Vấn Kiếm Truyền Kỳ
-
14: Nhân Thể Tam Thần
- Quả nhiên ngươi trốn ở chỗ này.Tại một góc hang động Lục Thanh phát hiện Hấp Huyết Xà đang nằm co mình.
Nhìn thấy nó, hắn lập tức cong miệng lên.Khít....Hấp Huyết Xà nghe thấy âm thanh liền ngóc đầu dậy, ngay khi nhìn thấy Lục Thanh con ngươi bỗng chốc tràn ngập phẫn nộ.
Nhân loại hỗn đản, không ngờ đánh đến tận nhà rồi.- Ngươi nhìn ta, ta rất khó chịu!Lục Thanh nhàn nhạt mở miệng, dứt lời liền vọt qua.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức những nơi đi qua đều lưu lại tàn ảnh.Thật nhanh, Hấp Huyết Xà cảm thấy hoa cả mắt, nội tâm vô cùng kinh hãi, thực lực của tên nhân loại này vì sao đột nhiên mạnh như vậy.Tránh né, Hấp Huyết Xà lăng người, muốn thoát khỏi phạm vi công kích, thế nhưng, vô dụng.
Lục Thanh căn bản là quá nhanh, quá hung ác.Không có thương hại, chỉ có sát ý, trường kiếm vung lên, sáu cái đầu lập tức bị chém rơi, còn sót lại cái cuối cùng.Ô...ôMáu tươi phun ra xối xả, Hấp Huyết Xà lăn lộn trong thống khổ, miệng kêu lên thảm thiết.
Sau cùng mắt nhìn về phía Lục Thanh hiện lên ý tứ cầu xin.- Ha ha!- Ngươi cũng biết xin tha mạng sao?- Vậy ta hỏi ngươi, vô số thường dân vô tội kia có từng hướng ngươi xin qua? Ngươi có khi nào tha cho bọn họ một mạng sao?Lục Thanh cười lạnh, hắn là võ giả, là kẻ liếm máu tươi để tồn tại, không, và không bao giờ hắn nhân từ với kẻ địch.
Bất kể đúng sai, địch nhân liền chém.
Huống hồ Hấp Huyết Xà không phải loại tốt lành gì.- Được rồi, ngươi cũng nên chết.Lục Thanh lạnh giọng, nói đoạn liền động thủ.Khít....Hấp Huyết Xà rơi vào đường cùng há miệng gào thét, thân hình như điện phóng thẳng về phía Lục Thanh.
Nó đây là muốn làm một lần tuyệt địa phản kích.
Bất quá, Lục Thanh không cho nó bất kỳ cơ hội nào, Hấp Huyết Xà nhanh, hắn còn nhanh hơn gấp bội.Trường kiếm vung lên, nhất kiếm hoành không , trực tiếp chém bay đầu.Sáu trăm năm trước may mắn tránh qua một kiếp, sáu trăm năm sau vận khí không tốt mệnh tang hoàng tuyền.
Một đời Hấp Huyết Xà cứ như vậy kết thúc.Đem trường kiếm cất đi, Lục Thanh trống rỗng lấy ra một cái bình nhỏ, hắn muốn thu thập một chút máu tươi của Hấp Huyết Xà.
Thứ đồ này trong mắt hắn không đáng tiền, nhưng đối với những người chuẩn bị đạp vào tu luyện liền được xem như kỳ bảo.- Mảnh thiên địa này, rất không tầm thường.Lục Thanh nhìn lướt qua thi thể Hấp Huyết Xà, ánh mắt sâu xa nói.
Hắn đến bây giờ còn không dám tin, hắn lại chạm mặt ma thú cửu trọng cảnh.Nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ngay đến kẻ ngu cũng biết đây là thế giới của khoa học công nghệ.Hiện đại, thần kỳ, khó tin, không tưởng, là những gì Lục Thanh cảm nhận được ở thế giới này.
Chưa kể, tuyệt đại đa người đều coi những động tác nhào lộn trên không, vượt nóc, băng tường, phi thân trên nước là những trò xiếc chỉ tồn tại trên màn ảnh.
Nếu ai đó nói cho bọn họ, có người không cần đạo cụ vẫn chạy băng băng trên mặt nước, chắc chắn người đó sẽ bị mắng chửi ngập đầu, bị nói mắc bệnh hoang tưởng.Thế giới khoa học, không cho phép tin vào những đều phi thực tế, càng huống hồ lại có mấy ai nhìn thấy qua võ giả.
Cho dù thấy thì thế nào, Nhân Thể nhất trọng cảnh sao? Loại tu vi này leo cây dừa còn muốn leo không nổi, lấy cái gì đi vượt nóc băng tường.Nói tóm lại, đối với nơi này võ giả là một cụm từ thập phần xa lạ.
Nhưng, một thế giới như vậy, vì sao lại xuất hiện một đầu ma thú cửu trọng cảnh?.Cửu trọng cảnh, nói trên miệng thì cũng chỉ vài chữ mà thôi.
Tuy nhiên, loại người này một khi muốn giết ai đó, cho dù có thiên binh vạn mã vây quanh cũng khó thoát khỏi cái chết.
Bởi vì xe tăng đại pháo trong mắt cửu trọng cảnh chỉ sợ còn kém hơn cả sắt vụn.
Súng đạn lại càng không phải nói.Nói đến cuối cùng, cửu trọng cảnh là một tồn tại khủng bố, tỷ như đầu Hấp Huyết Xà này, một khi để nó chui vào khu dân cư hoặc thành phố lớn, thì sự phá hoại mà nó mang tới còn đáng sợ hơn những bộ phim khoa học viễn tưởng kia rất nhiều.Cư nhiên, không hiểu vì cái gì Hấp Huyết Xà lại luôn trốn trong núi không ra, trong chuyện này ắt hẳn còn có một bí mật.
Cho nên Lục Thanh mới nói thế giới nhìn thì hiện đại, nhưng cũng chỉ là bề nổi của tảng băng trôi.Lục Thanh lắc đầu xua đi những ý nghĩ không liên quan, hắn đi một vòng quanh hang động, cẩn thận tìm kiếm, hy vọng có thể nhặt được thứ tốt.
Ma thú rất hay cất giấu bảo vật, xem như của để dành.- Đúng là một đầu ma thú nghèo, không biết ngươi làm sao tu luyện ra chín cái đầu?Lục Thanh chỉ thiếu đào sâu ba thước đất, cuối cùng vẫn không công mà lui.
Hắn tức muốn phun khói, chửi ầm lên, thậm chí hắn còn tung chân đá vào thi thể Hấp Huyết Xà.Một cước đạp bay, Lục Thanh vốn định quay người chuẩn bị xuống núi, đúng lúc này ánh mắt của hắn bị một tảng đá hấp dẫn.
Thứ này vừa rồi bị đầu xà kia đè lên, lúc này mới lộ ra ánh sáng.- Đây là thứ gì?Lục Thanh chăm chú quan sát, đã vậy còn đá đá vài cái.Tảng đá có hình chữ nhật, dài rộng không quá một gang tay.- Giống như một chiếc hộp a?Nhìn một hồi, Lục Thanh liền tiện tay cầm lên, nhíu nhíu mày nghi hoặc nói.
Tảng đá bị chia làm hai phần, một dày một mỏng, tựa như một cái hộp, trông khá kỳ quái.ẦmLục Thanh đột nhiên phát lực đem nó ném vào trong vách núi, ầm vang tảng đá thật sự bị tách ra làm đôi, còn rơi ra một quyển sách.Lục Thanh hai mắt sáng rực, vội vàng nhặt lên.
Sách không lớn, chỉ bằng bàn tay, bìa sách có màu xanh dương nhưng đã bị ố màu.
Vừa nhìn liền biết thứ này có niên đại vô cùng xa xưa, nếu không phải dựa vào chất liệu đặc thù chèo chống, rất có thể đã sớm mục nát.Bìa sách không có chữ, Lục Thanh cũng muốn biết bên trong viết gì nên nhanh chóng lật ra xem.- Nhân Thể Tam Thần Cảnh.Một dòng chữ đập ngay vào mặt khiến Lục Thanh trợn to mắt.
Hắn cũng không phải vì nội dung làm cho kinh ngạc mà là chữ viết.
Chữ viết của Phong Hoa đại lục.Vạn điều nghi hoặc chạy nhanh qua não bộ, Lục Thanh tiếp tục lật qua trang thứ hai.- Nhân Thể cửu trọng, tam trọng luyện bì, tam trọng luyện gân, tam trọng: luyện kình, luyện cốt, luyện mạch.- Nhân Thể cửu trọng, chung quy vì lực, đạo cực phàm thai.- Nhân Thể tam thần, thập trọng ngưng đan, thập nhất kết thần, thập nhị chưởng thiên.- Nhân Thể tam thần, chung quy vì thần, song trọng thăng hoa, ngưng đan hóa khí.Lục Thanh càng đọc càng mộng, cuối cùng đứng ngây ra đó.
Hắn lúc này trong đầu giống có vô số sấm sét oanh oanh nổ tung, lại giống như phong ba bão táp, sóng gió ngập trời.- Nhân Thể tam thần!- Nhân Thể tam thần!Lục Thanh không ngừng lẩm bẩm, miệng đắng lưỡi khô.
Hẵn thật sự không thể nào tin nổi Nhân Thể cảnh vậy mà có tận mười hai trọng cảnh.
Chín trọng luyện lực, tam trọng luyện thần.- Lừa đảo, tuyệt đối là lừa đảo!Lục Thanh phục hồi tinh thần, ra sức lắc đầu.
Thân là võ giả hắn đương nhiên biết cửu trọng cảnh chính là trọng cảnh cao nhất của Nhân Thể cảnh, nếu tiến thêm một bước liền không còn là Nhân Thể cảnh, mà gọi là Đan Nguyên cảnh, một cảnh giới hoàn toàn mới.Đại trưởng lão, người ném bỏ hắn chính là Đan Nguyên cảnh, một siêu cấp cường giả.Nghĩ thông suốt Lục Thanh liền nhếch mép cười khảy, trực tiếp đem sách nhỏ ném vào nhẫn không gian.
Hắn không còn hứng thú đọc tiếp, vốn hắn định vứt đi, nhưng do dự một chút, cuối cùng lưu lại.
Dù sao thứ này cũng khá thú vị..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook