Vẫn Là Yêu Em
9: Hôn Nhân Không Tình Yêu


Cả biệt thự đều bị đánh động bởi tiếng hét của hai người đàn ông.

Không phải hai người họ say quá nên làm loại chuyện đồng tính đó rồi chứ, vậy rốt cuộc ai là công ai là thụ.

Sau tiếng hét đó hai người liên lao ra khỏi căn phòng chạy thật nhanh đến phòng khách, nơi này không có ai.
Trong phòng bếp phát ra âm thanh nói chuyện cùng tiếng lạch cạch của bát đũa hai người lại tiếp tục chen lấn nhau chạy vào, muốn được nghe một lời nói an ủi.
- Mẹ, dì.

- Nghiêm Phong lên tiếng chào Mẹ cùng Dì Dung.
- Dì Nhan, dì Dung, hai dì khoẻ.

- Bạch Khúc Đình lên tiếng theo sau.
Không khoẻ.

Nửa đêm có người từ quán bar gọi điện về nói rằng có hai người đàn ông ngồi uống rượu say, vừa ngồi ôm nhau, vừa khóc, cả Thượng Hải hôm nay có lẽ sẽ lên trang nhất thông báo đồng tính của hai đứa rồi đấy.
- Không phải đâu mẹ, mẹ phải tin con, cậu ta, con lập tức đuổi cậu ta về, chuyện này không phải con như vậy đâu.

Con đảm bảo với mẹ con trai mẹ tuyệt đối là đàn ông đích thực.
- Chứ không phải như trên mạng hay nói là đàn ông thích đực sao?
- Dì Dung, dì khuyên mẹ cháu đi, không phải vậy đâu.
- Phong, Tuệ Yên sắp về rồi, nếu không có gì thay đổi, mẹ sắp xếp cho hai đứa xem mắt.
- Mẹ, không cần đâu, đối với loại hôn nhân thương mại con tuyệt đối không hề muốn.


Con muốn lấy người con yêu.
- Con trai à, nếu để một người phụ nữ không yêu con, không biết trân trọng con, vậy mẹ thà để con lấy một người phụ nữ yêu con, vậy nhất định sẽ chăm sóc con tốt hơn người phụ nữ kia.
- Mẹ đang nói đến ai.
- Phong, mẹ nhìn thấy ảnh cô gái đó rồi.

Mẹ chưa từng thấy con ân cần mới người phụ nữ nào như vậy.

Nhưng mẹ tuyệt đối không để con trai mẹ phải cúi đầu như vậy với phụ nữ.

Người phụ nữ như vậy mẹ không chấp nhận.
Nghiêm Phong nhẹ nhàng nhìn lên mẹ, sau đó lại nhìn sang Nghiêm Tâm Nghiên ngồi bên cạnh.

Anh không nói thêm điều gì, cũng không dùng bữa sáng, một mạch trở về phòng sau đó lặng lẽ dời khỏi biệt thự đến công ty làm việc.
Lúc ở công ty anh có nghe điện thoại của Tâm Nguyệt.

Hóa ra con bé muốn khoe với mẹ anh rằng anh đang quan tâm một người phụ nữ, ai ngờ trong mắt mẹ anh việc anh ngồi xuống xoa đôi chân đang đau nhức cho cô lại là một hành động cúi đầu trước người phụ nữ.
Yêu thương người phụ nữ của mình thì nhường nhịn cô cũng là điều bình thường.

Nhưng mẹ anh lại không thể hiểu.

Trước đây anh từng nghe dì kể về mẹ anh.

Mẹ anh là con gái của gia đình giàu có.

Ba anh và mẹ anh lấy nhau vì lợi ích hai gia tộc, vì thế chỉ sinh ra duy nhất một mình anh.

Cũng vì như thế mà ba mẹ anh nửa đời sống với nhau giống như đối tác trong nhà.

Hoàn toàn không có tình yêu nam nữ.

Cho đến khi anh lên mười tuổi thì Dì Dung chuyển đến ở cùng.

Ba anh từ đó không trở về nhà nữa.

Cho dù bị cả gia tộc nhà họ Nghiêm gây áp lực, ông cũng quyêt tâm từ bỏ họ của mình chứ không hề chấp nhận trở về nữa.
Đối với người như Nghiêm Phong, chuyện cha anh qua đời luôn là một vết rạn trong cuộc đời của anh, bởi anh ân hận chính bản thân mình, anh không biết lý do vì sao ba mẹ anh có thể sống chung với nhau dưới kiểu quan hệ như vậy.

Nhưng việc ba anh bệnh tật nhưng không có người thân chăm sóc những ngày tháng cuối đời đối với anh giống như một chuyện đại bất hiếu.

Không phụ dưỡng cha mẹ khi về già.
Bởi vậy anh luôn luôn cố gắng chiều lòng mẹ anh, thậm chí không ít lần đi xem mắt, nhưng đối với anh những người phụ nữ lấy chồng vì hôn nhân thương mại cũng giống như mẹ anh vậy, cả đời không được hạnh phúc.


Nên cho dù anh đi xem mắt bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng chỉ là không muốn mẹ anh phiền lòng.

Nhưng bà lại chẳng lấy điều đó làm thấu hiểu cho anh.
Anh hiện tại phân vẫn giữa hai sự lựa chọn đầy mâu thuẫn.
Một tuần trôi qua, cuối cùng An Mạc Đình cũng trở lại thành phố, cũng là ngày mà toàn bộ nhân viên của Tín Phát bắt đầu trở thành nhân viên của The Fost.

Khi nghe được loại tin tức này khiến cho An Mạc Đình muốn sang chấn tâm lý lập tức, hóa ra những lời anh nói với cô đều không phải chỉ là lời nói xuông.

Anh quyết tâm thu mua Tín Phát là sự thật.

Vậy hiện tại rốt cuộc cô làm việc ở bộ phận nào, vị trí nào.

Cô cũng thật là đau đầu hại não.
Bước chân vào cửa The Fost, Lục Minh đang tất bật đi xử lý công việc nhìn thấy cô liền nhắc nhở đến phòng Tổng giám đốc nhận bàn giao công việc mới.

Cô đương nhiên hiểu nếu The Fost và Tín Phát đã gộp lại thành một thì đương nhiên cô cũng chính thức trở thành nhân viên của anh rồi.
Bước vào phòng Tổng Giám đốc, đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào đây, căn phòng này cũng xa hoa không kém so với đại sảnh, đúng là việc quảng cáo và đánh bóng bộ mặt không có nơi nào có thể rõ ràng như nơi đây.
Nghiêm Phong đang bực tức ngồi làm trong căn phòng lặng lẽ, vốn muốn ném tập tài liệu đuổi người mới bước vào đi nhưng anh lại kịp thu tay lại nhanh nhất có thể mỉm cười dịu dàng lên tiếng nói:
- Em quay lại làm việc rồi sao, anh sắp xếp xong công việc cho em rồi, từ giờ em lên tầng hai mươi tám làm việc đi, anh muốn để em trực tiếp học việc làm trợ lý cho anh.

Mấy ngày qua anh có báo các bộ phận liên lạc cho em nhưng không được.
- Không muốn.
- Vậy tốt quá, nếu cô An đã từ chối, vậy tôi có một đề cử cho vị trí trợ lý Tổng giám đốc vậy.

A Phong đây là Trương Tuệ Yên, con bé học ngành quản lý doanh nghiệp, vừa hay để con bé làm trợ lý cho con đi, hai đứa gần nhau tiếp xúc nhiều để hiểu tính nhau cũng tốt.
Khương Nhan vừa nói vừa tiến bước thật nhanh vào căn phòng của Nghiêm Phong, vừa đi vừa lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt.

Bà đương nhiên còn nhớ khuôn mặt của cô, không thể nói cô xinh đẹp động lòng người, cùng lắm chỉ có thể nói cô đường nét thanh tú, vì cô không hề dùng son phấn quá nhiều để trang điểm cầu kì, gần như là qua loa một chút để đi làm việc không quá mất mặt với đồng nghiệp và khách hàng, mặt khác để mình có thể không cảm thấy khó chịu vì lớp trang điểm quá đậm.

Nghiêm Phong cũng không ngờ chuyện vài hôm trước mẹ anh vừa nhắc đến cô gái này, đến hôm nay lại trực tiếp đưa cô ấy đến đây.

Nhưng nhìn biểu cảm của An Mạc Đình lại dường như không quan tâm đến sự xuất hiện của hai người phụ nữ mới bước vào căn phòng này.

Vậy nhưng ánh mắt thẹn thùng của Trương Tuệ Yên cũng đủ để Nghiêm Phong hiểu ra phần nào.

Có lẽ trước khi đến đây mẹ anh đã có vài lời nói qua lại với cô ta rồi.
Trương Tuệ Yên mỉm cười đi theo sau lưng Khương Nhan sau đó nhẹ nhàng kéo bàn tay bà dường như muốn khéo nịnh bà thêm một chút.

Nhưng biểu hiện vỗ vỗ lại bàn tay của cô gái kia đủ cho Nghiêm Phong nhìn thấy, hóa ra là người bà sắp xếp đến để có thể tại ra kiểu lửa gần rơm.

Cơ hội này nhà họ Nghiêm cho Trương Tuệ Yên đương nhiên cô phải là người cố gắng nắm giữ.

Huống hồ ban đầu cô chỉ nghe nói đến chuyện nhà họ Nghiêm là nhà quyền thế ở Thượng Hải, lần này đích thân gặp mặt lại càng thấy người đàn ông kia tuyệt đỉnh soái ca.

Càng khiến cô muốn có được.
- Mẹ có chắc muốn cô ấy làm trợ lý của con.
- Đúng vậy thậm chí nếu con còn có thể tạo ra công việc cho cô ấy nhiều hơn, để hai đứa ở bên cạnh nhau nhiều hơn một chút ta cũng liền bằng lòng.
- Vậy tốt rồi.

Con sẽ báo Lục Minh bàn giao loại toàn bộ công việc của mình cho cô ấy.
- Được được được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương