Vạn Kiếp Nhất Mộng
-
Chương 35: Kí ức đau nhiều hơn buồn
Xin hỏi…
- Đừng lấp ló như vậy.Mời vào.Mời vào.
Chu Tước lập tức bắt lấy vị khách đầu tiên này.Minh Thần từ nhỏ đến lớn nào có được nữ nhân ôm tay kéo đi thân mật như vậy,lập tức khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lúng túng.
- Oa!Bệnh nhân a!Xin hỏi ngài có nan y tạp chứng gì?Hay là nuốt phải cái gì độc dược?Không quan hệ,bọn ta đều sẽ chữa tốt a!
Bạch Hổ vừa khỏe lại một chút liền phấn khởi chạy đến âu yếm nhìn gã.Thật khó tưởng tượng một người khi trông thấy người khác bị bệnh lại có thể hào hứng đến như vậy.
- Không hẳn…Chỉ là dạo gần đây lưng ta có chút đau nhức.Muốn nhờ y sư...
Minh Thần khựng lại khi nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của một bé gái tóc trắng khoảng chừng mười một tuổi.Chưa đợi gã lên tiếng thì bé gái đã cất lên thanh âm lạnh lẽo:
- Ai kêu tập cho lắm thì lại chẳng đau.Tới ngồi đi.Đừng làm mất thời gian của ta.
Minh Thần lúng ngồi xuống.Cách nói chuyện của bé gái này thật khiến người khác cảm thấy sự tồn tại của mình là một loại phiền phức.
- Cởi áo.
Huyền Vũ cẩn trọng quan sát tấm lưng của gã một lúc rồi phán:
- Tụ máu.Căng cơ.Kinh mạch nứt vỡ.Lần sau chỉ thế này thì tự mua rượu thuốc về mà bóp nhé!
(Chính vì không bóp sau lưng được nên mới cần đến y sư a.)
Minh Thần nghĩ vậy nhưng đương nhiên là không dám nói ra.Cứ dựa theo cái vẻ mặt lạnh lẽo của con bé thì có khi gã chỉ mới nói được một nửa thì đã bị đuổi ra ngoài rồi.
- Ta chuẩn bị bấm huyệt đây.Ngồi yên đừng có mà cựa quậy.
- Cho hỏi Vương cô nương có ở đây không?
Khuôn mặt Huyền Vũ chợt biến sắc khi nghe thấy thanh âm kia.Nó đứng phắt dậy nhìn chằm chằm hai kẻ cao kều đang đứng lù lù ngoài cửa.
- Ta có chút việc.Các ngươi thu thập tên này.
Huyền Vũ buông một câu gọn lỏn sau đó rời đi cùng hai kẻ bí ẩn kia.
(Thu thập?Cái ngôn ngữ này cũng thật quá chợ búa đi.)
Minh Thần đâu biết rằng bất ngờ chỉ mới vừa bắt đầu.
- Giờ sao đây?
Bạch Hổ ngơ ngác hỏi.
- Chẳng phải nói là bấm huyệt sao.Ta cũng biết bấm vậy.
Chu Tước trầm ngâm đáp.Sau đó nàng tiến đến sau lưng Minh Thần,mắt phượng ngưng thần quan sát một lúc rồi nhanh như chớp điểm mấy cái lên lưng gã.Mỗi cú đều đánh chuẩn xác vào đại huyệt của Minh Thần,chỉ có điều những nơi Chu Tước chạm vào đều lưu lại một ngọn lửa chói mắt.
- Móa!Chơi gì kì zậy!
Bạch Hổ thất thanh kêu lên sau đó vội nhặt cái giẻ lau sàn lên dập lửa.Chu Tước dường như vẫn chưa ý thức được bản thân đã làm sai điều gì,cau mày hỏi:
- Ủa?Bấm huyệt thì phải có kích thích thì mới hiệu quả chứ.
- Đâu phải ai cũng có thể chất đặc dị như ngươi.Làm vậy chưa chết người đã may lắm rồi.
Lại có một cô gái nữa bước ra.Thế nhưng vì cái lưng của gã đang rát đến toát mồ hôi hột nên cũng chẳng có tâm trí đâu mà ngắm nghía.
- Huyền Vũ đâu mà để bọn mi làm nhặng xị lên thế này?
Chu Tước tỉnh bơ đáp:
- Có vài tên kì quặc tới tìm muội ấy sau đó cả lũ dắt nhau đi rồi.Hình như là người của Thiên Môn a.
- Thiên Môn?
Thanh Long nhíu chặt chân mày,hỏi:
- Đám người đó lại tới đòi Huyền Vũ về à?
- Không chắc.Cơ mà nhìn có vẻ nghiêm trọng.
- Lần nào bọn ăn hại ấy chẳng ra vẻ nghiêm trọng!Không xong,nếu con bé mà đi thì cái y quán này bốc cám ăn vã mất.
Hai người cứ như vậy xì xà xì xầm mặc xác Minh Thần ngồi đần mặt ra như một con rùa nuôi trong xó cửa.
- Uy!Sao mấy người lại bỏ mặc bệnh nhân thế hả?
Bạch Hổ bất bình kêu lên.Bất quá hai cô gái giống như đã dồn toàn bộ tâm trí vào câu truyện,hoàn toàn không coi bệnh nhân ra cái khỉ khô gì.
- Thật hết cách!
Bạch Hổ buồn bực than một tiếng rồi quay sang nói với Minh Thần:
- Xoa bóp bấm huyệt.Vậy nếu không bấm huyệt thì thay bằng đấm bóp cũng được.Mời quý khách nằm xuống đây a.
Minh Thần rụt rè nằm xuống cái giường tre.Tuy lưng còn đang bỏng rát thấy bà cố nhưng vẻ mặt thật thà của Bạch Hổ khiến gã cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Ầm~
- Phụt!
- Quỷ thần thiên địa ơi!Mày giết người hả Tiểu Hổ?!
- Nào có.Đấm nhẹ hều à.
- Vị huynh đài này có sao không?Chết chưa?Được rồi,để ta đích thân chữa cho ngươi.
Minh Thần vừa lau máu trên khóe miệng vừa lồm cồm bò dậy từ đống đổ nát của chiếc giường,xua tay rối rít:
- Đa tạ.Đãi ngộ này ta tiếp thu không nổi.Vĩnh biệt a!
- Vị khách đầu tiên,đừng đi a!
Bạch Hổ vội dí theo khuyên bảo nhưng sau combo hành xác vừa rồi hiển nhiên là dù nó có múa đến rụng lưỡi thì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
………………
- Ra vậy.
Hắn cười nhạt một tiếng rồi vỗ bùm bụp lên lưng Minh Thần.Lập tức sau lưng gã vang lên những tiếng xèo xèo như dội nước vào chảo dầu sôi.
- Ta đã tạm thời khống chế hỏa kình.Sau này về vận chuyển vài chu thiên là có thể hấp thu hoàn toàn.
Minh Thần chuyển động cánh tay một chút sau đó kinh ngạc kêu lên:
- Cảm giác kì lạ hết rồi.Thứ đó gọi là hỏa kình sao?
Hắn thở dài cảm thán cho sự ngây thơ của thế hệ trẻ.Cũng khó trách,từ trước đến nay gã đâu có nếm mùi hành bao giờ nên đương nhiên là mù tịt về mấy cái kiến thức căn bản như nội thương ngoại thương.
- Cao thủ so chiêu thường sẽ truyền kình phá hủy kinh mạch đối phương.Con gà tuy cũng lưu lại một chút hỏa kình nhưng không hề có tính sát thương.Trong cái rủi có cái may,lần này ngươi cũng kiếm được một ít chỗ tốt.
Minh Thần nhướn mày hỏi:
- Thứ nội công âm hàn này ngươi từ đâu mà có được?Công pháp của Thiên Kiếm Môn đều là vô sắc vô tính.Sư thúc ở trên núi từ nhỏ,hẳn sẽ không biết tới mấy thứ công pháp giang hồ này.
Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Không ngờ tiểu tiên nhân như ngươi cũng biết đến nội công.
- …
Thấy hắn không muốn nói Minh Thần cũng chẳng gặng hỏi để mà làm gì.Trên giang hồ không thiếu trường hợp chỉ nghe một câu chuyện giang hồ bát quái mà hôm sau cả nhà chết thảm,vậy nên biết càng ít càng sống thọ.Đó đã là luật bất thành văn trong giang hồ cũng như tu chân giới.
- Hôm nay ngươi không mang kiếm?
Minh Thần ậm ừ đáp:
- Lúc nào cũng kè kè cây kiếm cũng quá kì quái.Ta đang tập từ bỏ thói quen đấy.
- Ừm.Tiếp theo sẽ đau đấy.Có muốn thuốc mê không?
Câu hỏi này của hắn khiến Minh Thần hơi ngạc nhiên.Nếu lúc này trả lời là “Có” thì khác gì tự khẳng định bản thân là một thằng hèn sợ đau.
- Không cần.Cứ làm đi.
Rắc~
……………….
“Có một tin vui và một tin buồn khi ngươi đọc mẩu giấy này.Tin buồn là ngươi đã ngất nửa ngày rồi.Tin vui là gân xương của ngươi vừa được chỉnh qua một lượt,lại xài tốt như mới.Khi nào về nhớ đóng cửa.Còn nữa,lần sau nghĩ bốn lần rồi hẵng trả lời nhé.”
Đánh mặt,đây đơn thuần là đánh mặt.
Minh Thần bật cười dữ tợn.Gã bỗng cảm thấy bàn tay ngứa ngáy rất muốn đánh người,tiếc là quanh đây đã chẳng còn người nào để cho gã đánh nữa.
- Đừng lấp ló như vậy.Mời vào.Mời vào.
Chu Tước lập tức bắt lấy vị khách đầu tiên này.Minh Thần từ nhỏ đến lớn nào có được nữ nhân ôm tay kéo đi thân mật như vậy,lập tức khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lúng túng.
- Oa!Bệnh nhân a!Xin hỏi ngài có nan y tạp chứng gì?Hay là nuốt phải cái gì độc dược?Không quan hệ,bọn ta đều sẽ chữa tốt a!
Bạch Hổ vừa khỏe lại một chút liền phấn khởi chạy đến âu yếm nhìn gã.Thật khó tưởng tượng một người khi trông thấy người khác bị bệnh lại có thể hào hứng đến như vậy.
- Không hẳn…Chỉ là dạo gần đây lưng ta có chút đau nhức.Muốn nhờ y sư...
Minh Thần khựng lại khi nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của một bé gái tóc trắng khoảng chừng mười một tuổi.Chưa đợi gã lên tiếng thì bé gái đã cất lên thanh âm lạnh lẽo:
- Ai kêu tập cho lắm thì lại chẳng đau.Tới ngồi đi.Đừng làm mất thời gian của ta.
Minh Thần lúng ngồi xuống.Cách nói chuyện của bé gái này thật khiến người khác cảm thấy sự tồn tại của mình là một loại phiền phức.
- Cởi áo.
Huyền Vũ cẩn trọng quan sát tấm lưng của gã một lúc rồi phán:
- Tụ máu.Căng cơ.Kinh mạch nứt vỡ.Lần sau chỉ thế này thì tự mua rượu thuốc về mà bóp nhé!
(Chính vì không bóp sau lưng được nên mới cần đến y sư a.)
Minh Thần nghĩ vậy nhưng đương nhiên là không dám nói ra.Cứ dựa theo cái vẻ mặt lạnh lẽo của con bé thì có khi gã chỉ mới nói được một nửa thì đã bị đuổi ra ngoài rồi.
- Ta chuẩn bị bấm huyệt đây.Ngồi yên đừng có mà cựa quậy.
- Cho hỏi Vương cô nương có ở đây không?
Khuôn mặt Huyền Vũ chợt biến sắc khi nghe thấy thanh âm kia.Nó đứng phắt dậy nhìn chằm chằm hai kẻ cao kều đang đứng lù lù ngoài cửa.
- Ta có chút việc.Các ngươi thu thập tên này.
Huyền Vũ buông một câu gọn lỏn sau đó rời đi cùng hai kẻ bí ẩn kia.
(Thu thập?Cái ngôn ngữ này cũng thật quá chợ búa đi.)
Minh Thần đâu biết rằng bất ngờ chỉ mới vừa bắt đầu.
- Giờ sao đây?
Bạch Hổ ngơ ngác hỏi.
- Chẳng phải nói là bấm huyệt sao.Ta cũng biết bấm vậy.
Chu Tước trầm ngâm đáp.Sau đó nàng tiến đến sau lưng Minh Thần,mắt phượng ngưng thần quan sát một lúc rồi nhanh như chớp điểm mấy cái lên lưng gã.Mỗi cú đều đánh chuẩn xác vào đại huyệt của Minh Thần,chỉ có điều những nơi Chu Tước chạm vào đều lưu lại một ngọn lửa chói mắt.
- Móa!Chơi gì kì zậy!
Bạch Hổ thất thanh kêu lên sau đó vội nhặt cái giẻ lau sàn lên dập lửa.Chu Tước dường như vẫn chưa ý thức được bản thân đã làm sai điều gì,cau mày hỏi:
- Ủa?Bấm huyệt thì phải có kích thích thì mới hiệu quả chứ.
- Đâu phải ai cũng có thể chất đặc dị như ngươi.Làm vậy chưa chết người đã may lắm rồi.
Lại có một cô gái nữa bước ra.Thế nhưng vì cái lưng của gã đang rát đến toát mồ hôi hột nên cũng chẳng có tâm trí đâu mà ngắm nghía.
- Huyền Vũ đâu mà để bọn mi làm nhặng xị lên thế này?
Chu Tước tỉnh bơ đáp:
- Có vài tên kì quặc tới tìm muội ấy sau đó cả lũ dắt nhau đi rồi.Hình như là người của Thiên Môn a.
- Thiên Môn?
Thanh Long nhíu chặt chân mày,hỏi:
- Đám người đó lại tới đòi Huyền Vũ về à?
- Không chắc.Cơ mà nhìn có vẻ nghiêm trọng.
- Lần nào bọn ăn hại ấy chẳng ra vẻ nghiêm trọng!Không xong,nếu con bé mà đi thì cái y quán này bốc cám ăn vã mất.
Hai người cứ như vậy xì xà xì xầm mặc xác Minh Thần ngồi đần mặt ra như một con rùa nuôi trong xó cửa.
- Uy!Sao mấy người lại bỏ mặc bệnh nhân thế hả?
Bạch Hổ bất bình kêu lên.Bất quá hai cô gái giống như đã dồn toàn bộ tâm trí vào câu truyện,hoàn toàn không coi bệnh nhân ra cái khỉ khô gì.
- Thật hết cách!
Bạch Hổ buồn bực than một tiếng rồi quay sang nói với Minh Thần:
- Xoa bóp bấm huyệt.Vậy nếu không bấm huyệt thì thay bằng đấm bóp cũng được.Mời quý khách nằm xuống đây a.
Minh Thần rụt rè nằm xuống cái giường tre.Tuy lưng còn đang bỏng rát thấy bà cố nhưng vẻ mặt thật thà của Bạch Hổ khiến gã cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Ầm~
- Phụt!
- Quỷ thần thiên địa ơi!Mày giết người hả Tiểu Hổ?!
- Nào có.Đấm nhẹ hều à.
- Vị huynh đài này có sao không?Chết chưa?Được rồi,để ta đích thân chữa cho ngươi.
Minh Thần vừa lau máu trên khóe miệng vừa lồm cồm bò dậy từ đống đổ nát của chiếc giường,xua tay rối rít:
- Đa tạ.Đãi ngộ này ta tiếp thu không nổi.Vĩnh biệt a!
- Vị khách đầu tiên,đừng đi a!
Bạch Hổ vội dí theo khuyên bảo nhưng sau combo hành xác vừa rồi hiển nhiên là dù nó có múa đến rụng lưỡi thì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
………………
- Ra vậy.
Hắn cười nhạt một tiếng rồi vỗ bùm bụp lên lưng Minh Thần.Lập tức sau lưng gã vang lên những tiếng xèo xèo như dội nước vào chảo dầu sôi.
- Ta đã tạm thời khống chế hỏa kình.Sau này về vận chuyển vài chu thiên là có thể hấp thu hoàn toàn.
Minh Thần chuyển động cánh tay một chút sau đó kinh ngạc kêu lên:
- Cảm giác kì lạ hết rồi.Thứ đó gọi là hỏa kình sao?
Hắn thở dài cảm thán cho sự ngây thơ của thế hệ trẻ.Cũng khó trách,từ trước đến nay gã đâu có nếm mùi hành bao giờ nên đương nhiên là mù tịt về mấy cái kiến thức căn bản như nội thương ngoại thương.
- Cao thủ so chiêu thường sẽ truyền kình phá hủy kinh mạch đối phương.Con gà tuy cũng lưu lại một chút hỏa kình nhưng không hề có tính sát thương.Trong cái rủi có cái may,lần này ngươi cũng kiếm được một ít chỗ tốt.
Minh Thần nhướn mày hỏi:
- Thứ nội công âm hàn này ngươi từ đâu mà có được?Công pháp của Thiên Kiếm Môn đều là vô sắc vô tính.Sư thúc ở trên núi từ nhỏ,hẳn sẽ không biết tới mấy thứ công pháp giang hồ này.
Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Không ngờ tiểu tiên nhân như ngươi cũng biết đến nội công.
- …
Thấy hắn không muốn nói Minh Thần cũng chẳng gặng hỏi để mà làm gì.Trên giang hồ không thiếu trường hợp chỉ nghe một câu chuyện giang hồ bát quái mà hôm sau cả nhà chết thảm,vậy nên biết càng ít càng sống thọ.Đó đã là luật bất thành văn trong giang hồ cũng như tu chân giới.
- Hôm nay ngươi không mang kiếm?
Minh Thần ậm ừ đáp:
- Lúc nào cũng kè kè cây kiếm cũng quá kì quái.Ta đang tập từ bỏ thói quen đấy.
- Ừm.Tiếp theo sẽ đau đấy.Có muốn thuốc mê không?
Câu hỏi này của hắn khiến Minh Thần hơi ngạc nhiên.Nếu lúc này trả lời là “Có” thì khác gì tự khẳng định bản thân là một thằng hèn sợ đau.
- Không cần.Cứ làm đi.
Rắc~
……………….
“Có một tin vui và một tin buồn khi ngươi đọc mẩu giấy này.Tin buồn là ngươi đã ngất nửa ngày rồi.Tin vui là gân xương của ngươi vừa được chỉnh qua một lượt,lại xài tốt như mới.Khi nào về nhớ đóng cửa.Còn nữa,lần sau nghĩ bốn lần rồi hẵng trả lời nhé.”
Đánh mặt,đây đơn thuần là đánh mặt.
Minh Thần bật cười dữ tợn.Gã bỗng cảm thấy bàn tay ngứa ngáy rất muốn đánh người,tiếc là quanh đây đã chẳng còn người nào để cho gã đánh nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook