Ba ngày thi trôi qua thật là bình yên.

Đúng hơn là bình yên với người đi thi, còn đối với những người thân bên cạnh như Hạ Lam với Lục Đông Phong thì đúng là giống như ngồi trên lò thiêu vô hình.

Mỗi giờ cô thi thì hai người bên ngoài đều chờ đợi trong lo lắng.
Giây phút nhìn Hạ Kiều Nghi từ trong trường chạy ra, trên môi treo nụ cười rạng rỡ.

Lục Đông Phong như trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
Hai người ôm chầm lấy nhau, kết quả Hạ Kiều Nghi vừa ôm lấy anh, anh liền giống như bị đả kích, ngã khụy xuống đất.
Ngất xỉu.
Hạ Kiều Nghi trợn tròn mắt.

Nhìn sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu của anh.

Cô ngớ ngẩn cả người, chẳng hiểu gì cả.

Cứ ngồi trên mặt đất lặng nhìn anh.

Đến khi Hạ Lam cùng người xung quanh hô hoán gọi cứu thương cô mới sực tỉnh.
Huhu.
Đông Phong… Đông Phong.
Hai hàng nước mắt bất giác chảy dài…
Đồ ngốc này nữa…
Có chửi anh cũng đáng mà.
Xe cứu thương nhanh chóng xuất hiện đưa Lục Đông Phong rời đi.

Hạ Kiều Nghi tính lên xe, nhưng mẹ gọi cô lại.

Còn xe ô tô của anh đỗ ở ngoài nữa, để ngoài đường không biết bao giờ mới đến lấy thì lại không hay.

Cô chỉ đành bảo mẹ hãy đi với anh, chuyện khác để cô lo.
Hạ Lam bán tín bán nghi, nhưng vì Lục Đông Phong còn nằm đó nên chẳng để ý được nhiều.

Nhìn mẹ lên xe cứu thương rời đi.
Hạ Kiều Nghi cầm khóa xe ô tô, cô không một chút câu nệ thuần thục mở cửa ngồi vào, lái một mạch tới bệnh viện.


Quả thực hình ảnh cô gái non trẻ lái siêu xe có đẹp nhưng cũng hơi phản cảm.

Kỹ năng lái xe là từ kiếp trước.

Đời này, nếu ai bắt gặp rồi nghi ngờ, cô chắc chắn chẳng biết giải thích ra làm sao.
Vừa tới bệnh viện.

Hạ Kiều Nghi có phong cách lái xe ô tô đặc biệt bất cần.

Cô không biết tại vì sao lại vậy, chỉ biết mỗi khi ngồi lên xe đều phóng đi với tốc độ nhanh.

Nhưng còn được xem là một tay lái lụa.

Nếu không đời trước lúc giao hàng cấm đã chẳng trốn thoát được cảnh sát nhiều năm như vậy.
Lúc chiếc xe vòng vào hầm để xe tại bệnh viện.

Cô theo thói quen đánh tay lái cua gắt một đường.

Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai.

Nhưng ngay sau đó đã yên vị vào khung để xe.
Nghĩ bụng nếu mà Lục Đông Phong thấy cô thế này anh chắc chắn sẽ làm loạn một trận với cô tội ngổ ngáo cho coi.

Nhưng chuyện này không thể trách cô được.

Cô đâu có cố ý lái xe như thế, đây là một thói quen ăn sâu vào máu.

Tính ra đi kiểu cẩn thận hơn cô lại không quen.
Chỉ cần nghĩ không làm hại đến người khác thì được rồi.
Lúc mở cửa xuống xe, đúng như dự tính là bị mấy người tại đây nhìn chằm chặp.

Cô nào có tâm trạng, một mạch bước qua.

Đi thẳng ra ngoài.
Phía sau, Trọng Trang My vẻ mặt thất thần nhìn theo hình bóng cô gái với gương mặt trẻ măng trên người mặc đồng phục, thậm chí là còn kém tuổi mình.

Vậy mà dáng đi của đối phương còn rất hiên ngang như thể trời đất đều không sợ.

Thêm nữa cả cách lái xe cũng quá là khiến người ta cảm thấy khiếp đảm đi.
Nhìn lại mình, học mãi mà vẫn chưa đủ trình lái xe tốt.

Rõ ràng được anh trai dạy cho đoàng hoàng mà vẫn không xong.

Nếu có gặp lại cô gái kia, chắc chắn sẽ hỏi người ta học thầy nào để đến ké đấy.
“Tiểu My, em thực sự muốn phá đứa bé sao?”
Người đàn ông bên cạnh dù có bất ngờ vì quả cua xe gắt của cô gái kia.

Tuy nhiên trong lòng còn lo lắng chuyện khác nên không mấy để tâm.
Trọng Trang My gật gật đầu.
“Anh hai sẽ không cho em giữ đứa bé đâu.”
Phàm Chí Huy vẻ mặt sốt sắng.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm mà.

Sẽ về bảo ba mẹ sang nhà em hỏi cưới.

Đừng bỏ con đi được không, đó là máu mủ của chúng ta…”
“Không được đâu.

Anh đừng làm em thêm khó xử, đến lúc mọi chuyện bị lộ ra anh hai sẽ bắt em ra nước ngoài.

Liệu anh có bên em được không?”

“…”
Phàm Chí Huy bị nói đến câm lặng.

Nhìn lại mình chỉ là một người bình thường, sao có thể sánh với cô ấy là công chúa của Trọng Gia chứ?

Khi Hạ Kiều Nghi lên đến nơi.

Cô nhìn thấy mẹ đang ngồi bên ngoài dãy ghế chờ.
“Mẹ.”
Cô gọi bà.

Bây giờ xem ra mẹ đã thực sự coi anh như người một nhà.

Nhìn tình hình thật có chút sai sai.

Rõ ràng người đáng lý gặp chuyện phải là cô mà ai nghĩ tới người đàn ông kia lại tranh mất phần cơ chứ.
Anh đúng là ngốc.

To xác mà tâm lý cũng yếu đuối quá thể.
Cô đi thi chứ có phải ra chiến trận thật đâu mà lo lắng đến mức ngất xỉu như vậy?
“Nghi Nghi, con đến rồi.”
Bà nhìn trên tay cô còn cầm chùm khóa xe của Lục Đông Phong thì nghi hoặc.
“Xe của Đông Phong vẫn ở trường sao?”
Hạ Kiều Nghi thản nhiên nói dối.
“Ban nãy bạn con có giúp con lái tới đây.

Bạn là con trai nên biết lái xe.

Mẹ yên tâm.”
“Vậy à?”
Hạ Lam hỏi rồi lại nhìn đến phòng bệnh.

Vừa hay bác sĩ phụ trách kiểm tra cho Lục Đông Phong đi ra.
“Bác sĩ, Đông Phong sao rồi?”
Bác sĩ nhìn qua hai người.

Có vẻ không dám nghĩ đến đây lại là người nhà của Lục Thiếu tá.
“Thiếu tá chỉ là căng thẳng quá độ dẫn đến thần kinh bị đả kích mà thôi.

Chút nữa sẽ tỉnh lại.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Sau đấy Hạ Lam có theo bác sĩ đi lấy một số giấy tờ cùng đơn thuốc bổ.

Hạ Kiều Nghi vào phòng bệnh.


Nhìn thấy trên chiếc giường bệnh trắng, người đàn ông nằm lặng ở đó.
Cô bước tới.

Kéo ghế ngồi bên cạnh giường.
Sắc mặt anh nhợt nhạt, làn môi trắng bệch mím chặt.

Đầu mày luôn cau lại khó ưa.

Cô nhịn không được mà nâng tay muốn giãn cơ mày của anh.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa đều đầu mày.
Có lẽ do cảm nhận được xúc tác nhẹ nhàng đi đôi với bàn tay mịn màng quen thuộc nên Lục Đông Phong không còn cau có nữa.

Hạ Kiều Nghi thu tay về, ngồi lặng ngắm anh.

Ngắm đến mức nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.
Cô nâng bàn tay nắm lấy tay anh, đặt áp lên má.
“Đồ ngốc này.

Chẳng biết phải chửi anh bao nhiêu lần thì anh mới hết ngu ngốc như vậy nữa đây.”
Có biết lúc cô nhìn thấy anh ngất, cô đã sợ đến mức nào hay không?
Nhìn anh suy sụp lại bất giác khiến cô nhớ về đời trước.

Những sai lầm của mình gây ra đã khiến anh khổ sở ra sao, cô không thể dửng dưng đối diện với hạnh phúc hiện tại mà quên đi quá khứ độc ác đời trước.
Thực ra, đời này cô cố gắng trở nên trong sạch bao nhiêu thì cô càng ghê tởm bản thân mình của kiếp trước bấy nhiêu.

Chẳng thể nào quên đi được cũng chẳng thể nào chấp nhận được sự thật ấy.
“Đông Phong, em xin lỗi, xin lỗi anh vì tất cả…”
Cô gục đầu vào tay anh, khóc rấm rứt không ngừng.
Không biết qua bao lâu, đến khi Hạ Lam nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô khiến cô giật mình.

Vừa nâng ánh mắt đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của mẹ, cô càng đau lòng hơn.

Rõ ràng, kiếp trước hai người này bị cô hành hạ cho từ người biến thành ma, nhưng tại sao vẫn bên cô? Vẫn luôn yêu thương, chăm sóc cho cô như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương