Vân Hách Liên Thiên
-
Chương 32: Kinh hồn
Edit: Chysanthemum.
Hai người tắm rửa sạch sẽ rồi cùng nằm trên trường kỷ trong hoa viên. Cuối hạ đầu thu, gió có phần se lạnh, bất quá có cái ôm ấm áp của Thương Ngôn dán sau lưng quả thực rất thoải mái, hai người cứ ôm lấy nhau như vậy mà nói chuyện câu được câu chăng không ngừng.
Thương Ngôn cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói đến chuyện Tiểu Tam và Tiểu Tứ. Tuy rằng trong lòng hiểu rõ thế nhưng có thể thật sự vứt bỏ bọn nó là việc phi thường khó khăn, đặc biệt là khi tận mắt nhìn thấy thân ảnh cô đơn bất động cùng ghé vào bên cửa mà cất tiếng gọi đầy thương tâm của hai tiểu tử kia, như vậy thì làm sao mà tiếp tục nhẫn tâm được?
Thương Ngôn đã nghe Hách Liên Vân Thiên kể về đoạn sinh hoạt của Tiểu Tam khi y đi vắng, mỗi ngày đều ngồi trước cửa đợi y về, lại còn chạy lên núi tìm y. Lúc trược nghe kể, Thương Ngôn chỉ cười cười, cảm thán Tiểu Tam cứ luôn nghịch ngợm, không ngờ nó lại trọng tình như thế. Hiện tại tự mình chứng kiến rồi thì mới biết đó là hình ảnh thương tâm đến thế nào. Lúc trước ít nhất còn có Hách Liên Vân Thiên ở bên cạnh bọn nó, hiện tại thay vào đó lại là người bọn nó không muốn xa rời nhất – Hách Liên Vân Thiên… Sự tình có thể nghĩ một chút là hiểu ngay.
Từ trước đến nay Tiểu Tam và Tiểu Tứ đều cực thân thiết với Hách Liên Vân Thiên, một khắc cũng không muốn rời hắn, ngay cả Tiểu Tứ tương đối lãnh mạc mà đôi khi không có việc gì cũng thích dán lên người Hách Liên Vân Thiên cọ cọ làm nũng, càng không nói đến Tiểu Tam tựa như hận không thể dính luôn vào người Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn lộ vẻ không đành lòng chỉ có thể thở dài một tiếng. Lúc trước hắn nên ngăn cản y đi xem tình hình của bọn Tiểu Tam Tiểu Tam. Tâm địa Thương Ngôn vốn nhuyễn, như vậy lại vừa vặn. Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân hắn nhẫn nại tuyệt không muốn quay về xem bọn nó thế nào. Một khi đã thấy bộ dáng đáng thương của chúng nó rồi, cho dù là hắn thì e rằng cũng không thể nhẫn tâm nổi nữa, sẽ nhịn không được mà hiện thân, sau đó sẽ không bao giờ có thể rời khỏi bọn nó. Cả cuộc đời sau này của bọn nó đều hủy trong tay hắn. Vốn nên là vương một cõi núi rừng lại trở thành sủng vật của hắn, hắn làm sao có thể ích kỷ đoạt đi quyền lợi từ nhỏ của bọn nó như thế chứ?
Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên mặc dù không nói lời nào nhưng lại không thể lay chuyển dù chỉ một chút, cũng không chịu trở về xem bọn nó một cái. Biết bản thân e rằng không thể thay đổi được tâm ý của hắn, Thương Ngôn buồn rầu ôm lấy eo Hách Liên Vân Thiên, khó chịu mà chôn mặt trên lưng hắn. Y thật sự, thật sự luyến tiếc chúng nó a…
Hai người cứ như vậy mà chìm trong sự trầm mặc im lặng, cuối cùng vẫn là Thương Ngôn đánh vỡ không khí trầm mặc này trước, lại không đề cập tới sự tình Tiểu Tam và Tiểu Tứ.
“Chúng ta đi Đông Hải một chuyến đi, tìm một người bạn của ta, nhờ hắn giúp ta luyện hóa Chu quả.”
Thương Ngôn đã sớm nói cho Hách Liên Vân Thiên chuyện Thiên Kiếp của mình sắp giáng xuống, Hách Liên Vân Thiên tự nhiên cũng hiểu y đang chuẩn bị cho Độ Kiếp. Hắn nghĩ nghĩ, lập tức lắc đầu, “Ngươi đi một mình thôi, mang theo ta hành tẩu không nhanh.”
Kỳ thật Thương Ngôn cũng biết hiện tại thời gian cấp bách, cảm giác Thiên Kiếp sắp đến ngày càng mãnh liệt. Hiển nhiên là một mình y đi Đông Hải sẽ nhanh hơn, có Hách Liên Vân Thiên bên cạnh y không thể thi triển được rất nhiều pháp thuật do sợ thân thể yếu ớt của hắn chiu không nổi áp lực mà bị nghiền nát. Mang theo Hách Liên Vân Thiên đi Đông Hải còn có khả năng giữa đường gặp phải Thiên Kiếp giáng xuống… Chẳng qua hiện tại y thật sự không muốn tách rời khỏi Hách Liên Vân Thiên, đặc biệt là sau sự tình Tiểu Tam và Tiểu Tứ.
Cái loại cảm giác sợ hãi trước việc một khi ra đi sẽ không bao giờ gặp lại được Hách Liên Vân Thiên khiến y hoảng hốt. Cảm giác thương tâm tan nát cõi lòng khi phải chia ly người đó vào vạn năm trước kia, y tuyệt đối không muốn thể nghiệm lần thứ hai. Thế nên hiện tại y hoàn toàn không muốn tách khỏi Hách Liên Vân Thiên, chỉ sợ lần này vừa xa cách thì Hách Liên Vân Thiên lại đột nhiên biến mất không tìm được nữa…
Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn do dự không chịu đi một mình, mỉm cười nói: “Ta ở nơi này đợi ngươi, không đi đến bất kỳ nơi nào khác, được rồi chứ?”
“Không cho đi nơi nào hết…” Thương Ngôn ôm lấy Hách Liên Vân Thiên, ấp úng nói.
Tuy rằng trên người Hách Liên Vân Thiên có một tia nguyên thần của y, trên lý thuyết thì vô luận Hách Liên Vân Thiên đi đến đầu thì y cũng có thể dựa vào một tia nguyên thần này để mà tìm được hắn. Thế nhưng không hiểu vì sao, y vẫn sợ, vô cùng sợ. Trong lòng mơ hồ có cảm giác, nếu Hách Liên Vân Thiên không muốn để cho y tìm được thì hắn hẳn sẽ có biện pháp tách tia nguyên thần kia rời khỏi người mình…
“Ừm, ta sẽ không đi đâu cả.” Xoay người đối diện với Thương Ngôn, nghiêm túc cam đoan.
“Thật sự?” Thương Ngôn vẫn đang hoài nghi.
Hách Liên Vân Thiên bật cười, hôn một cái lên chân mày nhíu chặt của Thương Ngôn: “Ta có thể đi đâu chứ? Đi đi, đi sớm về sớm, đừng để ta phải đợi quá lâu.”
Cuối cùng Thương Ngôn vẫn ôm Hách Liên Vân Thiên không chịu buông tay, cứ như vậy mà quấn quít hắn suốt cả đêm, đến sáng sớm hôm sau mới chịu theo ý của Hách Liên Vân Thiên mà một mình ly khai. Về việc nói lý lẽ, y cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói thắng được Hách Liên Vân Thiên, cho nên giống như có chuyện gì cũng đều nghe Hách Liên Vân Thiên…
Thương Ngôn cơ hồ không màng đến yêu lực bị hao tổn, một khắc cũng không ngừng mà tiến về Đông Hải. Trên đường, y gần như không hề che giấu hành tung, một đường đi thẳng tới Đông Hải không ngừng sử dụng thuật súc địa, dẫn tới các yêu quái dọc đường đều phải ghé mắt nhìn. Chúng thấy Thương Ngôn gần như là kiêu ngạo bay vút qua trên không trung, đôi khi dừng lại, khí tức liền lan ra hơn mười dặm. Cũng có một vài vị trừ ma vệ đạo để ý đến, thấy Thương Ngôn yêu khí tận trời thì nhảy ra đuổi theo. Chẳng qua Thương Ngôn giống như không muốn sống mà chạy liên tục, mấy đạo sĩ này đuổi theo một hồi lại mất tung tích của Thương Ngôn, cũng chưa gây cho Thương Ngôn phiền toái gì, bằng không nếu tâm tình y không tốt thì không chừng đã bị xé thành mảnh nhỏ. Thế nhưng thật ra lại trùng hợp bảo toàn được cái mạng nhỏ của mình.
Khi Thương Ngôn đến được Đông Hải thì đại não không ngừng truyền tới từng trận đau đớn, đây chính là do thường xuyên sử dụng yêu lực mà thành. Thương Ngôn cũng chẳng quan tâm quá nhiều mà trực tiếp tách biển tiến sâu vào dưới Đông Hải, tìm tới phủ đệ của Đại Ô quy kia, xuất ra một cước liền khiến cho lão Ô quy đang ngủ tỉnh dậy.
Lão Ô quy vạn năm thiếu chút nữa tưởng là cừu gia nào đó tìm đến cửa, cư nhiên còn lặng yên không một tiếng động mà mò tới bên cạnh mình, lão bị hù đến mức kinh hãi không nhẹ. Mãi đến khi lão tập trung nhìn kỹ bằng đôi mắt bé bằng hạt đậu của mình thì mới phát hiện hóa ra là đại yêu Thương Ngôn. Lúc này lão mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lật lại cái mai bị Thương Ngôn đánh ngửa của mình.
Lục quang chợt lóe, lão rùa biến thành bộ dáng một lão hủ, cười híp mắt nói: “Sao ngươi lại rảnh rỗi đến thăm lão nhân gia ta a? Ai nha, ngươi làm sao vậy?” Thương Ngôn chạy không ngừng một ngày một đêm, tuy rằng yêu quái không cần để ý đến vấn đề dáng vẻ, sẽ không biến thành bộ dạng râu tóc xồm xoàm, toàn thân bụi bặm phong trần, thế nhưng tâm thần bị tiêu hao không có biện pháp bù lại trong tức khắc, vì thế cho nên Thương Ngôn cũng coi như là thần tình tiều tụy, mỏi mệt vạn phần.
Thương Ngôn lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, ném hạp đựng Chu quả cho lão Ô quy, sau đó bản thân thì nhắm mắt điều tức, khiến lão Ô quy tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Đây là thái độ nhờ vả người khác sao? Ai, tên gia hỏa đáng giận này, không biết kính già yêu trẻ gì hết. Ây, hình như y và mình không cách biệt nhiều lắm…
Cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng vạn phần của Thương Ngôn, lão đành cầm hạp đựng Chu quả kia đi đến phòng luyện dược của mình, lại còn tùy tay bố trí cho Thương Ngôn một đạo pháp trận để y miễn bị ai quấy nhiễu. Ai, không biết là tiểu tử ngốc vạn năm luôn xụ mặt này gặp phải sự tình khó giải quyết gì, cư nhiên lại cấp bách đến thế. Ai, xem giao tình gần như vạn năm của bọn họ thì lão hẳn phải giúp y một phen.
Thương Ngôn sau khi khôi phục được chút sinh lực thì Đại Ô quy kia liền lâm vào thống khổ vô hạn. Ngươi hỏi vì sao? Bởi vì Thương Ngôn trong một ngày đã hỏi đến trăm lần một câu “Khi nào thì Chu quả luyện thành?”, như thế không thống khổ sao? Đến cuối cùng lão nhịn không được mà rống y, “Ngươi làm như Chu quả này là quả rừng cỏ dại, tùy tiện lăn trong nước một vòng là có thể ăn sao?! Tiếp tục làm phiền nữa thì tự ngươi luyện đi!”
Đến khi Chu quả luyện thành thì lão Ô quy quả thực chính là vỗ tay nhiệt tình tiễn Thương Ngôn rời đi. Trời a, từ trước tới giờ lão không hề biết cái tên hũ nút Thương Ngôn nửa ngày không bật ra được câu nào này lại ồn ào đến vậy. Tuy nhiên Thương Ngôn người ta hoàn toàn không cần lão đuổi, cầm lấy Chu quả đã được luyện chế, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có mà trực tiếp biến mất không còn bóng dáng, khiến cho lão Ô quy tức giận đến giơ chân. Sau này không giúp tên tiểu tử vô lương tâm đó nữa!
Thật không biết nếu như để cho lão Ô quy thấy bộ dáng ôn nhu vạn phần, cẩn cẩn dực dực của Thương Ngôn đối với Hách Liên Vân Thiên thì phải chăng sẽ khiến lão trực tiếp trừng rớt cặp mắt nhỏ như hạt đậu kia ra không?
Lúc trở về đã qua hơn mấy tháng. Đây là do Thương Ngôn và lão Ô quy kia không tiếc yêu lực thúc giục lò luyện chế Chu quả, bằng không thời gian luyện hóa bình thường của loại tiên đan dị dược này cùng lắm cũng phải vài năm, cho dù là như vậy nhưng Thương Ngôn vẫn chê quá chậm. Điểm duy nhất khiến Thương Ngôn an lòng chính là một tia nguyên thần kia vẫn ở nguyên vị trí đó, không có bất kỳ dị động nào.
Dù rằng như thế nhưng Thương Ngôn vẫn lo lắng vạn phần, nóng lòng trở về. Thẳng đến khi lộ trình chỉ còn nửa ngày, Thương Ngôn mới tạm dừng lại, chặt đứt mấy cái đuôi theo sau, nghỉ ngơi khiến y khôi phục được phần nào yêu lực, sau đó chỉnh trang khiến cho mình nhìn qua không còn dáng vẻ mỏi mệt bất kham, còn thay một thân y phục mới. Thương Ngôn thu thập bản thân hoàn hảo, y cũng không muốn Hách Liên Vân Thiên thấy bộ dáng chật vật bất kham của mình, miễn cho hắn lo lắng.
Đi vào tiểu viện quạnh quẽ mà bọn họ cùng ở phía thành Tây, Thương Ngôn ngược lại không vội, cũng không trèo tường vào mà trực tiếp đi từ cửa chính. Khi đi qua hoa viên, nơi đó nào còn bộ dáng hoang lương ngày trước thuở bọn họ mới đến. Thảo dược, thực vật được Hách Liên Vân Thiên gieo trồng đều sinh trưởng xanh tốt, sinh cơ dạt dào. Thương Ngôn không khỏi mỉm cười, nhớ lại cảnh ngày ấy lúc cả hai giâm trồng thảo dược, Hách Liên Vân Thiên kiên nhẫn nắm lấy tay y, dạy y làm thế nào để đưa một gốc cây non mềm trồng vào đất.
Lúc này Hách Liên Vân Thiên hẳn là đang đọc sách trong thư phòng. Thương Ngôn đẩy cánh cửa thư phòng thì bỗng phát hiện bên trong không có một bóng người, y lập tức sửng sốt. A, có lẽ hắn ở trong dược phòng nghiên cứu thảo dược chăng? Thương Ngôn lại chuyển bước sang dược phòng, lần này đẩy cửa đi vào lại không ung dung giống như vừa rồi, khi thấy bên trong ngoại trừ hương vị thảo dược tràn ngập thì không có một ai khác, Thương Ngôn lúc này rốt cuộc luống cuống.
Y vận khởi yêu lực hướng sang những gian phòng khác, đẩy từng cánh cửa phòng lại không thấy một bóng người, cả sân viện vắng vẻ hoàn toàn không có một tia nhân khí. Thương Ngôn lập tức sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Hắn đã rời đi rồi sao…? Lúc này Thương Ngôn chợt nhớ đến mình có thể cảm nhận được một tia nguyên thần trên người hắn, tia mỏng manh quen thuộc kia đang truyền đến từ phòng bếp, Thương Ngôn hiện tại mới hơi nhẹ nhõm, gần như là phá cửa phòng bếp xông vào.
Vào phòng bếp rồi, thấy thân ảnh quen thuộc bên trong thì trái tim kinh hoảng của Thương Ngôn rốt cuộc bình ổn trở lại. Vừa rồi khi không thấy bóng dáng của Hách Liên Vân Thiên, cái cảm giác này đáng sợ tựa như là có ai siết chặt lấy trái tim mình, cơ hồ khiến y ngạt thở. May mà, may mà hắn vẫn ở nơi đây… Chờ đến khi thấy rõ ràng tình cảnh bên trong thì Thương Ngôn mới sửng sốt, nhất thời cảm thấy như bị chọc mù mắt chó, bước chân vốn muốn tiến đến ôm cũng dừng lại.
Bởi lẽ Hách Liên Vân Thiên đang tắm, thấy y lảo đảo nghiêng ngả xông tới như vậy thì kinh ngạc đứng dậy từ trong dục bồn. Toàn thân trên dưới của hắn nhất thời lộ ra không sót gì, đường cong thân thể tuyệt mỹ khiến cho huyết mạch kẻ khác phun trương; trên người lại còn dính thủy châu trong suốt sáng bóng, không ngừng trượt xuống theo da thịt mềm nhẵn của hắn, càng làm cho làn da của hắn trông như tinh oánh dịch thấu, khiến cho người ta nhìn mà cũng không nỡ chớp mắt một cái.
Hách Liên Vân Thiên thấy là Thương Ngôn thì nhoẻn miệng cười với y. Trong phút chốc, nụ cười ấy đoạt lấy tâm phách người nhìn, ngay cả ánh nắng bốn phía cũng ảm đạm không bằng, kinh diễm đến mức khiến người ta quên thở.
Con người tuyệt sắc trên nhân gian này đang thân không mảnh vải, vẫy tay bảo y lại gần. Người ngày nhớ đêm mong trong lòng bày ra tư thái hấp dẫn như vậy, cỗ dục hỏa trong lòng y nhanh chóng bùng lên. Thương Ngôn hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, tựa như rối gỗ bị giật dây mà đi về phía hắn.
Hai người tắm rửa sạch sẽ rồi cùng nằm trên trường kỷ trong hoa viên. Cuối hạ đầu thu, gió có phần se lạnh, bất quá có cái ôm ấm áp của Thương Ngôn dán sau lưng quả thực rất thoải mái, hai người cứ ôm lấy nhau như vậy mà nói chuyện câu được câu chăng không ngừng.
Thương Ngôn cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói đến chuyện Tiểu Tam và Tiểu Tứ. Tuy rằng trong lòng hiểu rõ thế nhưng có thể thật sự vứt bỏ bọn nó là việc phi thường khó khăn, đặc biệt là khi tận mắt nhìn thấy thân ảnh cô đơn bất động cùng ghé vào bên cửa mà cất tiếng gọi đầy thương tâm của hai tiểu tử kia, như vậy thì làm sao mà tiếp tục nhẫn tâm được?
Thương Ngôn đã nghe Hách Liên Vân Thiên kể về đoạn sinh hoạt của Tiểu Tam khi y đi vắng, mỗi ngày đều ngồi trước cửa đợi y về, lại còn chạy lên núi tìm y. Lúc trược nghe kể, Thương Ngôn chỉ cười cười, cảm thán Tiểu Tam cứ luôn nghịch ngợm, không ngờ nó lại trọng tình như thế. Hiện tại tự mình chứng kiến rồi thì mới biết đó là hình ảnh thương tâm đến thế nào. Lúc trước ít nhất còn có Hách Liên Vân Thiên ở bên cạnh bọn nó, hiện tại thay vào đó lại là người bọn nó không muốn xa rời nhất – Hách Liên Vân Thiên… Sự tình có thể nghĩ một chút là hiểu ngay.
Từ trước đến nay Tiểu Tam và Tiểu Tứ đều cực thân thiết với Hách Liên Vân Thiên, một khắc cũng không muốn rời hắn, ngay cả Tiểu Tứ tương đối lãnh mạc mà đôi khi không có việc gì cũng thích dán lên người Hách Liên Vân Thiên cọ cọ làm nũng, càng không nói đến Tiểu Tam tựa như hận không thể dính luôn vào người Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn lộ vẻ không đành lòng chỉ có thể thở dài một tiếng. Lúc trước hắn nên ngăn cản y đi xem tình hình của bọn Tiểu Tam Tiểu Tam. Tâm địa Thương Ngôn vốn nhuyễn, như vậy lại vừa vặn. Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân hắn nhẫn nại tuyệt không muốn quay về xem bọn nó thế nào. Một khi đã thấy bộ dáng đáng thương của chúng nó rồi, cho dù là hắn thì e rằng cũng không thể nhẫn tâm nổi nữa, sẽ nhịn không được mà hiện thân, sau đó sẽ không bao giờ có thể rời khỏi bọn nó. Cả cuộc đời sau này của bọn nó đều hủy trong tay hắn. Vốn nên là vương một cõi núi rừng lại trở thành sủng vật của hắn, hắn làm sao có thể ích kỷ đoạt đi quyền lợi từ nhỏ của bọn nó như thế chứ?
Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên mặc dù không nói lời nào nhưng lại không thể lay chuyển dù chỉ một chút, cũng không chịu trở về xem bọn nó một cái. Biết bản thân e rằng không thể thay đổi được tâm ý của hắn, Thương Ngôn buồn rầu ôm lấy eo Hách Liên Vân Thiên, khó chịu mà chôn mặt trên lưng hắn. Y thật sự, thật sự luyến tiếc chúng nó a…
Hai người cứ như vậy mà chìm trong sự trầm mặc im lặng, cuối cùng vẫn là Thương Ngôn đánh vỡ không khí trầm mặc này trước, lại không đề cập tới sự tình Tiểu Tam và Tiểu Tứ.
“Chúng ta đi Đông Hải một chuyến đi, tìm một người bạn của ta, nhờ hắn giúp ta luyện hóa Chu quả.”
Thương Ngôn đã sớm nói cho Hách Liên Vân Thiên chuyện Thiên Kiếp của mình sắp giáng xuống, Hách Liên Vân Thiên tự nhiên cũng hiểu y đang chuẩn bị cho Độ Kiếp. Hắn nghĩ nghĩ, lập tức lắc đầu, “Ngươi đi một mình thôi, mang theo ta hành tẩu không nhanh.”
Kỳ thật Thương Ngôn cũng biết hiện tại thời gian cấp bách, cảm giác Thiên Kiếp sắp đến ngày càng mãnh liệt. Hiển nhiên là một mình y đi Đông Hải sẽ nhanh hơn, có Hách Liên Vân Thiên bên cạnh y không thể thi triển được rất nhiều pháp thuật do sợ thân thể yếu ớt của hắn chiu không nổi áp lực mà bị nghiền nát. Mang theo Hách Liên Vân Thiên đi Đông Hải còn có khả năng giữa đường gặp phải Thiên Kiếp giáng xuống… Chẳng qua hiện tại y thật sự không muốn tách rời khỏi Hách Liên Vân Thiên, đặc biệt là sau sự tình Tiểu Tam và Tiểu Tứ.
Cái loại cảm giác sợ hãi trước việc một khi ra đi sẽ không bao giờ gặp lại được Hách Liên Vân Thiên khiến y hoảng hốt. Cảm giác thương tâm tan nát cõi lòng khi phải chia ly người đó vào vạn năm trước kia, y tuyệt đối không muốn thể nghiệm lần thứ hai. Thế nên hiện tại y hoàn toàn không muốn tách khỏi Hách Liên Vân Thiên, chỉ sợ lần này vừa xa cách thì Hách Liên Vân Thiên lại đột nhiên biến mất không tìm được nữa…
Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn do dự không chịu đi một mình, mỉm cười nói: “Ta ở nơi này đợi ngươi, không đi đến bất kỳ nơi nào khác, được rồi chứ?”
“Không cho đi nơi nào hết…” Thương Ngôn ôm lấy Hách Liên Vân Thiên, ấp úng nói.
Tuy rằng trên người Hách Liên Vân Thiên có một tia nguyên thần của y, trên lý thuyết thì vô luận Hách Liên Vân Thiên đi đến đầu thì y cũng có thể dựa vào một tia nguyên thần này để mà tìm được hắn. Thế nhưng không hiểu vì sao, y vẫn sợ, vô cùng sợ. Trong lòng mơ hồ có cảm giác, nếu Hách Liên Vân Thiên không muốn để cho y tìm được thì hắn hẳn sẽ có biện pháp tách tia nguyên thần kia rời khỏi người mình…
“Ừm, ta sẽ không đi đâu cả.” Xoay người đối diện với Thương Ngôn, nghiêm túc cam đoan.
“Thật sự?” Thương Ngôn vẫn đang hoài nghi.
Hách Liên Vân Thiên bật cười, hôn một cái lên chân mày nhíu chặt của Thương Ngôn: “Ta có thể đi đâu chứ? Đi đi, đi sớm về sớm, đừng để ta phải đợi quá lâu.”
Cuối cùng Thương Ngôn vẫn ôm Hách Liên Vân Thiên không chịu buông tay, cứ như vậy mà quấn quít hắn suốt cả đêm, đến sáng sớm hôm sau mới chịu theo ý của Hách Liên Vân Thiên mà một mình ly khai. Về việc nói lý lẽ, y cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói thắng được Hách Liên Vân Thiên, cho nên giống như có chuyện gì cũng đều nghe Hách Liên Vân Thiên…
Thương Ngôn cơ hồ không màng đến yêu lực bị hao tổn, một khắc cũng không ngừng mà tiến về Đông Hải. Trên đường, y gần như không hề che giấu hành tung, một đường đi thẳng tới Đông Hải không ngừng sử dụng thuật súc địa, dẫn tới các yêu quái dọc đường đều phải ghé mắt nhìn. Chúng thấy Thương Ngôn gần như là kiêu ngạo bay vút qua trên không trung, đôi khi dừng lại, khí tức liền lan ra hơn mười dặm. Cũng có một vài vị trừ ma vệ đạo để ý đến, thấy Thương Ngôn yêu khí tận trời thì nhảy ra đuổi theo. Chẳng qua Thương Ngôn giống như không muốn sống mà chạy liên tục, mấy đạo sĩ này đuổi theo một hồi lại mất tung tích của Thương Ngôn, cũng chưa gây cho Thương Ngôn phiền toái gì, bằng không nếu tâm tình y không tốt thì không chừng đã bị xé thành mảnh nhỏ. Thế nhưng thật ra lại trùng hợp bảo toàn được cái mạng nhỏ của mình.
Khi Thương Ngôn đến được Đông Hải thì đại não không ngừng truyền tới từng trận đau đớn, đây chính là do thường xuyên sử dụng yêu lực mà thành. Thương Ngôn cũng chẳng quan tâm quá nhiều mà trực tiếp tách biển tiến sâu vào dưới Đông Hải, tìm tới phủ đệ của Đại Ô quy kia, xuất ra một cước liền khiến cho lão Ô quy đang ngủ tỉnh dậy.
Lão Ô quy vạn năm thiếu chút nữa tưởng là cừu gia nào đó tìm đến cửa, cư nhiên còn lặng yên không một tiếng động mà mò tới bên cạnh mình, lão bị hù đến mức kinh hãi không nhẹ. Mãi đến khi lão tập trung nhìn kỹ bằng đôi mắt bé bằng hạt đậu của mình thì mới phát hiện hóa ra là đại yêu Thương Ngôn. Lúc này lão mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lật lại cái mai bị Thương Ngôn đánh ngửa của mình.
Lục quang chợt lóe, lão rùa biến thành bộ dáng một lão hủ, cười híp mắt nói: “Sao ngươi lại rảnh rỗi đến thăm lão nhân gia ta a? Ai nha, ngươi làm sao vậy?” Thương Ngôn chạy không ngừng một ngày một đêm, tuy rằng yêu quái không cần để ý đến vấn đề dáng vẻ, sẽ không biến thành bộ dạng râu tóc xồm xoàm, toàn thân bụi bặm phong trần, thế nhưng tâm thần bị tiêu hao không có biện pháp bù lại trong tức khắc, vì thế cho nên Thương Ngôn cũng coi như là thần tình tiều tụy, mỏi mệt vạn phần.
Thương Ngôn lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, ném hạp đựng Chu quả cho lão Ô quy, sau đó bản thân thì nhắm mắt điều tức, khiến lão Ô quy tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Đây là thái độ nhờ vả người khác sao? Ai, tên gia hỏa đáng giận này, không biết kính già yêu trẻ gì hết. Ây, hình như y và mình không cách biệt nhiều lắm…
Cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng vạn phần của Thương Ngôn, lão đành cầm hạp đựng Chu quả kia đi đến phòng luyện dược của mình, lại còn tùy tay bố trí cho Thương Ngôn một đạo pháp trận để y miễn bị ai quấy nhiễu. Ai, không biết là tiểu tử ngốc vạn năm luôn xụ mặt này gặp phải sự tình khó giải quyết gì, cư nhiên lại cấp bách đến thế. Ai, xem giao tình gần như vạn năm của bọn họ thì lão hẳn phải giúp y một phen.
Thương Ngôn sau khi khôi phục được chút sinh lực thì Đại Ô quy kia liền lâm vào thống khổ vô hạn. Ngươi hỏi vì sao? Bởi vì Thương Ngôn trong một ngày đã hỏi đến trăm lần một câu “Khi nào thì Chu quả luyện thành?”, như thế không thống khổ sao? Đến cuối cùng lão nhịn không được mà rống y, “Ngươi làm như Chu quả này là quả rừng cỏ dại, tùy tiện lăn trong nước một vòng là có thể ăn sao?! Tiếp tục làm phiền nữa thì tự ngươi luyện đi!”
Đến khi Chu quả luyện thành thì lão Ô quy quả thực chính là vỗ tay nhiệt tình tiễn Thương Ngôn rời đi. Trời a, từ trước tới giờ lão không hề biết cái tên hũ nút Thương Ngôn nửa ngày không bật ra được câu nào này lại ồn ào đến vậy. Tuy nhiên Thương Ngôn người ta hoàn toàn không cần lão đuổi, cầm lấy Chu quả đã được luyện chế, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có mà trực tiếp biến mất không còn bóng dáng, khiến cho lão Ô quy tức giận đến giơ chân. Sau này không giúp tên tiểu tử vô lương tâm đó nữa!
Thật không biết nếu như để cho lão Ô quy thấy bộ dáng ôn nhu vạn phần, cẩn cẩn dực dực của Thương Ngôn đối với Hách Liên Vân Thiên thì phải chăng sẽ khiến lão trực tiếp trừng rớt cặp mắt nhỏ như hạt đậu kia ra không?
Lúc trở về đã qua hơn mấy tháng. Đây là do Thương Ngôn và lão Ô quy kia không tiếc yêu lực thúc giục lò luyện chế Chu quả, bằng không thời gian luyện hóa bình thường của loại tiên đan dị dược này cùng lắm cũng phải vài năm, cho dù là như vậy nhưng Thương Ngôn vẫn chê quá chậm. Điểm duy nhất khiến Thương Ngôn an lòng chính là một tia nguyên thần kia vẫn ở nguyên vị trí đó, không có bất kỳ dị động nào.
Dù rằng như thế nhưng Thương Ngôn vẫn lo lắng vạn phần, nóng lòng trở về. Thẳng đến khi lộ trình chỉ còn nửa ngày, Thương Ngôn mới tạm dừng lại, chặt đứt mấy cái đuôi theo sau, nghỉ ngơi khiến y khôi phục được phần nào yêu lực, sau đó chỉnh trang khiến cho mình nhìn qua không còn dáng vẻ mỏi mệt bất kham, còn thay một thân y phục mới. Thương Ngôn thu thập bản thân hoàn hảo, y cũng không muốn Hách Liên Vân Thiên thấy bộ dáng chật vật bất kham của mình, miễn cho hắn lo lắng.
Đi vào tiểu viện quạnh quẽ mà bọn họ cùng ở phía thành Tây, Thương Ngôn ngược lại không vội, cũng không trèo tường vào mà trực tiếp đi từ cửa chính. Khi đi qua hoa viên, nơi đó nào còn bộ dáng hoang lương ngày trước thuở bọn họ mới đến. Thảo dược, thực vật được Hách Liên Vân Thiên gieo trồng đều sinh trưởng xanh tốt, sinh cơ dạt dào. Thương Ngôn không khỏi mỉm cười, nhớ lại cảnh ngày ấy lúc cả hai giâm trồng thảo dược, Hách Liên Vân Thiên kiên nhẫn nắm lấy tay y, dạy y làm thế nào để đưa một gốc cây non mềm trồng vào đất.
Lúc này Hách Liên Vân Thiên hẳn là đang đọc sách trong thư phòng. Thương Ngôn đẩy cánh cửa thư phòng thì bỗng phát hiện bên trong không có một bóng người, y lập tức sửng sốt. A, có lẽ hắn ở trong dược phòng nghiên cứu thảo dược chăng? Thương Ngôn lại chuyển bước sang dược phòng, lần này đẩy cửa đi vào lại không ung dung giống như vừa rồi, khi thấy bên trong ngoại trừ hương vị thảo dược tràn ngập thì không có một ai khác, Thương Ngôn lúc này rốt cuộc luống cuống.
Y vận khởi yêu lực hướng sang những gian phòng khác, đẩy từng cánh cửa phòng lại không thấy một bóng người, cả sân viện vắng vẻ hoàn toàn không có một tia nhân khí. Thương Ngôn lập tức sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Hắn đã rời đi rồi sao…? Lúc này Thương Ngôn chợt nhớ đến mình có thể cảm nhận được một tia nguyên thần trên người hắn, tia mỏng manh quen thuộc kia đang truyền đến từ phòng bếp, Thương Ngôn hiện tại mới hơi nhẹ nhõm, gần như là phá cửa phòng bếp xông vào.
Vào phòng bếp rồi, thấy thân ảnh quen thuộc bên trong thì trái tim kinh hoảng của Thương Ngôn rốt cuộc bình ổn trở lại. Vừa rồi khi không thấy bóng dáng của Hách Liên Vân Thiên, cái cảm giác này đáng sợ tựa như là có ai siết chặt lấy trái tim mình, cơ hồ khiến y ngạt thở. May mà, may mà hắn vẫn ở nơi đây… Chờ đến khi thấy rõ ràng tình cảnh bên trong thì Thương Ngôn mới sửng sốt, nhất thời cảm thấy như bị chọc mù mắt chó, bước chân vốn muốn tiến đến ôm cũng dừng lại.
Bởi lẽ Hách Liên Vân Thiên đang tắm, thấy y lảo đảo nghiêng ngả xông tới như vậy thì kinh ngạc đứng dậy từ trong dục bồn. Toàn thân trên dưới của hắn nhất thời lộ ra không sót gì, đường cong thân thể tuyệt mỹ khiến cho huyết mạch kẻ khác phun trương; trên người lại còn dính thủy châu trong suốt sáng bóng, không ngừng trượt xuống theo da thịt mềm nhẵn của hắn, càng làm cho làn da của hắn trông như tinh oánh dịch thấu, khiến cho người ta nhìn mà cũng không nỡ chớp mắt một cái.
Hách Liên Vân Thiên thấy là Thương Ngôn thì nhoẻn miệng cười với y. Trong phút chốc, nụ cười ấy đoạt lấy tâm phách người nhìn, ngay cả ánh nắng bốn phía cũng ảm đạm không bằng, kinh diễm đến mức khiến người ta quên thở.
Con người tuyệt sắc trên nhân gian này đang thân không mảnh vải, vẫy tay bảo y lại gần. Người ngày nhớ đêm mong trong lòng bày ra tư thái hấp dẫn như vậy, cỗ dục hỏa trong lòng y nhanh chóng bùng lên. Thương Ngôn hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, tựa như rối gỗ bị giật dây mà đi về phía hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook