Vạn Kiếp Nhất Mộng
Chương 57: Song hổ chiến Nguyên Anh

- Ây da~Mở cửa ra cho nắng sớm vào nhà!

Tiêu Viêm vươn vai hít đầy buồng phổi luồng không khí trong lành.Quả nhiên không gì sung sướng bằng tắm mình trong ánh sáng mặt trời sau quãng thời gian làm việc mệt mỏi a!

Đang thư giãn bỗng Tiêu Viêm thấy có gì đó sai sai.

- Hừm~Đứa nào làm nguyên cái hố (*) trên thảm cỏ hoàn hảo của lão tử vậy?

(*): Cái hố Minh Thần đánh ra ở chương trước.

(Dựa vào kích cỡ này…Mà thôi nghĩ chi cho mệt đầu,đem phát minh mới ra dùng ngay cho nóng!)

Tiêu Viêm cao hứng nhún nhảy bước vào nhà sau đó vừa lẩm nhẩm hát vừa trải một mảnh vải màu hoàng kim ra bàn.Tại chính giữa mảnh vải là thái cực,bao quanh là tám quẻ bát quái:Càn,Đoài,Ly,Chấn,Tốn,Khảm,Cấn,Khôn.

Đừng nghĩ rằng Tiêu Viêm Tiêu chưởng môn cả ngày chỉ loanh quanh trong môn phái hết dạy mấy môn học vớ vẩn thì gây sự với thằng con rể.Vào những lúc tâm trạng không tồi gã thường chế ra mấy pháp bảo thú vị (hoặc tồi tệ) mà sản phẩm tiêu biểu là Kim Cương Thụ nằm chềnh ềnh trên con đường tiến vào Đại Sảnh Đường.

Chỉ thấy hai tay Tiêu Viêm liên tục kết ấn sau đó tay phải duỗi ra chỉ hai ngón tay vào mảnh vải hô lớn:

- Thiên linh linh,địa linh linh,ta không linh.Hiện!

Ngay lập tức thái cực quay tròn kéo theo tám quẻ bát quái cũng xoay tít theo.Tốc độ quay càng lúc càng nhanh đồng thời mở rộng từ chính giữa cho đến khi bao phủ hoàn toàn mảnh vải,những mảng màu khác nhau bắt đầu xuất hiện và di chuyển cho đến khi tạo thành một bức tranh sống động.Trong bức tranh là hai thiếu niên đang đứng trước cửa phòng gã.

- Ta đang bế quan mà còn đến đập cửa chắc là có chuyện quan trọng.Để lát nữa tìm chúng hỏi sau.

Thức trắng mấy đêm liền đương nhiên không phải chỉ để soi xem thằng nào phá thảm cỏ của mình.Trong miệng lẩm nhẩm tên tuổi và mệnh cách của Thanh Dương sau đó niệm chú,lập tức hình ảnh trên tấm vải thay đổi trở thành một căn phòng đỏ rực,trong đó là một nhóm người đang tụ tập trước bàn trang điểm chải tóc cho thiếu nữ ngồi ở chính giữa.

(Cái mẹ gì đây?Ta đọc nhầm chỗ nào à?)

Tiêu Viêm không quan tâm đến chuyện cưới xin của người khác nên điều động linh lực chuẩn bị khởi động lại pháp bảo,tuy nhiên gã bỗng phát hiện tại nơi mảnh áo trắng mỏng tang không che chắn được hết có một hình xăm hình hoa hồng bên ngực phải.

- Cái…Chỗ nào đây?Trong lúc ta bế quan cái mẹ gì đã xảy ra vậy?

Gã điều chỉnh tầm nhìn lên cao hơn để tìm vị trí của căn phòng,thế nhưng dù Tiêu Viêm đưa vào bao nhiêu linh lực thì góc nhìn vẫn y nguyên như thế,thậm chí hình ảnh trên tấm vải cũng không còn chuyển động nữa mà trở nên bất động như một bức tranh thêu.

- Ta X con mẹ nó!Tại sao ngay lúc này lại dở chứng?!



Thanh Dương ngây ngốc nhìn vào gương,nàng không biết trang điểm,cũng chưa từng trang điểm qua nên khi thấy nữ nhân xinh đẹp trong gương nàng vô cùng ngạc nhiên,cũng vô cùng cay đắng.Giá mà tiểu bảo bối thấy nàng môi hồng má phấn,tóc buộc trâm cài thế này…chắc hẳn thằng bé sẽ rất cao hứng.

- Các ngươi ra ngoài đi.

Đám nô tì nghe vậy thì lục đục kéo nhau rời đi.Nữ nhân này trong tương lai sẽ trở thành chủ nhân của họ,không nghe lời trừ khi là muốn chết.

- Thần tiên tỷ tỷ!Uây~Muội ở đây!

Đang ngồi buồn thiu bỗng nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc,đảo mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm thì nàng vừa mừng vừa sợ khi bắt gặp Tiểu Trà đang loay hoay trèo vào từ cửa sổ.

Thanh Dương không quan tâm việc trên đầu mình là đống trâm cài vô cùng tinh xảo mà đứng phắt dậy chạy tới đỡ lấy Tiểu Trà vừa kịp lúc cô bé tuột tay ngã xuống.

- Sao muội lại ở đây?Nơi này rất nguy hiểm a!

Tiểu Trà cười hì hì nói:

- Thần tiên tỷ tỷ đừng sợ,bọn muội tới cứu tỷ đây.

Thanh Dương ngây ngốc lặp lại:

- Bọn muội?

Tiểu Trà chỉ vu vơ ra cửa,nói:

- Còn có hai tên ngốc ở ngoài nữa.Giờ này chắc họ cũng đã tìm thấy đại ca rồi.

Thanh Dương nghe xong thì sợ đến hồn bất phụ thể,nàng hoảng hốt túm lấy vai Tiểu Trà:

- Hai người là những ai?Bọn chúng giờ đang ở đâu?

Với bản lĩnh quậy của Ngạo Nam và Minh Thần thì Tiểu Trà tin là dù có đi đến đầm rồng hang hổ hai người họ cũng có thể an toàn trở ra.Chỉ là Tiểu Trà không biết rằng một tu sĩ Nguyên Anh còn nguy hiểm hơn cả một con rồng và một con hổ cộng lại.Tuy là không biết,thế nhưng thấy dáng vẻ sợ hãi của Thanh Dương thì nó cũng rối tinh rối mù,lắp bắp:

- Là Minh Thần ca ca và Ngạo Nam ca ca.Giờ này thì không biết,nhưng bọn muội hẹn sẽ gặp nhau tại miếu hoang ngoài thành.

Thanh Dương khẽ nhăn mày.Tên Nguyên Anh kia nhìn không giống loại người sẽ nương tay với trẻ con,hai tên tiểu quỷ kia mà hành động liều lĩnh thì có khi đến xương cốt cũng chẳng còn.

(Nếu đi cứu bọn chúng thì tiểu bảo bối phải làm sao?Nếu ta hủy hôn liệu bọn chúng có làm gì quá đáng với thằng bé không?)

Trong lúc nàng còn đang phân vân thì Tiểu Trà đã túm vạt áo nàng anh anh khóc lên:

- Thần tiên tỷ tỷ sao vậy?Chẳng lẽ trong đấy có quái vật rất đáng sợ?Ô ô~Hai người bọn họ sẽ chết sao?

- Chết thì không chết được.Chỉ hấp hối thôi.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra,Lăng Báo mặc áo dài đỏ chót,trên ngực đính hạt vàng tạo thành chữ song hỷ nghênh ngang bước vào:

- Tuổi trẻ khí thịnh,ăn chút đau khổ thì mới khôn ra được.

Đám nô tì vội can ngăn hắn vì “trước khi động phòng không được nhìn mặt cô dâu”.Hắn cũng lười đáp lại,lấy trong áo một sấp ngân phiếu ném ra cửa cho đám nô tì chạy ra hết sau đó đóng cửa cài then.

Ánh mắt hung ác của hắn khiến Tiểu Trà sợ sệt nấp sau Thanh Dương nhưng miệng thì vẫn nói cứng:

- Ngươi là ai?Còn bước tới ta liền kêu thần tiên tỷ tỷ đánh ngươi tuốt xác!

Hắn ung dung tiến đến nâng cằm Thanh Dương,nhếch miệng nói:

- Ta rất sợ hãi a!Tiểu nương tử có cô em gái ác miệng quá đấy.

Thanh Dương cắn răng:

- Nó chỉ là một đứa bé…

- Ai quản nàng ta bé hay không bé.Cơ mà trông cũng xinh xắn đấy.Chào tỷ phu chưa em?

Hắn bất ngờ lướt về phía Tiểu Trà,tay phải như rắn vồ mồi chớp mắt đã tóm được phần lưng áo rồi nhấc bổng lên,tay phải chọt chọt vào cái má bầu bĩnh sau đó cười phá lên khi thấy cô bé vùng vẫy trong vô vọng.

- Buông ra!Ngươi chơi ăn gian!Ngươi bắt nạt trẻ con!

Tiểu Trà tuy được chỉ dạy võ công nhưng chưa từng có cơ hội thực chiến,đối phương đột nhiên lao đến khiến nàng tay chân luống cuống không biết phải làm sao,tới khi định thần lại thì đã bị người ta nhấc bổng lên không.Mặc dù đây vẫn chưa tính là tuyệt cảnh,chí ít trong đầu nàng có hơn mười cách để tẩu thoát nhưng tà khí bức người của hắn khiến Tiểu Trà dù đã có kế hoạch nhưng cả người tê dại không cách nào thực hiện được.

Tại thời điểm nàng đang hoảng sợ thì một bàn tay thon dài mềm mại bắt lấy cổ tay hắn khẽ vặn một cái khiến hắn phải buông Tiểu Trà ra,tiếp theo Thanh Dương vung tay ấn hắn lên tường sau đó quay sang nói với Tiểu Trà:

- Mau gọi hai đứa nó về sư môn!

- Ơ…Vậy còn tỷ?

Tiểu Trà lộ vẻ lúng túng.Nhìn thì có vẻ hắn đánh không lại thần tiên tỷ tỷ,tuy nhiên theo lời Minh Thần ca ca thì trong tay hắn đang giữ đại ca,nếu hắn dùng thủ đoạn bẩn thỉu…

Thanh Dương lắc đầu,miễn cưỡng nở nụ cười:

- Ta sẽ ổn thôi.Mau đi đi.

Tiểu Trà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thanh Dương lần cuối sau đó xoay người bỏ chạy,âm thầm quyết định khi về sẽ gọi chưởng môn nhân xuống nấu nhừ cái nam nhân hung ác vừa rồi lên.

Khổ nỗi vị trí then cửa lại có hơi quá cao đối với Tiểu Trà,nàng phải nhón chân một lúc lâu mới kéo cái then gỗ ra được.

Tiếp tục chạy.

Hắn điềm nhiên nhìn cánh cửa mở toang,lại nhìn vào khuôn mặt lo lắng đang nhìn ra cửa của Thanh Dương,nói:

- Người đã đi xa rồi còn giữ ta làm gì?Muốn động phòng sớm?

- A!

Thanh Dương vội thu tay lại,nội tâm buồn bực muốn hỏng mất.Sao con người này thỉnh thoảng lại trở nên vô sỉ như vậy,càng lúc càng giống tiểu bảo bối khiến nàng dần dần không phân biệt nổi.Nếu không phải trên mặt có mặt nạ da người của Lăng Báo thì Thanh Dương còn nghĩ toàn bộ những chuyện này là tiểu bảo bối bày ra để đùa bỡn nàng.

(Cũng không phải không có khả năng.Có lẽ thằng bé vì qua mặt tên Nguyên Anh kia mà diễn khổ nhục kế.)

Nội tâm tràn đầy hi vọng,Thanh Dương đặt ngón tay thon dài lên ngực hắn viết mấy chữ:“Tiểu bảo bối phải không?”

- …

Mặt hắn trầm xuống rồi bất ngờ bắt lấy cổ tay Thanh Dương,tay còn lại tháo đai lưng sau đó nhét bàn tay trắng nõn của nàng vào vùng nguy hiểm.

- Biến thái!

Chát~



Cùng thời điểm,tại một mái nhà cách đó không xa có hai thiếu niên đang ngồi vắt vẻo,một người kết ấn miệng lẩm nhẩm đọc gì gì đó,người còn lại thì nhàm chán nhìn trời nhìn đất rồi thỉnh thoảng lại ngáp dài một cái.

Cuối cùng Ngạo Nam không chịu nổi nhảm chán quay sang hỏi Minh Thần:

- Không có ý gì đâu.Cơ mà con chim của ngươi có đáng tin không vậy?

- Asibalua canachi bútbibútmáy…

Thấy đối phương không trả lời Ngạo Nam càng làm tới:

- Tưởng thế nào…Có mỗi thằng cùi bắp kiếm mãi không xong.

Minh Thần ngừng niệm chú,quay sang ném ánh mắt sát nhân về phía Ngạo Nam:

- Mẹ nó,ngươi giỏi thì đi mà kiếm!

Lăng gia vừa rộng vừa lắm phòng,nếu muốn tìm một người thì cho dù dùng thần thức cũng không dễ dàng huống chi là sử dụng một cái pháp thuật đơn giản.Đã vậy còn có một tên không biết điều cứ ngồi cạnh hết thở ngắn than dài thì lại quay sang kháy bẩn,Minh Thần dù muốn nhẫn cũng nhẫn không nổi nữa.

Ngạo Nam đang nằm dài trên mái nhà sưởi nắng nghe vậy thì nhếch miệng đáp:

- Hạn chế di chuyển tránh bứt dây động rừng a.Chẳng phải ta đang làm đúng theo lời của ngươi sao?Haiz~Đạo tâm bất ổn quáááá~

Minh Thần hừ lạnh:

- Thế thì câm mồm vào.

- Quááá~

- Im!

¬- Quáááááááá~

Vẻ mặt của Minh Thần bỗng trở nên trầm trọng,gã khẽ gắt:

- Im!Ta tìm thấy hắn rồi.Ở phía Đông,nhanh chân lên!

Ngạo Nam rất không tình nguyện đi theo Minh Thần.Hai người lén lút di chuyển trên mái nhà,tránh ánh mắt của đám gia nhân cho đến khi thấy một gian nhà gỗ tồi tàn,xung quanh chỉ có một cái chuồng ngựa cũ và một căn nhà chứa củi.Chắc đây là nơi cất dụng cụ của đám gia nhân hoặc gì gì đó tương tự.

Ngạo Nam khịt mũi hai cái rất kêu,nói:

- Có vẻ chủ nhà không được hiếu khách cho lắm.

Minh Thần không phản bác mà cũng không hùa theo Ngạo Nam.Gã chỉ đơn giản là tiến đến đẩy cánh cửa gỗ làm vang lên chuỗi thanh âm kẽo kẹt rợn người.Trong góc nhà tối tăm là Lăng Báo trong bộ y phục rướm máu và bị trói chặt cứng như bó giò.Dường như gã đang ngủ,khi nghe tiếng mở cửa thì lập tức nhảy dựng lên nhưng trông thấy Ngạo Nam và Minh Thần thì lại lập tức ỉu xìu xuống.Một đám người trưởng thành còn bị thuấn sát nữa là hai thằng trẻ trâu,Lăng Báo dù có ngu đến mấy thì thời điểm này cũng không lạc quan nổi.

Minh Thần tiến lên một bước sốt sắng nói:

- Đừng sợ.Ta đến cởi trói cho ngươi.

Đột nhiên một cánh tay duỗi ra cản đường khiến Minh Thần nghi hoặc nhìn sang Ngạo Nam.Tuy ình thường tên này hay quấy phá nhưng cũng là loại biết suy nghĩ,đột nhiên hành động kì lạ như vậy có lẽ không phải là đang đùa giỡn.

Suy đoán của Minh Thần không sai bởi ngay sau đó Ngạo Nam liền thấp giọng nói:

- Ngươi không thấy lạ à?Tuy trước đây hắn rất thảm hại nhưng trong mắt luôn có một tia bất khuất.Còn tên này dù nhìn cũng rất bần nhưng ánh mắt ảm đạm nhu nhược.Ta nghĩ có gì đó sai sai.

Ngạo Nam đã tiếp xúc với hắn một thời gian,tuy chưa thể xem là hiểu biết tường tận nhưng cũng có thể coi là có chút ấn tượng.Đặc biệt là ánh mắt kiên cường bất khuất khi gặp khó khăn,tuy nhiên ánh mắt khi đó và bây giờ đem so sánh thì tuyệt đối không có chút tương đồng chút nào.

- …

Minh Thần nghe vậy thì im lặng một thoáng rồi nói:

- Mặc kệ phải hay không phải.Cứu người trước,như vậy chúng sẽ không còn con tin để uy hiếp sư thúc nữa.

Tình thế khó đủ đường khiến Ngạo Nam không còn lựa chọn nào khác.Gã hạ tay xuống đồng thời tự mình tiến đến cởi trói cho Lăng Báo,thuận tiện cởi bỏ miếng giẻ nhét trong miệng gã.Lạ lùng thay,tuy miệng không bị vật gì cản trở,lưỡi cũng còn nguyên nhưng Lăng Báo chỉ ú ớ những tiếng vô nghĩa.

- Có lẽ hắn từng bị ai đó dùng linh hồn lực đánh thành ngu ngốc tạm thời.Dư lực còn lưu lại dẫn đến bị câm.

Minh Thần tiến đến đặt ngón tay lên huyệt Thái dương trên đầu Lăng Báo âm thầm truyền vào linh lực,dựa vào bí thuật gia truyền đem linh hồn lực tàn dư đẩy ra ngoài.

Ngạo Nam không giúp được gì nên thức thời đứng qua một bên,thuận miệng hỏi:

- Linh hồn lực là cái gì?

Thần hồn lực còn lưu lại rất ít không làm khó được Minh Thần nên phân tâm đáp:

- Luyện thể thành nội lực,luyện tâm thành linh hồn lực.Nếu ý chí ngươi đủ mạnh thì chỉ cần dùng ý niệm là có thể nâng đồ vật,cũng có thể âm thầm đả thương người.Tuy nhiên thứ này tu luyện rất khó,ta tập từ nhỏ cũng không nâng nổi một chén trà.

Ngạo Nam nghe vậy thì hai mắt bừng sáng,sốt sắng nói:

- Tập như thế nào?Mau dạy ta!Biết đâu ta là thiên tài tuyệt thế vừa học đã thành thì sao!

Minh Thần cười khẩy một tiếng rồi hỏi:

- Ngươi có thể đọc sách liên tục trong mười giờ không?

Ngạo Nam trời sinh năng động,thích bay nhảy trêu chọc người khác,ghét nhất là ngồi bó chân một chỗ.Đừng nói là đọc sách mười tiếng,cho dù ngồi yên nửa canh giờ thôi đã là muốn mạng gã rồi.Vậy nên ngay khi Minh Thần vừa dứt lời thì Ngạo Nam đã không chút suy nghĩ lắc đầu quầy quậy.

- Ha ha~Nếu thế thì dù linh hồn lực của ngươi có mạnh đến đâu cũng không tùy tâm vận dụng được!

Minh Thần thấy vẻ mặt ủ rũ của Ngạo Nam thì hả hê cười vài tiếng rồi thu tay về:

- Linh hồn lực đã bị đẩy ra hết.Có thể nói chuyện bình thường được rồi.

- Ta x con mẹ nó!Hai tên ngu si sao bây giờ mới tới?!Hại lão tử thiếu chút nữa bị làm cho tức chết…

Lăng Báo vừa được chữa khỏi liền nhảy dựng lên chửi bới ầm ĩ,nước bọt văng tung tóe khiến hai thiếu niên không kịp vuốt mặt.Tuy nhiên trong lúc Lăng Báo đang chửi tới hào hứng thì bỗng một tia sáng xé không bay tới,tiếng vun vút còn chưa truyền đến tai thì kim loại lạnh lẽo đã cắm xuyên qua trán Lăng Báo ghim chặt gã vào vách gỗ.

(Ngự kiếm phi hành,cách không giết người.Đủ năng lực làm thế này chỉ có thể là…)

Minh Thần vội nhìn ra sau,quả nhiên nhìn thấy trước cửa có một bạch y nam tử chắp tay sau lưng ánh mắt lạnh lùng quan sát hai người.Chính là tên cao thủ Nguyên Anh mấy hôm trước đã cho họ nếm mùi thảm bại ở Ô Long Tửu Quán.

- Móa!Ta vừa cứu người thì ngươi liền giết,đây là ý gì?

Ngạo Nam tỏ vẻ tức giận nhưng thực chất lại đang mừng thầm.Hành động của đối thủ càng khẳng định suy đoán của gã là chính xác,Tinh Vũ là quân cờ quan trọng để trao đổi với Thiên Kiếm Môn,sao có thể tùy tiện giết đi như vậy.

(Không đúng.Nếu chưa hoán đổi thì với năng lực của sư thúc việc mang hắn ra khỏi đây đâu phải là chuyện không thể.Hắn đang mưu tính cái gì?)

Nghĩ theo phương hướng mới này khiến Ngạo Nam càng suy luận càng cảm thấy đầu váng mắt hoa.Cuối cùng chỉ có thể tự thuyết phục là hắn đang dùng khổ nhục kế.

- Thú vị đấy.Khi mà hắn đang đú đởn với gái thì các ngươi loay hoay ở đây,trong cái ổ lợn này và loay hoay với mấy cái kế hoạch vô dụng.

Trường kiếm run lên sau đó bay về tay gã,Lăng Báo hạ mũi kiếm chạm đất rồi bi thương thở dài:

- Không tin nổi các ngươi ăn đau khổ một lần mà vẫn chưa rút ra điều gì.Tới,để ta dạy cho các ngươi thế giới này là tàn nhẫn đến mức độ nào.

Thái độ vênh váo của Đường Thiên khiến Ngạo Nam nổi khùng,gã rống lên:

- Ba mươi năm Hà Tây,ba mươi năm Hà Đông,đừng khinh thiếu niên nghèo.Mẹ khỉ!

Minh Thần nghiêng đầu nói nhỏ với gã:

- Câu đấy đâu liên quan.

- Hiểu đại ý được rồi.

Ngạo Nam thét dài rồi dùng Phi Hành Thuật lướt về phía Đường Thiên.Tại thời điểm chỉ còn cách nhau hai mét Ngạo Nam bất ngờ tuốt kiếm,lưỡi kiếm lạnh buốt vẽ ra một vệt sáng lấp lánh hình cánh cung,diễm lệ mà ẩn chứa sát cơ vô cùng vô tận.

- Lộng lẫy mà không đánh trúng thì cũng chỉ là thứ bỏ đi.

Đường Thiên lùi lại một bước nhỏ đã tránh được lưỡi kiếm sắc lẻm,gã cười nhạt nói:

- Thế này nhé,ta sẽ không dùng đến kiếm vì các ngươi dùng kiếm dở tệ.

Bỗng một luồng khí lạnh từ trên phủ xuống,Đường Thiên ngẩng đầu nói với lưỡi kiếm sắc lạnh:

- Cuối cùng cũng bắt đầu có chút sát khí rồi đấy.

- Hữu Phượng Lai Nghi!

Kiếm khí rạch phá không gian tạo thành những tiếng đùng đùng nổ vang.Đường Thiên không dám chậm trễ vội tạo thành một tường khí hình thái cực chặn lại toàn bộ kiếm khí.Dù đẳng cấp chênh lệch đến mấy thì lấy thân máu thịt đón đỡ kiếm chiêu cũng không phải việc một kẻ tu đạo có thể làm.

- Thương Tùng Nghênh Khách!

Trường kiếm trong tay Ngạo Nam di chuyển cực nhanh tựa như trăm ngàn mũi kiếm đồng thời đâm tới.Cùng lúc đó Minh Thần quay mũi kiếm xuống dồn toàn lực đánh xuyên qua bức tường linh khí.Hai mặt giáp công,một vài tiếng nứt vỡ vang lên và…

Xoẹt~Xẹt~

Hai thanh âm lạnh lùng như xé vải vang lên,sau đó là tiếng máu chảy róc rách. “Nhanh gọn” là hai từ diễn tả chính xác nhất chiêu vừa rồi của Đường Thiên,hai ngón trỏ vạch ra hai luồng sáng bẻ cong cả không gian nơi nó đi qua.

- Sựttttt~Đau thật đấy.

Ngạo Nam bưng lấy miệng,cách đó không xa là một cái răng nanh trắng ởn lặng lẽ phản chiếu ánh mặt trời.

- Liều lĩnh và nhanh nhạy…

Đường Thiên liếc nhìn vết rách nhỏ rướm máu ở đầu ngón tay,trầm giọng nói:

- …hai ngươi đúng là chiến binh bẩm sinh đấy.Ta chưa từng nghĩ sẽ có kẻ tự vặn gãy sống lưng để chuyển hướng trên không.

Ngạo Nam nhún vai:

- Ờ.Ta cũng không ngờ trên đời có đứa não tàn như thế.Này!Đã hết xí quách chưa?

Rắc~

Minh Thần vặn mình khiến xương cốt rền rĩ những thanh âm ghê rợn,lạnh lùng đáp:

- Vẫn ổn.

Ngạo Nam khịt mũi hai tiếng rõ to rồi nâng trường kiếm lên ngang đầu:

- Gã nói ổn kìa.Tiếp tục thôi.

Vừa dứt lời thì Ngạo Nam liền đạp mạnh xuống đất,thân thể lao vút đi như tên rời cung đồng thời vẽ ra một vòng tròn vô hình trong không khí.Cơ mà Đường Thiên có vẻ không được tập trung cho lắm,gã nghiêng đầu hỏi:

- Mà này,tại sao các ngươi toàn dùng kiếm pháp của phái Hoa Sơn thế?Công phu bản môn đâu hết rồi?

Cảnh vật trước mắt Đường Thiên bỗng hoa lên,Ngạo Nam vốn cách đó cả chục mét bỗng xuất hiện ngay sát khiến gã vô cùng kinh ngạc,đồng thời phía sau cũng truyền tới thanh âm xé gió.Tuy nhiên khoảng cách quá gần khiến Đường Thiên không thể tránh né hay ngăn chặn,chỉ kịp điều động linh khí tạo thành lá chắn bao quanh người để bảo vệ thân thể.

Tuyết Phong Thiên Địa.

Hai tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên thổi đất đá khói bụi bay mịt mù,dư kình kéo ra trên mặt đất những rãnh sâu hoắm.Ngạo Nam và Minh Thần nhảy ra từ trong đám khói bụi,vũ khí trên tay hai người đều đã bị nứt nghiêm trọng sau đòn vừa rồi.

- Khừ khừ~Ra vậy.Dùng hoài một loại kiếm pháp cấp thấp sau đấy thì đột nhiên tăng tốc để mắt ta không theo kịp.Đấy là chiến thuật của các ngươi?

Một luồng khí xoáy thổi đi toàn bộ cát bụi,Đường Thiên ngạo nghễ đứng ở trung tâm vòng xoáy,y phục trước ngực và sau lưng gã bị xé nát vụn thành hình bông tuyết sáu cánh tuy nhiên coi bộ vẫn không đủ làm gã bị thương.

Ngạo Nam cắn răng nói:

- Tên đần độn,nếu dùng kiếm của ngươi thì có phải tên đó gục rồi không!

Minh Thần hờ hững đáp:

- Để rồi bị nứt như thanh của ngươi à?

- Giờ là lúc để ngươi chi li như vậy à?

Thái độ cợt nhả của hai thằng oắt cuối cùng cũng đã chọc giận Đường Thiên thành công,chỉ mỗi áp lực cuồn cuộn phát ra từ tu sĩ Nguyên Anh đã đủ bẻ cong không gian xung quanh gã.

Một người đạt tới cấp độ Nguyên Anh thì đã có thể liên kết với thiên địa,mỗi cái vung tay nhấc chân đều tiềm tàng năng lượng khủng bố không thể đong đếm (nhưng nếu có máy móc chuyên dụng thì có thể tính chính xác được,cũng khoảng ngang bằng với lực bắn của một khẩu đại bác hay gì đó tương tự).

Đối phó với hai tên Luyện Khí mà sử dụng toàn bộ sức mạnh,xem ra Đường Thiên đã ngứa mắt với hai con hàng này tới mức không cần mặt mũi rồi.

- Thất Tinh Tuyệt Sát!

Đường Thiên gầm khẽ,chân đạp thất tinh lướt về phía Ngạo Nam.Mặc dù xét về sức trâu thì Ngạo Nam hơn hẳn Minh Thần nhưng vì gã là đứa khiến cho người khác cảm thấy ngứa mắt nhất nên…

Xoẹt~Xoẹt~Xẹttt~

Người luyện kiếm càng lâu thì lực tay càng mạnh,tới một lúc nào đó chỉ dùng tay không cũng có thể tạo nên sức công phá như vũ khí làm từ sắt thép.Mà giờ đây Đường Thiên chính là đang dùng tay thay kiếm tấn công liên tục,nơi nào gã quét qua đều để lại một vết rách đen ngòm trong không gian,từ trong vết rách không ngừng phóng ra tia điện cùng những tiếng nổ lách tách ghê rợn khiến người ta không dám tưởng tượng đến thứ nằm trong vết nứt không gian ấy.

(Dính một nhát là chết chắc!)

Ngạo Nam từng học qua về thiên văn học cũng như có kiến thức về thất tinh gì gì đó nên kiếm chiêu của Đường Thiên không tính là hung hiểm đến không thể tránh né,tuy nhiên tốc độ của kẻ địch quá nhanh khiến gã rất nhanh rơi vào tình thế nguy hiểm.Dù vậy nhưng miệng lưỡi của Ngạo Nam thì vẫn còn bén lắm:

- Ha ha~Thấy thân pháp Tuyết Hoa Hạ Lạc của ta thế nào?

Thất tinh bộ pháp của Đường Thiên ảo diệu ở chỗ mỗi bước chân đặt xuống đều khóa chặt chuyển động của đối phương,tùy theo sơ hở của kẻ địch mà biến ảo khiến địch nhân đỡ không được mà tránh cũng chẳng xong.Sớm muộn gì cũng bị đẩy vào tử lộ.

Không để độc giả chờ lâu,ngay khi Ngạo Nam vừa tránh được một kiếm thì bộ pháp của Đường Thiên liền thay đổi,thân thể lướt đi như không chịu ảnh hưởng của trọng lực thoáng cái đã xuất hiện sau lưng Ngạo Nam:

- Thân pháp thì tinh diệu đấy,nhưng ngươi thì vẫn còn non và xanh lắm.

Thân thể đang lơ lửng không có chỗ mượn lực,đối với cảm giác ớn lạnh ập đến từ phía sau thì mặc dù Ngạo Nam cảm nhận được nhưng đã quá muộn để né tránh.

Kengg~

Một mũi kiếm thẳng tắp đâm vào mắt trái khiến Đường Thiên chuyển buộc phải ngừng động tác kết liễu Ngạo Nam để bắt lấy lưỡi kiếm.

- Có thể đưa một thanh sắt vụn đi xa thế này.Ngươi thực sự khiến ta ngạc nhiên đấy.

Lực tay của Đường Thiên dễ dàng hủy diệt thanh Tùng Văn Kiếm thành mảnh vụn,gã cười gằn:

- Nhưng ta nghĩ cuộc vui nên dừng tại đây.

Những kí tự lấp lánh tràn đầy linh lực bỗng xuất hiện trong không khí tạo thành một vòng tròn bao quanh lòng bàn tay Đường Thiên.Gã hướng lòng bàn tay về phía Minh Thần và Ngạo Nam,linh lực to lớn bị nén lại đột nhiên bùng phát tạo thành một đòn hủy diệt.

Tiểu Trà hớt hải chạy đến chưa kịp thở đã bị cảnh tượng hoành tráng này dọa cho ngã ngồi xuống:

- Minh Thần ca ca…Ngạo Nam ca ca…

Đường Thiên vừa thu chiêu xong đang thở ra một ngụm trọc khí thì phát hiện tại khoảng đất cách gã không xa có một bé loli đang thẫn thờ ngồi bệt dưới đất:

- Oa!Chưa từng thấy bé này bao giờ nha.Đi lạc?Hay là…cô bé xinh xắn thế này chắc không phải đồng bọn của hai tên kia đâu nhỉ?

Đường Thiên đột ngột quay sang,ánh mắt lạnh lẽo của gã khiến Tiểu Trà bất giác rùng mình.Khi trong đầu còn chưa kịp nghĩ đến chuyện chạy trốn thì gã đã xuất hiện ngay trước mặt,bóng của gã phủ xuống đè trùm lên Tiểu Trà mang theo uy áp như núi đè khiến ngực nàng đau như sắp vỡ ra.

- Bé ngoan đừng sợ.Ta sẽ không làm đau một sinh vật dễ thương như...

Thấy mảnh kiếm bị đánh gãy của Minh Thần nằm lấp lóe dưới mặt đất,Tiểu Trà không nghĩ nhiều lập tức vươn tay nắm lấy và trước cả khi nhận ra mình đang làm gì thì con bé đã dùng một loại bộ pháp quỷ mị lướt qua Đường Thiên.

Từ cánh tay truyền tới cảm giác đau xót truyền tới đại não khiến Đường Thiên khẽ rùng mình.Nếu không phải vừa rồi gã thu lại linh khí hộ thể thì có lẽ phản lực đã làm ngón tay của con bé rơi vãi đầy đất rồi.

Tiểu Trà run rẩy buông mảnh kiếm gãy ra.Vừa mới dùng có một chiêu mà mệt chết đi được,đã vậy tay còn bị lưỡi kiếm cắt cho chảy máu đầm đìa nữa chứ.Kế hoạch vốn đâu phải thế này,đã bàn là một nhóm cứu đại ca,một nhóm dẫn thần tiên tỷ tỷ ra ngoài sau đó gặp mặt nhau tại miếu hoang ngoài thành.Vậy mà…

- Này,thiết luật khi giao đấu là không được quay lưng về phía đối thủ.

Một bàn tay thô ráp vỗ lên vai Tiểu Trà,chưa kịp kêu la hú hét gì thì nàng đã bị Đường Thiên vắt qua vai như một cái khăn:

- Con bé này bị cái gì thế hả!?Mất ngón tay như chơi đấy có biết không?

Tiểu Trà vừa thẹn vừa sợ la lên:

- T…Thả ta xuống!

Thân thể nữ nhân sao có thể nói chạm là chạm,hành động của Đường Thiên tuy không mang theo ý đồ xấu xa gì nhưng cũng quá con mẹ nó bất lịch sự rồi.Tuy nhiên tâm gã từ lâu đã thuộc về một người nên cũng không thèm để ý nhiều,bàn tay trực tiếp vỗ lên mông Tiểu Trà một cái thật kêu.

- Ô ô~Biến thái a~

Hành động của nam nhân khủng bố này khiến Tiểu Trà vừa thẹn vừa sợ,tâm trí non nớt rốt cục không kiên cường nổi anh anh khóc lên.Thế nhưng Đường Thiên giống như bao ông chú xấu tính khác thấy trẻ con khóc thì càng hứng trí,bàn tay trái bất lương thậm chí còn vỗ thêm hai cái nữa đồng thời cười ha ha:

- Hai đứa vẫn chưa đứng dậy được à?Ta bắt con bé này về vỗ mông dài dài bây giờ!

Một tia sáng bỗng lóe lên trong đám khói bụi,Ngạo Nam sau khi hồi khí được một chút liền lao ra đánh một đòn lôi đình vào Đường Thiên.Trường kiếm vung ra với tốc độ cực cao tạo cảm giác như có cả trăm thanh kiếm cùng đâm tới.

- Trò mèo!

Khóe miệng Đường Thiên khẽ cong lên,quanh thân thể xuất hiện một bức tường linh khí màu vàng nhạt.

Keng~Keng~Kengg~

Thanh âm kim loại va nhau inh tai nhức óc,tuy nhiên linh khí không phải vật chất chung quy vẫn không thể đấu cứng với bảo kiếm bằng kim loại.Sau một loạt tiếng leng keng thì tường khí cũng nứt ra sau đó vỡ vụn,thế nhưng chiêu thức của Ngạo Nam cũng đã tận,thân thể rơi xuống dưới ảnh hưởng của trọng lực.

- Linh Xà Xuất Động!

Tại thời điểm Đường Thiên nghĩ rằng đối phương đã là nỏ mạnh hết đà thì thanh kiếm trong tay Ngạo Nam đột ngột chuyển động chém vào đỉnh đầu gã.

Đường Thiên hừ lạnh một tiếng,không tránh không né dùng thân thể trực tiếp đón đỡ lưỡi kiếm sắc bén.Thì ra trên người gã luôn có một tầng linh khí hộ thân bao phủ,còn lá chắn vừa rồi chỉ để chơi đùa với tên tiểu bối vô tri này mà thôi.

Cheng~

Trường kiếm đánh vào linh khí hộ thân làm phát ra một tiếng lanh lảnh,và hiển nhiên là nó không tạo được thương tổn gì nhưng nụ cười trên môi Ngạo Nam khiến Đường Thiên bỗng cảm thấy bất an.

- Sơ hở!

Minh Thần vọt ra như một cơn lốc dán một lá bùa lên khuỷu tay Đường Thiên.Tuy đã dùng thần thức để biết vị trí của bọn này nhưng vì bị kiếm chiêu độc đáo của Ngạo Nam làm cho phân tâm nên đã tạo cơ hội cho Minh Thần đột kích thành công.

Còn về việc tại sao lại bị bất ngờ thì đó là bởi trường kiếm đang bổ vào đỉnh đầu Đường Thiên thì thân kiếm đột nhiên bẻ cong đánh vào cổ tay gã.Thủ thuật này gã từng thấy không ít nhưng đều thực hiện bằng nhuyễn kiếm,có thể bẻ cong trường kiếm thông thường đủ thấy khả năng điều khiển xảo kình đáng nể của Ngạo Nam.

Hoặc cũng có thể là ăn may.

Trở lại với thực tế,lá bùa sau khi dán lên thì lập tức phát nổ.Tuy vụ nổ không lớn nhưng khoảng cách quá gần tạo thành nhiệt độ và áp suất rất cao phá hủy linh khí hộ thể của Đường Thiên.Da thịt truyền tới một cơn đau rát kinh khủng khiến Đường Thiên theo phản xạ buông lỏng cánh tay,ngay lập tức Minh Thần đoạt lấy Tiểu Trà trên vai gã.Nhắm chuẩn thời cơ,một kích đắc thủ.

- Tẩu!

Ngạo Nam vừa chạm đất liền gào lên sau đó dùng Phi Hành Thuật nhảy qua tường rào chạy biến.Minh Thần ôm Tiểu Trà chạy theo một hướng khác,chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Đường Thiên lau đi vết cháy xém trên khuỷu tay,sau đó bình thản vuốt qua vị trí Tiểu Trà vừa chém trúng,lập tức vết thương bốc lên khói trắng sau đó hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng là từ nhẫn không gian lấy ra một bộ y phục thay cho cái vừa bị chém tan nát.Xong xuôi mọi việc thì Đường Thiên mới giậm chân một cái bay vọt lên cả trăm mét,đối với tu sĩ Nguyên Anh thì chỉ cần động ý niệm cũng có thể ngự khí phi hành,chỉ cần linh khí vẫn còn thì bay tới bay lui cả ngày cũng được.

- Xem nào…Mới đó đã ra khỏi phạm vi thần thức rồi.

Nói là vậy nhưng Đường Thiên không hề tỏ ra lúng túng hay ngạc nhiên gì cả.Sau khi che giấu tu vi Nguyên Anh của mình thì gã hướng về phía Thiên Kiếm Môn lao vụt đi.

Cùng lúc đó tại khoảng rừng nằm gần cổng Bắc Ô Long Thành.

Minh Thần liếc nhìn ba con hình nhân bằng rơm treo bên hông đang bốc cháy xèo xèo,trầm giọng nói:

- Gã đã bắt kịp hình nhân.Chúng ta tạm thời an toàn.

Ngạo Nam nghe vậy thì thở phào sau đó cười ha ha:

- Ta đã bảo mà!Kiểu gì gã cũng nghĩ chúng ta chạy về môn phái mà đuổi theo hướng đó.Nghĩ lão tử là kẻ ngu sao?

- Nhớ không nhầm lộ trình này là do Tiểu Trà đề cập trước.

Minh Thần thẳng thắn vạch trần khiến Ngạo Nam thẹn quá hóa giận gầm lên:

- Trước sau quan hệ gì?Chẳng phải sau đó ta cũng ủng hộ con bé à?Ngươi có thể tôn trọng ân nhân cứu mạng một chút không?

Vừa rồi nếu không phải Ngạo Nam kích hoạt Bạo Phong Phù ném vào luồng sáng mà Đường Thiên đánh ra thì có khi cả hai đã ngắc ngoải rồi chứ đừng nói đến chuyện tập kích hay bỏ chạy.

Minh Thần cười gượng không đáp.Mang ơn cái tên khó ưa này thực khiến người ta cảm thấy có lỗi với bản thân.

Để ý thấy trong suốt quá trình Tiểu Trà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại,Ngạo Nam lo lắng nói:

- Con bé kia bị vỗ mông tới chết rồi à?Mau đưa ta xem thử?

- Không cần.Chỉ là tinh thần bị kích động ngất đi thôi.

Đang di chuyển tốc độ cao nên Minh Thần cũng lười trao đổi,hơn nữa giao thân thể mềm mại nhỏ nhắn này cho một tên khùng khùng như Ngạo Nam gã thực sự cảm thấy không yên tâm.Nhỡ nửa đường tuột tay thả rớt cái “bịch” thì thật sự không biết phải ăn nói với hắn ra sao.

Ngạo Nam bỗng cau mày nói:

- Ta cảm thấy có gì đó không ổn.Đưa con bé đây!

Vẻ mặt nghiêm trọng của Ngạo Nam khiến Minh Thần cảm thấy hơi xoắn.Dù sao thì bị đánh mông mà cũng ngất cũng có hơi bất hợp lí,chưa kể bay nhảy nãy giờ mà vẫn chưa tỉnh thì có khi đã bị tên Nguyên Anh kia giở trò quỷ rồi.

- Trong kinh mạch tồn tại một luồng dị chủng linh lực rất yếu.

Ngạo Nam cắn răng nói:

- Bị gài rồi!

Một cơn ớn lạnh ập đến khiến Minh Thần khẽ rùng mình.Từ trên cao uy áp của cường giả Nguyên Anh đè nặng xuống khiến cơ thể hai người nặng như đeo chì.

Đường Thiên lơ lửng trên không trung,hai tay phát kình bóp nát đám hình nhân của Minh Thần sau đó quăng xuống khu rừng:

- Về với chủ đi mấy đứa.

Ba cái hình nhân đã bị gã đánh về nguyên hình trở thành một đống rơm rạ,trên đường bay xuống chậm rãi quyện vào nhau trở thành một quả cầu lửa lao về phía Minh Thần.

- Trảm!

Ngạo Nam xoay người vung kiếm chém cầu lửa đứt làm hai sau đó đẩy Tiểu Trà vào tay Minh Thần,sốt sắng nói:

- Dị chủng linh khí đã đẩy hết ra rồi.Ngươi mang con bé chạy trước,ta đoạn hậu.

- ...

Trong tay Minh Thần lúc này không có vũ khí nên lực chiến giảm hơn phân nửa,lại thêm thân thể đang bị trọng thương nên gã chỉ có thể nặng nề gật đầu rồi ôm Tiểu Trà bỏ chạy hết tốc lực,thân thể phóng đi như tên rời cung chớp mắt đã thành một chấm nhỏ phía xa.

- Chạy nhanh quá đấy.Chậm lại chút coi!

Đường Thiên áp chưởng xuống,chưởng kình tạo ra trong không khí một bàn tay khổng lồ đánh nát vụn những cây cổ thụ nằm trên đường đi của nó.

Một chưởng bá đạo phong bế toàn bộ đường lui,thực lực chân chính của tu sĩ Nguyên Anh vừa tung ra lập tức khiến đối thủ cảm thấy nản lòng thoái chí.

(Quả nhiên tên này vẫn còn ẩn giấu thực lực.)

Nếu là người khác khi chứng kiến chênh lệch to lớn như vậy thì có lẽ đã tuyệt vọng,tuy nhiên Ngạo Nam thì lại có cách đối mặt hoàn toàn khác.Gã rống lớn một tiếng rồi lao lên như con thiêu thân vung kiếm vào bàn tay khổng lồ.

Lực phản chấn giống như một cái búa tạ đánh vào ngực Ngạo Nam khiến gã phun ra một búng máu,trường kiếm chống đỡ chưởng lực vô hình giống như đang ngăn cản một quả núi nhỏ đang đổ ập xuống.Chưởng kình liên tục đẩy lùi Ngạo Nam,sau khi lưu lại trên mặt đất hai rãnh sâu dài năm mét gã rống lớn một tiếng chém đứt đôi chưởng kình,hai luồng dư kình tách ra nghiền nát mọi thứ trên đường đi trước khi nổ tung biến khoảng rừng phía sau Ngạo Nam thành đất bằng.

Tiếng vỗ tay từ thiện vang lên,Đường Thiên từ trên trời từ từ hạ xuống hờ hững nhìn Ngạo Nam như đang quan sát một con kiến giãy chết:

- Khá đấy.Đỡ được hai thành công lực của ta.Chậc chậc~Không phải dạng vừa.

Dạng vừa hay dạng rộng gì thì không biết,chỉ thấy Ngạo Nam nửa quỳ trên mặt đất,cơ bắp nứt vỡ chảy máu đầm đìa nhuộm y phục trên người gã thành một màu đỏ thẫm.Gã đáp lại lời khen (đểu) của Đường Thiên bằng một cái nhếch miệng:

- Sao bằng ngươi được.Rõ ràng là tu sĩ Nguyên Anh lại đi giúp đám nhà cường hào ác bá làm chuyện xấu…Khụ khụ~Lương tâm vất cho chó gặm rồi à?

Đường Thiên không tỏ thái độ gì trước lời chỉ trích của Ngạo Nam,gã chỉ từ từ bước đến rồi ngồi xổm xuống cho tầm mắt ngang bằng với thiếu niên không biết trời cao đất dày kia:

- Ta không hiểu.Tại sao ngươi lại đi tìm chết như vậy?Lừa gạt một nha đầu ngốc sau đó yên yên ổn ổn sống một đời chẳng phải tốt hơn sao?

Ngạo Nam nhổ ra máu tươi ngập ngụa trong miệng sau đó trầm giọng nói:

- Ngươi biết một người bị chó cắn đâm ra sợ chó thì cần chữa ra sao không?

Đường Thiên nhướn mày:

- Ra sao?

- Đánh con chó đấy một trận!

Ngạo Nam giống như một con hổ rình trong bụi cỏ bất ngờ nhảy xổ ra vồ lấy con mồi,trường kiếm trong tay gã bẻ cong khiến phương hướng tấn công trở nên không thể phán đoán.

(Mau lẹ uyển chuyển sắc bén,vận dụng cùng chiêu thức sẽ tạo được uy lực kinh người…Tận dụng đặc tính của vũ khí…Mẹ khỉ!Không ngờ có ngày tính mạng của lão tử lại đặt vào mớ lí thuyết nhảm nhí này!)

Minh Thần dùng hết tốc lực bỏ chạy đến mức hai chân tê dại,cuối cùng cũng mơ hồ trông thấy một ngôi miếu xập xệ đổ nát.Còn chưa kịp vui mừng thì phía sau truyền tới một tiếng nổ vang sau đó thân thể Ngạo Nam giống như đạn pháo bay vụt qua mặt gã rồi đâm sầm vào ngôi miếu đổ nát.

Biết kẻ địch đang theo sát nên Minh Thần dù đã sức cùng lực kiệt không dám thả chậm tốc độ.Cắn chặt răng bức ra toàn bộ tiềm lực,nhờ vậy mới miễn cưỡng duy trì được tốc độ.

(Đáng lẽ giờ này sư phụ phải nhận được thư rồi mới đúng.Lẽ nào người đang mai phục bên trong?)

Đường Thiên giống như chim ưng đang vờn con mồi dưới mặt đất.Giờ đây gã đang rất phân vân nên xử lí đám hài tử không biết trời cao đất dày này ra làm sao.Hắn nói là vui có chừng dừng đúng lúc,tuy nhiên không lưu lại vài dấu ấn khó quên thì đúng là lãng phí dịp này.Dù sao đây cũng là những đối thủ đầu tiên mà gã coi trọng sau suốt từng ấy năm quy ẩn giang hồ.

- Hử?Có gì đó sai sai.

Bỗng Đường Thiên khựng lại,gã nhìn chằm chằm vào ngôi miếu hoang rồi chặc lưỡi:

- Ầy~Chuyện đến nước này đừng nên trách ta.Có trách thì hãy trách số các ngươi quá nhọ a!

Minh Thần thở phào khi thấy áp lực từ trên phủ xuống bỗng tiêu tán,quả nhiên sư phụ đã nhận được thư của gã.Cũng phải thôi,một lần cài thư trước cửa,một lần dùng phép gửi thư mà còn không được thì đúng là hôm nay trời muốn diệt bọn họ rồi.

Nặng nề quỳ sụp xuống trước cửa miếu,giờ Minh Thần mới cảm thấy những cơn đau nhức khủng khiếp đang chạy khắp cơ thể.Tuy nhiên để tiêu trừ nỗi sợ đối với cao thủ Nguyên Anh thì chút thương tích này vẫn còn là cái giá quá rẻ.Tuy phi vụ giải cứu có hơi ngoài ý muốn nhưng không ảnh hưởng gì nhiều,tiếp theo chỉ cần nhờ sư phụ ngăn cản đám cưới là được.

- Sư phụ…

Thấy tiếng bước chân vang lên,Minh Thần vui mừng ngẩng đầu nhưng vừa nhìn thấy đối phương thì mặt gã liền biến sắc.



- Sư phụ,đây là thư đề nghị xin được tăng trợ cấp hàng tháng đã được đông đảo đệ tử kí.Mong người…

Văn Tèo run bần bần đưa ra tờ giấy dày đặc chữ.Khốn khổ cái thân gã vì thấp cổ bé họng nên bị đày cho cái nhiệm vụ tự sát này.Mọi khi đều là thằng Tinh Vũ bị đẩy đi nhưng vấn đề là hắn có một cái sư phụ xinh đẹp để dựa lưng,còn gã thì…

- Bị mù à?

Tiêu Viêm quăng ra một cái ánh mắt khiến gã sợ đến mức cảm tưởng như chết đi sống lại vẫn còn sợ.Trong lúc lo sợ sẽ bị chưởng môn đại nhân một chưởng vỗ chết Văn Tèo vội lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng:

- Phải rồi!Đệ tử nhặt được một bức thư đặt ngoài cửa!

(Thư?Sao nãy không nhìn thấy?Hay là vừa rồi ta giẫm lên?)

Tiêu Viêm linh cảm thứ này có liên quan đến vụ Minh Thần đập cửa phòng gã nên nói:

- Đọc đi.

Văn Tèo giống như được miễn tội chết vội vàng mở những nếp gấp của tờ giấy ra.Thế nhưng vừa nhìn vào nội dung thì vẻ mặt của gã thay đổi từ ngạc nhiên đến kinh hãi và cuối cùng thì trầm ngâm.Cơ mà Tiêu Viêm không nhìn ra được những biểu cảm đặc sắc ấy vì gã còn đang bận cắm mặt vào mảnh vai màu hoàng kim trên bàn.

- Sao thế?Mù chữ à?

Văn Tèo giật mình,lắp bắp:

- Dạ...Không,không…Đây là thư gửi từ Tài Phong,họ gửi đến những khoản chi tiêu…Có vài dòng đệ tử đọc không hiểu.

- Khốn khiếp!Đang nước sôi lửa bỏng thu với chi cái mẹ gì?!

- Đệ tử cũng nghĩ thế.

Tiêu Viêm đặt cây bút thấm đầy mực chu sa xuống sau đó cầm lên một tấm phù,lạnh lùng nói:

- Nếu hết chuyện thì cút đi.

Thanh âm của chưởng môn lùng bùng trong lỗ tai Tèo,gã cảm thấy trong tim mình rộn lên những dòng cảm xúc vừa sợ hãi vừa hưng phấn,kèm theo đó là cảm giác hả hê đến lạ:

- Đệ tử tuân lệnh.

Tiêu Viêm thấy thái độ của gã có hơi kì lạ nhưng vì đang bận sửa cái pháp bảo mới nên cũng mặc kệ:

- Ra ngoài nhớ đóng cửa.

Văn Tèo khép cửa lại rồi bước đi ngoài như người mất hồn.Chợt gã thấy một “cái gì đó” đang vỗ cánh phẹp phẹp bay tới,nhìn kĩ thì phát hiện đó là một con hạc giấy tạo thành từ một mảnh giấy viết đầy những chữ.

Ma xui quỷ khiến thế nào Văn Tèo lại vươn tay bắt gọn con hạc giấy.Không ngoài dự đoán,nội dung trên con hạc là thư cầu cứu của Minh Thần.

(Các ngươi đi cứu hắn thì chết theo hắn đi. Đừng trách ta,đây đều là do các ngươi tự chuốc lấy.)



- Khặc khặc~Tự dưng có mấy khối thịt non mềm đến để lão tử bồi bổ.Đúng là khổ tận cam lai (*)a!

(*):Hết đau là sẽ…sướng

Trong miếu hoang là một nam nhân anh tuấn nhưng có cặp đồng tử đen kì dị và có những hoa văn đỏ như máu chạy từ bàn chân lên tới mặt.Hai tay của gã phân biệt nắm đầu Ngạo Nam và Minh Thần lúc này đã hôn mê bất tỉnh.Hai thiếu niên lúc này công lực đã không còn nổi một phần mười,gặp phải mặt hàng phản diện nào thì cũng đều là cá nằm trên thớt.

Lại nói,có lẽ độc giả chưa quên (cơ mà chắc là ai cũng quên hết rồi) tên quỷ xui xẻo chạm mặt Thanh Dương khi nàng vừa đặt chân tới trang viên.Sau khi tẩu thoát thành công và phát hiện phong ấn bị gỡ bỏ thì gã chạy tới miếu hoang này tu luyện chờ ngày báo thù.Vì miếu hoang này cách Ô Long Thành khá xa nên rất thích hợp cho quỷ vật ẩn náu,chưa kể thỉnh thoảng còn có người đi ngang để bồi bổ.Tuy nhiên suốt mấy ngày liền chưa có ai ghé qua khiến gã đói mốc cả mồm,đang định há mồm định chửi trời chửi đất cho bõ tức thì bỗng có hai tên bán tiên lết vào khiến gã mừng đến rơi nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương