Vấn Kiếm Truyền Kỳ
-
2: Tân Thế Giới
- A....a...!Thanh âm thảm thiết vang vọng thập đại vạn sơn.
Thống khổng, cực đại thống khổ.
Mặc kệ thương thế, Trần Hạo vẫn không ngừng lăn lộn, không ngừng kêu gào.Hối hận, thập phần hối hận, nếu cho hắn cơ hội, dù có đem hắn lăng trì, hắn cũng tuyệt đối không đem viên trái cây ăn mất.
Bởi vì thứ mà nó mang đến so với lăng trì còn đáng sợ hơn vô số lần.Lúc ban đầu Trần Hạo còn có thể lăn lộn, nhưng không qua bao lâu hắn liền nằm im bắt động.
Hai mắt trợn trừng ẩn chứa vô tận sợ hãi.Xương của hắn, thịt của hắn đang bị năng lượng cuồng bạo chậm rãi nghiền thành vụn cám, trên người hắn băng vải đã không còn màu trắng mà chuyển sang màu đỏ tươi.
Trần Hạo lúc này trông như một huyết nhân, hắn muốn gào thét, nhưng cổ họng sớm đã bị nghiền nát, làm sao có thể gào thét đâu.Dưới sự tàn bạo của năng lượng, Trần Hạo rất nhanh liền trở thành một đống thịt nhão, ngoại trừ đại não cùng trái tim, tất cả đều không còn nguyên vẹn.
Thế nhưng, cho dù là đại não hay trái tim, cũng đang bị tra tấn một cách dã man nhất, khi có vô số khí kình không ngừng xỏ xuyên.Tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn, nhưng Trần Hạo vậy mà không có chết, đây không phải hắn thật sự bất tử, mà là luồng năng lượng kia dùng thủ đoạn đặc biệt giữ lại mạng cho hắn.“ Thái Cổ Hoang Sơ, Hỗn Nguyên Quy Nhất, Vô Thượng Thần Thể”Trần Hạo rốt cuộc lâm vào hôn mê, tuy nhiên trước khi mất đi ý thức, trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm tang thương, như xa như gần, như vọng về từ viễn cổ, như đặt sát bên tai....Bệnh Viện Yên Ninh.- Hắn thế nào, còn cứu được sao?Bên ngoài một phòng bệnh cấp cao, một nữ hài tữ nhìn hai nữ hộ vệ lạnh nhạt hỏi.- Bác sĩ nói, qua kiểm tra, hắn không bị thương, nhưng không biết vì sao vẫn một mực hôn mê không tỉnh.Một trong hai nữ hộ vệ cung kính đáp.- Khi nào hắn tỉnh, báo cho ta.Nữ hài tử khẽ nhíu mày, ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
Nàng mặc dù không biểu hiện ra cái gì, nhưng nội tâm lại chấn động không thôi.Người trong phòng kia là do nàng đem về, thời điểm đó cả người hắn quấn băng kín mít, khắp nơi đều là máu.
Lúc mới đầu nàng còn bị dọa cho một trận.
Tuy nhiên, khi biết hắn vẫn còn hơi thở nàng liền đem hắn đi bệnh viện, những tưởng đối phương khó mà sống nổi, ai mà biết lại cho ra kết quả này.Không bị thương vì sao quấn băng đây, máu lại từ đâu ra? Càng nghĩ nữ tử càng cảm thấy không hiểu nổi.Bảy ngày, trọn vẹn bảy ngày Trần Hạo rốt cuộc từ trong hôn mê tỉnh lại, sau một phen thích ứng ánh sáng, hắn liền có chút giật mình, cuối cùng kích động muốn khóc.
Hắn vậy mà lại một lần nữa sống sót sau tai nạn.
Lần trước bị treo trên cây, lần này nằm trên giường, bên cạnh giường treo một bình nước dốc ngược.
Từng giọt nước chậm chạp nhỏ giọt chảy vào một sợi dây, theo hướng di chuyển, đầu dây còn lại chính là cắm trên tay của hắn.“ Đây là nơi nào?”Trần Hạo một bên đánh giá xung quanh, một bên kinh nghi bất định.
Hắn lúc này đang ở trong một căn phòng với vô số đồ vật kỳ quái.
Đời này của hắn, thấy nhiều, nhìn cũng nhiều, nhưng lại vô pháp nhận biết những đồ vật kia là thứ gì.- Ngươi tỉnh rồi!- Bạch Uyên, mau thông báo Lâm tổng.Đúng lúc Trần Hạo còn đang nhăn mặt nhíu mày, một hắc y nữ tử liền hướng hắn bô bô nói.Trần Hạo không vội trả lời, hắn im lặng đánh giá đối phương.
Người này ngoại trừ làn da trắng hồng, cùng gương mặt có phần thanh tú, thì từ trên xuống dưới tất cả đều màu đen.
Y phục đen, tóc đen, giày đen.
Điều đặc biệt là Trần Hạo từ khi sinh ra đến bây giờ còn chưa từng thấy qua phong cách ăn mặc này, và quan trọng hơn là, hắn không hiểu đối phương đang nói cái gì.Phong Hoa đại lục, ức vạn dân số, mênh mông vô bờ, nhưng Trần Hạo đã khi nào không hiểu người khác nói.
Đúng là kỳ lạ.- Ngươi tên gì? Từ đâu đến?Nữ tử thấy Trần Hạo không trả lời liền nói tiếp.
Nàng nói chính là ngôn ngữ phổ thông, rõ ràng, rành mạch, chỉ là rơi vào trong tai Trần Hạo liền dùng hai chữ “ Bô bô” để hình dung.
Thế nên hắn quyết định giả câm giả điếc, yên lặng theo dõi kỳ biến.- Ngươi không thể nói chuyện?Nữ tử nhướng mày, nghi hoặc hỏi.
Nàng phát hiện bản thân đã nói đủ nhiều, nhưng tên này một chút phản ứng cũng không có.
Cái này không bị câm thì là gì, thậm chí còn bị điếc.Nghĩ nghĩ một hồi, nữ tử từ trong túi quần lấy ra một quyển sổ nhỏ, tay cầm bút viết gì đó, kế đến liền đưa cho Trần Hạo.Nữ tử viết vào trong giấy, nàng hỏi Trần Hạo tên gì, thế nhưng Trần Hạo chỉ liếc qua một cái liền âm thầm cười khổ, hắn có cảm giác nhân sinh quan đang bị phá vỡ một cách trầm trọng.
Hắn dù gì cũng là Nhân Thể lục trọng cảnh, nhưng trước mặt nữ nhân này, nói cũng không thể nói, nghe không thể nghe, ngay đến chữ cũng mù tịt.- Ngươi không biết chữ?Nữ tử trợn mắt mà nhìn, vừa câm, vừa điếc, vừa không biết chữ, như vậy làm sao nói chuyện.- Ngưng Linh, hắn thế nào?Đúng lúc này một đạo thanh âm trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng từ cửa phòng truyển đến.Trần Hạo khẽ nhìn sang, ngay lập tức hai mắt sáng rực.
Người tới có hai người, đều là nữ, một trước một sau, người phía sau cũng giống nữ tử trong phòng, trừ làn da, toàn thân đều là màu đen.
Người phía trước khoác một bộ y phục màu xanh nhạt, nữ nhân này thần sắc lạnh như băng sương, dung mạo tựa như tiên nữ.
Cũng bởi vậy mới khiến Trần Hạo sửng sốt cả lên.
Hắn gặp qua vô số mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng so với người phía trước thật là kém quá xa.- Lâm tổng, tiểu tử này không những bị câm còn bị điếc, càng không biết chữ!Nữ tử gọi là Ngưng Linh thấp giọng nói.
Ngữ khí có chút buồn bực.Lâm Thiên Tuyết hiển nhiên không nghĩ đến sẽ phát sinh loại tình huống này, cho nên khẽ cau mày.
Khóe miệng giật giật, muốn nói lại không biết nói gì.- Để hắn thay y phục, làm xong chuyện ta còn phải trở về!Lâm Thiên Tuyết không lạnh không nhạt nói.- Lâm tổng, không nên a, dù sao cũng phải tìm một người lành lặn chút!Ngưng Linh khó tin nhìn Lâm Thiên Tuyết, đây là cùng đường mạt lộ sao.- Lành lặn hay không lành lặn có gì khác nhau?- Được rồi, không cần nói!Lâm Thiên Tuyết khoát tay nghiêm nghị nói.“ Nữ nhân này hẳn là do tảng băng ngàn năm hóa thành”Trần Hạo đối Lâm Thiên Tuyết âm thầm đưa ra nhận xét, thái độ lạnh nhạt, nói chuyện không có cảm xúc.
Giống như người khác thiếu tiền của nàng....Rời khỏi bệnh viện, Trần Hạo liền bị Lâm Thiên Tuyết lôi đi cắt tóc, không ra ngoài thì thôi, vừa ra ngoài nhân sinh quan của hắn lập tức sụp đổ, triệt để sụp đổ.Vô số tòa nhà chọc trời thi nhau mà lên, xe cộ tựa như những đầu hung thú lao vụt mà qua.
Trần Hạo gặp qua xe đủ loại xe, tỷ như xe bò, xẹ ngựa, xe chiến thú....Nhưng bất kể là loại xe gì cũng không theo kịp đám xe kỳ quái trước mắt.
Kèn kêu inh ỏi, động cơ gầm rú đinh tai nhức óc, thật là nằm ngoài sức tưởng tượng.“ Ta rốt cuộc đang ở nơi nào?”Trần Hạo không khỏi phát hoảng, hắn cứ nghĩ bản thân trong lúc vô tình bị lạc vào bộ tộc thổ dân nào đó.
Nhưng hắn sai, hoàn toàn sai.
Đây đâu phải bộ tộc thổ dân, mà là một tân thế giới..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook