Vạn Kiếp Nhất Mộng
-
Chương 23: Xích viêm ghé thăm
Đại Sảnh Đường.
Đủ các thành phần nam phụ lão ấu,à nhầm,không có ấu,ngồi lì trên mấy cái ghế làm từ gỗ quý được chạm trổ tinh xảo,ai nấy đều mặt mày nhăn nhó nghiêm trọng như thể vừa bị mất sổ gạo.
Thế nhưng tất cả so ra đều thua kém nam nhân ngồi tại ghế chủ toạ kia.Chỉ thấy gã mày kiếm dựng ngược,khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo,toàn thân kích động đến phát run khiến mọi người không nhịn được thầm nghĩ:
(Tiêu chưởng môn đúng là người nghĩa lớn.Có một cái minh hữu như vậy quả là thập phần may mắn!)
(Tiêu tiên gia quả nhiên là nhân trung long phượng,chỉ ngồi một chỗ thôi cũng toả ra khí thế bức nhân.Xem ra lần này ta đã may mắn ôm trúng một cái đại thụ!)
(Tuy La Sát Giáo tội ác tày trời,quỷ thần công phẫn,thế nhưng để có thể phẫn nộ như vị Tiêu tiên gia đây...Xem ra đạo hạnh của ta vẫn còn quá kém cỏi.)
(Tiêu đại ca thật là đẹp trai!)
Kỳ thực gã chỉ đang tiếc của,sợ đám giang hồ mông thô này ngồi xước mấy cái ghế từ thời sư tổ truyền lại thôi.
Cảm thấy ngồi càng lâu thì bảo toạ của môn phái càng gặp nhiều nguy hiểm khiến Tiêu Viêm buộc phải lên tiếng:
- Chẳng hay các vị đường xá xa xôi tới đây là vì cái đại sự gì?
- Là bởi vì...
Gã tráng hán vừa há miệng bỗng cảm thấy bản thân đang bị một ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm thì thức thời cúi đầu không dám ho he gì nữa.
Tống Nguyệt thu hồi ánh mắt,mỉm cười nói:
- Thực ra cũng chẳng có gì quan trọng.Lần trước huynh gửi thư bảo muội tập hợp vài cái lực lượng chính phái,muội đã làm xong rồi.Ở đây có chưởng môn phái Hoa Sơn – Nhạc Sơn Tùng,chưởng môn phái Hành Sơn – Lưu Ban Học Lại,chưởng môn phái Hằng Sơn – Định Làm Mà Quên sư thái,chưởng môn phái Tung Sơn – Tả Đồ Vật,chưởng môn phái Thái Sơn – Thiên Sinh Vô Duyên đạo trưởng...
Tiêu Viêm không kiên nhẫn lên tiếng:
- Chào mừng gia nhập liên quân Mô Bai.Tống muội,tại sao...
- A Di Đà Phật.Thí chủ quên giới thiệu bần tăng rồi.Bần tăng là Thiếu Lâm thiền tông đệ tử,phật hiệu Pháp Hải,cảm thấy thú vị nên ghé qua chơi.Phải rồi,khoảng nửa năm trước Thanh Dương tiên tử của quý phái có ghé qua mượn một cuốn Đồng Tử Công.Không biết nàng có ý định trả lại hay là không?
(Thao con mẹ ngươi lỗ mũi!Cái con lừa trọc Fap Hải nay lại dám cướp lời của lão nương!?)
Tống Nguyệt thấy vẻ mặt của Tiêu Viêm giống như sắp giết người đến nơi thì vội nghiêm giọng quát:
- Cái tiểu hoà thượng này ăn nói thật thiếu suy nghĩ.Thiên Kiếm Môn là cái dạng gì vĩ đại tiên môn,đâu cần ăn cắp cuốn Tử Tử cái gì Công của một cái phàm trần tiểu môn phái?
- A Dii Đà Phật.Nhân tâm khó dò a.Cho dù là người đứng tại đỉnh cao cũng chưa chắc đã không ham lợi nhỏ.
Cảm thấy tình thế dần trở nên không ổn,Tống Nguyệt vội nói sang chuyện khác:
- Vẫn còn vài cái giang hồ cao thủ đi theo Cầu sư phụ,có lẽ họ sẽ đến đây nhanh thôi.
- Tống muội,việc lãnh đạo ta đã tin tưởng giao cho muội.Tại sao muội còn mang người tới đây làm gì?
Nhận thấy trong lời của Tiêu Viêm có ý trách móc,Tống Nguyệt hoa dung thất sắc nói:
- Ơ...Tại muội nghĩ nếu huynh lãnh đạo thì sẽ tốt hơn...
Tiêu Viêm buồn bực nắm bóp mi tâm.Bảo gã lãnh đạo cái đám đần này thì còn chẳng phải là khiến gã mệt chết.
- Ta tin vào năng lực của muội,vậy nên chuyện này cứ quyết định thế đi.Mà tại sao lại chỉ có mấy môn phái giang hồ,các tu chân môn phái khác đâu?
Tống Nguyệt ngập ngừng nói:
- Bọn họ nói La Sát Giáo chỉ là giang hồ sâu kiến...Không cần thiết...ra mặt...Nhưng huynh đừng lo,muội nhất định sẽ dùng mọi biện pháp lôi kéo đám đần độn ấy!
- Không cần!
Ánh mắt Tiêu Viêm hiện lên một tia lạnh lẽo:
- Bọn chúng sẽ tự khắc phải gia nhập thôi.
Tống Nguyệt gật đầu,lại nghĩ đến chuyện gì đó khiến khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng:
- Tiêu huynh,chuyện huynh nhờ muội đã làm xong rồi.Chẳng hay...có thể...ban thưởng...
Tiêu Viêm nhướn mày,hào phóng đáp:
- Được thôi.Ta mới luyện ra vài khay đan dược,để ta bảo đệ tử mang cho muội.
Đám giang hồ nhân sĩ nghe vậy thì gấp đến đỏ mắt.Ôi tía má ơi,là tiên đan đấy!Nghe nói uống vào có thể cải tử hoàn sinh,trường sinh bất lão,nếu được nuốt một viên thì thế gian nào có sự tình gì tốt đẹp hơn.
Thế nhưng biểu cảm của Tống Nguyệt lại giống như cực kì buồn bực,nàng kêu lên:
- Không muốn,đan dược người ta đã ăn tới phát ngán rồi.Chi bằng...
Tống Nguyệt hé mở cổ áo,cặp ngực đầy đặn ẩn hiện dưới mảnh áo lót trong suốt toả ra mị lực kinh người:
-...chúng ta bàn riêng về phần thưởng được không?
Tiêu Viêm nhíu mày,đang định lựa lời từ chối thì một thanh âm nặng nề vang lên bên ngoài Đại Sảnh Đương,tiếp đó là một lão già đầu bù tóc rối chật vật bò vào.
- Kiếm Thánh!?Là Kiếm Thánh Cầu Mai Phương!?
Nhạc Sơn Tùng có kiến thức sâu rộng về giới kiếm thuật nên nhanh chóng nhận ra lão nhân này.Ngay lập tức cái không khí trang nghiêm của Đại Sảnh Đường trở nên mất kiểm soát,Tống Nguyệt đang thả thính cũng vội khép áo lại chạy đến đỡ sư phụ đứng dậy.
- Sư phụ!Là kẻ nào đả thương người tới nông nỗi này?
Cầu Mai Phương đang quay cuồng trong mơ hồ bỗng nghe thấy thanh âm của Tống Nguyệt thì trong mắt loé lên một tia căm hận nhưng rất nhanh liền biến mất.Lão ho sù sụ cho tới khi ra một cục máu bầm rồi mới bắt đầu cất giọng khàn khàn:
- Là cẩu tặc Xích Viêm...Gã dùng thủ đoạn tập kích hèn hạ...dẫn theo vài trăm tên ma giáo yêu nhân đối phó lão phu...Ta chạy thoát...nhưng mà các vị anh hùng hào kiệt...
Đám người ngũ nhạc phái người thấy thảm trạng của Cầu Mai Phương thì da đầu tê dại,nội tâm không khỏi mông lung như một trò đùa khi nghĩ về thực lực của vị La Sát Giáo chủ này.
(Sư phụ mà còn bị đánh thảm hại thế này thì đệ tử có lẽ cũng chẳng khá hơn là bao...)
Tả Đồ Vật tính toán nhanh chóng rồi ôm quyền hướng về phía Tiêu Viêm:
- Tiêu tiên gia!Kẻ thù lần này không phải tầm thường,kính mong Tiêu tiên gia vì đại cục mà cân nhắc.Vị trí lãnh đạo này tuyệt đối không thể uỷ thác bừa bãi được!
Thanh âm hào sảng của Tả Đồ Vật vang vọng trong Đại Sảnh Đường,khẩn thiết như lời của những lương dân bị đám ác nhân hại chết đội mồ lên van xin.Thế nhưng uổng công gã ép muốn nổ họng để làm ra cái thanh âm tha thiết kia,Tiêu Viêm lại chỉ ngồi dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần,thậm chỉ đến cái lông mày cũng không thèm động khi nghe mấy lời tựa như xuất phát từ tâm can của gã.
Cầu Mai Phương cũng vội kêu lên:
- Tiêu chưởng môn!Tên Xích Viêm này căn bản là một cái ma quỷ đầu thai chuyển thế,không chỉ tàn ác tới cùng cực mà tu vi cũng đã vượt qua Kim Đan hậu kì.Ngay cả lão phu cũng phải trải qua một ngày một đêm bị gã truy sát mới có thể mang nửa cái mạng già này trở về.Xin ngài mau chóng lãnh đạo hào kiệt tiêu diệt cái này ác tặc,trả lại sự yên bình cho võ lâm!
- Truy sát hỏi chấm?Bổn toạ không truy sát côn trùng!
Một thanh âm ngạo nghễ truyền đến kéo theo một loại uy áp phủ xuống khiến ngay cả Tống Nguyệt cũng mơ hồ cảm thấy hô hấp khó khăn.Một cột lửa từ trên trời ầm ầm lao tới trước cửa Đại Sảnh Đường,hoả diễm tản đi lộ ra thân ảnh của một nam nhân mặt đeo mặt nạ La Sát.
Đủ các thành phần nam phụ lão ấu,à nhầm,không có ấu,ngồi lì trên mấy cái ghế làm từ gỗ quý được chạm trổ tinh xảo,ai nấy đều mặt mày nhăn nhó nghiêm trọng như thể vừa bị mất sổ gạo.
Thế nhưng tất cả so ra đều thua kém nam nhân ngồi tại ghế chủ toạ kia.Chỉ thấy gã mày kiếm dựng ngược,khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo,toàn thân kích động đến phát run khiến mọi người không nhịn được thầm nghĩ:
(Tiêu chưởng môn đúng là người nghĩa lớn.Có một cái minh hữu như vậy quả là thập phần may mắn!)
(Tiêu tiên gia quả nhiên là nhân trung long phượng,chỉ ngồi một chỗ thôi cũng toả ra khí thế bức nhân.Xem ra lần này ta đã may mắn ôm trúng một cái đại thụ!)
(Tuy La Sát Giáo tội ác tày trời,quỷ thần công phẫn,thế nhưng để có thể phẫn nộ như vị Tiêu tiên gia đây...Xem ra đạo hạnh của ta vẫn còn quá kém cỏi.)
(Tiêu đại ca thật là đẹp trai!)
Kỳ thực gã chỉ đang tiếc của,sợ đám giang hồ mông thô này ngồi xước mấy cái ghế từ thời sư tổ truyền lại thôi.
Cảm thấy ngồi càng lâu thì bảo toạ của môn phái càng gặp nhiều nguy hiểm khiến Tiêu Viêm buộc phải lên tiếng:
- Chẳng hay các vị đường xá xa xôi tới đây là vì cái đại sự gì?
- Là bởi vì...
Gã tráng hán vừa há miệng bỗng cảm thấy bản thân đang bị một ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm thì thức thời cúi đầu không dám ho he gì nữa.
Tống Nguyệt thu hồi ánh mắt,mỉm cười nói:
- Thực ra cũng chẳng có gì quan trọng.Lần trước huynh gửi thư bảo muội tập hợp vài cái lực lượng chính phái,muội đã làm xong rồi.Ở đây có chưởng môn phái Hoa Sơn – Nhạc Sơn Tùng,chưởng môn phái Hành Sơn – Lưu Ban Học Lại,chưởng môn phái Hằng Sơn – Định Làm Mà Quên sư thái,chưởng môn phái Tung Sơn – Tả Đồ Vật,chưởng môn phái Thái Sơn – Thiên Sinh Vô Duyên đạo trưởng...
Tiêu Viêm không kiên nhẫn lên tiếng:
- Chào mừng gia nhập liên quân Mô Bai.Tống muội,tại sao...
- A Di Đà Phật.Thí chủ quên giới thiệu bần tăng rồi.Bần tăng là Thiếu Lâm thiền tông đệ tử,phật hiệu Pháp Hải,cảm thấy thú vị nên ghé qua chơi.Phải rồi,khoảng nửa năm trước Thanh Dương tiên tử của quý phái có ghé qua mượn một cuốn Đồng Tử Công.Không biết nàng có ý định trả lại hay là không?
(Thao con mẹ ngươi lỗ mũi!Cái con lừa trọc Fap Hải nay lại dám cướp lời của lão nương!?)
Tống Nguyệt thấy vẻ mặt của Tiêu Viêm giống như sắp giết người đến nơi thì vội nghiêm giọng quát:
- Cái tiểu hoà thượng này ăn nói thật thiếu suy nghĩ.Thiên Kiếm Môn là cái dạng gì vĩ đại tiên môn,đâu cần ăn cắp cuốn Tử Tử cái gì Công của một cái phàm trần tiểu môn phái?
- A Dii Đà Phật.Nhân tâm khó dò a.Cho dù là người đứng tại đỉnh cao cũng chưa chắc đã không ham lợi nhỏ.
Cảm thấy tình thế dần trở nên không ổn,Tống Nguyệt vội nói sang chuyện khác:
- Vẫn còn vài cái giang hồ cao thủ đi theo Cầu sư phụ,có lẽ họ sẽ đến đây nhanh thôi.
- Tống muội,việc lãnh đạo ta đã tin tưởng giao cho muội.Tại sao muội còn mang người tới đây làm gì?
Nhận thấy trong lời của Tiêu Viêm có ý trách móc,Tống Nguyệt hoa dung thất sắc nói:
- Ơ...Tại muội nghĩ nếu huynh lãnh đạo thì sẽ tốt hơn...
Tiêu Viêm buồn bực nắm bóp mi tâm.Bảo gã lãnh đạo cái đám đần này thì còn chẳng phải là khiến gã mệt chết.
- Ta tin vào năng lực của muội,vậy nên chuyện này cứ quyết định thế đi.Mà tại sao lại chỉ có mấy môn phái giang hồ,các tu chân môn phái khác đâu?
Tống Nguyệt ngập ngừng nói:
- Bọn họ nói La Sát Giáo chỉ là giang hồ sâu kiến...Không cần thiết...ra mặt...Nhưng huynh đừng lo,muội nhất định sẽ dùng mọi biện pháp lôi kéo đám đần độn ấy!
- Không cần!
Ánh mắt Tiêu Viêm hiện lên một tia lạnh lẽo:
- Bọn chúng sẽ tự khắc phải gia nhập thôi.
Tống Nguyệt gật đầu,lại nghĩ đến chuyện gì đó khiến khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng:
- Tiêu huynh,chuyện huynh nhờ muội đã làm xong rồi.Chẳng hay...có thể...ban thưởng...
Tiêu Viêm nhướn mày,hào phóng đáp:
- Được thôi.Ta mới luyện ra vài khay đan dược,để ta bảo đệ tử mang cho muội.
Đám giang hồ nhân sĩ nghe vậy thì gấp đến đỏ mắt.Ôi tía má ơi,là tiên đan đấy!Nghe nói uống vào có thể cải tử hoàn sinh,trường sinh bất lão,nếu được nuốt một viên thì thế gian nào có sự tình gì tốt đẹp hơn.
Thế nhưng biểu cảm của Tống Nguyệt lại giống như cực kì buồn bực,nàng kêu lên:
- Không muốn,đan dược người ta đã ăn tới phát ngán rồi.Chi bằng...
Tống Nguyệt hé mở cổ áo,cặp ngực đầy đặn ẩn hiện dưới mảnh áo lót trong suốt toả ra mị lực kinh người:
-...chúng ta bàn riêng về phần thưởng được không?
Tiêu Viêm nhíu mày,đang định lựa lời từ chối thì một thanh âm nặng nề vang lên bên ngoài Đại Sảnh Đương,tiếp đó là một lão già đầu bù tóc rối chật vật bò vào.
- Kiếm Thánh!?Là Kiếm Thánh Cầu Mai Phương!?
Nhạc Sơn Tùng có kiến thức sâu rộng về giới kiếm thuật nên nhanh chóng nhận ra lão nhân này.Ngay lập tức cái không khí trang nghiêm của Đại Sảnh Đường trở nên mất kiểm soát,Tống Nguyệt đang thả thính cũng vội khép áo lại chạy đến đỡ sư phụ đứng dậy.
- Sư phụ!Là kẻ nào đả thương người tới nông nỗi này?
Cầu Mai Phương đang quay cuồng trong mơ hồ bỗng nghe thấy thanh âm của Tống Nguyệt thì trong mắt loé lên một tia căm hận nhưng rất nhanh liền biến mất.Lão ho sù sụ cho tới khi ra một cục máu bầm rồi mới bắt đầu cất giọng khàn khàn:
- Là cẩu tặc Xích Viêm...Gã dùng thủ đoạn tập kích hèn hạ...dẫn theo vài trăm tên ma giáo yêu nhân đối phó lão phu...Ta chạy thoát...nhưng mà các vị anh hùng hào kiệt...
Đám người ngũ nhạc phái người thấy thảm trạng của Cầu Mai Phương thì da đầu tê dại,nội tâm không khỏi mông lung như một trò đùa khi nghĩ về thực lực của vị La Sát Giáo chủ này.
(Sư phụ mà còn bị đánh thảm hại thế này thì đệ tử có lẽ cũng chẳng khá hơn là bao...)
Tả Đồ Vật tính toán nhanh chóng rồi ôm quyền hướng về phía Tiêu Viêm:
- Tiêu tiên gia!Kẻ thù lần này không phải tầm thường,kính mong Tiêu tiên gia vì đại cục mà cân nhắc.Vị trí lãnh đạo này tuyệt đối không thể uỷ thác bừa bãi được!
Thanh âm hào sảng của Tả Đồ Vật vang vọng trong Đại Sảnh Đường,khẩn thiết như lời của những lương dân bị đám ác nhân hại chết đội mồ lên van xin.Thế nhưng uổng công gã ép muốn nổ họng để làm ra cái thanh âm tha thiết kia,Tiêu Viêm lại chỉ ngồi dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần,thậm chỉ đến cái lông mày cũng không thèm động khi nghe mấy lời tựa như xuất phát từ tâm can của gã.
Cầu Mai Phương cũng vội kêu lên:
- Tiêu chưởng môn!Tên Xích Viêm này căn bản là một cái ma quỷ đầu thai chuyển thế,không chỉ tàn ác tới cùng cực mà tu vi cũng đã vượt qua Kim Đan hậu kì.Ngay cả lão phu cũng phải trải qua một ngày một đêm bị gã truy sát mới có thể mang nửa cái mạng già này trở về.Xin ngài mau chóng lãnh đạo hào kiệt tiêu diệt cái này ác tặc,trả lại sự yên bình cho võ lâm!
- Truy sát hỏi chấm?Bổn toạ không truy sát côn trùng!
Một thanh âm ngạo nghễ truyền đến kéo theo một loại uy áp phủ xuống khiến ngay cả Tống Nguyệt cũng mơ hồ cảm thấy hô hấp khó khăn.Một cột lửa từ trên trời ầm ầm lao tới trước cửa Đại Sảnh Đường,hoả diễm tản đi lộ ra thân ảnh của một nam nhân mặt đeo mặt nạ La Sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook