Vân Long Phá Nguyệt
-
Chương 345: Hoàng hậu nhan quốc
Về phần nương tử của hắn ở nơi nào, nói thật, bây giờ hắn còn chưa biết, ngay cả nam tử như Tiêu Thanh Hàn cũng sắp thành thân, xem ra thành thân cũng không tồi, ngay cả hắn đều có chút ít chờ mong. Mà hoàng thượng này, có vợ và sắp có con rồi. Thật là hạnh phúc, hạnh phúc làm hắn ghen tỵ chết được.
“Thành thân, thành thân với ai?” Hoàng thượng không hiểu hỏi.
“Là . . . . .” Viêm Huyên chuẩn bị mở miệng, bị tiếng cửa mở cắt đứt. Đó là một nữ nhân, mặc trên người bộ y phục thêu hoa mẫu đơn, làn váy xòe rộng, theo ước chân của nàng mà dập dìu đung đưa, mặt mày thanh tú, dáng vẻ động lòng người, trên đầu mang theo một cây trâm vàng, bởi vì động tác đi lại mà không ngừng dao động. Nhìn cái bụng tròn của nàng cũng biết nàng là phụ nữ có thai.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Viêm Huyên khom lưng hành lễ, lễ nghĩa không thể bỏ qua, hắn tự nhiên biết làm gì.
“Mời đứng lên, người trong nhà đừng khách khí.” Cô gái cẩn thận vuốt bụng của mình, quay đầu nhìn về phía nam tử đang ngồi, khẽ cúi “Tham kiến hoàng. . . . . .” Chữ ‘thượng’ còn chưa nói ra thì nam tử đã lập tức đứng lên, vịn lấy cô gái.
“Đã nói không được phép hành lễ rồi mà.” Giọng nói nam tử mang chút trách cứ, lại có thể nghe ra mấy phần đau lòng.
“Nô tì. . . . . .” Cô gái vừa định nói chuyện, lại bị nam tử cắt đứt, hắn nhíu mày rậm, không thích nghe sự xưng hô này, “Không được kêu cái này, ngươi không phải là thần, cũng không phải là thiếp, ngươi là vợ của ta, hoàng hậu của ta.”
“Biết rồi.” Cô gái cười khẽ, nàng dĩ nhiên biết hắn yêu nàng, thương nàng, cho nên mới hung dữ như thế, thật ra thì hắn rất dịu dàng.
“Đừng cau mày.” Nàng đưa tay muốn vuốt lên chân mày của nam tử, ngón tay khẽ đụng phải trán, lông mày nam tử cũng chầm chậm buông lỏng ra.
Tay của nàng, bị nam tử cầm chặt, nàng nhìn sắc mặt nam tử rõ ràng có chút mệt mõi, quan tâm hỏi.”Hoàng thượng, ngươi có việc phiền lòng sao? Ta nghe thái giám nói sáng giờ ngươi chưa dùng cơm!”
“Có thể là tối qua ngủ không ngonmà thôi.” Lời của nam tử có mấy phần qua loa ý. Cũng không muốn nói nhiều.”Đúng rồi, hài tử thế nào, ngoan không? “
Cô gái êm ái cười một tiếng, tay vuốt bụng mình, trên mặt mang một vẻ hiền từ của người mẹ, cực kì xinh đẹp, trong bụng của nàng có một bảo bối, đây là hài tử của hắn và nàng
Quả thật, hắn đã thành công dời đi đề tài này, thật ra thì hắn không muốn cho nàng lo lắng thôi. Nàng bây giờ đã có thai hơn bốn tháng rồi, tâm tình không được dao động mạnh.
“Đúng rồi, Viêm Huyên, vừa rồi ngươi đang nói gì?” Nàng quay đầu nhìn về phía Viêm Huyên. Cũng không quên mới vừa rồi hình như mình đã cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, nói là Thanh Hàn quốc sư gì đấy đám cưới.
“Là như vậy.” Viêm Huyên vừa cười vừa nói “Là chuyện Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch ba ngày sau đám cưới, sư huynh của ta ở bên cạnh quốc sư, cho nên về lý, chúng ta nên đưa quà tặng mới được, ta đang tìm hoàng thượng thương lượng đấy.”
“Thật ư?” khóe mắt cô gái khẽ cong lên, Thanh Hàn quốc sư muốn thành thân, đây đúng là chuyện lớn. Nhớ ngày đó, từ đằng xa, nàng thấy qua nam tử kia, vừa nhìn, nàng giật nảy mình, không biết cô gái nào có phúc khí như thế, nhưng mà, không phải quốc sư có thê tử định mệnh ư, sao đột nhiên muốn thành thân là được thành thân?
Viêm Huyên nhìn ra nghi ngờ của nàng, vội vàng giải thích: “Đúng vậy, người Thanh Hàn quốc sư cưới chính là thê tử định mệnh của hắn, chủ nhân phách Nguyệt.”
“Thì ra là vậy.” Nàng gật đầu.
“Cô gái kia tên là gì?” Nàng hỏi.
“Thành thân, thành thân với ai?” Hoàng thượng không hiểu hỏi.
“Là . . . . .” Viêm Huyên chuẩn bị mở miệng, bị tiếng cửa mở cắt đứt. Đó là một nữ nhân, mặc trên người bộ y phục thêu hoa mẫu đơn, làn váy xòe rộng, theo ước chân của nàng mà dập dìu đung đưa, mặt mày thanh tú, dáng vẻ động lòng người, trên đầu mang theo một cây trâm vàng, bởi vì động tác đi lại mà không ngừng dao động. Nhìn cái bụng tròn của nàng cũng biết nàng là phụ nữ có thai.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Viêm Huyên khom lưng hành lễ, lễ nghĩa không thể bỏ qua, hắn tự nhiên biết làm gì.
“Mời đứng lên, người trong nhà đừng khách khí.” Cô gái cẩn thận vuốt bụng của mình, quay đầu nhìn về phía nam tử đang ngồi, khẽ cúi “Tham kiến hoàng. . . . . .” Chữ ‘thượng’ còn chưa nói ra thì nam tử đã lập tức đứng lên, vịn lấy cô gái.
“Đã nói không được phép hành lễ rồi mà.” Giọng nói nam tử mang chút trách cứ, lại có thể nghe ra mấy phần đau lòng.
“Nô tì. . . . . .” Cô gái vừa định nói chuyện, lại bị nam tử cắt đứt, hắn nhíu mày rậm, không thích nghe sự xưng hô này, “Không được kêu cái này, ngươi không phải là thần, cũng không phải là thiếp, ngươi là vợ của ta, hoàng hậu của ta.”
“Biết rồi.” Cô gái cười khẽ, nàng dĩ nhiên biết hắn yêu nàng, thương nàng, cho nên mới hung dữ như thế, thật ra thì hắn rất dịu dàng.
“Đừng cau mày.” Nàng đưa tay muốn vuốt lên chân mày của nam tử, ngón tay khẽ đụng phải trán, lông mày nam tử cũng chầm chậm buông lỏng ra.
Tay của nàng, bị nam tử cầm chặt, nàng nhìn sắc mặt nam tử rõ ràng có chút mệt mõi, quan tâm hỏi.”Hoàng thượng, ngươi có việc phiền lòng sao? Ta nghe thái giám nói sáng giờ ngươi chưa dùng cơm!”
“Có thể là tối qua ngủ không ngonmà thôi.” Lời của nam tử có mấy phần qua loa ý. Cũng không muốn nói nhiều.”Đúng rồi, hài tử thế nào, ngoan không? “
Cô gái êm ái cười một tiếng, tay vuốt bụng mình, trên mặt mang một vẻ hiền từ của người mẹ, cực kì xinh đẹp, trong bụng của nàng có một bảo bối, đây là hài tử của hắn và nàng
Quả thật, hắn đã thành công dời đi đề tài này, thật ra thì hắn không muốn cho nàng lo lắng thôi. Nàng bây giờ đã có thai hơn bốn tháng rồi, tâm tình không được dao động mạnh.
“Đúng rồi, Viêm Huyên, vừa rồi ngươi đang nói gì?” Nàng quay đầu nhìn về phía Viêm Huyên. Cũng không quên mới vừa rồi hình như mình đã cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, nói là Thanh Hàn quốc sư gì đấy đám cưới.
“Là như vậy.” Viêm Huyên vừa cười vừa nói “Là chuyện Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch ba ngày sau đám cưới, sư huynh của ta ở bên cạnh quốc sư, cho nên về lý, chúng ta nên đưa quà tặng mới được, ta đang tìm hoàng thượng thương lượng đấy.”
“Thật ư?” khóe mắt cô gái khẽ cong lên, Thanh Hàn quốc sư muốn thành thân, đây đúng là chuyện lớn. Nhớ ngày đó, từ đằng xa, nàng thấy qua nam tử kia, vừa nhìn, nàng giật nảy mình, không biết cô gái nào có phúc khí như thế, nhưng mà, không phải quốc sư có thê tử định mệnh ư, sao đột nhiên muốn thành thân là được thành thân?
Viêm Huyên nhìn ra nghi ngờ của nàng, vội vàng giải thích: “Đúng vậy, người Thanh Hàn quốc sư cưới chính là thê tử định mệnh của hắn, chủ nhân phách Nguyệt.”
“Thì ra là vậy.” Nàng gật đầu.
“Cô gái kia tên là gì?” Nàng hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook