Vẫn Luôn Bên Em
-
Chương 50: SƯNG MẮT
Về chuyện anh được Dương Chấn đưa đến gặp Lam Di Tinh liền sau đó tỏ ra xa lạ mà đẩy ngã cô xuống đất bởi vì ngay lúc đó anh đã tinh ý nhận ra phía từ xa đang có người âm thầm theo dõi mình.
- "Cô là Lam Di Tinh có phải không? Người đã khiến tôi bị mất toàn bộ kí ức. Đừng đến gần tôi nữa, đồ phụ nữ xấu xa."
Để chứng minh rằng mình đã quên sạch những chuyện trước đây cho nên anh lập tức lái xe thẳng đến hộp đêm Tân Thành mà ăn chơi hưởng lạc, phần nào khiến người nào đó không nghi ngờ mà đánh lạc hướng để thuận lợi thực hiện kế hoạch của mình. Cho đến khi anh gặp phải Dương Chấn tại hộp đêm và bị mắng một trận.
- "Tống Khải Hoàn, rốt cuộc là cậu đang bị điên gì thế hả? Khi nãy, cậu có biết đã đẩy mạnh đến mức khiến khuỷu tay của Di Tinh chảy máu không?"
Ngay khi Dương Chấn tức giận xoay người rời đi, biểu cảm vốn lạnh lùng, vô tâm trên gương mặt Tống Khải Hoàn lập tức thay đổi. Ánh mắt thoáng đượm buồn và lo lắng liền lập tức cải trang thành bộ dạng bí ẩn mà âm thầm đến nhà Lam Di Tinh mà sau đó lấy hộp y tế đặt lên trên bàn vì muốn cô dùng nó để sát trùng vết thương.
- "Di Tinh, anh xin lỗi vì làm tổn thương em. Nhưng hiện tại anh không còn cách nào khác ngoài việc trở thành kẻ vô tâm để bảo vệ cho em."
Ngay khi nghe tiếng bước chân ở phía bên ngoài mở cửa bước vào, Tống Khải Hoàn nhanh chân trốn thoát từ cửa sau mà lặng lẽ đứng ở phía ngoài quan sát. Đúng lúc đó, anh phát hiện từ xa xuất hiện đám người áo đen đang có ý định ám sát cô mà dạy cho chúng một bài học.
Hộp đêm Tân Thành....
- "Ui da, đau quá."
Dương Chấn khó khăn mở mắt. Anh cảm giác hiện tại nó đã bị sưng húp mà nhíu mắt nhìn về phía đồng hồ trên tường. Hiện tại đã hơn mười giờ sáng. Chẳng biết anh đã ngủ quên tự khi nào. Cho đến khi anh cúi xuống nhìn thì phát hiện trên người đang cởi trần, hiện đang quấn tạm chiếc chăn mà mạnh tay hất mạnh sang một bên, sau đó loạng choạng bước xuống giường đi tìm áo, miệng không ngừng lẩm bẩm trong mơ màng:
- "Áo của mình đâu?"
Đôi mắt anh lờ mờ tìm kiếm khắp căn phòng. Bỗng nhiên, hình ảnh lúc tối lại ùa về. Hình ảnh Lưu Ái Như trên người với chiếc áo ra màu đen quyến rũ hiện ra trước mắt mình, khiến tâm trí anh bỗng nhiên mơ màng mà đỏ bừng mặt, liền sau đó lắc lắc đầu nhằm trấn tỉnh lại bản thân.
- "Dương Chấn, mày đang nằm mơ có phải không? Cả thanh xuân đã nhìn không biết bao cơ thể người con gái, tại sao lại cứ nhớ về Lưu Ái Như chứ? Mày điên thật rồi, chẳng lẽ tiêu chuẩn của mày đã hạ xuống rồi sao?"
Trong lúc lảm nhảm một mình, bất ngờ, Dương Chấn va phải ai đó. Ngay khi anh nhìn người trước mặt, gương mặt lập tức đỏ bừng liền sau đó xoay người lại mà bước về phía giường.
Lưu Ái Như trên tay cầm chậu nước ấm cùng một chiếc khăn chậm rãi đặt xuống bàn. Cô khẽ đưa tay khều nhẹ người bên cạnh như thể muốn anh xoay mặt lại.
Dương Chấn liên tục bị cô dùng tay khều lấy mà tức giận quay sang.
Bộp...
- "A, nóng quá. Bỏng cả mắt tôi rồi."
Vừa quay mặt sang, chiếc ăn tẩm nước ấm hướng thẳng vào hai bên mắt khiến anh hoảng hốt mà kêu la thất thanh. Lưu Ái Như cảm thấy bản thân có chút mạnh tay mà luống cuống dùng tay ra hiệu:
- "Tôi xin lỗi vì có hơi mạnh tay."
Dương Chấn nhanh chóng giật lấy chiếc khăn sau đó tự chườm lên hai bên mắt, giọng đầy trách móc:
- "Tối qua cô hại mắt tôi chưa đủ cho nên sáng nay muốn làm nó mù luôn đúng không?"
Lưu Ái Như lập tức lắc đầu phủ nhận. Rõ ràng tối qua, cô cứ ngỡ anh đã say mèm cho nên sẽ không mở mắt. Nào ngờ anh lại mở choàng mắt ngay thời điểm cô cởi bỏ chiếc áo sơmi trên người xuống. Có trách thì trách anh tỉnh lại không đúng thời điểm.
Nhìn thấy anh đang loay hoay dùng khăn chườm mắt, ngay lập tức, cô xoay người toang bước ra ngoài liền cảm nhận bàn tay của người phía sau kéo mạnh về phía anh. Thoáng chốc, cả người cô ngã nhào vào lòng ngực người đàn ông ở trên giường. Dương Chấn giữ chặt lấy tay người bên cạnh, khàn giọng nói bên tai cô:
- "Việc cô tự ý cướp lấy áo của tôi sau đó còn để tôi ngủ trần suốt cả buổi tối cho nên bây giờ, cô có trách nhiệm giúp tôi lau người."
Dứt lời, anh đặt chiếc khăn vào lòng bàn tay cô liền sau đó nắm lấy tay cô đặt lên khuôn ngực săn chắc của mình.
- "Cô là Lam Di Tinh có phải không? Người đã khiến tôi bị mất toàn bộ kí ức. Đừng đến gần tôi nữa, đồ phụ nữ xấu xa."
Để chứng minh rằng mình đã quên sạch những chuyện trước đây cho nên anh lập tức lái xe thẳng đến hộp đêm Tân Thành mà ăn chơi hưởng lạc, phần nào khiến người nào đó không nghi ngờ mà đánh lạc hướng để thuận lợi thực hiện kế hoạch của mình. Cho đến khi anh gặp phải Dương Chấn tại hộp đêm và bị mắng một trận.
- "Tống Khải Hoàn, rốt cuộc là cậu đang bị điên gì thế hả? Khi nãy, cậu có biết đã đẩy mạnh đến mức khiến khuỷu tay của Di Tinh chảy máu không?"
Ngay khi Dương Chấn tức giận xoay người rời đi, biểu cảm vốn lạnh lùng, vô tâm trên gương mặt Tống Khải Hoàn lập tức thay đổi. Ánh mắt thoáng đượm buồn và lo lắng liền lập tức cải trang thành bộ dạng bí ẩn mà âm thầm đến nhà Lam Di Tinh mà sau đó lấy hộp y tế đặt lên trên bàn vì muốn cô dùng nó để sát trùng vết thương.
- "Di Tinh, anh xin lỗi vì làm tổn thương em. Nhưng hiện tại anh không còn cách nào khác ngoài việc trở thành kẻ vô tâm để bảo vệ cho em."
Ngay khi nghe tiếng bước chân ở phía bên ngoài mở cửa bước vào, Tống Khải Hoàn nhanh chân trốn thoát từ cửa sau mà lặng lẽ đứng ở phía ngoài quan sát. Đúng lúc đó, anh phát hiện từ xa xuất hiện đám người áo đen đang có ý định ám sát cô mà dạy cho chúng một bài học.
Hộp đêm Tân Thành....
- "Ui da, đau quá."
Dương Chấn khó khăn mở mắt. Anh cảm giác hiện tại nó đã bị sưng húp mà nhíu mắt nhìn về phía đồng hồ trên tường. Hiện tại đã hơn mười giờ sáng. Chẳng biết anh đã ngủ quên tự khi nào. Cho đến khi anh cúi xuống nhìn thì phát hiện trên người đang cởi trần, hiện đang quấn tạm chiếc chăn mà mạnh tay hất mạnh sang một bên, sau đó loạng choạng bước xuống giường đi tìm áo, miệng không ngừng lẩm bẩm trong mơ màng:
- "Áo của mình đâu?"
Đôi mắt anh lờ mờ tìm kiếm khắp căn phòng. Bỗng nhiên, hình ảnh lúc tối lại ùa về. Hình ảnh Lưu Ái Như trên người với chiếc áo ra màu đen quyến rũ hiện ra trước mắt mình, khiến tâm trí anh bỗng nhiên mơ màng mà đỏ bừng mặt, liền sau đó lắc lắc đầu nhằm trấn tỉnh lại bản thân.
- "Dương Chấn, mày đang nằm mơ có phải không? Cả thanh xuân đã nhìn không biết bao cơ thể người con gái, tại sao lại cứ nhớ về Lưu Ái Như chứ? Mày điên thật rồi, chẳng lẽ tiêu chuẩn của mày đã hạ xuống rồi sao?"
Trong lúc lảm nhảm một mình, bất ngờ, Dương Chấn va phải ai đó. Ngay khi anh nhìn người trước mặt, gương mặt lập tức đỏ bừng liền sau đó xoay người lại mà bước về phía giường.
Lưu Ái Như trên tay cầm chậu nước ấm cùng một chiếc khăn chậm rãi đặt xuống bàn. Cô khẽ đưa tay khều nhẹ người bên cạnh như thể muốn anh xoay mặt lại.
Dương Chấn liên tục bị cô dùng tay khều lấy mà tức giận quay sang.
Bộp...
- "A, nóng quá. Bỏng cả mắt tôi rồi."
Vừa quay mặt sang, chiếc ăn tẩm nước ấm hướng thẳng vào hai bên mắt khiến anh hoảng hốt mà kêu la thất thanh. Lưu Ái Như cảm thấy bản thân có chút mạnh tay mà luống cuống dùng tay ra hiệu:
- "Tôi xin lỗi vì có hơi mạnh tay."
Dương Chấn nhanh chóng giật lấy chiếc khăn sau đó tự chườm lên hai bên mắt, giọng đầy trách móc:
- "Tối qua cô hại mắt tôi chưa đủ cho nên sáng nay muốn làm nó mù luôn đúng không?"
Lưu Ái Như lập tức lắc đầu phủ nhận. Rõ ràng tối qua, cô cứ ngỡ anh đã say mèm cho nên sẽ không mở mắt. Nào ngờ anh lại mở choàng mắt ngay thời điểm cô cởi bỏ chiếc áo sơmi trên người xuống. Có trách thì trách anh tỉnh lại không đúng thời điểm.
Nhìn thấy anh đang loay hoay dùng khăn chườm mắt, ngay lập tức, cô xoay người toang bước ra ngoài liền cảm nhận bàn tay của người phía sau kéo mạnh về phía anh. Thoáng chốc, cả người cô ngã nhào vào lòng ngực người đàn ông ở trên giường. Dương Chấn giữ chặt lấy tay người bên cạnh, khàn giọng nói bên tai cô:
- "Việc cô tự ý cướp lấy áo của tôi sau đó còn để tôi ngủ trần suốt cả buổi tối cho nên bây giờ, cô có trách nhiệm giúp tôi lau người."
Dứt lời, anh đặt chiếc khăn vào lòng bàn tay cô liền sau đó nắm lấy tay cô đặt lên khuôn ngực săn chắc của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook