Vạn Kiếp Nhất Mộng
Chương 45: Gánh đội cực mạnh

Dứt lời lão liền chập hai tay lại làm ra một thủ ấn kì lạ đồng thời miệng lẩm nhẩm cái gì đấy.Thanh âm khàn khàn của lão kéo theo những tiếng rục rịch vang lên như thể có vô số sinh vật đang di chuyển trong những bức tường.Sau đó từ những lỗ nhỏ trên tường có vô số những con chuột và mèo chui ra.Số lượng phải đến hơn một trăm con,chúng bu lại xung quanh lão già giống như đang bảo vệ,mà cũng giống như đang chờ lão ra lệnh.

- Để xem sau khi bị từng này vật chủ nhắm vào thì các ngươi có thoát khỏi lời nguyền được không.

Lão vừa dứt lời thì những cặp mắt nhỏ chớp lóe trong bóng tối xung quanh liền biến thành màu tím.Trong sắc tím lập lòe đó có thể thấy những hoa văn kì quái chậm rãi chuyển động như có sinh mệnh.

Bầy chuột-mèo từ từ bao vây bọn hắn,những cặp mắt lấp lánh như viên ngọc tím mang theo một loại năng lượng kì lạ chiếu thẳng vào tâm trí của hai người.

[Ngươi có muốn được giác ngộ?]

[Ngươi có muốn thoát khỏi cuộc sống nhàm chán?]

Hắn nhận thấy bản thân đang đứng trong một không gian tối như hũ nút.Không những vậy mà còn có một thứ thanh âm không ngừng vang vọng bên tai khiến hắn vô cùng khó chịu.

[Ta có thể thỏa mãn ngươi.Chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi muốn gì.]

[Thứ gì khiến ngươi khát khao nhất?]

Hắn gãi cằm một lúc rồi đáp:

- Tần số hoạt động hiện tại và chất liệu của linh kiện dẫn truyền thông tin trong bộ giả lập của thế giới này.Ta đang rất cần những thông tin trên để thiết kế một bảng mạch kết nối với máy chủ.

[…Thứ gì khác được không?Một thứ gì đó cụ thể hơn?]

- Ừm~Ngươi có huyền thiết không?Ta đang cần vài khối để rèn phi đao.

[…Thứ đó đắt hơn vàng đấy.]

- Không thì pháp bảo địa cấp cũng được.

[Không có.]

- Chất phóng xạ Uranium?

[…Chắc chắn không.]

Hắn đã bắt đầu không còn kiên nhẫn:

- Vậy thì hỏi đéo gì lắm thế?Nứng à?

[Khoan đã.Tuy không có những thứ đó nhưng ta có thể cho ngươi kiến thức dẫn tới sự giác ngộ.]

Giọng nói của kẻ kia giờ đã gần như cầu xin.

- Nghe hay đấy.Nói thử coi.

[Hãy nói cho ta khát vọng lớn nhất của ngươi.Nói ra điều ngươi khao khát nhất,ham muốn nhất.Nói ra thứ dục vọng thấp hèn ẩn giấu…]

- Ôm vợ ngủ cả ngày.

Câm lặng bốn giây~

[Ngươi hẳn là đang đùa.Hãy thử tưởng tượng những gì ngươi có thể làm khi bản thân sở hữu sức mạnh tuyệt đối.]

Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Ta sẽ tiêu diệt hết kẻ thù.Đạp lên đỉnh cao thế giới.

Kẻ kia bật cười nham hiểm,tiếp tục nói:

[Tới lúc đó ngươi sở hữu quyền thế tiền bạc không đếm xuể.Thứ gì ngăn nổi ngươi thâu tóm cả thiên hạ?]

- Đúng.Dẫn quân chinh phạt,thống nhất giang sơn.

[Chính xác.Ngươi sẽ trở thành kẻ cai trị thế giới này.Trở thành đại nhân vật được người người kính ngưỡng.Sau đó thì mọi quyền sinh sát đều trong tay ngươi,tạo phúc cho dân hay đồ thành diệt tộc đều chỉ phụ thuộc vào một niệm.Sau đó…]

- Sau đó ta sẽ về ôm vợ ngủ.

[…]

- Không phải à?Làm gì còn kẻ thù nữa?

[Đó không phải vấn đề…Ngươi không nghĩ đến việc hưởng thụ sao?]

- Đấy chính xác là cái ta đang đề cập đến.

[…Ngươi có quyền thế,có tiền bạc thì thiếu gì nữ nhân bám theo ngươi.Đâu cần vì một con đàn bà mà cố chấp như thế!]

- Ai nói là một?Với lại trên đời không thiếu hoa cỏ đâu có nghĩa là ta phải thích toàn bộ!

[…Sao cũng được.Ngươi muốn thê tử đúng không?Hãy mở rộng tâm trí,ta sẽ cho ngươi…]

- Khỏi.Ta chỉ muốn xong nhanh kèo này rồi về với Dương Dương.

[…]

Cùng lúc đó,bên ngoài.

- Bố kệ mày!Mày làm đéo gì thì làm!

Lão già rống lớn một tiếng để giải tỏa bức xúc rồi lẩm bẩm:

- Khốn nạn.Ta chưa từng gặp đứa gàn dở thế này bao giờ.

Lão thở hổn hển một lúc rồi cười nham hiểm:

- Mà cũng chẳng quan trọng.Đằng nào cũng giết sạch thôi.

- Thật ra ta mong đợi từ một con quỷ luyện ra âm thể nhiều hơn là tiếng gáy đấy.Vậy ngươi định…

Hắn đang nói thì bỗng ngồi thụp xuống.Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió vang lên rồi tại bức tường ở gần hắn xuất hiện một vết thật sâu,đá vụn rơi xuống lả tả.Nếu vừa rồi hắn không cúi xuống thì chỉ e là cái đầu đã bỏ thân mà đi hoang rồi.

- Khặc khặc~Lão tử đánh không lại ngươi,chẳng lẽ không có cách chỉnh chết ngươi sao?Thế nào,tư vị bị đồng đội phản bội dễ chịu chứ?

Hắn ngao ngán nhìn vào cặp mắt tím mộng mơ của Bạch Hổ:

- Chậc.Đần thật sự…

Bạch Hổ không cho hắn thời gian để cảm thán.Nó vung tay lên tạo ra vô số lưỡi đao vô hình xé gió lao tới ý định cắt hắn ra từng mảnh.Trước thế công dữ dội của Bạch Hổ hắn chỉ có thể chạy vòng vòng tránh né những lưỡi đao sắc lẻm kia.

- Đừng nghĩ lão tử chỉ có thể biến các ngươi thành đần độn.Lão tử còn có thể tiến vào trí não các ngươi,điều khiển cái đầu ngu si và biến các ngươi thành cỗ máy giết người hoàn hảo.Khặc khặc~

- Cỗ máy giết người?

Hắn lặp lại.Thân thể bất ngờ lao thẳng về phía Bạch Hổ bất chấp vô số lưỡi đao đang chém tới.Như một kì tích,hắn toàn thây đứng trước mặt Bạch Hổ,bàn tay vẫn hỗn xược như mọi khi đặt lên mái tóc mềm của nó.

- Là…là Quỷ Bộ!?

Lão già kinh ngạc đến độ cái miệng móm mém suýt chút nữa rơi xuống đất.Khó có thể trách thái độ kém sang của lão bởi lẽ thằng nhãi kia đã thi triển thuần thục một loạt động tác không thuộc về con người.

Quỷ Bộ,hay tên đầy đủ là Ma Quỷ Bộ Pháp là một kĩ năng trung cấp trong âm giới.Thường được thấy trong manga,anime và các tác phẩm điện ảnh kinh dị.Đây là một năng lực mà bất cứ con ma nào cũng phải có để khẳng định sự trưởng thành của bản thân.Thật không hiểu thằng nhãi kia bằng cách nào lại biết được,mà dù có biết thì thân thể còm nhom của hắn làm sao chịu nổi?

- Hừ!Quỷ Bộ thì sao?Ngươi tránh được một lần,không tin ngươi tránh được cả đời.

Thâu Hồn Quỷ vốn là một gã đạo tặc có tiếng từng dùng kĩ thuật thôi miên để cướp đoạt tài sản của vô số người.Thế nhưng ông trời có mắt,trong một đêm lão đang lảng vảng trước trang viên này ý định làm một mẻ lớn thì bất ngờ lão cảm thấy ở cổ nhói lên một cảm giác ớn lạnh.Sau đó những điều cuối cùng lão thấy chỉ là vô số bóng đen đạp cửa xông vào trang viên.

Lại nói,trước khi bỏ mạng một cách nhảm nhí tại Ô Long Thành thì lão cũng coi như là một tay có bản lĩnh.Trộm mộ,tầm bảo,ám sát,buôn lậu…không việc gì không làm,bởi thế nên từng trông thấy vô số điều hiếm lạ.Một cái Quỷ Bộ nho nhỏ có thể làm lão bất ngờ,nhưng tuyệt đối không khiến lão kinh hãi được.

Mà chuyện xảy ra tiếp theo mới là điều khiến lão kinh hãi.

- Tiểu tặc tử!Đã nói đừng có đụng vào đầu người ta!

Bạch Hổ quát lớn,đồng thời tay trái vung quyền đánh trúng vào bụng hắn.

- Phezzz~

- Trời đất!Tiểu Hổ đấm hắn thổ huyết rồi!

Chu Tước lấp ló sau một bức tường kinh hãi kêu lên.

- Lạ thật.Thường ngày con bé ra tay rất có chừng mực a.

Nói là vậy,bất quá vẻ mặt Thanh Long giống vui sướng khi người khác gặp họa hơn.

- …

Có chừng mực hay không thì chưa biết,cơ mà hắn hộc máu là điều mọi người đều nhìn thấy.Bạch Hổ thấy bản thân một quyền đấm hắn trọng thương thì sợ đến hoa dung thất sắc:

- Ngươi…ngươi…ta…

Hắn không nói một lời thẳng thắn ngồi bệt xuống đất.Vừa rồi Quỷ Bộ lao đến hung hăng dữ tợn bao nhiêu thì bây giờ ngồi bệt xuống yếu ớt vô lực bấy nhiêu.

- Khặc khặc~Còn tưởng ghê gớm ra sao.Thì ra cung chỉ là nỏ mạnh hết đà!

Tuy Thâu Hồn Quỷ không hiểu bằng cách nào Bạch Hổ thoát khỏi thuật thôi miên của lão nhưng bị thôi miên một lần ắt sẽ có cách thôi miên lần thứ hai.Lúc này lão dồn toàn bộ linh lực vào cặp mắt quyết tâm một lần nữa khống chế Bạch Hổ đánh chết hắn.

Nào ngờ Bạch Hổ lần này hoàn toàn không bị ảnh hưởng,không những thế tay trái còn vung lên đánh ra một trảo.Trảo kình sắc bén như dao kéo dài đến vài chục mét,không chỉ phá hủy mặt đất mà còn tạo nên bốn vết cắt sâm hoắm tại bức tường đá sau lưng Thâu Hồn Quỷ.Nếu không phải lão nhanh chân tránh né thì có lẽ âm thể đã bị cắt thành từng khối rồi.

Chưa kịp hoàn hồn thì bất ngờ một đốm lửa đỏ rực lao vụt đến đâm xuyên qua ngực và ghim chặt lão vào tường.Ngọn lửa bùng cháy kéo theo cơn đau rát khủng khiếp chạy khắp cơ thể khiến lão kinh hãi la lên:

- Đây là lửa gì?Sao lại đốt được cả linh hồn?!

- Ta là người đặt câu hỏi mới đúng.

Chu Tước từ trong bóng tối bước ra,cả khuôn mặt lẫn thanh âm đều lạnh như băng:

- Thứ cô hồn dã quỷ lại dám dở thủ đoạn với sư muội của ta.Ngại sống quá lâu sao?

- Tại sao…Tại sao…

Sức mạnh của Tam Muội Chân Hỏa tuyệt đối không tầm thường.Tuy Thâu Hồn Quỷ vẫn còn rất nhiều nghi vấn,rất nhiều tiếc nuối nhưng tất cả những gì lão có thể làm chỉ là lẩm bẩm vài câu vô nghĩa trước khi cả thân thể lẫn linh hồn đều hóa thành tro tàn.

Bạch Hổ ngơ ngác vài giây rồi lập tức chạy đến ôm chặt sư tỷ,vừa khóc vừa mếu nói:

- Tiểu Tước…Tiểu Tước…Ô ô~

Chu Tước mỉm cười âu yếm ôm lấy Bạch Hổ.Con bé này…thật chẳng biết đến lúc nào mới khiến người ta bớt lo.

- Xem ngươi kìa.Nước mắt nước mũi tèm lem.Thật chẳng ra thể thống gì.

- Vừa rồi ta mơ thấy được ăn rất nhiều vịt quay a.Bỗng nhiên bị hắn vỗ đầu một cái vịt quay liền biến mất hết.Ô ô~

Hai con người,hai số phận,hai tính cách khác nhau.Thế nhưng tại thời điểm này cả hắn và Chu Tước đều có chung một suy nghĩ:

(Con ranh này quả nhiên là thiếu đòn.)

- Đừng chủ quan.Lũ quỷ này không phải hạng tầm thường đâu.

Thanh Long bước ra mang theo một luồng hương thơm nhàn nhạt lạnh lẽo xua tan đi không ít chướng khí trong mật thất.

- Biết vậy.Cơ mà Tiểu Hổ thật đúng là hồn nhiên vô số tội a!Thật là mất hết mặt mũi phái Tiêu Dao.

Chu Tước đáp trong khi đôi tay vẫn nắm lấy hai má phúng phính của Bạch Hổ hung hăng xoắn mạnh một cái.

Hắn nhìn cái đội hình không hoàn chỉnh này,trong lòng bỗng nổi lên vô vàn cảm xúc tiêu cực:

(Con mẹ nó các người không thể ra cùng một lượt sao?Cứ núp núp như vậy thì sao ta xác định lực chiến được.)

Thời điểm này cũng có người có chung suy nghĩ với hắn.

- Tỷ tỷ,sao Tiểu Vũ không đi ra?Đằng nào cũng lộ mất rồi.

Thanh Long liếc hắn một cái,thấp giọng đáp:

- Vừa rồi Tiểu Vũ nhìn vào thiên cơ phát hiện có chút nghiệt duyên với tên tiểu tử này.Đã trở về ngủ rồi.

Chu Tước “ồ” lên một tiếng đầy kinh ngạc,thì thào:

- Nghiệt duyên loại gì vậy?Cừu nhân?Chủ nợ?Hay là oan gia?

Thanh Long hạ giọng xuống thật thấp,nói:

- Là duyên phu thê.

(Thì thào cái con cá.Cái này ta biết lâu rồi.)

Hắn cảm thấy có chút không kiên nhẫn.So với ở cạnh Dương Dương mềm mại ấm áp thì chôn chân tại mật thất này quả đúng là loại cực hình tàn ác thống khổ nhất trên đời.

Trong mật thất cũng còn một kẻ giống như hắn không kiên nhẫn nổi nữa,đó chính là gã mặt trắng ngồi đằng kia.

- Còn đang không biết làm cách nào dụ các ngươi ra được.Nếu đã tự tìm chết thì lão tử cũng không keo kiệt.

Gã vung tay lên,ngay lập tức dưới mặt đất mọc lên những bức tường đá cao chót vót chia tách ba cô gái.

(Là bẫy!!!)

Thanh Long tuy phản ứng rất nhanh nhưng tường dâng lên còn nhanh hơn.Chưa đầy một giây tường đá đã dâng cao che khuất tầm mắt của nàng.Loại cơ quan nhanh thế này con người căn bản là không làm ra được.

- Tiểu Tước!Tiểu Hổ!Hai đứa có sao không?

- Sư tỷ,ta không sao.

- Tiểu Thanh tỷ tỷ,ta không muốn ở một mình a!

Vách tường chỉ ngăn cản ánh mắt chứ không ngăn được thanh âm.Thế là ba người bắt đầu dùng thanh âm lớn nhất có thể để giao tiếp với nhau khiến mật thất tĩnh mịch và trang nghiêm bỗng trở nên không khác gì một cái chợ vỡ.

Ở giữa cái chợ vỡ đó,chỉ có hai người còn giữ im lặng.

Hắn cười nhạt nói:

- Khá đấy.Dùng linh lực bao phủ khắp căn phòng.Ngươi hẳn đã tính đến trường hợp đám đần này ra mặt.

Gã bật cười khoái chí:

[Đương nhiên,ngươi nghĩ lão tử là ai?Sống có thể ngu ngốc,chết tuyệt đối phải là một đại nhân vật.Đám ngu xuẩn như các ngươi…]

Theo tiếng vỗ tay của gã,ba cỗ quan tài đột nhiên bị kéo xuống lòng đất:

- […chỉ xứng làm đá lót đường cho lão tử!]

- Oa!Mọc lên một cỗ quan tài a!

- Tỷ tỷ,có quái vật chui ra từ quan tài.Tỷ tỷ tuyệt đối phải…

Chu Tước không nói tiếp,thay vào đó là tiếng lửa cháy bừng bừng,tiếp theo là tiếng đấm đá huỳnh huỵch.

- Sư muội,các ngươi nhất định đừng xảy ra chuyện gì.

Thanh Long rất muốn hỏi Chu Tước xem bên đó đang xảy ra chuyện gì thế nhưng nàng không có thời gian làm việc ấy.Bởi lẽ nắp quan tài trước mặt nàng đã bắt đầu xê dịch.

Kẽo kẹt~

Ầm~

- Phù phù~Không cần để ý.Lâu ngày không tập thể dục,thân thể có chút yếu.

Thật vất vả đem nắp quan tài đẩy ra,sinh vật bên trong hổn hển bò ra ngoài nhếch cái miệng đầy răng nhọn cười với Thanh Long.Nó lắp bắp:

- Vị…vị…vị cô nương xinh đẹp này hẳn là đối thủ của ta?

Thanh Long lạnh giọng đáp:

- Chính xác.

- Vậy…vậy…vậy chúng ta làm gì giờ?

- …

Nàng tập trung nhãn lực quan sát sinh vật đối diện.Chỉ thấy kẻ trước mặt cao không quá một mét rưỡi,thân hình gầy gò ốm yếu khoác sơ sài một mảnh áo vải thô.Nhìn hoàn toàn không có chút bộ dáng cao thủ nào.

- Bớt giả ngu.

Thanh Long không phải loại thích nhiều lời.Nàng khẽ vung tay,lập tức từ dưới sàn mọc lên vô số cột băng khổng lồ.Kẻ kia có lẽ cũng đã bị kẹt cứng trong một phiến băng lớn.

- Vị tỷ tỷ này không ngờ lại xấu tính như vậy.Chưa chào hỏi đã đánh người là sao?

Thanh Long đang thắc mắc tại sao địch thủ lần này quá yếu thì giật mình khi nghe thấy thanh âm phát ra từ phía trên.Thì ra trước khi mặt đất bị đóng băng thì kẻ kia đã kịp bay lên.Tuy nhiên một khi luyện thành âm thể thì không bay được,vậy chẳng lẽ tên này…

Nàng lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là Phong thuộc tính?

Con người sinh ra đều mang trong mình tinh hoa đất trời,bởi vậy sở hữu cả năm thuộc tính.Tuy nhiên vì năng lượng trong mỗi người mỗi khác nên có người vận dụng được cả năm thuộc tính,cũng có người chỉ điều khiển được một cái.Những người dùng được đồng thời năm thuộc tính gọi là thiên linh căn,tu chân lẫn luyện võ đều lao lên vù vù như cưỡi tên lửa.Ngược lại những người chỉ có một thuộc tính thì luyện cái gì cũng cần chú ý xem có phù hợp với thuộc tính hay không,có bị khắc hệ hay không.Nếu người hệ Thủy mà lỡ tu luyện công pháp hệ Hỏa thì dù luyện đến cao tầng cũng chỉ có thể thi triển ra 1/10 uy lực.

Ngoài ra còn có người xui xẻo đến mức không sử dụng được bất kì thuộc tính nào,hay còn gọi là phế linh căn.Tỷ lệ người có phế linh căn là nhiều nhất,gần như chiếm quá nửa dân số trên đại lục.Bởi vậy mới có câu “Thiên tài ngàn người có một”.Đối với phế linh căn thì không chỉ tu luyện chậm mà uy lực công pháp thi triển ra còn rất yếu.Cũng có một số người sở hữu phế linh căn nhưng nhờ nỗ lực mà trở thành nhân vật xuất chúng,tất nhiên là số lượng này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lại nói,là thiên linh căn hay phế linh căn phần lớn phụ thuộc vào thời kì còn trong bụng mẹ.Đứa bé càng hấp thụ được nhiều linh khí thì khả năng khai mở thuộc tính càng nhiều.Đã có một số kẻ cố tạo nên thiên linh căn nhân tạo,tuy nhiên do hiệu quả không đạt được như mong muốn mà điều kiện lại đòi hỏi quá cao nên ý tưởng này nhanh chóng đổ bể.

Ngoài ra còn có hai hệ đặc biệt là Lôi và Phong,bên cạnh đó cũng có Quang hệ và Ám hệ.Mỗi hệ đều có đặc trưng và ưu thế riêng…

Mà thôi không lan man nữa,cùng trở lại với mạch chuyện.Thời điểm này kẻ kia thay vì trả lời một cách lịch sự thì lại nhìn chằm chằm vào Thanh Long sau đó cười phá lên như thần kinh:

- Ha ha~Hệ…hệ Phong đánh với hệ Thủy.Ta…ta…ta thật nóng lòng muốn trông thấy vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt cao lãnh kia a!

Thanh Long bật cười khô khốc:

- Hai hệ khắc nhau đâu có nghĩa là ta đánh không lại ngươi.

- Vậy…vậy…vậy thử đỡ chiêu này xem.

Dứt lời gã nhấc tay tạo nên một ngọn giáo màu lam nhạt ném về phía Thanh Long.

Cùng lúc đó,ở phía sau bức tường.

- Khốn khiếp!Thế này sao đánh?!

Chu Tước quỳ ngồi trên sàn uất ức nhìn vào cái đống lù lù trước mặt.Một người-sắt,hay sắt-người hoặc bất cứ thứ gì có thể dùng để diễn tả một sinh vật trông như một khối kim loại đen sì chỉ biết làm một việc duy nhất là đứng lù lù một đống và khiến người khác tức điên lên.

Xì xà~Xì xồ~

Gã người đá bắt đầu nói gì đó với thanh âm như thể đang thì thầm với muỗi.Chu Tước có cảm giác nếu nàng không mau làm gì đó thì gã có thể cứ đứng lù lù ra đó và lảm nhảm cho đến khi tận thế.

- Ngươi câm mồm cho lão nương!

Chu Tước cuối cùng cũng không nhịn nổi mà xông đến đạp vào mặt gã.Chưa hết cay cú,nàng tiếp tục thổi lửa vào đống sắt kia cho đến khi toàn bộ thân hình khổng lồ của gã bị bao trùm bởi lửa đỏ.

Ngọn lửa nhanh chóng tan đi để lộ thân thể bằng kim loại của gã không vỡ không rạn.Và để đáp lễ gã đánh văng Chu Tước vào tường như thể tiện tay quăng một món đồ chơi.

Thì thà~Thì thầm~

- Ngươi…ngươi…

Chu Tước phun ra một ngụm máu,cũng không biết là vì bị thương hay do ức chế:

- Ta thao cả họ nhà đứa nào tạo ra cái thứ ngu xuẩn này!!!

Phía sau một bức tường khác.

(Thường ngày Tiểu Tước rất điềm đạm a.Không hiểu vì lí do gì…Ui da~)

Bạch Hổ đang đăm chiêu nhìn về nơi phát ra tiếng động thì bỗng má phải bị thứ gì đó đánh mạnh vào.Còn chưa hết ngạc nhiên thì má trái liền bị tác động bởi một lực tương tự khiến khuôn mặt của con bé sưng lên như hai cái bánh bao.

- Không giỡn nha!

Bạch Hổ vung tay xua đuổi sinh vật đang chạy hùng hục dưới chân nàng như chó dại.Tiểu quỷ này nửa trong suốt,hàm răng nhọn hoắt như dao cạo,trên đầu nó còn nổi đầy gân xanh nhìn rất gớm ghiếc.Bỗng tiểu quỷ nhe hàm răng trắng ởn cười nham nhở khiến Bạch Hổ rợn hết cả tóc gáy.

- Ngươi muốn nói cái gì?Ui da!

Tiểu quỷ bất ngờ nhảy chồm lên bứt tóc Bạch Hổ khiến con bé vừa đau vừa bực liền vung tay lên ý định túm gáy nó ném xuống đất.Thế nhưng tay của Bạch Hổ lại đi xuyên qua thân thể của nó như chạm vào ảo ảnh.

- Oa oa!Không công bằng a!

………………

[Cảm giác ra sao khi đồng đội chết dần chết mòn hả?Đừng lo,sẽ sớm đến lượt ngươi thôi.]

Đột nhiên thanh âm của gã đàn ông nhợt nhạt vang lên trong đầu hắn.Biết rõ đây là thuật truyền âm nên hắn không bất ngờ mà cũng chẳng hoảng sợ,phàm là ma quỷ có chút đạo hạnh đều có thể truyền âm chứ chẳng phải kĩ thuật cao siêu gì.

Hắn cười nhạt:

- Phong đấu với Thủy,tương khắc.Huyền Thiết đấu với Hỏa,phản khắc Đây quả nhiên là thế trận một chiều.

(Trừ Mèo con,nó là ngu sẵn rồi.)

- Thế nhưng tinh thần của mấy thằng đệ ngươi có vẻ không ổn lắm.Đừng nói là ngươi chơi trò “ghép hồn” nhé?

Ghép hồn là một loại tà thuật của các Ngự Hồn Sư thời cổ đại.Người thi thuật sẽ tập hợp thật nhiều linh hồn và phong ấn chúng lại để tạo ra một linh hồn hùng mạnh.Nhưng vì chứa quá nhiều hồn phách nên linh hồn được tạo ra thường có dấu hiệu điên loạn và tự hủy diệt nên phải tìm cách loại bỏ ý thức thì mới có thể sử dụng.

Về việc làm cách nào để loại bỏ ý thức thì đó lại là một quá trình dài,phức tạp và vô nhân đạo nên người thi thuật thường phải gánh chịu tội nghiệt rất lớn do vậy chỉ mấy kẻ không còn gì để mất mới dám chơi trò này.

[Ồ!Không ngờ ngươi cũng biết nhiều đấy.Nhưng chẳng ích gì đâu vì kiểu gì các ngươi cũng chết sạch thôi.]

- Không có ích?Thay vì phá hủy ý thức của chúng thì ngươi truyền linh lực vào để cưỡng chế điều khiển.Vậy nếu bọn chúng tiêu tùng thì cắn trả thế nào chắc ngươi cũng biết chứ?

[...Vậy ngươi định làm việc đấy ra sao?Ngồi đó và ảo tưởng à?]

Hắn không đáp mà chỉ từ tốn mở túi xách và lấy ra một cành liễu ném qua bên kia tường.

Lúc này Bạch Hổ đang la oai oái vì bị tiểu quỷ túm tóc bạt tai tát tới tấp thì đột nhiên có một cành liễu rơi trúng đầu khiến tiểu quỷ ré lên một tiếng rồi vội vã nhảy ra xa.Tiểu quỷ hoảng hốt bò về phía quan tài định trốn nhưng dường như có một bức tường vô hình cản nó lại.

Nhìn cành liễu nằm chỏng chơ dưới sàn khiến Bạch Hổ nhớ lại một đoạn kí ức xa xôi.Thời điểm ấy nàng còn đang lãng phí thanh xuân ở Vũ Di Sơn và cuộc sống thì chỉ xoay quanh việc luyện công và nghe giảng:

[Hôm trước ta đã giới thiệu về một số loại quỷ thường gặp.Hôm nay ta sẽ…Trong số bọn chúng…Để đối phó với chúng thì có thể xài…gạo nếp…kali xianua…Đối với…dùng nước tiểu đồng tử…Nói chung dùng Kim Tiền Kiếm và cành liễu để…là hiệu quả nhất.Mở mắt ra nhìn đời đi,Tiểu Hổ!Ngủ gì ngủ suốt ngày thế?!]

Bạch Hổ mất một thời gian khá lâu để chỉnh sửa và phân tích thông tin cuối cùng con bé nhận ra một điều:Lời của sư phụ gây mê thật tốt a!

Tiểu quỷ đột nhiên nhào tới muốn ăn thua đủ một lần nữa khiến Bạch Hổ hơi hoảng vì đối thủ lại là một sinh vật không thể chạm vào.Trong lúc bế tắc con bé tiện chân đá cành liễu về phía tiểu quỷ,lập tức nó hoảng sợ nhảy qua một bên để tránh.

- …

Bạch Hổ lụm vật phẩm Cành Liễu.Bạch Hổ ném vật phẩm Cành Liễu

Tiểu quỷ chọn Né.Sát thương nhận vào: 0

Bạch Hổ lụm vật phẩm Cành Liễu.Bạch Hổ dùng kĩ năng Đánh Thường

Tiểu quỷ chọn Né.Chỉ số thân pháp không đủ.Sát thương nhận vào:9999

[Óe óe óe!]

Một loạt tiếng kêu thảm thiết truyền ra khiến mật thất vốn đã u ám rờn rợn nay lại càng thêm khủng bố.Không lâu sau tiếng kêu nhỏ dần rồi tắt hẳn,cũng không nghe thấy tiếng rượt đuổi nữa.Tiểu quỷ kia dám cả gan bứt “tóc” hùm,kết cục không cần nói cũng biết được.

Đột nhiên vang lên thanh âm đau đớn của gã đàn ông mặt trắng kia,sau đó là tiếng xì xì xèo xèo như nướng bánh.Khỏi nhìn cũng biết được là quỷ tướng bại vong,chủ nhân bị cắn trả.

- Ta dành nửa ngày thời gian để chuẩn bị chứ không phải đi xem hoa bắt bướm.Vài ba con tiểu quỷ mới tập tễnh luyện được âm thể thì làm được cái đếch gì?Luyện thêm một trăm nữa thì may ra.

Hắn nói rất khẽ,gần như là đang thì thào với bản thân nhưng dường như gã kia vẫn nghe thấy được.Gã lạnh lùng đáp trả:

[Vậy sao?Thế nhưng ngươi đã bị trọng thương,một kẻ tàn phế như ngươi dù chuẩn bị nhiều thì có ích gì?]

- Nói ngươi ngu ngươi không tin,không nói thì ngươi lại bắt đầu xàm ngôn.Con mắt nào của ngươi thấy là ta bị trọng thương?Ta chỉ mới thổ huyết thôi mà.

[Ngươi…lẽ nào…]

Hắn không nhanh không chậm trải giấy vàng ra đất sau đó dùng móng tay rạch một vệt lên ngón trỏ rồi nhúng vào chu sa.Dùng máu làm mực,dùng tay làm bút vẽ lên giấy vàng những kí tự phức tạp.

- Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có mắt còn người trong thiên hạ mù cả sao mà không thấy đám nữ tặc này?Trong khi ngươi coi họ là kẻ thù nặng ký và tìm cách đối phó thì ta cũng tìm cách dụ họ ra để ngươi đối phó.Hơn nữa ta cũng cần có thời gian để tiêu hóa chỗ âm khí vừa rồi hút vào.

[Không lẽ ngươi cố ý tỏ ra vô dụng?Cố ý để mình bị thương?]

- Bọ ngựa bắt ve,chim sẻ đứng rình.Còn về phần vô dụng thì không phải cố ý đâu.Thân thể này quả thực rất vô dụng.

Tại thời điểm bế tắc đột nhiên có một mảnh giấy vàng rơi xuống trước mặt Chu Tước.Nàng bắt lấy,phát hiện đây là một tấm bùa rất phức tạp.Hơn nữa còn phảng phất mùi máu tươi.Dùng máu vẽ bùa,sử dụng thủ pháp này đủ thấy sức mạnh của lá bùa này tuyệt đối không đơn giản.

- Gà con,dán Liệt Diễm Phù lên người nó rồi dùng lửa trên 2 000 độ đốt thì dù là thần khí gì cũng sẽ bị nấu chảy.

Thanh âm của hắn vang lên phía sau bức tường khiến nàng hơi động tâm.Kẻ địch to lớn thế kia,bá đạo thế kia,nói không muốn thắng là giả,nói không sợ thì càng giả hơn.

-...Cám ơn ý tốt của ngươi.Thế nhưng hôm nay chúng ta đến để hạ nhục ngươi.Vậy nên ta không có tư cách nhận giúp đỡ của ngươi.Hơn nữa ta muốn tự tìm cách giành chiến thắng.

(Vẫn kiêu ngạo như mọi khi.Cơ mà hạ nhục ta là ý gì dợ?)

Hắn nghiêng đầu suy ngẫm lời nói của Chu Tước nhưng càng nghĩ càng rối,cuối cùng đành phải kemeno.Tiếng lửa cháy và quyền cước lại vang lên,có lẽ Chu Tước lại một lần nữa đại chiến với người sắt kia.

Cùng lúc đó,ở chỗ của Thanh Long.

- Ngũ Lôi Chính Pháp Phù!?Từ đâu mà ngươi có thứ quý giá này?

Nàng cảm thấy giọng mình đang run lên.Cũng phải thôi,dù xông xáo giang hồ được vài năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng trông thấy bùa chú Thiên cấp,không nhưng thế còn tận tay cầm vào thứ vật phẩm cực hiếm này.Nói không kích động căn bản là lừa dối độc giả.

- Vẽ ra đó.

- Bớt chém!

Thanh âm nhàn nhạt của hắn khiến nàng có chút bực.Một phần vì nàng rất ghét những ai tỏ ra lạnh lùng và bình tĩnh hơn mình.Còn lại là bởi những vết cắt cháy máu xối xả khiến nàng cảm thấy vô cùng đau nhức.

- Đừng…đừng chỉ đứng đó,mau làm gì đi chứ!Khiến…khiến ta hưng phấn xem nào!

Một loạt mũi giáo xuyên qua tường băng đâm vào thân thể Thanh Long.Thời điểm này những vết thương chi chít trên cơ thể nàng đã nhuộm y phục thành màu đỏ hồng.Chỉ riêng khuôn mặt là chưa hề bị thương,quả nhiên được nữ nhân coi trọng nhất vẫn luôn là nhan sắc.

(Nếu dùng tấm bùa này thì mọi chuyện đơn giản rồi.Nhưng...)

Nghĩ đến mấy lời vừa rồi của Chu Tước khiến bàn tay cầm phù của nàng có chút run run.Chẳng phải nàng đầu têu vụ này sao?Nếu bây giờ nhận sự trợ giúp của hắn thì thật đúng là không biết xấu hổ.

Nghĩ đi nghĩ lại mấy lần,cuối cùng Thanh Long kiên định nói:

- Vật này…

- Đừng có từ chối.Trong hoàn cảnh này ngươi căn bản là không có quyền quyết định.Tuy ngươi hệ Thủy nhưng đã đạt tới trình độ hóa nước thành băng,hóa băng thành sương.Vậy mà đối thủ vẫn có thể áp đảo ngươi đủ thấy sức mạnh Phong hệ của gã mạnh hơn gấp nhiều lần.Hơn nữa gã còn bị áp chế tinh thần,sẽ không bị miệng lưỡi của ngươi thuyết phục.

Thanh Long tuy rất muốn phản bác nhưng hoàn toàn không nghĩ ra lời nào.Đều tại nàng chủ quan mới khiến Tiểu Hổ và Tiểu Tước gặp nguy hiểm.Tuy trời sinh kiêu căng ngạo mạn thế nhưng cãi chày cãi cối trong tình huống này thì nàng không làm nổi.

- Nên nhớ trong này không chỉ có mình ngươi.Ngươi mà chết thì ta cũng không tự tin gánh được hai nha đầu kia.

(Hắn nói không sai.Nếu ta vong mạng ở đây thì đám sư muội ngờ nghệch sau này phải sống ra sao?Tiểu Vũ không nói,nhưng Tiểu Tước thì vô pháp vô thiên,Tiểu Hổ lại quá ngờ nghệch.Sớm muộn chúng cũng bị ăn thiệt thòi.)

Thanh Long vừa tạo tường băng ngăn cản mũi giáo của kẻ kia vừa lộn mèo tránh né.Áp lực tử vong khiến nàng vô thức siết chặt tấm Ngũ Lôi Chính Pháp Phù trong lòng bàn tay.

- Không nợ ân tình hay tương lai của đám sư muội ngươi.Chọn nhanh hộ cái.

Thời điểm đang phân vân bởi những lời của hắn thì mấy mũi giáo cắm đầy sàn đột nhiên tan chảy thành vô số xúc tua quấn chặt và đưa nàng lên cao.

Tentecle Time ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Tất nhiên mọi chuyện không diễn ra theo chiều hướng như vậy vì Cẩu đang cai quey tey.Mà những xúc tua hóa thành mũi nhọn đâm xuyên qua thân thể nàng dễ như xuyên qua một tờ giấy.

Băng Phệ.

Hàn khí lạnh lẽo quét tan những xúc tu khiến Thanh Long nặng nề rơi xuống đất.Sau khi ho ra lượng lớn máu tươi,nàng bật cười khô khốc:

- Ân tình này…Xem ra ta từ chối không nổi rồi.

- Làm…làm ta chiến thắng đi.Giúp…giúp ta rực rỡ đi.

Kẻ kia vẫn nói nhảm trong khi thân thể lơ lửng trên không đang liên tục co giật,nhìn như đang bị người khác giật dây điều khiển.

Thanh Long ho khan thêm vài tiếng rồi cười nhạt:

- Có chút bản lĩnh nhưng hóa ra cũng chỉ là một kẻ rác rưởi.

Kẻ kia đang co giật bỗng ngừng lại,lớn tiếng quát:

- Ngươi…ngươi nói thế là ý gì?

- Đến nói còn lắp bắp còn ra vẻ oai phong cái nỗi gì.Lão nương thấy ngươi căn bản chỉ là một tên vô dụng,sống vô dụng,chết càng vô dụng.Dù sống dù chết cũng chỉ là một cẩu nô tài không hơn.

- Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi câm miệng!

(Thuyết phục không được,chẳng lẽ khích tướng cũng không được sao.)

- Rất tức giận sao?Giận thì làm được gì?Giỏi qua đây cắn ta a!Hay là do bản mặt ngươi quá bựa nhân nên chỉ dám đứng từ xa công kích?Thì ra ngươi không chỉ vô dụng mà còn xấu và hèn nữa.

- Aaa!Ta…ta…

Gã không đủ kiên nhân để nói hết câu nữa.Thét lên một tiếng long trời lở đất sau đó dùng vận tốc cực hạn lao về phía Thanh Long.

(Ngay lúc này!)

Băng Khốn.

Nàng đặt cược cả tính mạng vào một đòn quyết định này.Nắm chuẩn thời cơ vung tay lên,lập tức một cột băng khổng lồ chồm dậy từ sàn đá nuốt gọn thân thể của gã.Lúc này Thanh Long mới thấy được diện mạo của gã,à mà khoan,phải gọi là diện mạo của bọn chúng mới chính xác.

Vô số khuôn mặt mọc ra từ đủ mọi vị trí trên một thân thể tím ngắt.Dường như ngay cả âm thể cũng không chứa đựng nổi nhiều âm khí như vậy nên trông gã cứ như một quả cà tím bị dòi bọ đục thủng lỗ chỗ gớm ghiếc hết chỗ nói.

Tách~

Có vẻ bị băng vây khốn không có nhiều tác dụng với gã.Thân thể cựa quậy dữ dội khiến cột băng có dấu hiệu nứt vỡ đủ thấy không chỉ dị năng mạnh mẽ mà thể chất của gã cũng không tầm thường.

Thanh Long trầm tư nhìn vào tấm bùa.Ân tình lớn thế này có lẽ suốt đời nàng cũng không trả nổi,thế nhưng thực lực của nàng lúc này quá kém.Câu nói “Thân bất do kỷ” quả không sai,có lẽ trên đời thực sự có cái gọi là số mệnh,và số mệnh đã buộc nàng chịu phần ân tình này.

Nàng dán tấm Ngũ Lôi Chính Pháp Phù lên tảng băng.Lập tức xuất hiện năng lượng dao động dữ dội đẩy Thanh Long ngã lăn ra xa.Chưa đầy hai giây sau năm luồng sét to bằng cột đình đồng thời bổ xuống cột băng khiến nàng dù cách đó khá xa cũng bị choáng váng một lúc lâu.

(Uy lực của bùa chú Thiên cấp quả nhiên đáng sợ.Nếu vừa rồi không bị đẩy ra xa thì chắc ngay cả ta cũng bị trọng thương.)

Nhìn vào nơi vừa rồi còn là một khối băng lớn nay đã bị lôi điện đánh ra một cái hố khiến Thanh Long toát mồ hôi lạnh đầm đìa.Lại nhìn lên cái lỗ trên trần nhà vừa rồi bị lôi điện đánh thủng,trên trời mây đen tụ thành một vòng xoáy lớn,mơ hồ còn có tia sét màu đỏ tím.Đây chính là điềm đại hung,nếu nàng chú ý hơn một chút,mang theo “hàng nóng” bên người thì có lẽ đã không chật vật như thế này.

Chuyện đã qua nhắc lại cũng vô ích,giờ quan trọng nhất vẫn là an nguy của Tiểu Hổ và Tiểu Tước a.

- Tiểu Tước.Tiểu Hổ.Hai đứa thế nào rồi?

- Khỏe re a!Tiểu Tước tỷ tỷ thì sao?

(Khốn thật!Ngay đến Tiểu Hổ cũng xong rồi mà mình thì…)

Chu Tước vừa bưng một bên má sưng vù vừa cay đắng nghĩ.Thế nhưng cũng không thể trách nàng.Huyền thiết cứng rắn đao thương bất nhập,thủy hỏa bất xâm.Đừng nói là một chút lửa còm của nàng,cho dù là băng của sư tỷ hay gió của…

À mà khoan.

- Sư tỷ,tỷ còn đủ sức tung Băng Khốn lần nữa không?

- Miễn cưỡng đủ.Chi vậy?

Chu Tước không đáp.Nàng tháo giày cao gót ném thẳng vào cái đầu thô kệch của gã người đá sau đó co cẳng chạy.

Xì xà~Xì xầm~

Gã lại lẩm bẩm gì đó và cắm đầu cắm cổ dí theo Chu Tước.Trải qua vài lần giao thủ thì nàng đã cơ bản hiểu được cách chiến đấu của tên đầu sắt này.Nếu nàng không đánh,gã sẽ lải nhải cả ngày.Nếu nàng đánh gã thì gã sẽ đánh trả đúng một cái,cơ mà với lực mạnh hơn gấp mấy chục lần.

Chu Tước đứng dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo sau đó căn chuẩn thời điểm áp lực khủng bố kia ập đến nàng liền cúi người xuống.Nắm đấm khổng lồ nghiền nát bức tường và xuyên qua nó dễ dàng như thể nó làm bằng xi măng trộn bột mì.

- Ngay lúc này,sư tỷ!

Để chắc ăn Chu Tước bồi thêm một cước cho gã dính chặt vào tường và bắt đầu dùng toàn bộ sức bú mẹ để phun lửa.Ngọn lửa mạnh tới mức huyền thiết bị nung thành một màu đỏ rực.Cùng lúc đó hàn khí từ bức tường bên kia truyền sang khiến nửa người gã bị bao phủ bởi một tầng băng dày.

- Sư tỷ,băng của tỷ yếu quá đấy!

- Nha đầu ngốc,lửa của muội yếu thì có!

Lách tách~

Trong tiếng rít gào của lửa và băng Chu Tước mơ hồ nghe thấy một thanh âm run rẩy như đang vỡ vụn:

[Cứu…Chúng tôi…Cứu…]

Ầm~

Bức tường bất ngờ nổ tung,áp lực từ vụ nổ đẩy Chu Tước văng xa tít tắp.Trong đống đổ nát nàng mơ hồ trông thấy vô số làn khói đen hình mặt người lập lòe bay ra.

- Tiểu Tước!May quá muội không việc gì.

- Sư tỷ…

Thanh Long lao vụt đến ôm trầm lấy nàng.Thoạt đầu Chu Tước rất kinh ngạc và sửng sốt và choáng váng vì chưa bao giờ trông thấy sư tỷ thất thố như vậy nhưng nàng nhanh chóng thích nghi với sự dịu dàng đột xuất này.

(Ưm~Thì ra sư tỷ có mùi thơm như vậy.)

Đang nheo mắt hưởng thụ hương vị của Thanh Long thì bỗng nàng nghe thấy một tiếng thì thào yếu ớt:

- Đừng để ý đến ta.Ta chỉ là một tiểu nha đầu không ai yêu.

- Ách…Tiểu Hổ đừng nghĩ vậy.Tỷ tỷ cũng rất lo cho muội a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương