Vãn Hồi
Chương 90

Dọc đường, Lục Diễn đều không nói gì, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Về đến nhà, Tô Mạc liền hỏi thẳng: “Sao vậy, anh có tâm sự?”

Lục Diễn mỉm cười đáp: “Hôm nay Phong ca nói với anh, hợp đồng anh ký cùng Tinh Không sắp hết hạn.”

Tô Mạc gật gật đầu, phần hợp đồng kia là chính tay anh ký với Lục Diễn, dĩ nhiên hiểu rất rõ, “Còn nửa năm thôi. Anh có dự định gì chưa?”

Lục Diễn trầm mặc một lúc, cười, “Rất có thể sẽ ký tiếp. Ngoài Tinh Không ra, có công ty nào cho anh ưu đãi được đến vậy?”

Tô Mạc dường như không đồng ý với hắn, “Chẳng lẽ chưa bao giờ anh nghĩ tới việc mở công ty của riêng mình sao?”

Lục Diễn thở dài, “Làm sao lại không nghĩ đến, nhưng bây giờ chưa phải lúc.”

Tô Mạc nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Nếu bây giờ em góp cổ phần, đầu tư cho anh thì sao?”

Lục Diễn chăm chú nhìn anh, không nói gì.

Tô Mạc tiếp tục, “Mở công ty riêng, quan trọng nhất là tiền và nhân lực. Còn trên cả tiền bạc, nhân lực rất quan trọng. Phương diện này anh không cần lo lắng, em để Tần Phong đi theo anh, hơn nữa em góp cổ phần, là có thể danh chính ngôn thuận đầu tư nhân lực cho anh. Tinh Không cũng là chỗ dựa của anh. Còn về vấn đề tiền bạc, anh càng không cần lo lắng đến.”

Lục Diễn ngẫm nghĩ, thương lượng, “Nếu như em mở miệng, anh tin Phong ca sẽ tự nguyện đi theo anh. Thật ra bây giờ trong tay anh còn có ít tiền, mở quy mô nhỏ chắc cũng trụ được.”

“Không,” Tô Mạc ngắt lời, “Nếu đã làm thì phải làm tốt nhất. Chúng ta mời những người giỏi nhất, kế hoạch, tuyên truyền, thông dịch… Đều phải tốt nhất có thể. Đầu tư có hợp lí thì mới thu hồi được kết quả cao. Anh không cần tự mình quanh co, anh đáng giá được những gì tốt nhất. Mặt khác, cổ phần công ty thì anh sáu em bốn….”

Lục Diễn nghe tới đó định xen vào, nhưng Tô Mạc ngăn hắn lại, “Anh trước tiên nghe em nói hết đã, anh phải là đại cổ đông, có thực quyền tuyệt đối, không thể để cho người khác có cơ hội nghi ngờ quyền lực của anh. Có điều những việc nhỏ nhặt này anh không cần để ý, em sẽ phái người chuyên nghiệp làm, đến lúc đó anh chỉ cần gật đầu, kí tên, làm ông chủ lớn của anh, là được.”

Tô Mạc nói xong thì nở nụ cười, nói, “Được rồi, Lục tiên sinh có vấn đề gì, bây giờ có thể nói.”

Lục Diễn biết Tô Mạc đã chuẩn bị hết tất cả, anh suy nghĩ vì hắn như vậy thật sự không có đường từ chối, liền nói giỡn, “Bây giờ anh chỉ có một câu hỏi. Tô đổng cứ đào góc tường nhà mình như vậy cũng được sao?”

Tô Mạc mỉm cười, “Không phải anh đã nói rồi sao, em là một thương nhân khôn khéo. Tinh Không thuộc về Tô thị, Tô thị lại không chỉ thuộc về riêng em.” Anh nói xong còn nghiêng người tới trước mặt Lục Diễn, ái muội nói, “Mà anh, chỉ thuộc về một mình em.” Anh chậm chạp cởi cà-vạt của Lục Diễn ra, “Anh có năng lực, em có nhân lực và tiền. Vì sao lại phải chia một bát canh cho người khác?”

Lục Diễn chặn ngang ôm lấy eo anh, dùng sức lật anh xuống đặt trên ghế sa lông, khóe miệng nhếch cao, một tay mân mê vuốt ve từ gò má xuống dưới, ánh mắt nóng rực và thâm thúy, giọng nói khàn khàn: “Không hổ là gian thương! Nhưng mà, anh rất thích!”



Ngày hôm sau, Lục Diễn hẹn gặp Tần Phong ở phòng làm việc của mình.

“Phong ca, về chuyện anh hỏi tôi ngày hôm qua, tôi đã có đáp án.”

Tần Phong gật đầu, “Thật ra cũng không có gì phải do dự, theo tình thế hiện giờ thì ký tiếp là lựa chọn số một. Tôi tin tưởng Tinh Không sẽ cho cậu điều kiện ưu đãi và tự do lớn nhất, tôi cũng hy vọng cậu ở lại Tinh Không, như vậy chúng ta có thể tiếp tục hợp tác. Tôi có thể giúp cậu tranh thủ thêm điều kiện có lợi hơn hợp đồng trước.”

Lục Diễn mỉm cười, suy nghĩ của Tần Phong không mưu mà hợp với suy nghĩ trước của hắn, nếu như không có lời nói của Tô Mạc, đây đúng là chọn lựa tốt nhất. Nhưng sự thật là, sau lưng hắn còn một chủ tịch lớn, cho nên hắn khẽ cười, “Không, tôi không có ý định ký tiếp. Tôi sẽ thành lập công ty riêng của mình.”

Tần Phong cực kì kinh ngạc, hắn nhíu nhíu mày, trong nhận thức của hắn, Lục Diễn không phải là người không có lý trí không biết tự lượng sức, “Tuy rằng bây giờ cậu có chút danh tiếng, nhưng dù sao mới ra mắt ba năm, cũng vẫn coi như là người mới, nền tảng rất yếu. Cậu phải biết rằng, mở công ty không phải chỉ cần tiền, điều quan trọng nhất là tài nguyên, là nhân lực. Đây đúng là những gì cậu cần tích lũy. Cậu suy xét lại đi, nếu theo phương hướng phát triển lúc này của cậu, ba năm nữa, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định này.”

Lục Diễn cười thản nhiên nói, “Cho nên, tôi muốn hỏi anh một câu, anh có đồng ý tới giúp tôi một tay không?”

Tần Phong suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, “Lục Diễn, tôi thừa nhận, hai năm qua chúng ta hợp tác rất vui vẻ, cậu cũng là nghệ sĩ tôi dẫn dắt có tiềm năng nhất, tôi tin tưởng theo thời gian, cậu nhất định sẽ trở thành Thiên Hoàng siêu sao. Nhưng mà, cậu cũng phải hiểu rõ, tuy tôi ở trong cái giới này được xưng là người đại diện kim bài, nhưng có nhiều lúc, người khác không phải coi trọng mặt mũi của tôi, mà là thế lực to lớn sau lưng tôi. Cho nên, rời khỏi Tinh Không, tôi không dám cam đoan mình còn có bao nhiêu năng lực. Có thể tôi không giúp được cậu.”

Lục Diễn khẽ thở dài, cười nói, “Em xem, anh biết mà, nếu chỉ anh nói, Phong ca sẽ không nhận lời đâu.”

Tần Phong sửng sốt, những lời này của Lục Diễn không giống như nói với hắn, chẳng lẽ trong phòng còn người thứ ba?

Quả nhiên, một giọng nói khác vang lên, có người đẩy cửa bước ra từ phòng nghỉ, “Nếu, có thêm tôi nữa?”

Giọng nói này Tần Phong rất quen, người này hắn càng quen thuộc hơn, gần như bị dọa nhảy dựng lên, “Tô…. Tô đổng?”

Tô Mạc khẽ gật đầu, “Công ty của Lục Diễn tôi sẽ giữ bốn phần, nếu anh nhận lời, anh sẽ được nhận một nửa. Mà tài nguyên tôi sở hữu, chỉ cần dùng để phát triển cho công ty, anh có thể tùy ý điều động.”

Tần Phong đã kinh sợ không khép được miệng lại.

Một nửa cổ phần ở công ty của một minh tinh, trông có vẻ không nhiều lắm, nhưng có thiên tài thương mại như Tô Mạc làm cổ đông, thì phân lượng này không thể so sánh được. Hấp dẫn người khác nhất là câu sau, tùy ý điều động tài nguyên của Tô Mạc, câu này mang hàm ý gì? Một người như Tô Mạc không chỉ có nguồn lực là một Tinh Không, mà còn có cả tập đoàn Tô thị, về sau trong toàn giới giải trí, gần như không có người nào không dám nể mặt.

Là một người đại diện, còn gì đáng giá để chờ mong hơn chuyện này chứ?

Tần Phong đã gần như không chờ được mà đáp ứng, nhưng hắn còn một thắc mắc, “Tô đổng, cậu vì sao lại….”

Vấn đề này hắn còn chưa hỏi xong, đã nhìn thấy Tô Mạc đi tới bên người Lục Diễn, ngồi trên tay ghế của hắn, hơi hơi cong thắt lưng, mà Lục Diễn chỉ ngẩng đầu cười nhìn anh, ánh mắt hai người quấn quýt, lưu luyến vô tận.

Tần Phong không phải người chậm chạp, thấy một cảnh này, hắn chỉ sửng sốt một chút, xâu chuỗi tất cả những chi tiết chưa hiểu rõ trước đó.

Hắn nhớ rõ Lục Diễn từng nói người hắn yêu không phải là nữ, nhưng không nói cụ thể người nào.

Hắn nhớ tới buổi tối ngày trở về nước sau liên hoan phim Cannes, chiếc xe đến đón Lục Diễn có chút quen mắt. Bởi vì thật lâu trước đó hắn đã từng thấy Tô Mạc đi chiếc xe đó.

Hắn nhớ tới mỗi lần bọn họ trêu chọc về người yêu Lục Diễn, tên nhóc Tống Huy kia lại có vẻ mặt muốn nói rồi thôi.

Hắn nhớ tới lúc đầu sở dĩ nhận dẫn dắt người mới như Lục Diễn, đúng là bởi vì một câu nói của Tô Mạc.



A, thì ra là như vậy!

Lục Diễn và Tô Mạc nhìn nhau một lát, quay đầu nhìn Tần Phong đang có chút ngây ngốc, cười, “Phong ca, còn câu hỏi gì không?”

“Các cậu, các cậu…” Tần Phong nhận ra mình nói không nên lời.

Lục Diễn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Mạc, đặt lên môi hôn nhẹ, ngẩng đầu nói, “Giới thiệu lần hai với anh. Đây chính là Tô Mạc, người yêu của tôi.”

Tô Mạc cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn ôn nhu.

Tần Phong xin thề, hắn chưa từng nhìn thấy Tô đổng thế này bao giờ.

Tần Phong đột nhiên hỏi, “Tôi có thể hút một điếu thuốc không?”

Lục Diễn dường như hiểu được tâm tình của hắn, thông cảm nói, “Cứ tự nhiên.”

Tần Phong móc thuốc từ trong túi ra, tay vẫn run rẩy, khó khăn lắm mới châm lửa, gắt gao hút hai hơi, mới dần bình tĩnh lại.

Hút thuốc xong, Tần Phong khôi phục dần tinh thần, trả lời rất rõ ràng, “Tôi nhận lời.”

Đáp án như trong dự kiến.

Lục Diễn đứng lên, đi qua bắt tay với hắn, “Tôi rất cao hứng, có thể tiếp tục hợp tác với Phong ca.”

Tô Mạc thì nói, “Lục Diễn còn nửa năm hợp đồng với Tinh Không, đến lúc đó, tôi sẽ để Tô Quyết hủy hợp đồng với anh, anh chỉ cần ký hợp đồng ổn thỏa với bên công ty mới thôi, còn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tôi sẽ đưa anh sau.”

“Được, cám ơn Tô đổng!”

Tô Mạc mỉm cười, “Không cần cảm ơn tôi, chuyện cần anh làm còn rất nhiều. Thủ tục mở công ty anh không cần lo, nhưng việc công khai cụ thể, tuyên truyền, tuyển nhân viên thì phải nhờ anh lo liệu. Tiền không phải vấn đề, nhất định phải làm cho tốt nhất, thích hợp nhất.”

“Tôi hiểu, Tô đổng yên tâm, đây chính là chuyên ngành của tôi.” Tần Phong đáp.

“Đối với anh, tôi vẫn luôn yên tâm.” Tô Mạc cười tiếp, “Mặt khác, không cần tuyên bố với bên ngoài tin tức này, đợi sau khi bộ phim của Trần Lập quay xong, thời gian tuyên truyền phim sẽ công bố.”

“Được, tôi cũng nghĩ vậy.” Tần Phong gật đầu nói.

Lục Diễn cố ý nhún nhún vai, “Nghe như không có chuyện của anh vậy.”

Tô Mạc quay đầu lại cười, “Nhiệm vụ của anh mới quan trọng nhất. Anh phụ trách đóng phim cho thật tốt, tốt hơn hết là đoạt được vài giải thưởng lớn, đóng nhiều quảng cáo lớn, nâng cao độ nổi tiếng. Đừng quên là anh mới là linh hồn của công ty, toàn bộ nhân viên sau này cần anh nuôi sống đó.”

“Tuân mệnh, anh sẽ cố gắng nuôi gia đình thật tốt, sẽ không để em thất vọng.”

Nhìn hai người này không tự giác mà phóng điện loang loáng, Tần Phong đột nhiên lý giải được tâm tình của Tống Huy, hắn dường như đã đoán được, tương lai nhất định sẽ bị lóa mù hai mắt.

Có điều, xác định được phương hướng trong tương lai, tâm trạng của Tần Phong rất tốt, càng bùng lên mười phần nhiệt tình.

Chặng đường mời, bắt đầu từ giờ phút này!



Hoàn chương 90

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương