Vạn Kiếp Nhất Mộng
Chương 4: Tinh Vũ xuất thế ,vĩnh viễn không quên

Sao lâu vậy?Có phải con mụ đấy lại hoạnh hoẹ ngươi cái gì?

Ngạo Nam hỏi một câu cực kì tâm lý và đoán chắc hắn sẽ nhảy cẫng lên rồi kể lể như mọi lần.Thế nhưng chỉ thấy sắc mặt hắn vốn đã trầm như nước nay lại càng thêm khó coi,giọng nói lạnh lẽo như băng khiến tóc gáy của gã dựng hết cả lên:

- Lần sau không được gọi thế.

Ngạo Nam ném vẻ anh tuấn tiêu sái qua một bên,buồn bực nói:

- Nhưng là ngươi kêu như vậy trước mà?!

Hắn lừ mắt nhìn Ngạo Nam,bất ngờ năm ngón tay siết chặt lại vận lên toàn bộ nội lực Cửu Tử Tà Công rồi đấm một cú ngang mặt.

Ngạo Nam trợn mắt nhìn hắn nổi khùng tự đấm vào mặt mình,một đấm này mạnh đến mức gã đứng cách đó hai bước mà vẫn cảm thấy kình khí quất vào mặt đau rát.

Ấy thế mà con hàng này lại chỉ ung dung nhổ một ngụm máu,bình thản như vừa khạc ra một bãi đờm.

- Như vậy được chưa?

Hắn hỏi một câu rồi đi vòng qua Ngạo Nam,thong thả men theo đường mòn bước xuống núi.

Thằng này bị cái bệnh gì vậy?Chẳng lẽ hôm qua trúng đòn quá nhiều,đã bị đánh tới hư não rồi hay sao?

Ngạo Nam vội chạy theo an ủi hắn:

- Không phải chỉ bị đánh thôi sao,đã vậy còn bị nhục nhã một trận,lại còn bị xếp bét bảng.Thế nhưng quân tử trả thù mười năm chưa muộn,hôm nay mày phế vật tuy nhiên năm tháng còn dài,đâu cần phải bực bội như thế!

Hắn cười nhạt:

- Con mẹ nó ngươi là đang an ủi hay đang chửi ta?

Ngạo Nam thấy cơ hội thì ngay lập tức bốc phét tới trời,vừa vỗ ngực nói lời hay vừa rảo bước theo hắn rời khỏi Hậu Phong.

- Đương nhiên là an ủi.Ta với ngươi là huynh đệ đồng môn,tình như thủ túc,sao có thể nhân lúc ngươi thảm hại mà ném đá xuống giếng!Chưa kể chúng ta còn quen nhau từ khi cả hai vẫn là đệ tử tạp dịch.Ngươi đừng lo,kẻ nào từng đánh ngươi,tới phiên gã đánh với ta ta sẽ thay ngươi trả thù!

- Hay cho một câu “Thay ngươi trả thù”!Còn đang không biết nhị sư huynh ở đâu,thì ra là chạy đi bầu bạn cùng tên phế vật!

- Hai đứa bọn mày nói vậy có cảm thấy nhột không?

Ngạo Nam cười lạnh nhìn hai tên đệ tử đang vênh váo bước tới.Một thằng là Luyện Khí tầng một đỉnh phong,một thằng là Luyện Khí tầng hai sơ kỳ nói một thằng Tôi Thể cảnh là phế vật,đây chẳng phải là chó chê mèo lắm lông sao?

Khuôn mặt hai thằng tối sầm lại,một đứa bước lên phía trước bất mãn nói:

- Nhị sư huynh,chúng ta dù sao cũng là đệ tử chính tông,huynh đừng tự hạ thấp mình như vậy!

- Cái gì mà chính tông phụ tông?Đều là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Môn tại sao lại có kiểu phân biệt như thế?!

Ngạo Nam quát lớn,thanh âm đánh vào màng nhĩ bọn chúng hồi lâu không tiêu tan.Đây chính là gã sử dụng nội gia công lực Ngự Kiếm Quyết do đích thân sư phụ Tiêu Viêm truyền cho mà làm ra vài cái tiểu xảo,xem ra đã doạ mấy thằng nhỏ sợ không ít.

Khoảng cách giữa Kiếm Phong và Hậu Phong không quá xa,thế nhưng mật độ linh khí lại cực kì chênh lệch,đã vậy Hậu Phong còn từng được dùng để phạt các đệ tử yếu kém thế nên dù sư nương hắn đã dọn đến ở thì cũng không làm mất đi ác cảm của các đệ tử Thiên Kiếm Môn đối với nơi này.

Chưa kể nàng quá chiều chuộng hắn cuối cùng đào tạo ra một cái đệ tử nát không thể nát hơn,kết quả là chúng đệ tử tách Hậu Phong ra khỏi dòng chính,coi nơi đó không khác gì chỗ đào tạo đệ tử ngoại môn.

Hắn là thế hệ đầu tiên của Hậu Phong,rất may mắn liền nhận được cái loại phân biệt đối xử này.

Bất quá hắn cũng đã là người từng trải,đương nhiên sẽ không chấp nhặt lời nói của đám con nít vô tri:

- Ngạo Nam,ngươi không nên lo chuyện bao đồng.Phế vật mở miệng cần rất nhiều can đảm,bị ngươi đả kích bọn chúng nhất định sẽ rất thương tâm.Dù sao chúng nó cũng đã phải moi ra hết can đảm mới có thể từ bùn nhơ ngoi lên la liếm quan hệ với ta...Ầy,thật thảm hại!

Ba người đồng thời trợn tròn mắt nhìn hắn,mọi hôm không phải thằng này mỗi khi bị chửi đều im như thóc mục sao?Lần này không những mở miệng chửi lại mà còn chửi thật lợi hại,chửi mà mặt không đổi sắc,miệng không lắp bắp,thật đúng là doạ chết người không đền mạng.

Thế nhưng dù có bất ngờ tới đâu thì thằng bị chửi vẫn là thằng nhục,mà đã nhục thì theo lẽ thường ắt sẽ phẫn nộ.

Phế vật thì phế vật,thế nhưng phế vật cũng có tôn nghiêm của phế vật!

Một thằng rút nhuyễn kiếm bên hông ra,quát lớn:

- Đệ tử nội môn Trần Văn Tèo,do Minh Thần sư huynh chỉ dạy hướng ngươi đối chiến công bằng!

Tại sao lại nói là do Minh Thần sư huynh chỉ dạy mà không phải đích thân sư phụ chỉ dạy?Câu chuyện này kể ra rất dài,nguyên nhân chính là bởi lão Tiêu Viêm quá lười nên chỉ truyền thụ công pháp và kiếm thuật cho hai đại đệ tử sau đó để bọn chúng trực tiếp dạy đám sư đệ.

Ân,mọi chuyện chỉ có thế.

Lại nói,theo tục lệ của Thiên Kiếm Môn thì một khi đệ tử đạt tới Luyện Khí kỳ sẽ được tặng cho một thanh trường kiếm (đương nhiên là dởm y như hàng ve chai).Thế nhưng vì hai thằng này tiến cảnh quá chậm,kiếm pháp thì lại là nát như tương bần nên lão Tiêu Viêm chỉ dám cho chúng nhuyễn kiếm,miễn cho chúng xách kiếm đi lung tung làm bị thương người khác.

Bởi lão hiểu đạo lí “Người hiền hay cục mà kẻ ngu quen thói hung hăng”.Đám đệ tử có thành tích cao đương nhiên sẽ điên cuồng tu luyện để giữ vững vị trí của mình,vậy nên chỉ có thể sai vặt đám đệ tử có thực lực trung bình và yếu xuống dưới núi làm mấy việc vặt cho sư môn.Mà đám đệ tử trung bình thì cũng coi như có chút bản lĩnh,rất ít người từ bỏ tu luyện để đi quậy phá.

Còn lại chỉ là đám thực lực yếu kém đã từ bỏ cuộc đua,đám này đã xác định sẵn sau này hoặc là rời khỏi môn phái hoặc là bị hạ xuống trở thành đệ tử ngoại môn thế nên đương nhiên sẽ mặc sức ăn chơi đập phá.

Ăn chơi thì Tiêu Viêm không sợ,thế nhưng đập phá thì có a.Đập của ai?Đương nhiên là đập của những người có thực lực thấp hơn,đương nhiên là quấy nhiễu thường dân,đương nhiên là bắt nạt đệ tử mới...

Vậy nên lão mới vất cho chúng nhuyễn kiếm.Lại nói,cái mặt hàng Nhuyễn Kiếm này dẻo dai bền chắc,tuy lưỡi kiếm không sắc bén nhưng có sự linh động bù lại.Hơn nữa không phải cứ không sắc là không thể đả thương người,chỉ cần tu vi cao liền có thể truyền pháp lực vào kiếm khiến mỗi chiêu đánh ra đều uy lực kinh người.

Sư nương hắn chính là một ví dụ điển hình,hồi sáng nàng sử dụng nhuyễn kiếm chém nát Huyền Thiết Khôi Lỗi,đây tuyệt đối không phải kĩ xảo hay được dàn dựng từ trước.

Cái này cũng là thâm ý của Tiêu Viêm mong bọn chúng biết chăm chỉ tu luyện để có thể biến nhuyễn kiếm trở thành không thua gì trường kiếm của các đệ tử tu vi cao kia.Thế nhưng bùn nhão không đắp được tường,chẳng mấy ai hiểu được ẩn ý của vị trưởng môn nhân tâm huyết tận tuỵ này cả.

Mà vậy cũng tốt,ẩn ý tốt nhất là bị ẩn giấu vĩnh viễn,chứ nhỡ để lộ ra thì liền không còn là ẩn ý nữa.

Hắn nhìn mũi kiếm rung rinh trước mắt,khinh thường xưng tên:

- Đệ tử nội môn...

Bỗng hắn dừng lại vì phát hiện ra một điều cực kì quan trọng:Hắn căn bản không nhớ nổi tên của mình.

Sư nương thường gọi hắn là tiểu bảo bối.

Lão Tiêu Viêm trước mặt nàng thì gọi hắn hai chữ đệ tử,khi nàng không có thì liền kêu hắn là tên khốn khiếp.

Ngạo Nam luôn miệng ngươi-ta,cũng không bao giờ gọi tên của hắn vì đơn giản gã chưa từng hỏi,hắn cũng chưa bao giờ tự giác xưng tên.

Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn thì luôn miệng gọi hắn là phế vật,rác rưởi,sâu bọ...

Sau này mọi người tôn hắn lên làm minh chủ,cũng chỉ gọi hắn là đại nhân.

Vợ của hắn cũng chỉ gọi hắn là tướng công.Nàng ta coi hắn như một quân cờ,và đã là quân cờ thì ai lại đi quan tâm từng con tốt tên gọi là gì chứ.

“Con mẹ nó chẳng lẽ cái khối thân thể này là từ đá sinh ra,ngay đến một cái tên cũng không có?”

Thằng Tèo thấy hắn bỗng im lặng rồi sắc mặt trầm xuống thì cười ha ha:

- Thế nào?Có phải sợ rồi không?Nếu sợ thì liếm giày gia gia đi rồi gia gia tha cho ngươi.

Ngạo Nam hừ lạnh một tiếng:

- Chớ lộng ngôn.Có tin ta bẩm báo với sư phụ rằng ngươi sỉ nhục đồng môn thì ngươi sẽ có ngay một vé ra dược viên ngủ với muỗi?

Nói xong Ngạo Nam quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp,quen biết đã hơn một năm gã nhận thấy hắn là người có cốt khí,chỉ là chưa có dịp bộc lộ ra mà thôi.Thế nhưng cốt khí thì cốt khí,sự thật vẫn là hắn kém tài hơn người ta,Tôi Thể cảnh so với Luyện Khí tầng một cũng chênh lệch như đứa trẻ với quân nhân,chỉ cần tay không cũng đủ đánh cho ngươi đầy một miệng máu chứ chưa nói đến dùng kiếm.

Đây đơn thuần là tự tìm ngược đãi!

Giờ Ngạo Nam đang rất phân vân không biết có nên khuyên hắn xưng tên hay không.Nếu xưng tên thì đồng nghĩa với việc chấp nhận khiêu chiến,còn không xưng tên thì đỡ bị ăn đòn a.

Thằng Tèo đã từng một lần bị phạt phải đi trông dược viên hai ngày nên nghe vậy thì sợ đến tái mặt,thế nhưng vẫn cố bật một câu trước khi im hẳn:

- Con mẹ nó!Cái nhẫn...Tại sao ngươi lại có nhẫn của mười người xếp hạng đầu?Ngươi ăn cắp hả tên rác rưởi này?!Mau tháo ra!

Nhẫn?

Hắn nhìn chiếc nhẫn thô kệch màu đen trên ngón trỏ,khuôn mặt cau có bỗng trở nên ngây dại.

Nhẫn này là phần thưởng chỉ có mười người đứng đầu trong cuộc khảo hạch có được,hoàn toàn là thứ trang sức tầm thường không có công năng đặc biệt gì.Thế nhưng sở thích của trẻ con rất đơn giản,chỉ cần nhìn thuận mắt liền thích,cũng không quan tâm nó có công dụng hay hiệu quả gì.

Chính vì chiếc nhẫn này hắn mới quyết tâm lọt vào mười người đứng đầu,đồng thời cũng luyện công thật điên cuồng:Từ ba mươi phút lên bốn mươi lăm phút một ngày,trực tiếp bằng một tiết học tại trường phổ thông.

Thế nhưng tăng thêm mười lăm phút thì ngoại trừ ngươi tu luyện Cửu Tử Tà Công trong mười lăm phút ấy chết đi sống lại một lần,công lực đại tăng.Chứ cắm đầu vào luyện mấy cái công pháp của Thiếu Lâm...ầy,Võ Đang...ầy,Toàn Chân...ầy,Ngũ Độc...À cái mặt hàng này thì rất tốt,có thể luyện ra độc công phòng thân rất lợi hại.

Nói chung là kết cục của hắn đã được định sẵn từ trước khi thi đấu,đó chính là bị đánh thành đầu heo,giống như quả bóng bị đối thủ đá lăn lóc trên võ đài.

Thế nhưng khi hắn nhục nhã rời khỏi thì sư nương đuổi theo đưa cho hắn chiếc nhẫn này,nói là nàng xin được từ lão chưởng môn (chắc chắn là ăn cắp).Hắn lúc đó đang vừa thẹn vừa giận,khoát tay một cái đánh vào tay nàng đem chiếc nhẫn đánh rơi xuống đất,cũng không thèm nhìn ánh mắt tan vỡ của sư nương mà một đường chạy xuống núi mượn rượu giải sầu.

Nhẫn này...Có lẽ là đêm qua nàng đeo vào tay hắn khi hắn đang ngủ.

.............................

Theo như diễn biến trong quá khứ,sư nương sau khi phá Đồng Tử Công của hắn thì chạy khỏi Thiên Kiếm Môn biệt tích gần mười năm,bỏ lại hắn một mình trơ trọi.Tiêu Viêm vì nể tình sư muội nên ngỏ lời muốn thu nhận hắn về ở tại Kiếm Phong,thế nhưng hắn thẳng thắn từ chối kiên quyết ở lại Hậu Phong này sinh sống,tu luyện trong suốt mười năm.

Tại mười năm này,hắn không lúc nào không hận sư nương.Hận nàng phá Đồng Tử Công,hận nàng giống như cha mẹ bỏ rơi hắn,hận nàng mở miệng liền nói thương yêu hắn ấy vậy mà vất hắn tại Hậu Phong lạnh lẽo này tự sinh tự diệt...

Thế nhưng hắn không nhận ra,hoặc cố tình không nhận ra kì ngộ trên con đường tu luyện của hắn là do ai sắp xếp.

Ném chiếc nhẫn xuống vách núi,hắn lấy hận thù làm động lực,một đường khổ luyện khiến cho Tiêu Viêm cũng phải khiếp sợ thằng nhỏ này.Không phải sợ vì tu vi của hắn tiến nhanh,mà sợ cách làm người của hắn.

Tà hơn cả tà,độc hơn cả độc.Hắn giống như một con ác quỷ không có gì kìm hãm,dùng một ngọn lửa hận huỷ cả thế gian,đồng thời cũng tự huỷ diệt mình.

Một năm tẩu hoả nhập ma bốn lần,suýt chết mười lần,đấy là ở năm đầu tiên.Những năm sau số lượng càng tăng tỉ lệ thuận với tu vi của hắn.Hắn giống như là dùng mạng đổi lấy pháp lực,cũng không biết là hắn muốn tu thành tiên hay tu thành tro tàn.

Hắn tự xây địa ngục cho mình,từ địa ngục rèn ra một tính cách gàn dở cố chấp,ghét ác như cừu,một lòng hướng về chính nghĩa.Chính nghĩa ở đây chính là số đông,là giang hồ hào kiệt,là hảo hán anh hùng,là huynh đệ xương máu,là hiệp lữ tình thâm...

Thế nhưng trong lòng hắn biết thứ “chính nghĩa” hắn đang theo không đẹp đẽ như vẻ bề ngoài,thậm chí so với ma giáo thì còn tàn nhẫn ghê tởm hơn.

Thế nhưng đây là gia đình của hắn,là toàn bộ những gì hắn có,hay ít nhất hắn từng cho rằng nó là như vậy.

Dựa vào tu vi cao,tính cách cương trực thẳng thắn mà sự thực là đứng mũi chịu sào,nhân phẩm quý giá tình sâu nghĩa trọng mà sự thực là dù bị lợi dụng hắn cũng không dám buông tay.Cuối cùng hắn được tôn lên làm minh chủ,lãnh đạo chính phái của cả tu chân giới lẫn giang hồ võ đạo.

Cuối cũng cũng từ một con tốt trở thành một cái quân cờ cực kì quan trọng.

Và con cờ thì phải làm nhiệm vụ của một con cờ,đó là bị người khác sai khiến.Vào một đêm,hắn vẫn còn nhớ rõ trăng đêm đó sáng thế nào,gió hôm đó thổi ra sao,một đêm đẹp tới mức ngỡ như lạc vào bồng lai tiên cảnh.

Và ở chốn bồng lai tiên cảnh đó,hắn và sư nương cầm kiếm đối mặt với nhau,sư đồ chạm mặt thế nhưng dưới danh nghĩa là kẻ thù.

Hắn,minh chủ võ lâm.

Nàng,nữ ma đầu của Tu La Giáo.

Hắn,trong mắt tràn đầy hận ý lạnh lẽo.

Nàng,cặp mắt đỏ quạnh như máu đông,ngoại trừ cặp mày liễu u buồn thì cũng không nhìn ra được tâm trạng của nàng.

Đó là ngày tàn của La Sát Giáo,nhân sĩ võ lâm sau khi đem cơ ngơi của La Sát Giáo một mồi lửa đốt sạch thì đứng khoanh tay nhếch miệng xem hắn diễn một màn “Vì nghĩa diệt thân”.

Hai người trải qua một trận kịch chiến,hắn thắng nửa chiêu,nàng cả người toàn máu gục xuống trước mặt hắn.

Thân thể kiều diễm phủ lên một tầng áo lụa màu đen càng tăng thêm vẻ mỹ lệ,nàng như một đoá hoa hồng đen đang tan rã.Bất ngờ nàng lết đến gần hắn,vươn cánh tay đã bị La Sát Giáo làm thành quái dị ra nắm lấy tay kẻ đã từng là “tiểu bảo bối” của nàng.

Hắn quan sát nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo,đối phương đã là dầu cạn đèn tắt không còn có sức uy hiếp,hơn nữa hắn cũng không cần vội vàng với một kẻ sắp chết.

Chỉ thấy nàng run rẩy lấy ra một chiếc nhẫn màu đen nhìn rất nát,tựa như đã vỡ thành nhiều mảnh sau đó được dùng keo dán lại,chính là chiếc nhẫn hắn đã ném xuống vách núi khi còn ở Hậu Phong.

Nàng xỏ nhẫn vào ngón tay hắn,giọng nói ôn nhu phảng phất như sư nương tuyệt thế mĩ mạo của ngày xưa hiện về:

- Xin con,đừng ném nhẫn của ta đi.

Hắn tháo nhẫn sau đó trước mặt trăm ngàn nhân sĩ võ lâm bóp nhẫn của nàng thành bụi phấn.

Hắn nhỏ xuống một giọt huyết lệ,một kiếm chém chết nàng.Hận ý cuồng dâng,tiếp tục vung kiếm chém thân thể nàng nát vụn.

Trước khi bị hắn chém thành thịt nát,ánh mắt nàng...Ánh mắt nàng...

Đêm đó,trời đổ mưa sao.

..........................

- Này,mày làm sao thế?Mày...

Ngạo Nam kinh hãi nhìn hắn,chỉ thấy trên da thịt nổi lên từng tầng kí hiệu màu đen có kích cỡ bằng nắm tay trẻ con,hình thù kì quái không biết là thứ ngôn ngữ gì.

Chú ẩn xuất hiện trên phạm vi toàn cơ thể,tồn tại khoảng hai giây sau đó mờ nhạt rồi biến mất,cùng lúc đó thanh âm của hắn nhàn nhạt vang lên:

- Tại kiếp này,tại thời điểm này,tên của ta:Tinh Vũ.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn xoáy vào Trần Văn Tèo,chậm rãi gằn từng chữ:

- Lưu tinh loạn vũ,diệt tận hồng trần,đao không lưu huyết,thiện ác bất phân.Tới,tìm chết!

Lại thấy thằng Tèo đứng đờ ra,ngây ngốc đến độ nhuyễn kiếm cũng vô thức hạ xuống.

Ngạo Nam thì thầm vào tai hắn:

- Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì thế?Trước tiên xưng danh tính,sư phụ sau đó mới có thể tiếp nhận khiêu chiến.

Hắn “Ân” một tiếng ngạc nhiên kêu lên,vừa mới từ trong kí ức tỉnh lại đầu óc vẫn còn chưa bình thường,phải vất vả điều chỉnh ngôn từ một lượt rồi chặc lưỡi làm ra một cái bộ dáng mệt mỏi chậm rãi rặn từng chữ:

- Đệ tử nội môn Tinh Vũ,đồ đệ của mỹ nữ đẹp nhất,kiếm pháp siêu nhất,tính cách dễ chịu nhất thế giới Thanh Dương tiên tử.Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.

Cả bọn đồng loạt trợn trừng mắt,từ bao giờ sư thúc của bọn chúng có thêm cái danh hiệu “tiên tử” rồi?Hơn nữa tại sao con hàng này lại dám đem tên của sư thúc đọc bô bô ra như thế?Lại còn thổi sư thúc đến thật lợi hại,nếu đây mà là buổi sinh hoạt hàng tuần thì có khi con hàng này đã đem sư nương của hắn thổi lên đến chín tầng trời.

Mấy lời này tuy có hơi kì quặc nhưng cũng miễn cưỡng xem như phù hợp với tiêu chuẩn,Trần Văn Tèo đưa nhuyễn kiếm lên ngang mặt sau đó trầm mình rồi cả người như tên rời cung lao về phía hắn.

Hắn liếc nhìn thằng Tèo ba chân bốn cẳng chạy tới,cái miệng buồn chán thở ra một hơi thật dài.

Tốc độ này...Tuy chỉ là một cái đệ tử yếu kém nhưng cũng coi như đã đặt được một chiếc dép vào tiên lộ,dạy dỗ thế nào mà lại phế vật như thế?Thật là chậm đến doạ người,ngày xưa đánh cùng mấy tên võ giả Siêu Phàm Nhập Thánh tập được vài cái môn công phu mèo ba cẳng cũng không có chậm như vậy.

Đã vậy động tác thừa còn rất nhiều,muốn đâm một kiếm thì đâm đi,vì sao còn phải xoay trái xoay phải nhiều như vậy?Chẳng phải cuối cùng đều đâm lên người ta sao,xoay nhiều làm cái mẹ gì?

Hắn bắt kịp động tác của đối phương thế nhưng cũng không tránh né,bàn tay vận lên nội lực Cửu Tử Tà Công sau đó tránh qua một bên đưa tay nắm lấy thân kiếm.

Cửu Tử Tà Công,nhập tử trùng sinh,công lực đại tăng,ác linh hộ thể,đao thương không tổn.Là môn võ công cực kì tà môn,chỉ cần ngươi dám chết liền có thể sớm luyện thành cao thủ tuyệt đỉnh,sớm ngày làm bố thiên hạ,cha thiên nhiên.

Hắn lúc này tuy chỉ mới luyện tới tầng một sơ thành,thế nhưng kết hợp với Tôi Thể cảnh thì chắc cũng miễn cưỡng lên được Luyện Khí tầng một.Đằng nào ngày mai cũng phải đánh,vậy thì trước tiên cứ thử kiểm tra xem thực lực của bản thân lúc này so với đám tu chân đệ tử luyện khí luyện hơi này hơn kém bao nhiêu.

Nhuyễn kiếm tuy không sắc bén nhưng lưỡi kiếm cũng chẳng phải thứ có thể dùng tay không chạm loạn,chưa nói đến đây còn là kiếm của tu sĩ Luyện Khí tầng một.Chỉ nghe thấy “Xoẹt” một tiếng như xé vải,sau đó máu tươi từ trên tay hắn dòng dòng chảy xuống.

Hắn cảm nhận đau xót từ lòng bàn tay truyền tới,trong lòng phân vân không biết là nên mắng nội lực hộ thể yếu hay là tu vi Tôi Thể yếu.

Tốt nhất là mắng cả hai:Thật quá con mẹ nó yếu!

Thằng Tèo mỗi khi luyện công đều bị các sư huynh đem ra làm bao cát nên lúc tung chiêu có hơi lúng túng,thế nhưng nó cũng chỉ nghĩ bản thân hoặc là đâm trượt,hoặc là tính nhầm khoảng cách chứ tuyệt đối không ngờ là kiếm sẽ bị hắn bắt lấy.Người luyện kiếm kiêng kị nhất là bị nắm lấy vũ khí,vậy nên thằng Tèo cái gì cũng không kịp nghĩ vội dùng sức kéo trở về.

Hắn mặc dù không sợ đau nhưng cũng không thích bị người khác cầm kiếm cạ tới cạ lui,vớ vẩn thì mất luôn năm ngón tay chứ chẳng đùa.Ngón tay hắn thả lỏng,thằng Tèo đang dùng sức kéo về liền bị chính sức lực của mình kéo về sau,cái mông lập tức “oạch” một tiếng đập mạnh xuống đất.

- Sư đệ!

Thằng kia rút ra nhuyễn kiếm định lao lên trợ giúp nhưng lại thấy trước mắt tối sầm,Ngạo Nam tốc độ cực nhanh nhảy ra chắn trước mặt gã,công lực Luyện Khí tầng chín ùn ùn dâng lên khiến gã dù có to gan đến đâu cũng không dám loạn động.

- Tại sao ngươi lại bắt được kiếm của ta?

Trần Văn Tèo mặc dù đã trải qua vòng khảo hạch thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn non kém,nay lại còn bị ngã dập mông thì nội tâm càng phiền muộn,cảm giác công sức mình khổ cực luyện kiếm lại bị hắn dùng một cái nắm phủ nhận hoàn toàn.

- Ân,chính là thấy kiếm thì bắt.Không lẽ để ngươi đâm trúng sao?

Hắn đương nhiên không thể giải thích rằng bản thân đã chơi cùng kiếm tới phát chán rồi,không chỉ kiếm mà còn có đao,thương,côn,kích,chuỳ,rìu...Sống mấy nghìn kiếp,chẳng lẽ lại số kẻ địch đem mấy thứ này vung lên người ta còn ít hay sao?Một kiếm của ngươi so với cục phân chó giữa đường còn dễ tránh hơn.

Ân,tuyệt đối không thể nói vậy!Trẻ nhỏ dễ bị tổn thương,chưa kể ta còn là một người giàu lòng nhân ái.

- Không thể!Nhất định là nhà ngươi ăn may!

Thằng Tèo nổi điên đứng phắt dậy,tay phải đưa kiếm lên cao rồi bổ mạnh xuống đỉnh đầu hắn.

Lúc này hắn đã xác định được thực lực của mình đến đâu,đương nhiên sẽ không cùng thằng nhãi này chơi đùa.Thân thể khẽ động,cả người lướt lên phía trước tránh khỏi phạm vi của một chém kia rồi không có động tác thừa dùng mũi chân đâm thẳng vào cơ hoành của thằng Tèo.

Nhuyễn kiếm rơi xuống,thằng Tèo ôm bụng nằm lăn lộn dưới đất đau không thở nổi.

Kì thực là không thở nổi thì nhiều hơn đau,cơ hoành một khi bị tác động mạnh thì sẽ co rút khiến phổi khó mà hô hấp,sẽ khiến nạn nhân rơi vào trạng thái quặn đau đến độ tưởng như tim đang sắp vỡ ra.

- SƯ ĐỆ!

Lần này Ngạo Nam không ngăn cản nữa,để mặc gã chạy tới kiểm tra vết thương cho thằng Tèo.

- Đi thôi.

Hắn tuy chiến thắng nhưng vẻ mặt không biểu hiện cảm xúc gì,chỉ thoáng dừng lại bên cạnh Ngạo Nam nói ra hai chữ rồi hai tay chắp sau mông tiếp tục một đường đi thẳng.

- Nói với cái tên Minh Thần nhiều chuyện kia là khi nào xong việc ta sẽ trở về.Lần sau đừng có cử người đến thúc giục ta,một khi ta ngứa mắt thì cũng không bảo đảm sẽ không đánh các ngươi thành đầu heo!

Ngạo Nam hướng đến hai tên sư đệ đang chít chít meo meo dưới mặt đất đe doạ rồi xoay người đuổi theo bóng dáng hắn.

- Con mẹ nó...Con mẹ nó...

- Tiểu Tèo đừng động,ngực ngươi đang bị thương,để sư huynh mang ngươi tới y sư.

Tèo lăn lộn dưới mặt đất,cặp mắt đầy tơ máu hung hăng dõi theo bọn hắn,trong đầu không cần bói cũng biết đang toàn là những ý nghĩ xấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương