Giang Sách lại trở thành như vậy.

Quên đi, dù sao tôi cũng đã quyết định nhận đơn hàng, lần sau hỏi cũng được.

Tôi nhìn đồng hồ, 10 giờ 15.


Cứ để Giang Sách ngủ chừng một tiếng, sau đó gọi hắn dậy ăn cơm trưa.

5.

Sau khi làm xong bữa trưa, đang chuẩn bị dọn lên bàn thì Giang Sách tỉnh dậy.

Một mái tóc đỏ bù xù, giống như đang ngái ngủ, nhìn tôi với khuôn mặt xa lạ.

Tôi kiễng chân xoa mái tóc hơi rối của hắn, lại hôn má hắn khen.

"Chị còn chưa đi gọi A Sách, A Sách đã tự dậy rồi, A Sách của chúng ta giỏi quá, moaaaaa!"

Giang Sách sửng sốt, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng.

Hắn không thể tin được, che mặt và hét lên: "Không phải, cô là ai? Sao lại ở nhà tôi?"

Hiểu mà, trẻ con hay quên.

Tôi kiên nhẫn dỗ dành: "Chị là chị Hạ Nhiễm mà em yêu nhất. Nào chúng ta rửa tay rồi ăn cơm thôi. Có món sườn xào chua ngọt và tôm luộc A Sách thích nhất đấy."

Giang Sách nuốt nước bọt, nhưng lại hất tay tôi ra.

Hắn khoanh tay trước ngực, liếc nhìn tôi.

"Tôi hiểu rồi. Là mẹ tôi bảo chị tới đây chứ gì. Hừ, bớt quản tôi đi."

"?? Cậu...." Cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó không ổn.

"Tránh ra, tôi muốn uống rượu." Hắn chê tôi đứng chắn trước tủ lạnh, đẩy tôi lùi ra.

Bệnh nghề nghiệp làm tôi nắm lấy cánh tay của Giang Sách theo quán tính, tôi ép hắn vào tủ lạnh.

"Trẻ vị thành niên không được uống rượu."

Giang Sách cụp mắt, mặt không chút cảm xúc, nhìn tôi từ trên cao xuống. Nhìn một chút, hắn bất ngờ vòng tay qua eo tôi, ôm tôi lại gần hắn.

Gần đến mức, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn lên xuống đều đặn trong lồng ngực.

Ngứa tay quá, muốn sờ một cái.

Bây giờ chị cảm thấy, tôi đã trưởng thành chưa?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương