] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương Full
-
C7: Chương 7.
Tiêu Chiến một chốc liền đứng chắn ngay trước mặt Nguyên Ngọc, đưa tay đem nàng bảo hộ sau lưng. Vạt hắc y nhảy múa trong gió, ánh nắng vàng soi rõ nét cương nghị cùng ánh mắt lạnh lẽo của y. Nhìn số người trước mặt, với chút võ công như miêu nhi đánh người của y khẳng định không thắng được, nhưng y không cảm thấy lo lắng, đằng sau y là Chiến thần Phùng Nguyên Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến chắc chắn hắn sẽ không để y một mình đối mặt.
"Ngươi là ai? Lo chuyện bao đồng."
Bảo tiêu gương mặt bặm trợn, ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt, tay lăm lăm cây rìu sắc bén. Tiêu Chiến nuốt khan một ngụm nước bọt, lùi người về sau. Gương mặt Liên Phương Nguyên Ngọc nhiễm một tầng mồ hôi lạnh, miệng còn phát ra tiếng thở nặng nhọc. Bạch Phượng Các cách nơi này khá xa, xem ra là trực tiếp chạy từ đó qua đây. Tiêu Chiến cúi đầu ghé vào tai nàng, hơi nóng phủ xuống gương mặt thon nhỏ trấn an.
"Tỷ tỷ. Đệ là Bắc Đường Mặc Nhiễm."
Liên Phương Nguyên Ngọc trong giây lát ngây người. Nàng nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên sáu phần giống mình cùng nốt chu sa ẩn ẩn hiện hiện. Nước mắt đột nhiên tràn mi trực chờ rơi xuống, hoàng đệ nàng tìm hơn mười năm, hoàng đệ nàng muốn dùng tính mạng bảo vệ, hoàng đệ từng nắm ngón tay nàng gọi một tiếng tỷ tỷ... Bây giờ y đang ở trước mặt nàng, bảo vệ nàng. Quả thật khó giấu được xúc động nơi khóe mắt.
Bảo tiêu bên kia như không chờ được, tay cầm cây rìu la hét xông tới một đường, Tiêu Chiến không kịp trở mình chỉ đành nhắm mắt chờ cây rìu đánh xuống. Một đạo kiếm quang bay qua, tiếng kim loại va chạm tới chói tai. Tiêu Chiến mở mắt, cây rìu cùng cánh tay bảo tiêu liền nhuộm máu đỏ sẫm rơi xuống đất trong tiếng la hét đầy đau đớn của hắn.
Vương Nhất Bác đứng trước mặt y, gương mặt nhu hòa nhỏ giọng nói với y. Ánh mắt hướng y đầy sủng nịnh xen lẫn lo lắng. Gương mặt được phủ một tầng nắng vàng càng thêm mê người.
"Không sao. Ta ở đây."
Trong khoảnh khắc Tiêu Chiến muốn ỷ lại vào hắn, muốn đem năm năm còn lại phó thác cho hắn. Suốt thời gian y ở đây, hắn mỗi ngày đều tìm y nói chuyện, chơi đùa, dung túng y, cưng chiều y, đem y bảo hộ như tâm can bảo bối. Không cần dùng tới linh cảm, Tiêu Chiến cũng có thể nhận ra tâm tư hắn giành cho mình. Những lúc tưởng như y chìm đắm trong ánh mắt của hắn, Tiêu Chiến đều chế giễu bản thân bằng một sự thật không mấy vui vẻ.
Người hắn nhìn không phải Tiêu Chiến, tâm tư của hắn cũng không hướng về Tiêu Chiến. Sự ôn nhu đó là của Bắc Đường Mặc Nhiễm, y lấy tư cách gì nhận lấy, lại dùng thân phận gì cảm động. Nực cười thật.
"Ngươi là ai? Bạch Phượng Các ta quản người cũng không tới lượt ngươi xen vào."
Bảo tiêu mắt để trên đầu ngông cuồng tự đại, ánh mắt thách thức hướng Vương Nhất Bác nhếch miệng. Hắn cũng chỉ im lặng nhả ra vài chữ, nhiệt độ lời nói trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt như dao sắc chặt đứt uy phong đối phương.
"Tam vương gia Vương Nhất Bác."
Gương mặt đám bảo tiêu kia thoáng chốc cả kinh. Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, đụng ai không đụng lại đụng Tam vương gia. Sắc mặt hắn vẫn âm trầm, con ngươi lạnh nhạt, màu hổ phách hiện lên trong ánh nắng mang theo ngàn vạn tinh quang, muốn bức chết người đối diện.
"Ra là tam vương gia. Thất lễ."
Một kẻ trong đó có chút biết điều nhanh chóng hành lễ. Vương Nhất Bác nhàn nhạt gật đầu. Đám bảo tiêu nhốn nháo, giờ nói họ phải làm sao? Từ đâu mọc ra một Vương Nhất Bác. Tú bà thanh lâu từ đâu õng ẹo đi tới, mặt trát phần dày đặc môi đỏ cong lên hành lễ rồi ba hoa.
"Vương gia, Liên Phương cô nương dù sao cũng là điểm tán vương trong Bạch Phượng Các. Ngài làm thế này thật khó cho ta quá."
Tú bà nhăn nhăn mi tâm bày ra vẻ mặt đau khổ đầy khó xử. Tiêu Chiến liền cho bà ta một cái nhìn khinh thường, núp phía sau bóng lưng Vương Nhất Bác, y cao giọng.
"Liên Phương Nguyên Ngọc. Ta nhất định phải mang đi. Bà ra giá đi."
Tú bà đổ mồ hôi lạnh. Dù sao nữ nhân này cũng là con gà đẻ trứng vàng của Bạch Phượng Các, nói mang đi là mang đi sao. Nhưng Vương Nhất Bác xem ra là nhất tâm theo vị kia rồi, trong lòng bà ta suy nghĩ hàng trăm mức giá khác nhau, có cái còn lên đến vạn lượng bạc. Tiêu Chiến và Nhất Bác gần như mất kiên nhẫn, Tam vương gia môi mỏng nhếch lên, ngữ khí nhàn nhạt phát ra.
"Một ngàn lượng hoàng kim."
Tiêu Chiến dù không bỏ ngân lượng ra nhưng cảm nhận vô cùng tiếc nha. Con số đó không phải là nhỏ, hắn giàu vậy sao? Vung tay là ném ra một đống hoàng kim.
"Nhất Bác à. Ta đau lòng thay cho bạc của ngươi."
Tiêu Chiến ngâm nga cảm thán. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn y chằm chằm, ánh mắt vạn phần ôn nhu, màu hổ phách linh động ngọt ngào, đáy mắt chứa đựng chân tình thực cảm. Tiêu Chiến tâm có chút ngứa khi nhìn vào ánh mắt đó, bất giác đưa tay lên sờ sờ chóp mũi.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Bên kia tú bà vẫn đang hoang mang trước số ngân lượng có khả năng mua cả Bạch Phượng Các, thẫn thờ tiêu tốn thời gian. Trời dần tối, bóng đổ dài xuống mặt cỏ non, Vương Nhất Bác lại thiếu kiên nhẫn.
"Một vạn lượng hoàng kim. Tới vương phủ lấy."
Nói dứt lời kéo tay Tiêu Chiến lên xe. Mọi người đầy hoang mang, Tiêu Chiến mang tâm tình vừa đau lòng vừa tiếc. Số ngân lượng đó có khả năng mua nguyên cái Bạch Phượng Các rồi chứ nói gì mình Liên Phương tỷ tỷ. Nguyên Ngọc bị y làm cho ngây ngẩn, đây thực sự là hoàng đệ của nàng sao? Tìm kiếm suốt bao nhiêu năm giờ y xuất hiện lại có chút không thực tế. Nàng bất giác vươn tay mong muốn chạm vào người đó. Tiêu Chiến nhận thấy tâm tư bất an của nàng liền dùng bàn tay to lớn lại ấm nóng phủ lên bàn tay có chút gầy gò của nàng.
"Tỷ tỷ. Đệ thực sự là Liên Hoa thái tử Bắc Đường Mặc Nhiễm. Là hoàng đệ của tỷ."
Lời nói ấm áp, nàng ôm chầm lấy y bật khóc nức nở. Bao nhiêu uất ức tủi nhục nàng chịu đựng cũng để trả cho giây phút này, nàng cảm thấy thật sự đáng giá. Tiêu Chiến vươn tay vỗ về tấm lưng mỏng manh của nàng. Bắc Đường Mặc Nhiễm, ngươi mãn nguyện không? Vương Nhất Bác bên cạnh âm trầm nhìn hai người.
"Nhiễm nhi. Ngươi hồi phục trí nhớ rồi sao?"
Tiêu Chiến buông nàng ra, lắc đầu. Không nói có lẽ họ sẽ quên, người năm xưa cùng Phùng hoàng tiêu diệt Liên Hoa là hắn. Bây giờ trưởng công chúa Liên Hoa sống sót quay trở về, bản thân hắn rốt cuộc sẽ làm gì? Giết nàng một lần nữa sao? Nếu như vậy, Bắc Đường Mặc Nhiễm, y sẽ hận hắn ngàn đời ngàn kiếp. Xe ngựa rung lắc liên hồi, bây giờ không lẽ mang nàng về lãnh cung hay sao, vạn nhất bị người khác phát hiện, chết là điều không tránh khỏi. Tiêu Chiến thở dài.
"Nhiễm nhi. Sao vậy?"
Tiêu Chiến nhìn vị tỷ tỷ vì quá mức mệt mỏi thiếp đi trên vai của mình, gương mặt hiền lành như trong giấc mơ đó vậy.
"Bây giờ đưa nàng đi đâu đây?"
Vương Nhất Bác nhìn y vén tóc mai cho tỷ tỷ, y chưa nhớ lại, y vẫn chưa hận hắn như ngày trước. Tay nắm lại thành quyền trên đầu gối, hắn gian nan mở miệng.
"Đưa tới Thần vương phủ."
Nhiễm nhi. Vậy ta sẽ giúp ngươi bảo vệ nàng chu toàn. Ta không muốn khi ngươi nhớ lại, ta và ngươi liền có thêm một mối thù. Ta không muốn ngươi lại nhìn ta bằng sự lạnh lẽo đó. Ta không muốn lại mất ngươi lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook