Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi
-
72: Đến Đánh Ghen
Nhìn anh ta đóng rầm cửa, Hạ Kiều Nghi rón rén đi tới chốt trong rồi mới dám thở phào.
Mãi lâu sau mới quay lại giường nằm.
Bên ngoài căn phòng, Trọng Quân Dương đứng lặng một lúc, hơi men làm cho đầu óc anh không được tỉnh táo.
Cuối cùng, bước chân có chủ ý đi lệch về hướng cánh cửa phòng khác, bên trong là Thẩm Yến Ngọc…
Nửa đêm, Hạ Kiều Nghi không ngủ được.
Cô lọ mọ ngồi dậy, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt một lúc mới dám thử đi ra mở cửa.
Buổi sáng bên ngoài phải có hai tên vệ sĩ canh không cho cô ra, bây giờ lại không có một ai.
Từ trên lan can hành lang tầng lửng nhìn xuống dưới phòng khách, có mấy tên vệ sĩ đi đi lại lại.
Có lẽ anh ta thực sự đã thấu mà cho cô tự do đi lại trong căn biệt thự này.
Cô chán nản định quay lại đóng cửa tiếp tục lên giường nằm, ai nghĩ tới bên tai xuất hiện âm thanh khác lạ phát ra từ căn phòng gần đó.
Tò mò, cô liền bước về phía ấy.
Cửa phòng chưa đóng chặt, qua đó, cô vô tình chứng kiến một cảnh tượng ngỡ ngàng.
Bên trong, đôi nam nữ không mảnh vải che thân đang hòa làm một, âm thanh cô nghe được chính là tiếng ân ái của hai người nọ.
Mà vấn đề ở chỗ, hai người kia chính là… Trọng Quân Dương và Thẩm Yến Ngọc?
Dù đã biết bọn họ sớm muộn cũng sẽ yêu nhau, nhưng mức độ vội vàng thế này khiến cô thật không ngờ tới.
Người bên trong vừa hay đổi tư thế, tầm mắt Trọng Quân Dương rất có chủ đích nhìn thẳng vào ánh mắt cô qua khe cửa.
Phải mất ba giây Hạ Kiều Nghi mới giật mình nhận ra, cô hoảng hồn, xoay người bỏ chạy về phòng, chốt cửa thật chặt.
Hạ Kiều Nghi… Tất cả mọi thứ của đêm nay hãy coi như giấc mộng mà quên đi.
…
Sau khi biết tin Hạ Kiều Nghi ngã xuống nước hiện tại còn đang mất tích, Lục Đông Phong cùng Hạ Lam ngay trong đêm lái xe mấy trăm cây số về nơi xảy ra vụ việc.
Anh huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm cô gái nhưng không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, đội tìm kiếm mới tìm thấy chiếc áo khoác của cô rơi ở bên cạnh bờ hồ.
Lập luận cô và Thẩm Yến Ngọc bị đuối nước lập tức được bác bỏ khi Lục Đông Phong phát hiện có dấu chân của người thứ ba ở gần đó.
“Không sao, có hy vọng là tốt rồi con à…”
Hạ Lam rất đau lòng nhưng nhìn thấy Lục Đông Phong còn khổ sở hơn gấp nhiều lần như thể anh mới chính là ruột thịt với Hạ Kiều Nghi, lòng bà càng thêm đau đớn.
Bà cố gắng khuyên Lục Đông Phong, cũng là tự động viên chính mình.
Con gái của bà sẽ không sao đâu mà… Càng nghĩ, nước mắt càng rơi.
Vài ngày sau đó Lục Đông Phong không hề chợp mắt, có lúc vì mệt quá mà hai mắt nhắm nghiền nhưng trong đầu liên tục chạy đi chạy lại hình ảnh cô gái nhỏ.
Thi thoảng tiếng hét sợ hãi của cô vang lên trong đầu khiến anh giật mình trừng to hai mắt.
Chuyện này kinh động đến cả Lục lão gia và Lục phu nhân.
Cha anh thì không nói, nhưng Lục phu nhân tất nhiên là không hài lòng.
Khi bà xuất hiện ở tỉnh K nhìn thấy con trai như vậy lại càng tức giận, trực tiếp tìm đến làm khó Hạ Lam.
Biết chuyện này, Lục Đông Phong lập tức cho người đưa mẹ thẳng cánh cò bay trở về thành phố H, dọa nạt bà nếu mà làm loạn thêm nữa anh chắc chắn sẽ không trở về, lúc ấy Lục phu nhân mới bớt gây thêm phiền phức.
Năm ngày sau kể từ khi Hạ Kiều Nghi mất tích, buổi tối hôm đó, có người nhìn thấy bóng dáng Đàm Lan cùng trợ lý của mình âm thầm đến gặp Lục Đông Phong.
Sau khi họ rời đi, ngay trong đêm, Lục Đông Phong đã hạ lệnh xuống: toàn bộ trở về thành phố H.
Hạ Kiều Nghi đang ở trong tay của Trọng Quân Dương ư?
Nếu đúng như lời của Đàm Lan nói, vậy thì đám người bên Trọng Dương Thị đặc biệt là Trọng Quân Dương thật đáng chết.
Vậy mà Lục Đông Phong còn mới ký xác nhận dự án cho bên đó, khi anh gọi cho thư ký muốn thu hồi giấy tờ thì nghe báo cáo rằng giấy tờ đã được gửi đi ngay sau khi anh ký.
Trọng Dương Thị sớm đã nhận được giấy cấp phép cho dự án khu phố Thịnh Vượng.
Chết tiệt thật!
Lục Đông Phong thật sự hối hận, ngay từ đầu anh nên nghe lời Hàn Triết đừng dễ dàng bỏ qua Trọng Quân Dương.
Bây giờ thì sao? Hắn ta lại ngang nhiên bắt vợ chưa cưới của anh đi như vậy…
Quả thực không chấp nhận nổi!
…
Vì không được say giấc cho nên sáng sớm hôm sau Hạ Kiều Nghi dễ dàng bị âm thanh huyên náo bên ngoài đánh thức.
Cô mệt mỏi ngáp một tiếng, không vội ra ngoài kia mà vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Chải chuốt gọn gàng rồi trở ra vẫn nghe thấy tiếng động ồn ào cứ như cãi nhau.
Đánh liều, cô thử đi ra ngoài xem thế nào.
Bụng nghĩ không biết có phải Lục Đông Phong đã tới hay không?
Bên ngoài cửa phòng không có vệ sĩ gác, cô vừa hé đầu ra đã bắt gặp ngay cảnh tượng Trọng Trang My một thân đồ hiệu vượt khỏi sự ngăn cản của vệ sĩ tức giận lao lên tát Thẩm Yến Ngọc, miệng không ngừng mắng mỏ:
“Hạ Kiều Nghi, con khốn này, mày dám dụ dỗ anh tao à? Mày muốn chết đúng không hả…?”
Cánh môi xinh đẹp của Hạ Kiều Nghi khẽ giật giật lên xuống, cảm nhận cái tát này nếu đậu trên mặt cô chắc chắn sẽ rất đau.
Thẩm Yến Ngọc chưa từng bị ai đánh đau như thế bao giờ, cho nên khi đối diện với cái tát đau điếng chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.
Ánh mắt lại cố tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông đêm hôm trước mong cầu sự giúp đỡ.
Nhưng tìm trong vô vọng chẳng thấy đâu.
Mắt thấy Hạ Kiều Nghi đứng tựa vào lan can tầng lửng vẻ mặt đang xem kịch.
Cô ta chưa kịp mở miệng kêu cô giúp, đã bị Trọng Trang My tát thêm một cái nữa.
Chị ta lao tới, thiếu điều giật tóc đánh ghen Thẩm Yến Ngọc.
Xung quanh, vệ sĩ có như không có, họ để mặc cô chủ làm loạn.
Bấy giờ, Hạ Kiều Nghi đã nhìn đủ rồi, cô lên tiếng:
“Chị gái này lực đánh cũng thật mạnh nha!”
Nghe có tiếng nói, Trọng Trang My mới biết là có người khác ở đây.
Chị ta dừng lại hành động giật tóc Thẩm Yến Ngọc, đưa mắt nhìn cô.
Ánh mắt chợt híp lại, không nghĩ tới ở đây có những hai người đàn bà muốn quyến rũ Trọng Quân Dương.
Nhưng khoan đã…
Nhìn người con gái trước mắt, có chút quen quen?
“Là cô?”
Là người ở bệnh viện lần trước, Trọng Trang My nhớ kỹ cô là vì chị ta thực sự ngưỡng mộ tài lái xe của cô.
Hạ Kiều Nghi vẻ mặt thản nhiên khẽ nhún vai, tay vuốt vuốt mái tóc xõa dài, nhìn cô dù quần áo đơn giản, đầu tóc hơi xuề xòa thì vẫn cứ cảm giác xinh đẹp như thường.
Cô không những không sợ, còn hỏi thăm chị ta:
“Thế nào? Chị đi đánh ghen à?”
Cả lần đầu hay lần này gặp thì Trọng Trang My đều cảm thấy Hạ Kiều Nghi là một người phụ nữ không tầm thường, rõ ràng rất có tâm tư nhưng không thể đoán được mục đích hay suy nghĩ của cô.
Như thế càng khiến chị ta thêm hứng thú, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại lại thấy không phù hợp cho lắm.
Đúng lúc, Thẩm Yến Ngọc đang nức nở thừa dịp cất tiếng gọi:
“Kiều Nghi, giúp mình với…”
“Kiều Nghi…? Hạ Kiều Nghi?”
Trọng Trang My đanh mặt lại:
“Cô mới là Hạ Kiều Nghi sao?”
Hạ Kiều Nghi khẽ nhướng mày, không nói nhưng ngầm thừa nhận.
Trọng Trang My dù tức giận nhưng vẫn cảm thấy tiếc trong lòng, buông tha Thẩm Yến Ngọc mà rời sự chú ý lên Hạ Kiều Nghi, chị ta mở miệng bắt đầu càm rỡ:
“Hóa ra cô mới chính là người đàn bà quyến rũ anh tôi sao?”
“Ấy ấy…”
Hạ Kiều Nghi vờ tỏ ra hốt hoảng, nhưng từ ánh mắt lại không một gợn sóng sợ hãi:
“Chị đánh thì đúng người rồi, chỉ là gọi sai tên thôi.”
Trọng Trang My bán tín bán nghi, hết nhìn Hạ Kiều Nghi lại nhìn Thẩm Yến Ngọc.
Thôi khỏi cần nói cũng rõ ai là người có khả năng hơn, Hạ Kiều Nghi ăn mặc xuề xòa nhưng có cảm giác rất sạch sẽ, ngược lại Thẩm Yến Ngọc không che được những vết hôn mờ ám trên người.
Người thông minh tất nhiên là hiểu, như vậy càng khiến Trọng Trang My nổi giận.
Chị ta nắm lấy tóc Thẩm Yến Ngọc đang muốn bỏ chạy:
“Mày muốn chạy à, con khốn! Nói cho tao biết, mày là con khốn nào?”
“A… đau quá! Hạ Kiều Nghi… tại sao cậu không giúp tôi hả… tại sao…?”
Hạ Kiều Nghi mặt tỉnh bơ:
“Tôi giúp cậu thì ai giúp tôi?”
“Cậu… a…”
Thẩm Yến Ngọc muốn trách lại bị Trọng Trang My giật tóc:
“Giúp à? Ai cũng không giúp được mày…”
Trước khi chị ta giáng thêm một cái tát xuống mặt Thẩm Yến Ngọc, Hạ Kiều Nghi lại một lần lên tiếng, giọng điệu rất cợt nhả nhưng giống như là một lời nhắc nhở với Trọng Trang My:
“Chị đánh cô ta thì đừng đánh vào mặt, để chú Thẩm nhìn thấy kiểu gì cũng sẽ không hài lòng… À quên mất, chị còn chưa biết tên của cô ta, cô ta là Thẩm Yến Ngọc con gái của Thẩm Đại tá Thẩm Hữu Đồng bạn tâm giao của Lục Gia.
Haizz, nghe nói vì dự án khu phố Thịnh Vượng mà anh Trọng nhà chị rất coi trọng Lục Gia, lỡ mà để bất hòa lại không ổn đâu.”
Nói hết một nửa rồi cô còn giả bộ:
“Mà tôi chỉ nói vậy thôi, cũng không có ý gì cả.”
Cô quay người đi, vừa đi lại vừa vờ vịt than:
“Chẳng biết thế nào chứ, nếu chị có rảnh thì ghé qua Lục Gia nhắc Lục Đông Phong đến đón tôi với nhé! Ở đây ngoại trừ nhà lầu xa hoa thì đến cả cái cơ bản như Internet cũng bị cấm thì chán lắm.
Tôi ở mấy ngày sắp thành người tối cổ đến nơi rồi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook