Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi
-
27: Lo Lắng
Hàn Triết cúi người áp sát mặt cô.
Hạ Kiều Nghi vội nghiêng người tránh đi.
Suy nghĩ hắn trọng sinh giống mình càng ngày càng mãnh liệt.
“Anh không phải!”
Cô phủ định:
“Hình như anh nhận nhầm tôi với ai đó rồi đấy! Chúng ta trước giờ không quen nhau, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh.
Còn nếu anh muốn tán tỉnh tôi thì xin lỗi, tôi đã có người yêu.
Hơn nữa mẹ tôi sẽ không đồng ý cho tôi yêu xã hội đen.”
“…”
Hàn Triết nghe cô lý luận, ánh mắt hẹp dài láy lên một tia nguy hiểm.
Hắn nâng bàn tay bóp cằm cô.
Hạ Kiều Nghi bị đau, cô vùng vẫy muốn tránh mà không tránh được.
Cuối cùng trơ mắt nhìn chằm chằm anh ta không phản kháng thêm, trứng không chọi được đá.
Cố nén xuống cơn đau nơi cằm.
Cô thực sự lo lắng bị hắn trả thù.
Hắn có thể làm gì cô? Ép cô tiếp tục giao hàng cấm cho hắn, ép cô phục vụ giường chiếu cho hắn sao?
Có điều trước mắt không thể trở mặt.
Một phần vì cô không dám chắc có phải là hắn trọng sinh hay không, hắn là một con rắn độc nguy hiểm.
Một phần còn là vì kiếp trước hắn đối xử với cô không tệ.
Hàn Triết nhìn cô yên lặng tính toán.
Luôn biết Hạ Kiều Nghi là một người thông minh.
Có điều nghĩ tới điều gì, hắn ta cảm thấy mất hứng.
Cuối cùng vẫn là buông tay.
Hạ Kiều Nghi của bây giờ thật có một sự thuần khiết lạ lùng, nó khiến cho người ta không muốn tiếp tục làm vấy bẩn cô.
Kiếp trước, chẳng qua cũng chỉ có mình Lục Đông Phong khăng khăng suy nghĩ như vậy, kiếp này nhờ sự thay đổi lạ thường của Hạ Kiều Nghi thì Hàn Triết cũng nhìn ra điều đó.
Hàn Triết xoay người hướng về phía cửa mà đi.
Một lời cũng không thèm nói với cô nữa.
Hạ Kiều Nghi nghi hoặc nhìn anh, rồi lại nhìn tình hình, sợ rằng tiếp tục phải phục vụ đám đàn ông này.
Cô sợ hãi chạy theo hắn.
“Anh bắt tôi đến đây thì phải đưa tôi trở về chứ? Làm người thì nên lịch sự một chút!”
Hàn Triết không nói gì, xoay người đi theo một hướng khác.
Hạ Kiều Nghi nhìn bóng anh khuất sau hành lang.
Nhìn màn đêm yên tĩnh, nghĩ tới kiếp trước từng bị cưỡng hiếp, cô hơi sợ.
Nhưng biết sao đây, cô chỉ đành tự đi thôi.
Ai nghĩ đến vừa ra tới cửa cổng Thiên Đường.
Mắt thấy từ đằng xa ánh đèn xe ô tô vùn vụt lao về phía bên này với tốc độ ánh sáng.
Chiếc xe đỗ ngay sát chân cô.
Cô còn chưa hết chói mắt thì đã nghe được giọng nói quen thuộc.
“Nghi…”
Lục Đông Phong hoảng hốt khi nhìn thấy cô.
Anh lao xuống xe, tiến tới vội vàng ôm cô vào lòng.
“Đông Phong, anh đến rồi…!”
Hạ Kiều Nghi ôm lấy anh, sự ấm áp từ người đàn ông khiến cho trái tim cô bỗng mềm yếu.
Nhịn không được mà bật khóc.
Lục Đông Phong ôm rất chặt, cảm giác được sự run rẩy từ sâu trong con người của anh.
Cô thực sự rất áy náy, tại sao sống lại một đời, biết trước được nhiều chuyện mà vẫn khiến anh phải lo lắng như vậy?
“Em… em…”
Hạ Kiều Nghi khóc lóc không nói nên lời.
Lục Đông Phong mãi mới buông cô ra, xem xét cô từ trên xuống dưới.
Nhìn thấy chiếc áo bị xộc xệch của cô, ánh mắt anh lạnh đi vài phần.
Con ngươi đen sâu thẳm nhìn về phía sau cô, căn biệt thự Thiên Đường.
Hạ Kiều Nghi nhìn ra tia lạnh trong mắt anh, cô vừa khóc vừa giải thích.
“Em… em chưa bị gì cả…”
Đời trước sau khi ngủ với anh, cô có ngủ với vài người khác bị anh biết được.
Lúc đó anh không cho rằng cô có lối sống hoang lạc vô độ cho nên vẫn muốn thuyết phục cô ở bên mình.
Càng ngày càng yêu cô.
Kể cho tới lúc biết tình hình thực sự, anh đã yêu cô sâu đậm mất rồi, mới có thể chấp nhận cơ thể vấy bẩn của cô khi ấy.
Nhưng đời này mọi chuyện diễn ra nhanh hơn cô tưởng, sự xuất hiện của Hàn Triết làm nhiễu loạn mọi thứ.
Cô không dám chắc tình yêu hiện tại của anh đủ lớn để anh có thể chấp nhận nếu như cô bị người ta “ngủ”.
Hai người bên nhau nhưng có thể vì chuyện này mà nảy sinh những khúc mắc, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.
Anh sẽ bỏ cô đi sao?
Khi cô đã một lòng yêu anh, ông trời lại tạo ra hoàn cảnh trớ trêu thế này để cho cô nếm nhận mùi vị của quả báo.
Nghiệp quật vào người, để cô hiểu được sự đau khổ của anh từ đời trước.
Không… cô không muốn thế!
Đời trước một Trọng Quân Dương cho cô đủ thứ dằn vặt đau khổ đã quá đủ rồi.
Không muốn đến cả Lục Đông Phong cũng khiến cô nhận những thứ tồi tệ như vậy nữa.
Cô mở miệng muốn tiếp tục giải thích chuyện mình còn chưa bị động chạm thân thể.
Lục Đông Phong đã thu lại tầm mắt của mình từ căn biệt thự, khi anh nhìn cô ánh mắt thấp thoáng tia đau lòng cùng tự trách.
Ngón tay lạnh khẽ chạm lên đôi môi ướt át, ngăn cô nói.
“Đừng nói gì cả.
Sẽ chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến chúng ta.”
Anh khẳng định chắc nịch.
Sau đó xoay người ôm cô lên xe.
“Anh đưa em về.”
Hạ Kiều Nghi cảm nhận rõ ràng… đây mới thực sự là “nhà” của cô.
Phía trên tầng hai của biệt thự Thiên Đường, trong căn phòng tối đèn ngay cạnh cửa sổ.
Hàn Triết rời đi ánh mắt, trong thâm tâm là sự tính toán thâm sâu.
Trời tối đêm, còn hiểu rõ đường đi lối về của Thiên Đường như vậy, nên hiểu là do Hạ Kiều Nghi thông minh hay cô vốn thông thuộc nơi này đây?
…
Hiện tại đã hơn một giờ sáng, cho nên hai người đành vào khách sạn.
Lục Đông Phong không làm gì cả, anh chỉ ôm cô ngủ.
Hơi khác với mọi lần, thực sự lần này chỉ ngủ thôi mà anh còn ôm cô rất rất chặt.
Giống như là sợ buông lỏng một chút cô liền bị người khác cướp mất đi.
Hạ Kiều Nghi ở trong lòng anh, cô nhắm mắt thở đều nhưng chẳng tài nào ngủ được.
Giống như cô, Lục Đông Phong cũng vậy.
Hai người im lặng tạo ra bầu không khí trầm lặng của đêm tối tĩnh mịch.
Hạ Kiều Nghi suy nghĩ về tương lai, về sự thay đổi tình cảm của anh.
Nỗi sợ cứ dần dần lớn lên trong lòng.
Đến nỗi hiện tại nằm cạnh anh mà cô cứ cảm giác như chỉ một chút thôi anh liền biến mất, để lại cô với màn đêm đen sâu thẳm đầy đau khổ rối ren.
“Đông Phong…”
Cô nhịn không được mà khẽ gọi anh, cũng chỉ là gọi trong vô thức mà thôi…
“Ừm.”
Lục Đông Phong nhẹ nhàng đáp lại.
Hạ Kiều Nghi mở mắt ngước nhìn anh, cô không nghĩ tới là anh vẫn chưa ngủ cơ đấy.
Cánh tay bé nhỏ vòng ôm lấy thắt lưng quyến rũ mị hoặc của người đàn ông.
“Tại sao anh chưa ngủ?”
Lục Đông Phong không trả lời câu hỏi của cô, anh hôn nhẹ lên trán cô lại lưu luyến không buông.
“Nghi! Chúng ta… sẽ mãi ở bên nhau, phải không?”
Trái tim Hạ Kiều Nghi khẽ run rẩy, đôi mắt trong màn đêm đen hơi rưng rưng.
Cô nhịn không được mà chủ động hôn lên môi lạnh của anh.
Dùng đầu lưỡi mút nhẹ.
Chỉ có điều, Lục Đông Phong không đáp lại.
“Sao thế?”
Cô khó hiểu, mở miệng hỏi anh.
Lục Đông Phong nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt xuất hiện tia hoảng loạn mà không ai phát hiện.
“Em không trả lời, có phải em sẽ rời bỏ anh đi đúng không?”
Nghe chất giọng hơi run rẩy của anh, Hạ Kiều Nghi cũng phải bật cười.
Cười mà nước mắt cứ chảy ra.
Sao cô lại quên mất Lục Đông Phong còn có một cái tật dai như đỉa này nhỉ.
Cô nổi hứng mà trêu anh:
“Nếu đúng thì sao, sai thì thế nào?”
“Sai thì thôi, còn nếu đúng…”
Cánh tay đang ôm cô khẽ siết chặt, đến mức cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Ánh mắt anh hiện lên tia lạnh nhìn cô, giây sau liền cắn lấy đôi môi đang nở nụ cười trêu chọc kia.
“Anh sẽ đồng quy vu tận với em!”
“Á à… Lục Đông Phong… Anh còn có cái suy nghĩ này đấy hả?”
Hạ Kiều Nghi không thể tin nổi vào tai mình.
“Anh vậy mà muốn cùng chết với em nếu em bỏ anh đi phải không?”
“Đúng thế đấy.”
Lục Đông Phong nhìn cô nổi đóa mà cười ngốc.
“Vậy nên tốt nhất đừng có rời xa anh.
Em chỉ có thể là của anh, bất cứ ai muốn cướp cũng không được.”
“…”
Nghe cứ như đang cảnh cáo ý nhỉ?
Thế nhưng như vậy cô cũng thích lắm, một chút khó chịu cũng không có.
“Hừ.
Nói vậy đến lúc người buông tay mà là anh thì…”
Cô còn chưa nói xong, anh đã hôn lên môi cô chặn lại mấy lời sau đó.
Hạ Kiều Nghi nuốt ngược lại vào trong mấy lời đang định nói, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Môi lưỡi giao hòa tạo ra những âm thanh ướt át đầy ngọt ngào.
Hạ Kiều Nghi không hài lòng, cô lăn người nằm đè trên ngực anh.
Bàn tay anh hơi buông lỏng, theo phản xạ có điều kiện mà bóp lấy cặp mông tròn mềm của cô gái.
Cảm giác bị cô gái áp chế thế này cực kỳ kích thích…
Hạ Kiều Nghi nhanh chóng tự tay cởi áo ngủ của mình, trên người hiện tại chỉ còn lại chiếc quần bảo hộ cuối cùng.
Lục Đông Phong ôm cô ngồi lên người mình, cả gương mặt của anh áp vào bầu ngực đầy mê hoặc.
Để lại vô số dấu hôn trên đó.
Sau còn ngậm lấy núm hồng xinh xắn giống y như đứa trẻ đòi sữa mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook