Có vẻ như ông cụ đánh giá thấp hắn rồi, Lưu Diệu Văn mặc kệ ông ăn vạ mà đau lòng ôm lấy em nhỏ nhà mình hôn không ngừng dỗ dành, bạn nhỏ đau thấu trời nhưng thấy hắn lo lắng liền cười vui vẻ trấn an, thế nhưng bạn nhỏ càng cười vậy hắn càng chua xót, bế người lên lướt qua ông cụ mà ra xe tài xế đã đợi bên ngoài
"Thư kí An, mặc kệ ông ta phản kháng, cho người đưa ông ta đến viện dưỡng lão, giám sát kĩ cho tôi, ai ngăn cản hoặc tìm cách đưa ông ta ra thì chính là đối đầu với Lưu Diệu Văn này, hậu quả, tự chịu "
" Rõ "
Mặc cho tiếng ông cụ gào la chửi bới bên tai, hắn một lòng ôm lấy bạn nhỏ, đưa ông ta vào viện dưỡng lão mới là bước đầu, mọi thứ còn chưa xong đâu
" Bé cưng, tại sao lại đỡ cho tôi hả, có đau lắm không em, đợi chút liền tới bệnh viện rồi, ngoan, không khóc "
Bạn nhỏ đau chịu không nổi, muốn lại cười trấn an hắn nhưng đau quá, rấm rức khóc mãi thôi, quả thực lực đạo ông cụ đánh không hề nhẹ cộng thêm việc sức chịu đau của cậu khá kém, một vết thương thôi cũng đau gấp mấy lần người thường

"Em bé ngoan ngoan, không khóc không khóc, không đau nữa, sắp xong rồi, tôi thương em, em ngoan "
Lưu Diệu Văn đau lòng không chịu nổi, đứng cạnh dỗ dành bạn nhỏ đang được bác sĩ kiểm tra, nghe dặn dò xong thì hắn liền vội ôm người về nhà đích thân chăm sóc
Bạn nhỏ từ hôm đó trở về thì được chú nhà mình đưa vào diện chăm sóc đặc biệt luôn, từ thuốc thoa cho đến bữa ăn giấc ngủ đều một tay Lưu Diệu Văn lo hết, làm vô cùng cẩn thận, khiến cho vết thương của bạn nhỏ không muốn lành cũng bị ép cho lành vô cùng nhanh chóng I!
" Chú ơi chú à, em Hiên muốn Màn Thầu, muốn Trà Sữa Trân Châuuu, khôngg muốn cháo với cơm thanh đạm vậyyyy nữa đâuuu!! "
Lưu Diệu Văn bên này ngồi trên sôpha trong phòng ôm máy tính chăm chú làm việc, mặc cho bạn nhỏ nào đó đang ở trên giường oán trách la lối bên kia, nghe một hồi liền thật sự không nghe nổi nữa, đành dẹp máy tính sang một bên tiến tới ôm người vào lòng
" Bảo bối nhỏ, ngoan, đợi thêm mấy ngày nữa để bác sĩ kiểm tra, ổn định thì tôi liền đáp ứng em, có được không?"
"Không muốn, không muốn!! Em muốn trà sữa, em muốn màn thầu!! "
Bạn nhỏ ấm ức làm loạn lên, giãy dụa thoát khỏi vòng tay hắn, Lưu Diệu Văn nhịn không nổi nữa liền đánh một cái vào mông bạn bé nào đó kia
" TỐNG Á HIÊN! Chiều em quá rồi đúng không! Đã nói không được là không được!! "
Bạn nhỏ Tống ăn đau còn bị nạt mà hai mắt đỏ hoe, ôm mông xinh ngẩng đầu nhìn vào mắt chú hung dữ nhà mình, người gì mà xấu xa quá chừng!
Lưu Diệu Văn một bên giả bộ làm lơ, không thèm chú ý đến, một bên canh lúc bạn nhỏ đang xoa xoa mông xinh không chú ý thì len lén nhìn xem phản ứng của bé cưng, cuối cùng quyết định nghiêm khắc một phen
"Đứng lên, hôm nay phạt không cho em Hiên ngủ phòng chú nữa "

Bạn nhỏ ấm ức nhân đôi, liếc hắn một cái, mím môi quyết tâm ứ thèm nói chuyện với chú nhà mình, hậm hực một tay xoa mông xinh một tay kéo lê gối nằm ra khỏi cửa, dáng vẻ đáng thương vô cùng, về trước phòng mình thì cố tình đóng rầm một cái nhằm bày tỏ cục cưng đang rất dỗi đấy nhé với người đang ngồi trong phòng kia
"Á Hiên!! Chú nghe tiếng đấy nha!"
"Cục cưng lỡ tay!!!"
Lưu Diệu Văn thở dài bất lực, ngồi một hồi thì đứng lên mặc thêm áo khoác dày và khẩu trang rồi ra ngoài, biết làm sao, bạn nhỏ nhà hắn mà dỗi thì kéo dài tận mấy ngày, hắn lại không chịu nổi, đành phải phá lệ đi mua đồ về dỗ ngay thôi chứ biết sao giờ, ai bảo đây là bé cưng của hắn làm chi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương