Vẫn Là Yêu Em
-
2: Từ Bỏ Quyền Thuyết Trình
Bản thân An Mạc Đình lúc này cũng chẳng còn đủ tâm tư để suy nghĩ cho Vi Tiểu Đằng nữa.
Hai người lúc này quả nhiên gọi là thân ai nấy lo, bởi bên phía Vi Tiểu Đằng cũng gặp rắc rối không nhỏ.
Người đàn ông kia vậy mà lại không phải người của câu lạc bộ mà hai người đã bỏ tiền ra thuê, người kia tự nhận là Bạch Khúc Đình, một trong số những công tử ăn chơi có tiếng của Thượng Hải, nhưng hắn lại nói với cô rằng đêm qua vốn chỉ là muốn cùng bạn ăn chơi, không ngờ lại gặp được hai tên thỏ trắng, vốn dĩ là người bị truy lùng lại giả dạng làm trai bao để trốn thoát, khi hai tên đó phát hiện ra hai người liền nhanh chóng bỏ lại hai cô gái đang say mềm kia lại say đó tiếp tục chạy thoát.
Nhưng chính hắn không ngờ là, cô gái mà như ma men này lại cho hắn lần đầu tiên, sau đó rất không thoải mái bo thêm cho hắn một nghìn tệ.
Người như hắn có thể bán thân một nghìn tệ một đêm sao.
Vậy là hai người liền cãi nhau nửa ngày chưa dứt.
Cũng chỉ vì Tiểu Đằng biết loại chuyện này do nhầm lẫn, cũng không thể nói là lỗi hoàn toàn của cô, chỉ là ngày hôm qua cả hai đêu uống quá say, sảy ra chuyện gì sau đó, không ai có thể tự chủ được.
Cô chỉ đành cầu mong xui rủi An Mạc Đình chỉ là không bị tên họ Bạch kia đem đi tiếp khách là được.
Bản thân cô đến hiện tại không thể lo cho chính mình, đến hiện tại dời đi cũng là cả một vấn đề quá khó.
Cho đến mãi khi trời thật tối, cô mới có thể dời đi sau khi báo cáo lại tất cả những thông tin các nhân thậm chí cả số điện thoại, địa chỉ nhà, địa chỉ nơi làm việc cho tên Bạch biến thái, mới được hắn thả cho dời đi, vậy mà trước khi dời đi cô còn được nghe thêm một câu nói của hắn khiến cho bản thân cô dường như tỉnh ngộ "Cô Vi, cô nên nhớ, người được phép mang thai con của Bạch Khúc Đình tôi tuyệt đối không phải là bất kì loại phụ nữ nào rẻ mạt mà có thể được lưu lại" từng ấy chữ đủ để cho cô hiểu được, bản thân cô phải tự bảo vệ chính mình.
Vi Tiểu Đằng dời đi nhanh chóng đến một tiệm thuốc tây mua hai viên thuốc trắng, đồng thời đi qua một tiệm mì nhỏ ven đường liền mua hai bát mì sau đó một mạch đến căn nhà thuê của An Mạc Đình, sau một hồi bấm chuông mới thấy cô gái nhỏ mệt mỏi ra mở cửa.
- Đình, mình mua mì đến chúng mình cùng ăn chung được không?
- Đương nhiên là được.
Hai người nhẹ nhàng cùng nhau ngồi ăn mì, không ai nói với nhau câu nào, giống như là, đang suy nghĩ phải nên mở lời như nào trước mới đúng.
- Đình, mình xin lỗi, không biết người đêm qua cậu gặp phải là ai, nhưng hai người đó tuyệt đối không phải người mà mình đã thỏa thuận ở câu lạc bộ, hai người đó mình cũng không quen, A Đình, người kia có làm khó cậu không, nhìn cậu mệt mỏi, mình lo lắng mình làm sai rồi.
- Tiểu Đằng, mình biết người đó không phải người của câu lạc bộ rồi, người đàn ông mình gặp phải rất đáng sợ.
- Là đáng sợ lắm sao?
- Thể lực đáng sợ, đến giờ người mình vẫn còn ê ẩm, nên cậu đừng lo lắng gì.
- À đúng rồi A Đình, mình có mua thuốc đó, mình nghĩ cậu cũng nên uống đi, bảo vệ mình trước, lỡ đâu không may thì ba mẹ cậu chắc chắn sẽ lên Thượng Hải gọt đầu cậu đấy.
- Cảm ơn cậu.
Trong căn phòng nhỏ hai người phụ nữ lại cùng nhau nói chuyện cùng nhau cười nói vui vẻ, giống như thanh xuân của hai người vậy, không thể vì một lần thất bại mà cả hai cùng nhột chí không vui được.
An Mạc Đình cũng không thể vì những chuyện đó mà bỏ qua chuyện công việc của mình được.
Người đan ông đó cô không hề biết là ai, chỉ biết được rằng là anh ta là một người nguy hiểm.
Cả một đêm hoàn thiện kế hoạch gói gọn trong một bài thuyết trình của dự án nhà xanh, cô đương nhiên cũng mong có thể nhận về dự án này, bởi đây có lẽ cũng là dự án cuối cùng của cô cùng bộ phận kế hoạch, chỉ còn vài ngày nữa thôi, cô chính thức đổi sang bộ phận khác, không thể vì thế mà lơ là chức trách của mình.
Tín Phát là nơi đầu tiên cô làm việc, cũng đã gắn bó với nơi này hơn một năm.
Tới đây, cô buộc lòng mình sang bộ phận nhân sự theo sự điều động của công ty, khó lòng bàn cãi, bởi chỉ khi cô sang bộ phận nhân sự rồi, mới có thể chuyển mình tiến đến bộ phận quản lý và ban pháp chế cổ đông được.
Khi đó cô mới có thể có chỗ đứng thật vững ở nơi này.
Nhưng khi bước vào phòng thuyết trình của dự án nhà xanh, cả người cô như chết lặng, người đàn ông đó nghiêm trang mặc bộ tây trang màu xám bạc lạnh lùng ngồi ngay hàng ghế thứ ba.
Căn phòng này mỗi một công ty đều được mời đến một vị trí cụ thể để có thể bàn bạc và cùng trao đổi với đội ngũ của mình.
Chỉ là khi nhìn thấy người đàn ông đó cô lại nhớ đến câu nói lạnh lùng của anh ta.
Chỉ cần sự án nào có cô anh ta nhất định sẽ lấy cho bằng được, mặc dù anh ta hẳn là không cần đến.
Ngồi vào vị trí của mình rồi, bản thân cô cũng không quên được nụ cười đầy oan nghiệt đó của anh ta.
Đầu cô dường như quay cuồng, lại bắt đầu phát tác ảo giác của những chuyện đã sảy ra trước đó.
Cho đến khi bản thân nhắm mắt lại một lúc lâu sau đó mới tiếp tục ngồi nghe những bài thuyết trình khác.
Cho đến khi bản thuyết trình của Phong Nam được một nửa, cô nhẹ nhàng nói với đồng nghiệp của mình, tắt đèn bảng hiệu của Tín Phát đi, đồng nghĩa với việc, công ty cô từ chối tham gia thuyết trình về dự án.
Người đàn ông trên bục nở nụ cười nhẹ.
Nhưng sau bài thuyết trình của mình anh ta bắt đầu lên tiếng:
- Xin hỏi các vị bên phía Tín Phát vì sao lại từ bỏ quyền tham gia dự án.
Không thể cho chúng tôi biết dự án của các vị sao, hay là bởi vì không tự tin với sản phẩm mình làm ra.
Cả căn phòng dường như im lặng.
- Từ bỏ dự án không có nghĩa là chúng tôi không tự tin với sản phẩm của mình, mà căn bản không đặt mục tiêu quá nặng ở nơi đây.
Nếu tiên sinh đây đã tò mò với dự án của chúng tôi, vậy xin hỏi mọi người có đồng ý nghe qua một chút về sản phẩm chúng tôi muốn hướng tới không?
- Đương nhiên tôi càng muốn nghe.
- Được, vậy xin chút thời gian của các vị rồi.
Vẫy tay ra hiệu cho A Tần lên thuyết trình, còn bản thân An Mạc Đình dò từng bước đi một bước về phía cánh cửa.
Không gian kín cộng với ánh sáng nơi này không đủ cho cô thoát ra được nỗi sợ hãi của mình, nếu cô còn không dời khỏi nơi này.
E là sự sợ hãi trong lòng càng không thể kìm nén được, sợ một khi chứng bệnh của cô phát tác, sẽ làm mọi người sợ hãi không thôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook