Vạn Kiếp Thần Tiên - Chân Tình Viên Mãn
Quyển 2 - Chương 2: Hoá ra là bị lỗ

Lúc ăn cơm trưa, hay ngay cả tới lúc ăn món chè cốt dừa yêu thích vào lúc chiều, Chiêu Viên đều luôn lơ đễnh.

Hoàng hậu có vài lần hỏi tới, nhưng Chiêu Viên làm sao dám đem chuyện này nói cho một người nghiêm khắc như mẫu hậu. Cần phải nói cho rõ một chuyện, Chiêu Viên không dám nói đương nhiên không phải vì hiểu được chuyện mình làm lúc sáng là đáng xấu hổ đến mức nào, nó chẳng qua chỉ nghĩ, làm sao có thể nói thẳng với mẫu hậu là mình muốn tranh giành một thái giám ở cung của thái tử, hơn nữa khả năng còn là người mà phụ hoàng rất vừa ý nữa?

Lại nói mỗi lần thái tử nghe thấy mẫu hậu hỏi chuyện em gái đều không nhịn được mà cười khúc khích. Hắn chưa nói ra, chẳng qua vì còn muốn chờ xem hoàng muội thân yêu của hắn sẽ định tiếp tục chuyện này như thế nào mà thôi. Hắn lại càng muốn xem, tên Đỗ Chân ngày thường luôn bình tĩnh cẩn trọng kia làm cách nào để ứng phó được tính bướng bỉnh có phần ngây thơ của Chiêu Viên. Đương nhiên một mình Chiêu Viên chín tuổi làm sao làm khó được Đỗ Chân, chẳng qua phía sau lại có một chỗ dựa vững chắc, hết lòng chiều ý như vậy.

Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Tư Minh. Ngay lúc bọn hắn đang cùng mẫu hậu ăn chè, phụ hoàng đại giá.

Khỏi cần nhìn cũng biết, Chiêu Viên mặt mày phấn khởi như thế nào. Tư Minh cười cười bấm bụng, không biết lát nữa sẽ phải nhịn cười đau khổ tới mức nào.

Chiêu Viên đầu tiên là giở chiêu trò nịnh nọt quen thuộc. Nó hành lễ xong liền lao tới ôm lấy phụ hoàng, miệng lưỡi dẻo quẹo mà hỏi han:

- Phụ hoàng hôm nay có mệt không? Để con bóp vai cho người nhé.

Tí sau lại:

- Hôm nay mẫu hậu nấu chè ngon ơi là ngon, con chờ mãi mới thấy phụ hoàng tới. Còn dành cho phụ hoàng một phần lớn ơi là lớn ấy!

Hoàng thượng nghe thấy những lời này, đương nhiên là vui vẻ cười lớn. Chỉ có hoàng hậu một bên bưng chè lên mời hoàng thượng, một bên vẫn không quên vạch trần con gái:

- Vậy hôm nay lúc ăn cứ ngẩn ngơ vậy là để dành cho phụ hoàng phải không? Kim Hồ càng lớn càng có hiếu nhỉ!

Chiêu Viên nghe vậy chỉ cười cười, hai cánh tay nhỏ vẫn một mực ôm lấy vai hoàng thượng, từ phía sau cố gắng mạnh mẽ hết sức bóp vai.

Sức lực của một bé gái chín tuổi có là bao nhiêu. Chiêu Viên bóp vai chỉ giống như xoa lên người nhưng vẫn khiến hoàng thượng rất vui. Song vài trò trẻ con này làm sao qua mắt được người.

- Hôm nay Kim Hồ ngoan ngoãn như vậy, trẫm phải ban thưởng thế nào nhỉ?

Hoàng hậu và thái tử đều lặng lẽ cười, chỉ có Chiêu Viên thản nhiên cười khanh khách vì đạt được mục đích:

- Con chỉ có mong muốn nhỏ lắm thôi ạ.

Hoàng thượng nếm một thìa chè, thoả mãn gật gù hỏi:

- Mong muốn gì?

Chiêu Viên dường như là suy nghĩ một chút, sau mới từ từ lựa lời, rón rén thì thầm rất khẽ vào tai hoàng thượng:

- Con rất thích một thái giám. Phụ hoàng có thể ban cho con được không?

Hoàng thượng vừa nghe vậy liền sửng sốt. Đây vốn đâu phải là chuyện phải xin với người, Chiêu Viên tuy còn nhỏ nhưng không phải không hiểu được lễ phép này. Vậy mà chỉ vì vậy mà phải ra sức lấy lòng, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

Rất nhanh đoán ra được phần nào, hoàng thượng liếc mắt nhìn thái tử từ đầu tới giờ vẫn lặng lẽ dùng bữa phụ ở ghế bên. Cũng tất nhiên nhìn được vẻ mặt nhịn cười có chút gian xảo của nó, càng không khỏi nảy sinh nhiều hứng thú.

- Thích ai? Kim Hồ nói phụ hoàng nghe thử.

Chiêu Viên vẫn hơi đắn đo, lúc này mới sực nhớ ra vì sao lại quên chưa hỏi tên hắn. Đúng là sơ suất quá! Nghĩ mãi, sau mới dè dặt đáp nhỏ:

- Con còn chưa biết tên. Nhưng hắn là thái giám theo hầu hoàng huynh. Phụ hoàng hỏi tên qua hoàng huynh có được không?

Trong giọng nói còn không quên nũng nịu hết sức.

Hoàng thượng nhướn mày nhìn thái tử, hắn rất nhanh hiểu ra liền chắp tay lại đáp:

- Bẩm phụ hoàng, chính là người tên Đỗ Chân ạ.

Hoàng thượng gần như là ngay lập tức ngửa đầu cười lớn. Thái tử cũng không giấu được nữa, thoải mái cười. Chỉ có hoàng hậu từ đầu tới cuối đều không nghe được gì, cũng không biết được gì chỉ nhíu mày nghi hoặc nhìn ba người.

Chiêu Viên thấy lạ lắm. Tại sao phụ hoàng và hoàng huynh đều cười rất không đơn thuần như vậy?

Bằng vào chín năm kinh nghiệm sống trên đời, Chiêu Viên biết chắc chắn người tên Đỗ Chân này không phải một thái giám bình thường. Thế nhưng… một thái giám thôi, có thể phi thường tới mức nào kia chứ?

Chiêu Viên tủi thân ôm lấy cổ hoàng thượng, vừa sụt sịt mũi ra vẻ vừa hỏi, tiếng càng lúc càng nhỏ:

- Phụ hoàng chuẩn bị vời hắn vào cung của người sao ạ? Tiếc quá, biết vậy con sớm gặp sớm xin một chút có phải tốt rồi không?

Hoàng thượng cười một lúc lâu mới ngừng lại. Hơi xoay đầu nhìn vẻ mặt ủ rũ của con gái, mãi mới hỏi:

- Làm sao Kim Hồ lại nghĩ vậy?

- Con nghe nói phụ hoàng ưng ý hắn, còn muốn dùng hắn nữa.

- Là nghe ở đâu?

- Chính là hắn nói với con như vậy.

Hoàng thượng hơi sửng sốt, lát sau lại như vừa ý cười cười. Ngẫm nghĩ giây lát liền truyền xuống:

- Văn Tài, cho truyền Đỗ Chân chiều mai vào cung thái tử.

Xong lại quay người ôm con gái vào lòng, nhẹ giọng vỗ về:

- Kim Hồ cũng có mắt nhìn lắm.

Chiêu Viên vui như mở cờ trong bụng. Mãi mới nghĩ tới một vấn đề khó hiểu:

- Thế nhưng thái giám ấy không phải đang ở cung thái tử sao ạ?

Hoàng thượng lại cười lớn, xoa đầu con gái:

- Kim Hồ còn nhỏ, đúng là chưa hiểu chuyện. Đợi sau này từ từ sẽ hiểu.

- Tạ ơn phụ hoàng!

- Haiz, vốn đã nghĩ sẽ dành cho Kim Hồ, không ngờ con gái trẫm lại sớm một bước tự mình ngỏ ý. Quả nhiên là công chúa cưng của trẫm, nhanh nhẹn dứt khoát lắm!


***


Đã nhận được lời đảm bảo của hoàng thượng, Chiêu Viên đương nhiên vui vẻ sảng khoái, chuyện gì cũng làm rất thuận lợi. Ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, chiều ngày hôm sau ngay từ sớm đã dẫn theo Thị Mai chạy tới cung thái tử chờ người.

Thái tử sớm biết có nhiều khách quý tới thăm, từ sớm đã chuẩn bị trà nước bánh ngọt đầy đủ. Cuối cùng lại chỉ lợi cho cô công chúa đến sớm, vì chờ người buồn chán mà ăn hết khay nọ tới khay khác, cho tới tận lúc đứng lên không nổi mới chịu ngừng lại.

Tư Minh đứng trước bàn nhẩn nha luyện chữ, thỉnh thoảng liếc nhìn em gái, không khỏi cười trêu:

- Cứ ăn bánh đi. Thái giám cung này ăn nói dõng dạc lắm, lúc có người tới tự nhiên sẽ biết.

Chiêu Viên chỉ bĩu môi không nhìn lại, ánh mắt vẫn chăm chú rơi trên lối ra vào.

- Hoàng huynh, cái tên Đỗ… Đỗ… gì nhỉ?

- Đỗ Chân.

- À phải rồi, Đỗ Chân ấy, tại sao không có ở đây?

Tư Minh cười cười, cúi đầu viết chữ, giọng cũng lơ đễnh:

- Hôm qua nói rồi không phải sao? Tên đó không phải là người hoành huynh của muội có thể tự ý quyết định.

Chiêu Viên hơi thở dài. Tư Minh thấy thế liền lấn tới:

- Hoàng muội có muốn biết cụ thể hơn không? Thử lấy lòng ta xem nào, nếu vừa ý biết đâu lại cho muội vài thông tin?

Chiêu Viên lập tức xua tay, rất trực tiếp trả lời:

- Thôi khỏi đi ạ, huynh cho dù có biết thật cũng sẽ nói cho muội sao?

Tư Minh nghẹn ngào không nói lên lời. Em gái mới chín tuổi đã biết đối xử phũ phàng với hắn như vậy sao!

Nhưng ngay lúc mà hắn còn chưa kịp thốt lên lời ấy, một thái giám đột ngột cao giọng báo tên Đỗ Chân thối tha đã tới.

Tư Minh buông bút, nhàn nhã ngồi xuống ghế cho truyền người. Chỉ thấy tên Đỗ Chân bình thường luôn cùng hắn theo học thái phó vốn giản dị đạm bạc, nay lại mặc một bộ áo bào gấm màu xanh đặc biệt chói mắt. Tư Minh nặng nề vươn tay bóp trán, làm bạn nối khố thật khổ, tâm tư của người ta đều nhìn thấy hết! Đỗ Chân vậy mà ngay cả với một nhóc con mới chín tuổi cũng không tha!

Chẳng qua hắn nhọc công thừa thãi như vậy mà làm gì. Kim Hồ ngay từ lần đầu gặp đã mê hắn như điếu đổ, sợ rằng cho dù Đỗ Chân có mặc áo rách quần vá đi chăng nữa cũng không khiến Kim Hồ chán ghét cho được.

Chiêu Viên còn đang cầm bánh trên tay, vừa thấy người mới bước vào đã lập tức ngẩn ngơ.

Ngay lúc này Chiêu Viên vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác của mình trong khoảnh khắc đầu tiên thấy hắn ngày hôm qua. Lần đầu tiên nó cảm nhận được, một người trần bằng da bằng thịt cũng có thể toả sáng rực rỡ như vậy! Nắng vàng hôm trưa dường như đều nhạt đi, lặng lẽ mà yếu ớt quấn lấy dáng người ấy.

Mẫu hậu có làn da rất trắng, phi tần của phụ hoàng trong cung thậm chí còn có vài người trắng hơn cả mẫu hậu. Thế nhưng quả thật đem so với người này vẫn còn kém rất nhiều.

Chiêu Viên đương nhiên nhớ, lúc đó hắn chỉ mặc một bộ quần áo màu nâu nhạt chẳng có gì đặc sắc. Nhưng so với những thái giám khác hoàn toàn chẳng có chút tương đồng. Lúc ấy hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn nó, mà Chiêu Viên đã hoàn toàn bị hút hồn.

Hôm qua chỉ mải cuốn mất tâm trí với làn da trắng trẻo mịn màng của hắn, tới hôm nay mới kịp ngắm kỹ từ ngũ quan cho tới dáng vẻ.

Sống mũi cao, hàng mi dài. Đôi lông mày không chỉ dày còn đậm. Bờ môi mỏng lúc nào cũng hơi mím. Từng đường nét rõ ràng đều rất ngọc ngà nhưng dáng vẻ ấy, hợp với màu xanh của bộ áo bào gấm lại khiến cho người ta cảm thấy cứng rắn tới lạnh lùng.

Không phải, rõ ràng không phải như vậy!

Người này trong mắt nàng mới chỉ ngày hôm qua thôi còn gần gũi dễ nắm như vậy, tại sao hôm nay lại có vẻ cao quý xa cách như vậy? Nàng vốn là công chúa, vốn là thân phận hoàng tộc. Chẳng lẽ, hắn chính là thần tiên hay sao?

Mải ngắm tới ngây người, Chiêu Viên mãi mới nghe thấy thái tử đang gọi mình. Ậm ừ một tiếng cho qua, lại lặng lẽ quan sát Đỗ Chân ngồi ở phía đối diện. Bàn tay nâng ly trà chỉ để lộ vài ngón tay dưới lớp áo. Gấu tay thêu hoạ tiết hình hổ màu xám nhạt rất khó nhìn, nhưng lại mang tới cảm giác tinh tế rất khó diễn tả.

Động tác uống trà bình thản mà tao nhã. Đỗ Chân ngẩng đầu, đón được ánh mắt của Chiêu Viên. Hai người cứ nhìn nhau một lúc, chỉ thấy Chiêu Viên chớp mắt tò mò, còn hắn từ đầu tới cuối đều không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.

Bỗng dưng có tiếng người ai oán:

- Thật cô đơn quá! Cung của ta, trà của ta, bánh của ta, lại chẳng có ai nhìn ta lấy một cái.

Vẫn chẳng có ai đáp lời. Thái tử bực bội, ngồi trên ghế hết nhìn người nọ tới người kia âm thầm nghiến răng. Một bạn, một em gái, đối xử với hắn đủ thân ái!


May mắn cuối cùng hoàng thượng cũng tới. Dường như Tư Minh lại là người vui vẻ nhất lúc đón nhận lời của thái giám.

Lúc hoàng thượng vào trong, thấy Chiêu Viên đã ở sẵn chỉ nhướn mày không ngoài dự đoán. Đoạn nhìn sang Đỗ Chân, cũng ngay lập tức phát hiện ra khác biệt.

- Đỗ Chân, sao hôm nay ăn mặc đẹp thế? Định làm việc lớn gì sao?

Nghe thấy hoàng thượng trêu chọc, thái tử lập tức vui vẻ ôm miệng cười. Đỗ Chân chẳng qua chỉ bình tĩnh cúi đầu chắp tay hành lễ:

- Tạ ơn hoàng thượng khen ngợi.

Chiêu Viên nhíu mày. Quả nhiên tên thái giám này thân phận rất đặc biệt. Nói chuyện cũng quan tâm hư vậy!

Hoàng thượng uống trà, rất nhanh liền đi vào nội dung chính của cuộc gặp gỡ.

- Mọi người chắc đều biết cả rồi. Kim Hồ của trẫm muốn Đỗ Chân vào cung làm thái giám hầu hạ nó. Không biết ý khanh thế nào?

Đỗ Chân cúi đầu chắp tay, giọng cẩn trọng:

- Thần rất cảm tạ ưu ái của công chúa. Dám mong hoàng thượng định đoạt.

Chiêu Viên và Tư Minh chỉ ngồi một bên xem hai người nói chuyện. Chẳng qua tâm trạng mỗi người một khác, Tư Minh thì rõ phấn khởi xem chuyện, Chiêu Viên lại hồi hộp mong đợi.

Hoàng thượng vẫn thản nhiên cúi đầu ngắm ly trà, giọng lơ đễnh:

- Nói như vậy khanh sẵn sàng theo ý của công chúa hử?

Thái tử đắc ý, Chiêu Viên vui vẻ. Đỗ Chân lại không hề tỏ ra sợ hãi.

- Được hầu hạ công chúa là vinh hạnh của thần.

Hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn, như đột nhiên nhớ ra điều gì, chủ động mở ra một cánh cửa:

- Thế nhưng trẫm nghe nói nếu không bắt ngươi vào cung làm thái giám thì sau này sẽ có lúc dùng được. Lời này có phải thật không?

Đỗ Chân dường như đã dự liệu từ trước. Từ đầu tới giờ vẫn cúi thấp đầu hành lễ, lúc nghe thấy vậy chỉ cười nhẹ, khẳng khái đáp lời:

- Bẩm hoàng thượng, mỗi lời thần nói đều là thật lòng. Dám mong hoàng thượng minh xét!

- Không hối hận chứ?

- Thần tuyệt đối không hối hận!

Hoàng thượng nhấp một ngụm trà, rất vừa ý thở dài thoả mãn. Lúc đặt ly trà xuống mới trực tiếp nhìn thẳng Đỗ Chân, trong mắt hiện rõ thích thú. Lại nhìn sang con gái vẫn luôn nóng lòng ngồi bên, nghĩ một lát mới hỏi:

- Đã như vậy, trẫm lại muốn chiều ý công chúa, khanh thử nói xem phải làm thế nào?

- Bẩm hoàng thượng, nếu công chúa cùng tới học với thái tử, thần có thể vừa hậu hạ công chúa, vừa có thể tiếp tục công việc hiện tại. Thần cho rằng, đây là cách vẹn cả đôi đường.

Hoàng thượng nghe vậy liền hơi nhướn mày. Chỉ suy nghĩ mấy khắc liền vui vẻ gật đầu, giọng đầy hài lòng.

- Được lắm! Vậy từ mai Kim Hồ theo Tư Minh học sách đi.

Chiêu Viên nghe vậy, mặt nghệt ra một lúc. Mãi mới to giọng kháng nghị:

- Đừng mà phụ hoàng! Không phải mới hôm trước phụ hoàng còn nói con còn nhỏ chưa cần học sớm làm gì sao?

Hoàng thượng yêu thương nhìn con gái, trong giọng nói cũng có bất đắc dĩ:

- Quả thật cảm thấy Kim Hồ vẫn còn nhỏ. Nhưng còn Đỗ Chân phải giải quyết thế nào? Không phải con vẫn muốn có hắn hầu hạ sao?

- Nhưng… nhưng…

Chiêu Viên vội vã, nhất thời chưa nghĩ được cách giải quyết.

Đúng lúc ấy, Đỗ Chân lại nhanh chóng lên tiếng an ủi:

- Công chúa đừng ngại khó, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ!

Chiêu Viên quay đầu nhìn, chỉ thấy hắn đã đứng thẳng, thản nhiên đón nhận ánh mắt của nàng. Hơn nữa vẻ mặt rất cứng rắn cũng rất chân thành. Chiêu Viên nhất thời không còn cách nào chối cãi, càng không thể phủ nhận một thoáng trong lòng nàng đã cảm thấy, thực ra việc đi học cũng không tới nỗi quá đáng sợ như vậy!

Tư Minh từ đầu tới cuối chỉ trung thành giữ vững vai trò khán giả, tới bây giờ cũng phải lặng lẽ gật gù thán phục. Đỗ Chân ơi là Đỗ Chân, ngươi cũng cao tay lắm. Một mũi tên này bắn ra, không biết là đã nhắm trúng bao nhiêu cái đích!

Hoàng thượng vẫn quan sát vẻ mặt Đỗ Chân lúc nhìn Chiêu Viên. Sau lại nhìn con gái lặng lẽ thở dài. Vì sao con gái cưng vẫn còn nhỏ như vậy mà đã có cảm giác đau lòng phải gả đi rồi?

Tối hôm ấy, lúc mà mọi chuyện đều đã an bài, Chiêu Viên vẫn còn cố ôm cổ hoàng thượng làm nũng:

- Phụ hoàng nhất định phải dặn dò thái phó nhé, con còn nhỏ lắm, con vừa mới học, không thể ngay lập tức học nhiều như thái tử được đâu!

Hoàng thượng chỉ có cách xoa đầu con gái an ủi:

- Được rồi, được rồi!

Đoạn quay sang hoàng hậu, không hiểu sao lại nhẹ giọng than vãn:

- Thực ra trẫm vẫn nghĩ Kim Hồ còn nhỏ chưa nhất thiết phải học sách làm gì. Nhưng mà người ta đã ngỏ ý như vậy, không lẽ lại để mặc sau này nhà người ta ngầm chê Kim Hồ ít chữ? Bọn họ không dám khiến trẫm mất mặt, nhưng trẫm cũng không thể để con gái trẫm thua kém người ta, chịu bất cứ thiệt thòi nào được!

Hoàng hậu cẩn thận dâng khăn lau tay, chỉ dịu dàng đáp phải. Trong lòng lại không nén được hài lòng. Tên Đỗ Chân này xem như cũng khá, chuyện Chiêu Viên không chịu đi học lại được hoàng thượng dung túng hoàng hậu đã lo nghĩ bấy lâu cuối cùng thì cũng được giải quyết rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương